Tuy Tôn Vân Binh bị trói lại sau đống đá, tuy không được nhìn thấy tình cảnh xảy ra ở phía bên kia nhưng cũng nghe được những đoạn đối thoại, vì vậy biết được đám lưu manh bị Hạ Thiên đánh ngã.
– Hinh Hinh, rốt cuộc là có chuyện gì?
Điền Tố Nga cũng không hiểu rõ tình huống.
– Nếu không muốn chế thì nhanh chóng đi ra.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói một câu, sau đó hắn cũng không quan tâm hai ông bà Tôn Vân Binh có phản ứng gì mà lập tức kéo Tôn Hinh Hinh ra ngoài.
– Đi trước rồi nói sau.
Tôn Hinh Hinh cũng vội vàng nói một câu.
Lúc này Tôn Vân Binh và Điền Tố Nga cũng không dám nói gì, cả hai vội vàng chạy theo Tôn Hinh Hinh.
Trương Ngọc Phân nhìn bốn người Hạ Thiên khuất khỏi tầm mắt mà cảm thấy mê hoặc, Hạ Thiên cứ buông tha cho mình như vậy sao? Nhưng câu nói vừa rồi của đối phương có nghĩa là gì?
Đúng lúc này Trương Ngọc Phân đột nhiên phát hiện đám thủ hạ của mình đang bò lên, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút vui vẻ:
– Các người không sao đấy chứ?
Nhưng ngay sau đó Trương Ngọc Phân đã mắng:
– Chúng mày đúng là phế vật, nhiều người như vậy cũng không đấu lại một người…
Trương Ngọc Phân còn chưa mắng xong thì cảm thấy tình huống có chút kỳ lạ, đám người kia đều dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn nàng. Ánh mắt này rất quen thuộc, đó chính là ánh mắt ham muốn của đàn ông, nhưng hình như tình huống còn nghiêm trọng hơn bình thường. Điều làm cho nàng cảm thấy cực kỳ hoảng sợ chính là đám người kia đang bổ nhào vào mình.
– Chúng mày muốn làm gì? Không cần phải… Tao là chị Phân… Chúng mày không muốn sống sao? Á…
Trương Ngọc Phân muốn bỏ chạy nhưng đã bị người ôm chặt từ phía sau, khoảnh khắc sau vài chục tên đàn ông đã phóng đến.
Cảm giác đau đớn dữ dội chợt truyền đến, Trương Ngọc Phân chỉ cảm thấy trên người mình có vài chỗ bị chọc thủng. Khoảnh khắc này nàng đã hiểu câu nói của Hạ Thiên, vài phút trước nàng muốn đám người này dùng sức cưỡng hiếp Tôn Hinh Hinh, đáng tiếc là không thành công, mà bây giờ báo ứng lại kéo lên người nàng.
Lúc này ở bên ngoài, Hạ Thiên đang ôm Tôn Hinh Hinh chậm rãi đi về phía trước, hắn lầm bầm một câu:
– Đám người kia đúng là không biết thưởng thức, ngay cả loại phụ nữ kia cũng ham muốn cho được.
– Mẹ, mọi người không sao đấy chứ?
Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã xuống xe chạy đến.
– Không có gì, sao các con lại quay về rồi?
Điền Tố Nga không biết có chuyện gì xảy ra, cũng không biết vì sao nàng lại bị bắt cóc.
– Chúng con gặp tên khốn Trương Đại Trụ, biết rõ mọi người gặp chuyện không may, vì vậy mới quay lại.
Tôn Thiên Vũ giải thích một câu.
– Trương Đại Trụ sao?
Tôn Vân Binh vội hỏi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
– Trương Đại Trụ bị anh rể đánh cho một trận, có còn sống hay không cũng khó nói.
Tôn Thiên Vũ thuận miệng nói, dù biết Tôn Vân Binh cố ý mắng để bọn họ bỏ đi, cũng vì tốt cho mọi người, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái.
– Thôi bỏ đi, chúng tôi không sao, các người tranh thủ thời gian quay về thành phố Giang Hải…
Lúc này Tôn Vân Binh không mắng người nhưng vẫn muốn bỏ đi.
– Chúng con đi thì mọi người phải làm sao?
Tôn Thiên Vũ tức giận nói một câu.
– Tiểu Vũ, đừng nói lung tung.
Tôn Hinh Hinh trách em.
– Chị, em nói sai sao? Có chuyện gì nên thương lượng giải quyết, chỉ biết cho chúng ta đi, chúng ta đi thì sao? Nếu thật sự có vấn đề thì đi là xong sao?
Tôn Thiên Vũ có chút bất mãn:
– Bây giờ anh rể đang có mặt ở đây, chúng ta nên dứt khoát giải quyết mọi chuyện, sau này cũng không còn phiền toái.
– Đúng vậy, anh Tôn, có chuyện gì chúng ta về nhà thương lượng, dù sao cũng phải giải quyết mới êm thấm được.
Điền Tố Nga cũng khuyên nhủ.
Tôn Vân Binh nhìn Tôn Hinh Hinh, vẻ mặt lão có chút biến đổi, sau đó lão hỏi một câu:
– Các người có quen biết quan viên cao hơn bí thư huyện ủy không?
– Cha, Hạ Thiên có quen biết chủ tịch tỉnh!
Vì để cha yên tâm nên Tôn Hinh Hinh phải nói như vậy, tất nhiên nàng cũng không nói dối, Hạ Thiên có quen một vị chủ tịch tỉnh là Kiều Chấn Quốc.
– Vậy thì được, chúng ta về nhà trước, về rồi nói sau.
Tôn Vân Binh cuối cùng cũng không muốn đuổi Tôn Hinh Hinh đi.
– Lên xe đi.
Mộc Hàm nói, nàng đã sớm chờ đợi đến mức khó chịu.
Tôn Hinh Hinh thấy chiếc Audi A7 chỉ có năm chỗ ngồi, nàng không khỏi có chút chần chừ:
– Hình như không ngồi đủ.
– Không sao, ngồi xịch vào một chút là được.
Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh ngồi ở vị trí tay lái phụ, vì vậy mọi người cảm thấy thật sự có thể cùng ngồi vào xe, phía sau bốn người ngồi cũng không có vấn đề.
Nhà của Tôn Hinh Hinh ở thôn Cửa Sông cách thị trấn hai mươi phút đi xe, thôn này cũng không lớn, chỉ có khoảng một trăm gia đình.
Bây giờ nhà ở nông thôn thường được xây dựng khá đường hoàng, nhà Tôn Hinh Hinh cũng là như vậy, phía trước có một khoảng sân, có giếng nước, bên giếng nước có một khóm trúc. Nếu trong thành phố có một ngôi nhà thế này thì rất quý, nhưng đây là nông thôn, điều này là rất bình thường.
Trước nhà Tôn gia là một tiệm tạp hóa, vừa bán hàng hóa vừa chơi mạt chược. Đây chính là nơi náo nhiệt nhất ở vùng nông thôn, mà đám người Tôn Hinh Hinh về nhà tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người ở đây.
– Ủa, không phải anh Tôn bị trúng gió à? Bây giờ hình như không việc gì rồi.
– Có lẽ đã được trị tốt, bây giờ y thuật phát triển, còn bệnh gì không chữa được?
– Ai như Hinh Hinh vậy? Nha đầu kia đã sáu năm chưa về nhà, hôm nay đã quay lại rồi sao?
– Có lẽ là vậy, nhưng bây giờ lớn tướng, biến đổi quá lớn.
– Đúng vậy, trước kia nha đầu Hinh Hinh đã rất đẹp, bây giờ lại càng thêm hấp dẫn.
– Nghe nói cô ấy đã tìm được một người chồng có tiền trong thành phố, không còn liên quan đến Trương gia.
– Đây cũng là điều bình thường, nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ cắt ngay tên Trương Đại Trụ lưu manh kia, xinh đẹp như vậy sao không tìm được chồng tốt?
– Nhưng Trương gia hình như vẫn không chịu bỏ qua, tên Đại Trụ kia hình như cũng đã đến tìm anh Tôn, giống như bắt anh ấy bồi thường tiền…
…
Mọi người bắt đầu nghị luận rộn rã, đám người Tôn Hinh Hinh đã đi vào nhà. Lần đầu tiên về nhà sau sáu năm, Tôn Hinh Hinh cảm thấy có chút cảm giác không yên, nhưng vì có Hạ Thiên mà nàng đã bình tâm hơn.
– Tố Nga, cũng không còn sớm nữa, em chuẩn bị cơm tối đi, giết một con gà hầm cách thủy.
Tôn Vân Binh mời mọi người ngồi xuống, lão nói với Điền Tố Nga.
Điền Tố Nga lên tiếng, sau đó đi vào phòng bếp.
– Cha, bây giờ đã nói cho chúng con biết có chuyện gì xảy ra được chưa?
Tôn Thiên Vũ có chút vội vàng.
Tôn Vân Binh cuối cùng cũng mở miệng, thật ra sự việc cũng không có gì phức tạp, cuối cùng vẫn liên quan đến Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên.
Trương Đại Trụ vốn ở thành phố Giang Hải quấn lấy Tôn Hinh Hinh, nhưng vì Hạ Thiên xuất hiện mà hắn không thể ở lại Giang Hải. Sau khi hắn quay về thì quấn lấy Tôn Vân Binh, mở miệng là đòi lão một trăm ngàn, nếu không có tiền thì phải kéo Tôn Hinh Hinh về làm vợ.
Tôn Vân Binh rơi vào đường cùng cũng chỉ còn cách đồng ý sẽ kiếm tiền trả cho Trương Đại Trụ, những năm gần đây kiếm tiền rất dễ nhưng muốn kiếm được một trăm ngàn thì phải nói là khó như lên trời. Tôn Vân Binh khổ sở một tháng cũng chỉ được năm nghìn đồng, mấy ngày trước lão lên huyên thành trả tiền cho Trương Đại Trụ.
Trương Đại Trụ đã từng cho Tôn Vân Binh một địa chỉ nhà, nếu muốn tìm hắn thì trực tiếp đến đó. Vì Tôn Vân Binh không điện thoại cho Trương Đại Trụ, vì vậy lập tức xảy ra vấn đề.
Tôn Vân Binh đi vào nhà Trương Đại Trụ, lão nghe được đoạn đối thoại buôn bán thuốc phiện của Trương Đại Trụ với một người nào đó. Sau đó Tôn Vân Binh rất hoảng sợ, lão xoay người muốn bỏ chạy, đáng tiếc lại để cho Trương Đại Trụ phát hiện ra, vì vậy hắn thuận tay cầm ống tuýp cho lão một gậy. Cuối cùng Tôn Vân Binh vào bệnh viện, còn được chuẩn đoán là trúng gió, đến hôm nay mới tỉnh lại.
Sau khi nghe Tôn Vân Binh nói những chuyện đã xảy ra, Tôn Thiên Vũ vẫn có chút khó hiểu:
– Cha, sao không báo cảnh sát? Sao lại sợ Trương Đại Trụ như vậy?
– Bố không sợ Trương Đại Trụ!
Tôn Vân Binh lắc đầu:
– Ngày đó bố còn nghe Trương Đại Trụ nhắc về một người tên là Thái Tử, nghe nói hắn giúp Thái Tử bán thuốc phiện, bố sợ người này.
– Thái Tử là ai?
Tôn Thiên Vũ có chút kỳ quái.
Tôn Vân Binh hạ giọng nói:
– Ở Lâm Giang chỉ có một người được gọi là Thái Tử, đó chính là con trai duy nhất của bí thư huyện ủy Lâm Giang, là Thái Bằng Trình.
– Con trai của bí thư huyện ủy bán thuốc phiện sao?
Điền Hiểu Nhã có chút nghi ngờ:
– Không đến mức như vậy chứ?
– Tôi cũng không hiểu rõ, nhưng Trương Đại Trụ nói như vậy, tôi chỉ có thể tin. Tóm lại tôi cảm thấy các người nên bỏ đi là an toàn nhất.
Tôn Vân Binh nói.
– Hạ Thiên, vừa rồi Trương Ngọc Phân hình như cũng nhắc đến cái tên Thái Tử.
Tôn Hinh Hinh khẽ nói.
– Quan tâm hắn là Thái Tử hay hoàng đế, dám tới làm phiền tôi, như vậy tôi sẽ xử lý hắn.
Hạ Thiên cũng không thèm quan tâm vấn đề này.
– Ơ, Hinh Hinh, cháu đã quay về, nhà tôi trông cháu như trăng trông sao đấy nhé.
Ngoài cửa chợt vang lên một âm thanh, mọi người quay đầu nhìn lại, một người đàn ông hơn năm mươi đang đứng ngoài cửa.
Tôn Vân Binh đột nhiên đứng lên:
– Anh Trương, anh đến làm gì?
– Này ông thông gia, anh nói quá kỳ quái, con dâu của tôi về nhà, tất nhiên tôi phải đến xem.
Ánh mắt ông lão họ Trương vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh:
– Vài năm không gặp, Hinh Hinh đúng là ngày càng đẹp, Đại Trụ Tử nhà chúng tôi quả là có phúc.
– Đại Trụ Tử nhà ông đã sắp chết, ông còn có ý với chị tôi sao?
Tôn Thiên Vũ tức giận nói, người đàn ông trung niên kia là cha cha của Trương Đại Trụ, tất nhiên Tôn Thiên Vũ cũng biết.
– Này, con gái của ông cũng sắp chết, ông tranh thủ đi nhặt xác con gái là vừa.
Hạ Thiên đột nhiên nói ra một câu.
Cha Trương Đại Trụ lập tức giận tím mặt:
– Đám tiểu tử này nói vậy à? Có người nào nói chuyện với cha chú như vậy sao?
Người đàn ông trung niên còn chưa nói dứt lời thì bên ngoài đã vang lên một âm thanh:
– Anh Trương, anh Trương, có chuyện rồi, trong huyện điện thoại đến, Ngọc Phân nhà chúng ta xảy ra chuyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 01/06/2020 11:29 (GMT+7) |