Trên đường lớn ở thành phố Giang Hải cứ mỗi đoạn lại có một nhóm cảnh sát đứng kiểm tra, còn có cảnh sát xách súng đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát những chiếc xe chạy qua.
Những trạm kiểm soát như vậy được thiết lập rất nhiều trên các con đường ở thành phố Giang Hải, đơn giản vì thành phố Giang Hải vừa phát sinh một chuyện lớn, có kẻ vừa mới cướp tiền của một khách hàng vừa rút tiền từ ngân hàng đi ra, sau đó còn cướp xe chạy mất.
Đã ba năm qua ở thành phố Giang Hải chưa từng xảy ra vụ cướp nào như vậy, đâu là vụ đầu tiên, vì thế mà cảnh sát phong tỏa cả thành phố, tiến hành bắt cho được tên tội phạm.
Trước mắt cảnh sát còn chưa có được hình ảnh của tên tội phạm, vì vậy mọi người đều yêu cầu cực kỳ cẩn thận, phải không bỏ sót bất kỳ điều gì. Một trạm kiểm soát trên đường, hai viên cảnh sát đang xem xét chứng minh đều đến từ cục công an quận Đông, là một già một trẻ, cả hai đều họ Cao nhưng không phải cha con cũng chẳng thân thích, nhưng ai cũng gọi bọn họ là Lão Cao và Tiểu Cao.
Đường này cũng không có quá nhiều xe qua lại, vài phút mới có một chiếc chạy qua, nhiệm vụ của Lão Cao và Tiểu Cao cũng coi như thoải mái, trên đường cũng không xuất hiện tình huống đứng chắn kiểm tra chứng minh mà kẹt xe.
– Bây giờ là mấy giờ rồi?
Lão Cao mở miệng hỏi.
– Đã hai giờ từ khi vụ cướp phát sinh.
Tiểu Cao trả lời.
– Hai giờ rồi à? Khá tốt, vẫn còn mười giờ nữa.
Lão Cao khẽ thở ra.
– Nhất định phải phá án trong mười giờ sao?
Tiểu Cao không nghĩ ra:
– Vụ án lớn thế này, ai có thể đảm bảo sẽ phá án nhanh như vậy được?
– Tiểu Cao, cậu không hiểu, nếu trong vòng mười hai giờ mà chúng ta không phá án được thì sẽ không ần tiếp tục.
Lão Cao lắc đầu nói.
– Sao vậy chứ?
Tiểu Cao rất buồn bực.
Lão Cao không nói gì, vì lúc này có một chiếc xe chạy nhanh đến, một chiếc Volvo rất bình thường.
Khi thấy cảnh sát yêu cầu dừng xe, chiếc Volvo dừng lại, cửa xe hạ xuống một nửa, một bàn tay trắng nõn từ bên trong thò ra, trên tay là một tờ giấy chứng minh.
Lão Cao tiếp nhận và nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt biến đổi, hắn khom lưng đưa trả lại:
– Xấu hổ quá, quấy rầy ngài, mong ngài đi thong thả.
Bàn tay kia lấy giấy chứng minh quay về, của sổ xe lại đóng, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
– Chú Cao, sao cho đi như vậy?
Tiểu Cao chợt ngây người, phải biết rằng những chiếc xe trước đó đều kiểm tra cực kỳ cẩn thận, hận không thể tra ba đời của khổ chủ, nhưng lúc này Lão Cao vừa nhìn qua giấy chứng minh thì đã cho đi, đây là quá không hợp lý rồi.
Tiểu Cao không đợi Lão Cao trả lời mà hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ tôi nhìn lầm? Vừa rồi không phải là giấy chứng minh?
– Đó là giấy chứng minh.
Lão Cao nhìn chiếc Volvo đã đi xa, vẻ mặt có chút kỳ dị:
– Nhưng đó là giấy chứng minh không tầm thường, là một giấy chứng minh biểu hiện cho thân phận, có một tờ giấy chứng minh như vậy cũng là thân phận cực kỳ cao quý.
– Giấy chứng minh thân phận thật sự?
Tiểu Cao chợt ngây người, hắn hạ thấp âm thanh:
– Chú Cao, chú… Chú nói đó là giấy chứng minh của người ở Thần Tiên đảo sao?
– Đúng vậy.
Lão Cao khẽ gật đầu:
– Vì vậy tôi mới cho chiếc xe kia đi qua.
Tiểu Cao lập tức thoải mái, sau đó hắn dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:
– Chú Cao, giấy chứng minh kia là đảo số mấy?
– Số hai.
Lão Cao trả lời.
– Chú Cao, chú từng gặp người nào có giấy chứng minh số một chưa?
Tiểu Cao tò mò hỏi lại.
– Không có, Thần Tiên đảo số một đều là đại nhân vật, chúng ta rất khó nhìn thấy.
Lão Cao lắc đầu rồi lại cảm khái:
– Nếu tôi có một tờ giấy chứng minh như vậy thì quá tốt.
Giang Hải có một Thần Tiên đảo, mà Thần Tiên đảo là chỗ ở của Hạ Thiên, những người có giấy chứng minh ở Thần Tiên đảo số một đều là vợ của Hạ Thiên, Thần Tiên đảo số hai chính là nha hoàn và thị nữ. Theo lời đồn thì những nha hoàn và thị nữ thật ra cũng là nữ nhân của Hạ Thiên, còn Thần Tiên đảo số ba chính là người hầu, mà Lão Cao và Tiểu Cao cũng chỉ có thể gặp được người có giấy chứng minh Thần Tiên đảo số ba mà thôi.
– Chú Cao, đúng rồi, vì sao phải phá án trong vòng mười hai giờ?
Tiểu Cao lại tiếp tục chủ đề trước đó.
– Nhà họ Sở thông báo với cảnh sát, nếu không phá án được sau mười hai giờ, bọn họ sẽ tiếp nhận vụ án.
Lão Cao có chút bất đắc dĩ.
Tiểu Cao thật sự không nói gì hơn, hắn biết Sở Dao người quản lý Sở Môn chính là một người có giấy chứng minh Thần Tiên đảo số một.
…
Trong một khách sạn xa hoa ở thành phố Giang Hải, ở đại sảnh yến tiệc lầu hai, lúc này khách đã đến ngồi chật, tất cả nhân vật nổi tiếng của thành phố Giang Hải đều đã đến, đơn giản vì hôm nay nơi đây có tổ chức tiệc cưới, nhân vật chính là con của bí thư tỉnh ủy Bình Hải.
Bí thư tỉnh ủy Bình Hải có họ Phương, người này vừa đến nhận chức vài tháng trước, mà công tử của vị bí thư này năm nay đã ba mươi, hôm nay là tiệc cưới của vị Phương công tử này. Nghe nói tân nương cũng có địa vị không nhỏ, tuy không phải là con của cán bộ cao cấp nhưng cha lại là thương nhân lớn.
Hôn lễ vốn được cử hành lúc bảy giờ nhưng giờ đã quá lố mà chưa bắt đầu, điều này làm cho đám khách bắt đầu nghị luận ầm lên.
– Sao còn chưa bắt đầu? Sẽ không có gì xảy ra đấy chứ?
– Ai biết được, tôi cũng nghi ngờ có vấn đề, đã qua nửa giờ rồi mà chưa thấy người dẫn chương trình, không biết có bắt đầu không?
– Chẳng lẽ cô dâu bỏ chạy?
– Đừng nói mò, tân nương ở đằng kia, hơn nữa đây là gả cho công tử bí thư tỉnh ủy, ai ngu mà chạy?
– Điều này cũng không đúng, tôi cảm thấy tám phần là tân nương đổi ý, hoặc là chú rể đổi ý, tóm lại là có người đổi ý.
– Không đến mức đấy chứ? Anh xem, đây không phải là cô dâu chú rể sao? Bọn vẫn còn tốt mà?
– Hừ, các anh chỉ giỏi đoán mò, tôi có được tin tức chuẩn xác, là vì bí thư Phương đang tiếp một vị khách quan trọng.
– Chẳng lẽ là chủ tịch quốc gia?
– Sao có thể? Bí thư Phương dù có mặt mũi thế nào cũng không thể để cho chủ tịch nước chạy đến đây.
…
Đám người lén nghị luận, sau đó chợt phát hiện vị bí thư Phương kia tiến vào cửa với vẻ mặt vui vẻ, ai cũng nhìn ra cửa, lại thấy có một người phụ nữ xuất hiện.
Một người phụ nữ nhìn qua có vẻ rất trẻ, có lẽ chưa đến hai mươi nhưng nhìn vào khí chất trầm ổn thì có lẽ là hơn ba mươi. Người phụ nữ này rất đẹp, nàng vừa xuất hiện thì đã làm cho tân nương và cả những cô gái trong bữa tiệc trở nên ảm đạm.
Người phụ nữ này mặc áo khoác ngoài, tuy rộng thùng thình nhưng lại không thể nào che giấu được tướng mạo kinh người và đường cong lung linh, nếu nhìn qua thì thấy quần áo là hàng xịn, nếu nhìn kỹ thì thấy thật sự là những thứ quý giá.
– Kiều tiểu thư, nào để chị phải tự mình đến đây?
Bí thư Phương chạy đến trước mặt người phụ nữ kia vơi vẻ mặt cung kính, còn có chút cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng.
– Bí thư Phương, hôm nay là ngày thành hôn của công tử, tôi đến tặng chút lễ vật cũng là điều nên làm.
Kiều tiểu thư cười nhạt một tiếng, sau đó nàng đưa cho bí thư Phương một chiếc hộp:
– Đây là một phần lễ mọn, xin hãy nhận lấy.
– Điều này, Kiều tiểu thư đến đã làm cho chúng tôi hãnh diện, sao còn có thể thu lễ từ chị?
Bí thư Bình cố gắng tỏ ra không có chút bộ dạng giống bí thư một tỉnh.
– Nhận lấy đi, tôi còn có việc, cũng không ở lại lâu.
Kiều tiểu thư nói, sau đó xoay người bước đi.
– Kiều tiểu thư đi thong thả.
Bí thư Phương thu lễ vật rồi cung kính đưa mắt nhìn Kiều tiểu thư bỏ đi.
Tình cảnh này làm cho đám người trợn mắt há mồm, Kiều tiểu thư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Kiều tiểu thư vừa rồi khỏi nơi đây, hôn lễ lập tức bắt đầu, tất nhiên cũng có người lén hỏi nhau:
– Kiều tiểu thư là ai?
– Trong thành phố Giang Hải có nhiều Kiều tiểu thư lắm sao?
– Chẳng lẽ là Kiều Tiểu Kiều? Không đúng, tôi đã gặp Kiều Tiểu Kiều?
– Anh nói đùa sao? Kiều Tiểu Kiều sao có thể tự mình đến? Nhưng bây giờ rõ ràng bí thư Phương rất có thể diện, Kiều tiểu thư đến coi như thật sự vinh hạnh.
– Mà vị tiểu thư này là ai?
– Cô ta là Kiều Hoàng Nhi, đã từng là một trong những vệ sĩ của Kiều Tiểu Kiều, bây giờ là quản gia của Thần Tiên đảo.
– Sao? Quản gia của Thần Tiên đảo? Hèn gì…
– Đúng vậy, thà làm nô bộc thần tiên còn hơn làm quan thế tục, một người hầu bình thường của Thần Tiên đảo cũng có thân phận hơn cả các vị quan lớn, hơn nữa đó lại là quản gia. Đồng thời Kiều Hoàng Nhi cũng không chỉ là quản gia, giấy chứng minh ghi rõ nàng ở Thần Tiên đảo số hai, có lẽ cũng là phụ nữ của Hạ Thiên.
– Anh nói xem, Hạ Thiên có bộ dạng thế nào, tôi chưa từng thấy qua bao giờ?
– Tôi cũng vậy, những năm qua Hạ Thiên chưa từng xuất hiện, nghe nó phần lớn thời gian đều ở trên Thần Tiên đảo.
– Nếu được anh ấy vừa ý thì quá tốt.
– Tỉnh lại đi, cô so ra vượt mặt Kiều Hoàng Nhi sao? Tất cả những người vợ của Hạ Thiên đều đẹp hơn Kiều Hoàng Nhi.
– Tôi không nói muốn làm vợ của Hạ Thiên, chỉ là muốn một cái giấy chứng minh ở Thần Tiên đảo số ba mà thôi.
– Cô cho rằng mình là ai? Một giấy chứng minh như vậy ai mà chẳng muốn, đã từng có người muốn làm giả như vậy và bán đi với giá trên trời, nhưng đáng tiếc là tên kia không có số dùng tiền, tên mua chứng minh cũng không tiếp tục được xài tiền của mình. Sau này không ai dám làm giả, cũng không ai dám mua. Vì thế mà chuyện chiếc giấy chứng minh như vậy trở thành truyền thuyết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2020 03:29 (GMT+7) |