– Anh nói ai đứng lại?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Diêm Thiết Sơn, đây là tên cảnh sát ngu ngốc nào ở đâu chui ra vậy?
Cơ Thanh Ảnh phát sinh sự việc ngoài ý muốn làm cho Hạ Thiên thật sự trở tay không kịp, đồng thời cũng có thêm vài phần, điều này cũng làm cho hắn bùng ra một luồng khí thế cực mạnh. Tất cả đều bình thường với hắn, nhưng đối với người bình thường thì đó lại là một luồng khí thế khó thể nào kháng cự được.
Thật ra Cơ Thanh Ảnh ở chỗ này chờ Hạ Thiên thì Diêm Thiết Sơn vẫn đứng ở bên cạnh, hắn cảm thấy sự việc rất quỷ dị, hắn lúc đầu còn không tin nàng có thể chờ được người đàn ông tên là Hạ Thiên, trực giác nói cho hắn biết người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ này có hơn phân nửa là đầu óc có vấn đề.
Hắc Diện Diêm Vương ở thành phố Tây Đô chính là Diêm Thiết Sơn, dù là trong tổ trọng án thì hắn cũng tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện gì, nếu hắn là thật sự lương thiện chính nghĩa thì đám côn đồ kia cũng không nghe được tên mà bỏ chạy. Vì trị ác nhân phải là ác ma, nếu quá mức lương thiện chính nghĩa thì thường sẽ bị hạn chế, ngược lại sẽ không làm cho đám côn đồ sợ hãi, mà Diêm Thiết Sơn có thủ đoạn hung ác mới làm cho đám côn đồ kia sợ vỡ mật.
Rõ ràng một Diêm Thiết Sơn giúp đỡ Cơ Thanh Ảnh cũng không chỉ là cảnh sát giúp đỡ người thường, lúc này hắn thật sự không khác gì đám đàn ông ở trong quán mỳ vừa rồi, mà Cơ Thanh Ảnh thì có sức quyến rũ quá lớn, điều này tất nhiên sẽ làm cho hắn sinh ra ý nghĩ muốn lừa gạt tiên nữ đầu óc có vấn đề kia về nhà mình.
Nhưng Diêm Thiết Sơn cũng không ngờ, tuy tiên nữ kia nhìn giống như đầu óc có vấn đề nhưng những lời nàng nói cũng thật sự không phải giả, vì lúc này tên khốn tên là Hạ Thiên thật sự xuất hiện.
Nhưng khi nghe được đoạn đối thoại giữa Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh, Diêm Thiết Sơn chợt sinh ra cảm giác chờ mong, hai người kia hình như cũng không quá thân thuộc, vì vậy mà những lời nói đều rất kỳ quái. Nhưng khi hắn đang rất chờ mong thì phát hiện Hạ Thiên sắp đưa Cơ Thanh Ảnh đi, vì thế mà hắn chợt nóng lòng, cũng nhịn không được phải quát lên.
Diêm Thiết Sơn hét to một tiếng thì thật sự rất hăng hái, uy phong lẫm liệt, giống như hắn đã từng hét lên với những tên côn đồ trước kia. Mỗi lần hắn hét lên như vậy thì đám côn đồ đều chạy thục mạng, còn lần này hắn cũng trông mong có thể dọa tên Hạ Thiên kia bỏ chạy.
Nhưng khoảnh khắc khi Hạ Thiên quay đầu thì Diêm Thiết Sơn chợt cảm giác được một khí thế cực kỳ khủng bố quấn đến, làm cho hắn chợt khó hít thở, áp lực quá lớn làm cho hai chân hắn như mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Một cảm giác sợ hãi chợt bùng lên từ tận sâu đáy lòng, khoảnh khắc này Diêm Thiết Sơn muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng sau khi nghe Hạ Thiên lên tiếng thì hắn cũng không dám chạy trốn, hắn muốn giải thích nhưng không biết nói như thế nào, cuối cùng hắn cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nói:
– Cô ta… Cô ta thiếu tôi hai trăm đồng.
– Hai trăm?
Hạ Thiên hầu như nghi ngờ mình nghe lầm, tên cảnh sát ngu ngốc kia vì hai trăm mà bắt mình đứng lại sao?
– Không, một trăm…
Diêm Thiết Sơn dùng giọng nơm nớp lo sợ nói, sau đó hắn chợt tỉnh ngộ, vội vàng đổi giọng:
– Không cần, không cần trả… Á…
Một xấp tiền mặt nện lên đầu Diêm Thiết Sơn, tiền làm từ giấy nhưng lại giống như sắt thép đập lên đầu làm cho hắn cảm thấy đầu óc xoay chuyển, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cuối cùng chợt ngã xuống đất.
Khoảnh khắc khi Diêm Thiết Sơn ngã xuống thì vài tờ một trăm đồng đã trở lại như bình thường mà chậm rãi bay xuống, tiền rơi lên người. Cùng lúc này Hạ Thiên đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cơ Thanh Ảnh rồi biến mất.
…
Thành Cổ cũng không phải là khách sạn tốt nhất ở thành phố Tây Đô nhưng lại là nơi cao nhất, cũng vì vậy mà Hạ Thiên bay lên không trung nhìn lướt qua thành phố Tây Đô thì phát hiện khách sạn này. Sau đó hắn nhanh chóng đi đến, dùng chứng minh của mình để thuê một phòng, sau đó đi vào.
Khách sạn này kinh doanh khá tốt, những phòng khách xa hoa luôn chật ních, những phòng tổng thống, phòng thương vụ hay phòng trăng mật đều không còn. Hạ Thiên ngược lại thì miễn cưỡng có được một phòng giường lớn, nếu đến chậm một bước thì sợ rằng không đổi khách sạn cũng chỉ có thể ở trong phòng giường nhỏ.
Trong quá trình Hạ Thiên mướn phòng thì Cơ Thanh Ảnh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của nàng vẫn chuyển động không ngừng giống như cảm thấy tất cả đều rất mới mẻ, nàng giống như một cô gái mới được sinh ra, đối với nàng thì tất cả đều cực kỳ mới lạ.
Nhưng rõ ràng Cơ Thanh Ảnh cũng không phải là một cô gái mới sinh, nàng cảm thấy hiếu kỳ với mọi thứ giống như chỉ có thể quy kết nguyên nhân là do mất trí mà thôi.
Sau khi vào phòng, đóng cửa lại, Hạ Thiên chăm chú kiểm tra một lần nữa, lần này hắn thật sự xác nhận công lực của Cơ Thanh Ảnh đã hoàn toàn biến mất, nhưng kỳ quái là hắn căn bản không tìm ra bất kỳ dấu vết bị thương nào trên người nàng. Điều này thật sự làm hắn nghĩ mãi mà không rõ, đường đường là cao thủ Phân Thần Kỳ, đột nhiên mất hết công lực, đáng lý ra phải bị thương rất nặng mới đúng, vì sao không chút dấu vết bị thương nào?
– Cô còn nhớ mình đến đây khi nào không?
Hạ Thiên suy nghĩ một lát, hắn bắt đầu đưa ra nghi vấn với Cơ Thanh Ảnh, cố gắng tìm được từ nàng chút tin tức hữu dụng.
– Ta nhớ không rõ.
Cơ Thanh Ảnh cong miệng lên nói:
– Giống như vừa mới đến, đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, chồng là cái gì?
– Là đàn ông của cô chứ là gì?
Hạ Thiên có chút buồn bực, không lâu trước đó hắn cảm thấy Cơ Thanh Ảnh thật sự đáng yêu, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình càng hy vọng Cơ Thanh Ảnh trước kia xuất hiện trước mặt hơn. Vì hiện tại hắn nói chuyện với Cơ Thanh Ảnh rất lao lực, yêu nữ chết tiệt này sau khi mất trí thì cái gì cũng không hiểu.
Lúc này Hạ Thiên thật sự nghi ngờ, đây có phải không là Cơ Thanh Ảnh, mà là một cô chị em song sinh của Cơ Thanh Ảnh không?
– Chồng?
Cơ Thanh Ảnh ngồi ở mép giường, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, trong mắt có vài phần hương vị mê hoặc:
– Ta giống như biết rõ ý nghĩa của từ chồng nhưng lại giống như không quá rõ ràng, ta muốn cẩn thận suy xét lại…
Khi thấy Cơ Thanh Ảnh suy tư thì Hạ Thiên cũng không quấy rầy, hắn cảm thấy Cơ Thanh Ảnh mất trí có chút vấn đề. Hắn đã kiểm tra rồi, đầu óc của nàng không có chỗ nào bị hao tổn, cơ thể của nàng cũng tương đối khỏe mạnh, không có chỗ nào bị thương, nói theo lý thì nàng sẽ không mất trí mới đúng. Vì vậy hắn tin, nếu là nàng chăm chú suy xét một chút, rất có thể sẽ nhớ được thứ gì đó.
– Ôi, ta nhớ rồi.
Vài phút sau Cơ Thanh Ảnh chợt reo lên vui vẻ.
– Nhớ được cái gì rồi?
Hạ Thiên cũng không nhịn được phải hỏi một câu.
– Ta nhớ mình là ai, cũng nhớ ngươi là ai.
Cơ Thanh Ảnh tỏ ra vui vẻ:
– Hì hì, ta là nữ hoàng, còn ngươi là hoàng hậu của ta.
Hạ Thiên chợt buồn bực, yêu nữ chết tiệt này sao chỉ nhớ đến chuyện kia? Lúc này hắn bỏ qua ý nghĩ đây là chị em song sinh của Cơ Thanh Ảnh, nàng tuyệt đối là yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh, đây là yêu nữ mất trí cực kỳ khó hiểu.
– Thật ra, chồng chính là tên thân mật của hoàng hậu, sau này cứ gọi tôi là chồng.
Hạ Thiên tỏ ra nghiêm túc nói với Cơ Thanh Ảnh.
Trước đó Hạ Thiên còn nghi ngờ nàng không phải là Cơ Thanh Ảnh, lại cảm thấy nàng bây giờ thật sự rất đáng yêu, cũng không nhẫn tâm lừa dối. Nhưng bây giờ sau khi xác định đối phương là Cơ Thanh Ảnh, hắn cũng không khách khí, dù nói thế nào thì hắn cũng phải lấy lại thể diện trước kia, còn nàng vì sao mà mất trí nhớ, bây giờ cũng không muốn quan tâm.
– Tên thân mật là gì?
Cơ Thanh Ảnh dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu.
Hạ Thiên buồn bực vài giây, hắn có chút bất đắc dĩ:
– Tên thân mật là cách xưng hô thân mật, sau này cứ gọi tôi một tiếng chồng là được.
– À, là như vậy sao? Ta biết rồi, không đúng, ta phải xưng là trẫm, à, trẫm biết rồi.
Cơ Thanh Ảnh thản nhiên cười:
– Chồng, nói cho trẫm biết đây là cái gì?
Hạ Thiên nhìn Cơ Thanh Ảnh tự xưng là trẫm đang cầm một chiếc điều khiển từ xa của tivi, hắn bực bội một lúc, sau đó mới dùng giọng mất hết sức lực nói:
– Là điều khiển từ xa của tivi.
– Tivi là thứ gì?
Cơ Thanh Ảnh lại hỏi.
– Là cái kia.
Hạ Thiên chỉ vào chiếc tivi màn hình phẳng 20 inch cách đó không xa.
– Vậy nó làm gì?
Nữ hoàng mất trí tiếp tục hỏi thăm.
– Dùng để xem tivi…
Hạ Thiên thật sự là bách khoa toàn thư.
– Cái gì là tivi…
Cơ Thanh Ảnh tiếp tục dây dưa?
– Tivi là tivi…
Hạ Thiên thiếu điều tan vỡ.
– À, kia là thứ gì?
– Điện thoại cưng ơi.
– Điện thoại dùng làm gì?
– Dùng để gọi điện…
…
Vài giờ sau Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh liên tục tiến hành đối thoại, điều này thiếu chút nữa làm hắn tan vỡ. Cơ Thanh Ảnh chẳng hiểu thứ gì, nàng hầu như hỏi vài lần về tất cả những thứ trong phòng khách sạn, Hạ Thiên đáng thương cũng không biết nên giải thích thế nào, cũng chỉ có thể nói qua loa mà thôi. Cuối cùng sau khi nói tất cả công dụng và tên gọi của mọi thứ thì hắn thật sự mệt ngây người, đối với hắn thì đây thật sự là tra tấn.
– Mệt quá…
Vô tình đã khuya, Hạ Thiên cảm thấy đầu óc mỏi mệt, trên gương mặt tuyệt mỹ của Cơ Thanh Ảnh cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, nàng ngáp một cái, duỗi lưng một cái, nàng vốn có tư thái kinh người, bây giờ càng thêm kinh người. Nhưng lúc này Hạ Thiên thật sự không có tâm tình thưởng thức thân hình của nàng, vì trước đó hắn đã bị nàng hành hạ quá thảm.
Lúc này Hạ Thiên bắt đầu chờ mong Cơ Thanh Ảnh kia tái hiện như cũ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2020 03:29 (GMT+7) |