Hạ Thiên - Quyển 13

Phần 89

– Phóng viên?

Hạ Thiên nhìn người đàn ông trung niên:

– Tôi không thích phóng viên, trước kia có tên phóng viên ngu ngốc muốn bắt chẹt vợ tôi, tôi còn nhớ tên đó là Trương Tín, không biết tên này đã chết chưa?

– Là Trương Tín của báo thế giới kinh doanh sao?

Người đàn ông trung niên cũng không vì những lời nói của Hạ Thiên mà tức giận, hắn còn cười cười gật đầu nói:

– Hạ thần y, phóng viên cũng có không ít những tên bại hoại, nhưng cũng không thiếu những phóng viên tốt, tôi cũng họ Trương, nhưng tên là Trương Chính Nghĩa, tôi thật sự là một phóng viên tốt.

– Ông biết tôi sao?

Hạ Thiên nhìn Trương Chính Nghĩa, người này có tên là Chính Nghĩa, cũng không biết có phải cũng giống tên hay không. Tất nhiên đối với Hạ Thiên thì tên này có chính nghĩa hay không là chẳng quan trọng, quan trọng là đối phương đừng nên gây phiền cho mình, chỉ cần như vậy, dù có chính nghĩa hay không cũng chẳng là vấn đề.

– Không gạt Hạ thần y, trước kia tôi cũng có điều tra về tập đoàn Thần Y, thật ra cũng viết một bài về tập đoàn Thần Y, nhưng đó là phản bác bài viết của Trương Tín, nhưng xem ra Hạ thần y không biết.

Trương Chính Nghĩa trả lời.

Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:

– Ủa, nói như vậy là trước đó ông đã từng giúp tôi?

– Hạ thần y, không phải giúp anh, nhưng tôi là một phóng viên tốt, chỉ làm việc theo đúng lương tâm mà thôi.

Trương Chính Nghĩa lắc đầu:

– Tập đoàn Thần y của anh đã trợ giúp cho vô số người, tôi cũng không thể để cho đám phóng viên vô lương tâm hủy diệt nó.

– Yên tâm đi, tập đoàn Thần Y của tôi không thể nào bị hủy diệt.

Hạ Thiên ngáp một cái:

– Nể tình ông đã giúp tôi, vì vậy tôi không đánh văng ông ra ngoài, ông cứ tiếp tục ở lại phỏng vấn, tôi ra ngoài ăn sáng.

– Anh rể, em giúp anh đi mua bữa sáng.

Liễu Vân Anh vội vàng nói.

– Không cần, anh đi nhanh hơn.

Hạ Thiên nói xong thì biến mất trong phòng khách.

Nửa giờ sau Hạ Thiên quay về biệt thự, trong tay là một túi bánh bao, hắn lên lầu gõ cửa phòng của Dạ Ngọc Mị.

– Làm gì vậy?

Dạ Ngọc Mị mở cửa, giọng điệu lạnh băng.

– Mua bánh bao cho chị.

Hạ Thiên đưa túi bánh bao cho Dạ Ngọc Mị.

Dạ Ngọc Mị tiếp nhận, sau đó nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn hắn, cuối cùng thì đóng cửa lại.

Dù không được Dạ Ngọc Mị cảm ơn nhưng Hạ Thiên thật sự không có vấn đề, hắn lại xuống lầu, ngồi trêng ghế sa lông, nhìn giờ, thầm nghĩ, vợ quỷ keo kiệt nói hôm nay sẽ đến, nhưng mấy giờ mới đến?

Liễu Vân Anh thì thầm nghĩ, thì ra anh rể còn có một người phụ nữ đẹp chưa thu phục được, hèn gì trước đó thấy hai người cứ là lạ thế nào.

Trương Chính Nghĩa cũng chưa đi, hắn còn đang khẽ hỏi Thẩm Phong về vài vấn đề. Tuy hắn hỏi những thứ có liên quan đến Thẩm Vân nhưng Thẩm Phong hầu như không biết gì, vì Thẩm Phong thật sự là biết quá ít.

– Thẩm Phong, khi em gái của anh còn sống có nhắc qua một nơi gọi là Bách Hoa Lâu không?

Trương Chính Nghĩa lúc này lại hỏi.

Thẩm Phong tất nhiên sẽ lắc đầu, hắn cũng không biết gì, vì cảnh sát chưa từng nói gì.

– Ông biết Bách Hoa Lâu?

Hạ Thiên dùng giọng ngạc nhiên hỏi, Trương Chính Nghĩa hình như biết được khá nhiều, không hỗ danh là phóng viên.

– Hạ thần y, anh đã từng nghe qua về Bách Hoa Lâu sao?

Trương Chính Nghĩa có chút kinh ngạc:

– Chẳng lẽ cái chết của Thẩm Vân có liên quan đến Bách Hoa Lâu?

– Đúng vậy, Thẩm Vân bị đám người Bách Hoa Lâu bắt đến.

Hạ Thiên khẽ gật đầu:

– Nhưng tên Quân thiếu gia gì đó của Bách Hoa Lâu nghe nói đã bỏ chạy, nếu không tôi đã xử lý hắn rồi.

Trương Chính Nghĩa có chút do dự, hắn nhìn bốn phía:

– Hạ thần y, như vậy là cảnh sát nói cho anh biết sao?

– Tương đồng như vậy.

Hạ Thiên cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao thì đó cũng là tin tức do cục an ninh quốc gia điều tra được.

– Hạ thần y, căn cứ vào tin tức của tôi, thật ra Quân thiếu gia kia cũng không phải đã bỏ chạy, mà bị diệt khẩu.

Trương Chính Nghĩa khẽ nói.

– Chết sao?

Hạ Thiên có chút kinh ngạc.

– Đúng vậy, đã chết, thực tế thì người làm chủ Bách Hoa Lâu cũng không phải là Quân thiếu gia, phía sau còn có nhiều người, nhưng hắn là kẻ chường mặt ra mà thôi.

Trương Chính Nghĩa tiếp tục nói.

– Ông có lẽ biết nhiều chuyện nhỉ?

Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Trương Chính Nghĩa:

– Những chuyện đó mà ông cũng biết sao?

– Hạ thần y, tôi dám nói dù là thành viên của Bách Hoa Lâu cũng không thể nào hiểu rõ nó bằng tôi.

Trương Chính Nghĩa cắn răng:

– Tám năm trước tôi đã bắt đầu điều tra về tổ chức này, hơn nữa nếu nói về năng lực điều tra, tôi thật sự không thua kém ai.

– Sao?

Liễu Vân Anh ở bên cạnh không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc:

– Không thể nào? Tám năm trước ông đã biết tổ chức kia rồi sao?

– Tám năm trước thì Bách Hoa Lâu vừa xuất hiện ở thành phố Nhạc Nam chưa lâu, lúc đó có một thiếu nữ chịu nhục, tôi đã điều tra và phát hiện ra tổ chức kia. Lúc đó tôi phát hiện ra tổ chức này tương đối tà ác nhưng quản lý bên trong lại tương đối hoàn thiện, lúc đó tôi đã từng nói với cảnh sát nhưng lại không được quan tâm, vì tôi không có đủ chứng cứ, cũng không giải quyết được gì.

Trương Chính Nghĩa dùng giọng trầm thấp nói:

– Nhưng tám năm qua tôi đã âm thầm điều tra và phát hiện tổ chức kia liên tục lớn mạnh, những năm này càng làm nhiều chuyện xấu, mà tôi cũng phát hiện cảnh sát bản địa có nhiều người tham gia vào bên trong. Tôi cũng từng nhiều lần gửi tin tố cáo nặc danh nhưng chỉ là ném đá vào biển, không có phản ứng nào. Rơi vào đường cùng thì tôi chỉ có thể âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ.

Trương Chính Nghĩa nói đến đây thì dừng lại một chút:

– Hạ thần y, không gạt anh, tôi đến đây thật ra cũng không muốn gặp Thẩm Phong, mà muốn gặp anh.

– Không thể nào?

Liễu Vân Anh ngạc nhiên nói:

– Phóng viên Trương, không phải ông đến phỏng vấn anh Phong sao? Sao ông lại muốn gặp anh rể của tôi?

– Trước đó tôi đã đưa nhiều bản tin về tập đoàn Thần Y, vì vậy tôi khá hiểu về tập đoàn Thần Y, tôi cũng biết Hạ thần y ở đây, hơn nữa còn có chút liên quan đến vụ án của Thẩm Vân. Vì vậy tôi hy vọng Hạ thần y có thể giải quyết vụ Bách Hoa Lâu này, chỉ là tôi và Hạ thần y không có quen biết gì, không biết mở miệng ra sao, mà ngày hôm qua Thẩm Phong đã viết tin trên mạng, tôi muốn làm quen với Thẩm Phong trước, sau đó tiếp cận Hạ thần y sau.

Trương Chính Nghĩa cũng không giấu diếm mà nói ra rõ ràng:

– Nhưng tôi không ngờ mình lại dễ dàng được gặp mặt Hạ thần y như vậy.

Trương Chính Nghĩa nói đến đây rồi đứng lên cúi đầu với Hạ Thiên:

– Hạ thần y, anh từng trừ bạo cho nhân dân ở thành phố Giang Hải, bây giờ tôi khẩn cầu anh giúp nhân dân Nhạc Nam trừ u nhọt là Bách Hoa Lâu.

Hạ Thiên chợt có chút sững sờ, hắn quay đầu nhìn Liễu Vân Anh:

– Anh đã từng trừ bạo cho dân sao?

– Điều này, anh rể, anh đã xử lý nhiều kẻ xấu.

Liễu Vân Anh nghiêm trang nói, trong lòng cũng có chút quái dị, trừ bạo an dân? Anh rể của mình là phần tử bạo lực nhất Giang Hải mới đúng.

– Như vậy tôi chẳng phải biến thành người tốt sao? Không đúng, tôi là đệ nhất lưu manh mới đúng.

Hạ Thiên có chút buồn bực.

Liễu Vân Anh cẩn thận nói:

– Anh rể, thật ra anh cũng là đệ nhất lưu manh.

– Như vậy mới được.

Hạ Thiên cuối cùng cũng hết buồn bực, hắn cũng không muốn làm người tốt.

Khi thấy Trương Chính Nghĩa vẫn cúi đầu thì Hạ Thiên nói:

– Này, tuy tôi không thích trừ bạo dân an nhưng Bách Hoa Lâu kia làm tôi mất mặt, tôi sẽ xử lý bọn họ. Nếu ông biết nhiều về Bách Hoa Lâu thì cứ nói ra, tôi sẽ cho người đi xử lý, vì bọn họ đang điều tra cho tôi.

– Hạ thần y, anh không thích tự mình xử lý vụ này sao?

Trương Chính Nghĩa có chút do dự hỏi.

– Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, cũng không có thời gian quản chuyện này.

Hạ Thiên lười biếng nói:

– À, đúng rồi, nếu ông biết người chủ sự của Bách Hoa Lâu là ai, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ bớt chút thời gian xử lý đối phương.

– Hạ thần y, bây giờ tôi cũng chưa điều tra được người quản lý chính thức ở phía sau của Bách Hoa Lâu là ai, nhưng tôi sẽ nhanh chóng điều tra ra được.

Trong mắt Trương Chính Nghĩa lóe lên chút hưng phấn:

– Nếu là tôi điều tra ra được, tôi sẽ nói cho anh biết tên.

– Được, không có vấn đề.

Hạ Thiên sảng khoái đồng ý, sau đó nói số điện thoại của mình cho Trương Chính Nghĩa:

– Đến lúc đó cứ điện thoại cho tôi.

– Cảm ơn Hạ thần y, tôi sẽ đi điều tra ngay đây.

Trương Chính Nghĩa lưu lại số điện thoại của Hạ Thiên, sau đó đứng lên cáo từ, còn chuyện phỏng vấn Thẩm Phong thì khỏi, dù sao đó cũng không phải mục đích thật sự của hắn.

Cũng may Thẩm Phong không quan tâm, hắn chỉ muốn lấy lại lý lẽ cho em gái của mình, nếu Trương Chính Nghĩa có thể tìm ra hung thủ sau màn và để cho Hạ Thiên xử lý sạch sẽ, như vậy sẽ là an ủi rất lớn cho em hắn.

Trương Chính Nghĩa đi ra khỏi biệt thự, sau đó leo lên một chiếc xe rồi bấm một số điện thoại:

– Trình tiểu thư, giữa trưa có thể gặp mặt không?

Lúc này Hạ Thiên ở trong biệt thự cũng nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là Ninh Khiết.

– Chồng, tôi đã xuống máy bay, cậu đang ở đâu? Tôi định bắt xe đến.

Ninh Khiết rõ ràng ngồi trên chuyến bay sớm nhất hôm nay.

Hạ Thiên định đi đón Ninh Khiết nhưng lại không biết sân bay nằm ở nơi nào, vì vậy quyết định đợi nàng đi đến, vì vậy nói địa chỉ biệt thự cho nàng, sau đó ngồi đợi.

– Anh rể, bà vợ nào của anh sắp đến?

Khi Hạ Thiên cúp điện thoại thì Liễu Vân Anh không nhịn được phải hỏi.

Hào Phỉ Phỉ và Thẩm Phong ở bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy rất quái dị, Liễu Vân Anh gọi Hạ Thiên là anh rể, mà lại hỏi vợ của Hạ Thiên là ai? Dựa theo lẽ thường thì vợ của Hạ Thiên không phải là chị của Liễu Vân Anh sao?

– Các người sẽ biết ngay thôi.

Hạ Thiên chỉ thuận miệng nói một câu.

Nửa giờ sau.

Ninh Khiết mang theo một túi du lịch nhỏ xuất hiện trước mặt Hạ Thiên. Vài tháng không gặp mà nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, chân dài tít tắp, đường cong càng thêm mê người, cao quý trang nhã đủ để cho Liễu Vân Anh và Hào Phỉ Phỉ ở đây phải cảm thấy tự ti mặc cảm.

Hạ Thiên có chút sững sờ, cũng không phải vì Ninh Khiết đẹp hẳn lên, mà vì nàng đưa một người đến, mà người này cũng xinh đẹp không kém.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 04/08/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 26
Phần 89 Giang Nam cười lớn, khí huyết quanh thân như biển cả ầm ĩ chấn động, đạo âm ầm ầm. Khí huyết hình thành cầu vồng, cung đình, chuông lớn, bảo tháp, đỉnh to, thiên luân, kim long, các dị tượng, kích phát lực lượng huyết mạch trong người Tuyết Tình. Thoáng chốc lực lượng huyết mạch trong người Giang Tuyết Tình phóng lên cao, khí huyết ầm ĩ, đạo âm ầm ầm. Khí huyết tự hình thành các loại dị tượng, rất kinh người, giao nhau với khí huyết của Giang Nam. Khí huyết tộc yêu hồ cũng tự bay ra hình thành dị tượng yêu hồ chín đuôi, khác với Giang Nam, đó là huyết mạch di...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Nếu có kiếp sau, nhất định anh vẫn sẽ yêu em!
5h AM. Nó ngồi giải toán thì giật mình bởi 1 bàn tay gầy gò chạm nhẹ vào vai nó. Bà Nội: Sao không ngủ mà lại ngồi đây hả? Nó: Dạ con mới ngủ dậy mà! Nó quay đầu lại. Bà: Nói dối! 3 giờ sáng bà dậy đã thấy mày bật đèn rồi! Nó: Đâu có con mới dậy mà! Nó biết bà nói vậy là để thử nó thôi chứ nếu là thật lúc 3h bà đã lên cho nó 1 trận rồi haha. Bà: Ừ, mà mày học nó ít thôi... Dốt 1 tý thì về quê ở luôn với bà cũng được. Nó: Bà nuôi con nổi sao! Nó ngoác...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện teen
Lục Thiếu Du – Quyển 45
Phần 89 Hai kiện Bán thánh khí giống như hoàn toàn tự mình giao thủ, căn bản không cần hai người khống chế. Lúc này Phật Nộ Kim Cương trượng của Thần Linh Nghiễm Hồng không giống như lúc quyết đấu với Thánh Hoàng Chấn Thiên Kiếm của Dương Quá ngày hôm qua. Hai kiện Bán thánh khí chỉ xuất ra hư ảnh bằng năng lượng, mà bây giờ hai kiện Bán thánh khí lại chân chính quyết đấu. Hai kiện Bán thánh khí quyết đấu, cảnh tượng kinh hãi thế tục căn bản khó có thể diễn tả bằng lời, uy áp kinh thiên kia khiến cho những cường giả đỉnh phong trong đám người cùng thế hệ ở...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng