Hạ Thiên - Quyển 2

Phần 30

– Ái chà, biết chơi phi đao à?

Hạ Thiên có chút kinh ngạc, khi thấy phi đao đến gần thì hắn khẽ vươn tay dùng hai ngón tay kẹp lấy phi đao, sau đó hắn xoay tay, phi đao phóng về phía Tam ca.

– Á…

Tam ca lại hét lên một tiếng thảm thương, ngực trúng phi đao, hắn ngã ngay xuống đất.

Hạ Thiên dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Tam ca, sau đó lắc đầu:

– Đã quên nói cho mày biết, đã lâu rồi tao cũng chưa được chơi phi đao.

Nhị sư phụ là cao thủ chơi đao, phi đao cũng là đao, vì vậy mà Nhị sư phụ của Hạ Thiên cũng luyện tập đến mức cao siêu, cũng vì thế mà sư phụ giết người ít khi nào dùng súng. Hạ Thiên là đệ tử của Nhị sư phụ, tất nhiên kỷ thật phi đao của hắn phải tương đối khá, nhưng hắn lại không thích dùng phi đao, hắn cảm thấy dùng tiền xu và lá cây thú vị hơn rất nhiều.

Bốn phía chợt vắng lặng, đám người trong quyền quán giống như rất khó tiếp nhận sự thật là Tam ca bị đánh gục, mà ánh mắt Mã Đình nhìn Hạ Thiên cũng đã khác biệt. Lúc này cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên cho là mình nhát gan, thì ra vị này chính là cao thủ. Còn Lãnh Băng Băng thì cũng không thấy có gì là bất ngờ, dù sao nàng cũng đã biết bản lĩnh thật sự của tên lưu manh này.

– Tiểu tử nà giết Tam ca, mọi người cùng lên xử lý hắn.

Đột nhiên có một tên rống lên một câu, sau đó mười mấy người tập trung đánh về phía Hạ Thiên.

Lãnh Băng Băng kéo Mã Đình lui ra phía sau một bước, nhưng nàng vẫn nắm chặt súng để cảnh giới.

– Có biết đấm không vậy?

– Sao yếu thế?

– Quyền quán cái quái gì, dúng là một đám vô dụng.

Hạ Thiên vừa tay đấm chân đá vừa phàn nàn, mười vị cao thủ quyền quán đã nằm đầy đất, mà Hạ Thiên thì bực bội chạy đến cho mỗi tên một đá, hắn ra vẻ rất bất mãn:

– Tôi thích nhất là dùng nắm đấm đánh nhau, còn tưởng rằng còn vui đùa được một lúc, sao các anh lăn quay hết thế này?

– Được rồi, chúng ta đi thôi.

Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, trong mắt nàng thì đây là tình cảnh sống chết, nhưng đối với Hạ Thiên thì giống như đang chơi đùa. Nhưng nàng không thừa nhận là không được, đối với một quái vật có thể đánh bại mười quyền thủ trong chớp mắt thì rõ ràng là đang chơi đùa.

Lãnh Băng Băng nói xong lời này thì kéo Mã Đình đi ra ngoài Minh Vũ Quyền Quán.

Hạ Thiên vội vàng đuổi theo:

– Cảnh sát tỷ tỷ, đã đồng ý thì đừng thay đổi đấy nhé.

– Biết rồi, cậu cứ xem xét thời gian và địa điểm, sau đó nói cho tôi.

Lãnh Băng Băng tức giận nói.

Hạ Thiên cười hì hì:

– Cảnh sát tỷ tỷ, đã quyết định rồi, tối mai đến nhà chị dùng cơm.

– Nhà tôi sao?

Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, nàng đang định phản bác thì vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, hắn phóng về phía nàng.

Lãnh Băng Băng không kịp phản ứng, nàng cảm thấy eo thon bị siết chặt, thân thể cũng nhẹ bẫng, nàng không khỏi quát lớn:

– Cậu làm…

– Đùng!

Tiếng súng vang lên cắt ngang lời nói của Lãnh Băng Băng.

– Súng bắn tỉa.

Trong đầu Lãnh Băng Băng không khỏi vô thức xuất hiện danh từ này, vì vậy mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Dù nàng biết rõ lần này mình sẽ gặp nguy hiểm nhưng cũng không ngờ sẽ gặp phải tay súng bắn tỉa.

– Đùng.

Lại một tiếng súng vang lên mà thân thể của Lãnh Băng Băng lại động, tất nhiên không phải nàng kịp phản ứng, vẫn là Hạ Thiên ôm nàng, mà nàng còn thấy Hạ Thiên dùng tay kia kẹp lấy Mã Đình.

– Chúng ta lên xe rời khỏi đâu.

Lãnh Băng Băng vội hỏi.

Không cần Lãnh Băng Băng nhắc nhở, Hạ Thiên đã đưa nàng và Mã Đình lên xe, sau đó hắn cũng lên xe. Lãnh Băng Băng nhanh chóng khởi động xe và phóng đi.

– Cảnh sát tỷ tỷ, đi đến tòa nhà kia.

Hạ Thiên chỉ về phía một căn nhà mười lầu ở cách đó không quá xa.

Lãnh Băng Băng chợt sững sờ:

– Đi đến đó làm gì?

– Tên bắn tỉa đang ở đấy, tôi muốn bắt hắn.

Hạ Thiên thở phì phò nói:

– Tôi ghét nhất súng bắn tỉa.

– Hừ, chúng ta đến ngân hàng trước.

Lãnh Băng Băng lại nghĩ khác:

– Trước tiên đi lấy chứng cứ, tránh để đêm dài lắm mộng.

– Đúng vậy, mặc kệ tên bắn tỉa, chúng ta đến ngân hàng lấy chứng cứ trong tủ bảo hiểm, dùng chìa khóa vừa lấy được lúc nãy.

Mã Đình cũng vội vàng nói, vừa rồi tìm được đường sống trong cõi chết, nàng đang còn rất sợ hãi. Bây giờ nghe Hạ Thiên nói đối phương là tay bắn tỉa, tất nhiên nàng sẽ càng sợ hơn.

– Được rồi, trước tiên xử lý tên Kỷ Nam, sau này tìm tên bắn tỉ xử lý.

Hạ Thiên nhìn Mã Đình, nếu bên cạnh quá vướng víu cũng không ra tay được, thôi thì để lần sau.

Tấm tình căng thẳng của Lãnh Băng Băng cung dần bình tĩnh trở lại, nàng nhìn Hạ Thiên, nàng thấy hắn đang bực bội khó chịu. Nàng không khỏi buồn bực, trước đó hắn đập phá Đêm Giai Nhân cũng có vẻ tức giận như lúc này.

– Trước kia có tay súng bắn tỉa nào đắc tội với cậu sao?

Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.

– Không.

Hạ Thiên lắc đầu.

Lãnh Băng Băng càng thêm khó hiểu:

– Vậy sao cậu ghét những tên bắn tỉa?

– Vì bọn họ luôn ở rất xa, ám khí của tôi đánh không tới, bọn họ có thể bắn tôi, tôi không đánh lại được, tất nhiên đám người này phải bị chán ghét.

Hạ Thiên thở phì phò nói.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng hiểu, thì ra tên này tức tối vì gặp bắn tỉa sẽ không phản kích lại ngay lập tức, vì vậy mới hận tất cả những tay bắn tỉa.

– Hạ Thiên, anh… Sao anh lợi hại như vậy?

Mã Đình cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, không đợi Hạ Thiên trả lời, nàng lại hỏi:

– Có phải anh cố ý đến bảo vệ tôi không? Đúng rồi, anh có phải là đặc công không? Em xem sách nghe nói đội đặc công lợi lại tất là Long Tổ, anh không phải là thành viên của Long Tổ đấy chứ?

Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, tiểu cô nương này chỉ khéo tưởng tượng, làm gì có Long Tổ với Phượng Tổ.

Hạ Thiên lại nói một câu:

– Long Tổ có gì là lợi hại? Lợi hại nhất cũng không phải là Long Tổ. Tam sư phụ nói, đám người Long Tổ không đáng xách dép cho hắn.

Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, nghe lời của lưu manh thì hình như có Long Tổ thì phải?

– Sao? Lợi hại nhất là ai?

Mã Đình nhịn không được phải hỏi.

– Tổ chức lợi hại nhất cũng không biết còn tồn tại hay không.

Hạ Thiên lầm bầm, hắn cũng không nói tổ chức này tên gì.

Mã Đình cũng không hỏi rõ ràng, nhưng nàng cũng coi Hạ Thiên là một người lợi hại.

Sau kinh nghiệm vừa rồi thì Lãnh Băng Băng không còn muốn an phận, nàng dứt khoát mở còi cảnh sát chạy như điên trên đường, đèn đỏ cũng vượt. Vì vậy mà chưa đến mười phút thì Mã Đình đã đến ngân hàng mình cần.

Quỷ bảo hiểm được mở rất thuận lợi, vài phút sau Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng có được một USB, còn có một quyển sổ. Nàng lật sổ, vẻ mặt trở nên vui mừng, nàng biết lần này Kỷ Nam và Kỷ Minh đừng hòng chạy thoát.

Đúng lúc này điện thoại của Lãnh Băng Băng chợt vang lên, nàng lấy ra xem mà không khỏi nhíu mày, lại là dãy số làm nàng căm hận kia.

– Có chuyện gì?

Lãnh Băng Băng dùng giọng không tốt đẹp gì hỏi.

– Băng Băng, có phải con điều tra được chứng cứ phạm tội của Kỷ Nam rồi không?

Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói vui mừng.

– Sao ông biết?

Lãnh Băng Băng khó thể hiểu, nàng lúc này cũng vừa mới cầm vào chứng cứ.

– Con chạy xe cảnh sát như điên trên đường, bố không biết tin được sao?

Người bên kia chợt cười ha hả:

– Xem ra bố đoán không sai, con quả nhiên đã có chứng cứ, thế này đi, con mang chứng cứ đến phòng làm việc của bố đi.

Lãnh Băng Băng hừ một tiếng:

– Sao tôi phải giao chứng cứ cho ông?

– Băng Băng, chứng cứ trên tay con không làm gì được Kỷ Nam mà ngược lại, con chỉ là một cảnh sát bình thường, đối với cán bộ có cấp bậc như Kỷ Nam thì con không thể trực tiếp đi bắt được.

Người bên kia giải thích:

– Tóm lại con giao cho bố, bố có thể đảm bảo Kỷ Nam sẽ nhận trừng phạt thích đáng.

Lãnh Băng Băng chợt trở nên trầm ngâm, tuy nàng rất hận đối phương, nhưng nàng cũng biết đối phương nói không sai. Kỷ Nam là quan lớn, không phải là người nàng muốn bắt thì bắt, nếu làm theo trình tự thì sẽ có nhiều phiền toái, nhưng nếu cho đối phương ra tay thì sẽ dễ hơn rất nhiều.

– Được rồi, ông chờ đấy, tôi sẽ đưa đến ngay.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng quyết định giao chứng cứ cho người kia, tuy nàng biết rõ làm như vậy chẳng khác gì giúp đối phương nhưng chỉ cần cha con Kỷ gia bị trừng phạt thích đáng là được.

Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi cùng Hạ Thiên và Mã Đình rời khỏi ngân hàng, sau đó nàng chở hai người chạy về phía trụ sở chính quyền tỉnh.

Đường đi rất thuận lợi, Lãnh Băng Băng tiến vào cửa chính khu chính quyền, để Hạ Thiên và Mã Đình chờ trên xe, mà nàng thì đi vào bên trong.

Chưa đến năm phút sau Lãnh Băng Băng đã từ bên trong đi ra, khi ngồi lên xe thì có vẻ không tập trung.

– Cảnh sát Lãnh, như vậy là xong rồi sao?

Mã Đình dùng giọng bất an hỏi.

Lãnh Băng Băng không nói gì, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, đáng lý nàng đã nắm được chứng cứ, giao cho người kia nàng phải vui mới đúng. Nhưng lúc này không hiểu vì sao nàng lại sinh ra cảm giác không thoải mái, nhưng lại không cảm thấy chỗ nào không đúng.

– Cảnh sát tỷ tỷ, chị làm sao vậy?

Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng:

– Chị có gì không thoải mái sao? Có cần tôi xem bệnh không?

– Không cần.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng phục hồi lại, nàng quyết định không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn Mã Đình rồi nói:

– Mã Đình, em theo chị đến cục cảnh sát, tạm thời em ở lại cục cảnh sát, hơn nữa chị còn có vài vấn đề cần hỏi.

– Vâng, cảnh sát Lãnh!

Mã Đình đồng ý rất nhanh.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng khởi động xe rồi rời khỏi trụ sở chính quyền nhưng trong lòng nàng luôn có một cảm giác không thoải mái.

Nghe nói vụ án của Kỷ Nam sẽ nhanh chóng được xử lý, Hạ Thiên vì vậy cũng không còn quan tâm, hắn bắt đầu nghĩ đến buổi hẹn chín giờ tối nay với Isabella, đối với hắn thì chuyện này khá quan trọng. Vì vậy hắn đén khách sạn Dật Hải từ rất sớm, sau đó tiến vào gian phòng 140 theo lời Isabella.

Chờ đợi thường rất nhàm chán, nhưng đợi một người đẹp siêu cấp thì lại là chuyện khác. Hạ Thiên lười biếng nằm trên giường, hắn híp mắt đợi thời gian trôi qua.

Những tiếng chuông đồng hồ vang lên, đồng hồ chỉ chín giờ tối, Hạ Thiên đột nhiên mở to mắt, hắn nhảy dựng lên, ngay sau đó đi ra mở cửa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 25/05/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 10
Phần 30 Cũng không lâu lắm, Giang Nam cùng đám người Thi Hiên Vi cũng cáo từ rời đi, riêng phần mình vì Vọng Tiên Đài làm chuẩn bị, Cửu Cực Uyển Chủ Chân Uyển Quân tự mình đứng dậy đưa tiễn bọn họ, vị mỹ phụ nhân này vẫn như cũ từ biệt, đưa mắt nhìn Giang Nam rời đi, không khỏi cảm khái nói: Trấn Nguyên, đây mới là người đọc sách, đây mới là bạn thân nhân sinh, nếu ngươi kết giao nhiều người như vậy, vi sư há có thể lo lắng tương lai ngươi sẽ học cái xấu? Hoa Trấn Nguyên kinh ngạc, trong lòng vì ánh mắt của sư tôn mà oán thầm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Chung một mái nhà - Tác giả The Kid
Hai anh em Khang và Thành rất đẹp trai và tài giỏi. Họ thừa hưởng một công ty lớn từ cha của họ. Hai anh em họ đều đã có vợ. Giới thiệu một chút về hai cô vợ. Vợ của Khang tên là Phương một cô gái đẹp từ Đắk Lắk vào TPHCM học tập rồi tình cờ quen Khang. Vợ của Thành tên là Sunju một cô gái người Hàn Quốc đáng yêu, sang Việt Nam học tập rồi tình cờ quen Thành. Cả gia đình sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Trong nhà ai cũng yêu thương nhau. Hôm nay Khang và Thành phải đi công tác ở dưới Vũng Tàu, đến sáng mai...
Phân loại: Truyện nonSEX
Vợ con tôi là ma cà rồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Đăng và Diệu đang sống vui vẻ bên cô con gái Hân của họ. Lúc yêu nhau Đăng nghĩ Diệu là người thường, khi cưới nhau rồi Đăng mới biết Diệu là ma cà rồng, nhưng cô không làm hại ai cả. Cô có sở thích kỳ lạ đó là hút máu của Đăng, cứ vài ngày là Đăng đưa cánh tay ra cho Diệu hút một chút máu. Sau này vợ chồng Đăng sinh ra một đứa con gái đặt tên là Hân, không ngờ cô bé cũng là ma cà rồng. Hân càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ, năm nay đã 17 tuổi, và cô bé cũng thèm hút máu của ba mình. Gia...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng