Hạ Thiên - Quyển 2

Phần 90

Diệp Thiếu Hùng đã từng được nghe nhắc đến cái tên thần tiên tỷ tỷ từ Diệp Mộng Oánh, tất nhiên hắn cũng không biết thần tiên tỷ tỷ là ai. Nghe nói Lôi Vũ vì mắng thần tiên tỷ tỷ một câu mà bị Hạ Thiên làm cho đau đớn lăn lộn, vì vậy hắn nhạy cảm phát hiện ra thần tiên tỷ tỷ là người rất quan trọng với Hạ Thiên.

Nhưng nếu nói Lôi Đình đến cướp bóc thì Diệp Thiếu Hùng căn bản là không tin, đặc biệt là cướp một cửa hàng hoa thì lại càng không thể. Tất nhiên hắn cũng thật sự không muốn xem xét sự việc này là thật hay giả.

– Hạ Thiên, sự việc này không còn cách giải quyết nào khác sao?

Diệp Thiếu Hùng dùng giọng dò hỏi, đứng ở góc độ của hắn thì không hy vọng hai bên xung đột.

– Không, Lôi Vũ phải chịu đau đớn.

Hạ Thiên dùng giọng dứt khoát nói, mắng hắn thì không sao, nhưng mắng thần tiên tỷ tỷ là tuyệt đối không thể.

– Hạ Thiên, Lôi gia có bối cảnh rất sâu trong quân đội, cũng có người trong khối cảnh vệ trung ương, cậu cần phải xem xét lại, tôi nghĩ Lôi gia sẽ không thể bỏ qua.

Diệp Thiếu Hùng nhắc nhở.

– Biết rồi, cảm ơn Diệp đại ca.

Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, quân đội cái quái gì, hắn không quan tâm. Tuy Tam sư phụ nói dù lợi hại cũng khó cản được tên lửa, nhưng hắn không tin có người dùng tên lửa đánh mình, nhưng hắn không cản được tên lửa nhưng cũng có thể trốn tránh.

– Nói thì như vậy, tóm lại cậu nên cẩn thận.

Diệp Thiếu Hùng cũng không còn nhiều lời.

Sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt Diệp Thiếu Hùng có chút ngưng trọng, chưa đến một tháng mà Hạ Thiên đã làm thành phố Giang Hải long trời lở đất, đắc tội với rất nhiều người. Tuy Hạ Thiên giống như không có việc gì nhưng trong lòng Diệp Thiếu Hùng luôn có cảm giác không yên.

Lúc bắt đầu, Diệp Thiếu Hùng chú ý Hạ Thiên, cũng vì năng lực của Hạ Thiên, nhưng bây giờ tình hình đã biến đổi, tuy Hạ Thiên cứu ông nội của hắn, trước đó còn cứu em gái của hắn, có thể nói hai người hắn quan tâm nhất ở Diệp gia đều được Hạ Thiên ra tay cứu giúp. Điều này làm Diệp Thiếu Hùng rất cảm kích Hạ Thiên, nhưng quan hệ giữa em gái và Hạ Thiên làm hắn sinh ra mâu thuẫn.

Vì Diệp Mộng Oánh đã từng đứng trước mặt Diệp Mộng Vân và đám cao tầng tập đoàn Thiên Nam tuyên bố Hạ Thiên là chồng mình, vì vậy bây giờ toàn bộ Diệp gia và cao tầng tập đoàn Thiên Nam đều biết điều này, tất nhiên Diệp Thiếu Hùng cũng biết.

Khi nghe nói em gái của mình cùng cướp chồng với Kiều Tiểu Kiều mà Diệp Thiếu Hùng sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, tiểu tử Hạ Thiên kia có gì tốt, đáng để Kiều Tiểu Kiều và em gái của hắn tranh giành với nhau sao?

Diệp Thiếu Hùng cũng không một lần nghi ngờ Hạ Thiên lợi dụng vấn đề chữa bệnh cho ông nội để uy hiếp em gái mình, hắn cũng đã từng nói bóng nói gió với Diệp Mộng Oánh, nhưng em gái hắn có vẻ như không bị ép buộc. Khi nhắc đến Hạ Thiên thì trên mặt Diệp Mộng Oánh thường lộ ra nụ cười tự nhiên, điều này làm Diệp Thiếu Hùng nghĩ rằng em gái mình thật sự có cảm tình với Hạ Thiên.

Nhưng cũng vì thế mà Diệp Thiếu Hùng không muốn tìm nói chuyện với Hạ Thiên, hắn cảm thấy Hạ Thiên làm một người bạn thì tốt, nhưng nếu coi hắn là em rể thì tuyệt đối không tốt. Người này là một bao thuốc nổ siêu cấp, có thể nổ tung và kéo người bên cạnh cuốn vào vòng xoáy xui xẻo, nếu em gái của hắn có một người đàn ông như vậy thì sau này sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Nhưng điều làm Diệp Thiếu Hùng khó xử chính là Diệp Mộng Oánh muốn làm chuyện gì thường khó thay đổi, vì vậy việc này chỉ sợ phải bàn bạc kỹ hơn. Trước đó khi có chuyện xảy ra thi hắn cũng chỉ có thể liên lạc để giải hòa với Hạ Thiên.

Nhưng hôm nay Diệp Thiếu Hùng biết mình không thể hòa giải, dù Diệp gia và Tô gia là một trong ba đại gia tộc ở Giang Hải, nhưng thực tế thì ba đại gia tộc này cũng không thể một tay che trời ở Giang Hải, còn có một vài gia tộc thực lực rất mạnh nhưng bình thường thích ẫn nhẫn, người bình tường không biết, ví dụ như Lôi gia.

– Đội trưởng.

Tiểu Mạc đi đến cắt đứt lời Diệp Thiếu Hùng:

– Lôi Quân bên kia đã có động tĩnh…

Đội cảnh sát hình sự số sáu cục công an thành phố.

– Hoàng An Bình, anh ra đây cho tôi.

Người gào lên tức giận cũng không phải ai khác, chính là cha của Hoàng An Bình, là cục trưởng Hoàng Hải Đào.

Hoàng An Bình đi từ phòng thẩm vấn ra ngoài, hắn cảm thấy rất khó giải thích:

– Cha, có chuyện gì vậy?

– Đây là cục cảnh sát, gọi tôi là cục trưởng.

Hoàng Hải Đào cắt đứt lời Hoàng An Bình:

– Tôi hỏi anh, anh vừa làm chuyện tốt gì vậy?

– Cục trưởng, tôi làm gì?

Hoàng An Bình có chút buồn bực, hình như hắn có làm chuyện tốt gì đâu?

Hoàng Hải Đào vỗ bàn nói:

– Anh còn nói không làm gì sao? Có phải anh vừa bắt về mười mấy người không? Trong đó còn có một người là Lôi Đình?

– Đúng vậy, đám người này đi cướp, tôi là cảnh sát hình sự, tất nhiên phải bắt người.

Hoàng An Bình ra vẻ vô tội.

– Thúi lắm.

Hoàng Hải Đào gầm lên:

– Anh nói cho tôi biết, bọn họ cướp cái gì?

– Cục trưởng, bọn họ khả nghi cướp cửa hàng hoa.

Hoàng An Bình trả lời.

– Cướp cửa hàng hoa sao?

Hoàng Hải Đào cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười:

– Nghe tôi nói này Hoàng An Bình, đầu óc anh có vấn đề rồi sao? Bọn họ đáng phải đi cướp cửa hàng hoa à?

– Nhưng…

Hoàng An Bình giải thích.

Hoàng Hải Đào khoát tay, bộ dạng không muốn nghe:

– Bớt nói bừa đi, tranh thủ thời gian thả người ra, sau đó xin lỗi với bọn họ.

– Sao lại phải xin lỗi bọn họ?

Hoàng An Bình cũng có chút tức giận, còn chưa nói đến vấn đề thả người, còn phải xin lỗi nữa sao? Hắn sẽ không muốn làm những chuyện như vậy?

– Vì tôi là cục trưởng, tôi nói anh xin lỗi, anh phải xin lỗi.

Hoàng Hải Đào cả giận nói:

– Nhanh lên.

Hoàng An Bình cũng không động:

– Cục trưởng, tôi là cảnh sát hình sự, người phạm tội sẽ bị bắt, tôi không thả người và cũng không xin lỗi.

– Ầm!

Hoàng Hải Đào vỗ bàn:

– Hoàng An Bình, anh muốn làm phản sao?

– Cục trưởng, tôi… Tôi có thể nói một câu không?

Lý Bình ở bên cạnh dùng giọng cẩn thận nói.

– Có lời gì nói mau.

Hoàng Hải Đào có vẻ mất kiên nhẫn.

– Cục trưởng, đám người Lôi Đình đến cướp cửa hàng hoa Hinh Hinh, Hạ Thiên là người báo cảnh sát.

Lý Bình nhanh chóng nói.

– Cái gì?

Vẻ mặt Hoàng Hải Đào biến đổi, ngay sau đó lão rống lên với Hoàng An Bình:

– Sao anh không nói sớm?

Hoàng An Bình liếc mắt mà không trả lời, trong lòng thầm oán hận cha mình, sự việc còn chưa rõ ràng đã muốn thả người, hơn nữa còn nghi ngờ chính mình.

– Lý Bình, nói sự việc ra cho rõ ràng, tuyệt đối không được che giấu.

Giọng điệu của Hoàng Hải Đào có chút hòa hoãn trở lại.

– Vâng, cục trưởng.

Lý Bình tranh thủ thời gian báo cáo cụ thể tình huống.

Sau khi nghe rõ mọi việc thì vẻ mặt Hoàng Hải Đào có chút âm trầm, việc này đúng là không dễ làm, nếu thả người thì đắc tội với Hạ Thiên, nếu không thả người thì đắc tội với Lôi gia, vì vậy lúc này lão phải có lựa chọn.

– Cục trưởng, không tốt.

Một cảnh sát phóng vào nói.

– Có chuyện gì?

Hoàng Hải Đào dùng giọng không vui quát lớn.

Khu nhà chợt chấn động, những tiếng bước chân dồn dập và chỉnh tề từ bên ngoài truyền đến. Vài giây sau có vài binh sĩ tiến vào, người nào cũng cầm chắc súng, tất cả mọi người trong phòng làm việc, ngay cả Hoàng Hải Đào cũng bị chĩa súng vào người.

– Tất cả không được nhúc nhích, nếu không ông đây bắn chết.

Đi đầu là một sĩ quan thiếu tá trên ba mươi, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua tất cả mọi người, hắn quát lên rất nghiêm nghị.

Hoàng An Bình vô thức muốn rút súng, đúng lúc này có ba tiếng súng vang lên nhức óc, đạn bắn xuống dưới chân Hoàng An Bình.

– Đây là cảnh cáo, nếu còn đám động thì đạn sẽ chuyển lên người.

Viên thiếu tá quát lên cực kỳ nghiêm nghị.

Hoàng An Bình vã mồ hôi lạnh, khoảnh khắc này dù là hắn hay các cảnh sát hình sự khác trong phòng làm việc đều ý thức được đám bộ đội không nói đùa.

– Các anh là cánh quân nào? Muốn làm gì?

Hoàng Hải Đào rất căm tức, đường đường là cục trưởng cục công an mà bị người ta chĩa súng vào người không dám động đậy, đúng là quá nhục nhã.

– Tôi là Lôi Quân đi không đổi tên ngồi không đổi họ, các người dám bắt con cháu Lôi gia, tranh thủ thời gian thả ra, nếu không tôi san bằng cục cảnh sát.

Thiếu tá Lôi Quân lạnh lùng nói.

Trong lòng Hoàng An Bình thầm mắng một câu, đám khốn nạn này hình như còn kiêu ngạo hơn cả Hạ Thiên.

– Thiếu tá Lôi, trước đó tư lệnh Lôi đã điện thoại cho tôi, tôi cũng đang giải quyết cụ thể chuyện của Lôi Đình. Nếu Lôi Đình không phạm tội thì chúng tôi sẽ thả người, nhưng tôi khuyên thiếu tá Lôi một câu, anh cũng đừng nên làm như vậy, rõ ràng làm trái với kỷ luật quân đội, súng của bộ đội cũng không phải dùng để đối phó với nhân dân.

Hoàng Hải Đào rất phẫn nộ, nếu là trước đó lão còn đang suy nghĩ xem nên đứng về phía Lôi gia hay Hạ Thiên, bây giờ hành vi của Lôi Quân đã làm lão chọn đứng về phía đối lập với Lôi gia.

– Đừng to mồm với ông, các người là cảnh sát, không phải là nhân dân bình thường.

Lôi Quân cũng không nể mặt Hoàng Hải Đào:

– Không thả người sao? Được, để tôi tự mình thả người.

Lôi Quân vung tay quát lớn:

– Đi tìm người cho tôi.

– Vâng, đội trưởng!

Một đám lính kêu lên, ngay sau đó có vài người túa ra, một lúc sau có tên hô lớn:

– Tìm được rồi.

– Đưa người ra.

Lôi Quân ra lệnh.

Lôi Đình và đám võ sinh của võ quán Lôi Đình nhanh chóng được dẫn ra, còng tay cũng được mở.

– Thiếu tá Lôi, anh tốt nhất nên biết rõ hậu quả của chuyện này.

Hoàng Hải Đào tức giận nói.

– Họ Hoàng, anh còn chưa có tư cách để nói với tôi những chuyện này.

Lôi Quân hừ một tiếng rất khinh miệt:

– Người Lôi gia chúng tôi không thể nào bị một cục trưởng cục công an nho nhỏ ức hiếp được.

– Đội cảnh sát hình sự của tôi cũng không đến lượt quân đội các anh đến làm càn.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa, Lãnh Băng Băng xinh đẹp quyến rũ không biết đã xuất hiện từ khi nào, trên tay nàng là một khẩu súng, họng súng chĩa vào đầu Lôi Quân:

– Buông súng cho tôi, nếu không tôi bắn nát đầu anh ta.

– Cô dám sao?

Lôi Quân ra vẻ khinh miệt:

– Nếu tôi đoán không lầm thì cô chính là Lãnh Băng Băng nổi danh hiển hách phải không? Đã sớm nghe qua tên tuổi nhưng đây là lần gặp mặt đầu tiên, quả nhiên rất xinh đẹp, dáng người cũng là đệ nhất, cô làm cảnh sát cũng quá phí, không bằng đến làm phụ nữ cho Lôi Quân tôi đi.

– Tôi cảnh cáo anh một lần nữa, buông súng.

Lãnh Băng Băng quát lên nghiêm nghị:

– Nếu không tôi cho anh xuống thành thân với con gái Diêm Vương.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 25/05/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 10
Phần 90 Xem ra đã tới thời điểm ra trận! Lăng Tiếu lẩm bẩm. Ngay sau đó hắn đưa mắt nhìn lên lôi đài thứ mười. Trên lôi đài có một thiếu niên đang đứng, làm Lăng Tiếu cực kỳ kinh ngạc. Thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc dài màu vàng rực rỡ, tay cầm kim côn, khoanh tay đứng thẳng, gương mặt non nớt lại mang theo vẻ ngạo ý nói không nên lời. Thực lực của hắn đã đạt tới hoàng cấp đê giai. Tuổi tác như vậy đạt tới thực lực này chỉ sợ mọi người đều không dám tin tưởng, bọn họ chỉ cảm thấy hắn nhất định từng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lưu Phong – Quyển 6
Phần 90 Khi Lưu Phong biết thái tử phi không phải là mẹ ruột của Chu Phong thì thầm kêu may mắn, vì hắn rất cao hứng. Thái tử phi thực sự không phải là người mà, có mẫu thân như vậy thì thật là một điều sỉ nhục a. Nhưng không nghĩ tới là chỉ đảo mắt một cái thì lại có tin xấu. Người mẹ tiện nghi lại đã chết rồi. “Phụ thân, nếu mẫu thân đã qua đời, ta càng có quyền được biết tất cả về mẫu thân?” Lưu Phong giả bộ giận dữ: “Mẫu thân chết như thế nào? Bị người khác hại sao? Nếu vậy, con phải báo thù cho mẫu thân.” Thái tử...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Vĩnh Hằng – Quyển 12
Phần 90 Loại miêu tả về Bất Tử Quyển này, là thiên địa diệt thân thể bất diệt, lúc này hiện lên ở trong lòng, khiến cho hơi thở của Bạch Tiểu Thuần càng thêm dồn dập. Cùng lúc đó, hắn càng cảm nhận được thời khắc này, không chỉ thân thể mình cường hãn đến trình độ khủng bố, sự khôi phục sức khỏe của hắn dường như cũng kinh thiên động địa. Trừ khi không ai có thể trong nháy mắt giết chết ta, nếu không... tất cả thương thế, ta cũng có thể ở trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn khôi phục lại! Trời ạ, điều này cũng quá mạnh mẽ đi... Tim Bạch...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng