– Chị Ngải Vi Nhi, chị phải dứt khoát làm vợ tôi, nếu không chút nữa tôi sẽ đánh mông chị.
– Muốn chết.
Ngải Vi Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng hóa thành một luồng hắc ảnh đánh về phía Hạ Thiên, một chưởng vỗ vào ngực hắn.
Hạ Thiên hầu như không kịp có bất kỳ phản ứng nào, hắn bị một chưởng của Ngải Vi Nhi đánh bay, sau đó ngã nặng nề lên bãi cỏ rồi há mồn phun ra một ngụm máu tươi. Mà Ngải Vi Nhi rõ ràng cũng thủ hạ lưu tình, vì nàng cũng thật sự không muốn đánh chết Hạ Thiên.
– Bây giờ cậu đã nhận thua chưa?
Ngải Vi Nhi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên trên mặt đất.
Hạ Thiên chậm rãi bò lên, hắn lầm bầm:
– Không ngờ bị vợ tương lai đánh bay, đúnglà quá mất mặt.
Hạ Thiên lấy từ trong túi quần ra một cây ngân châm, hắn đâm kim vào đầu mình, sau đó hắn nhìn Ngải Vi Nhi:
– Vợ tương lai, chị làm chồng mất mặt, vì vậy chị phải nhận trừng phạt, tôi quyết định đánh mông chị.
Hạ Thiên còn chưa nói xong thì đã biến mất, Ngải Vi Nhi đang định quá lên thì cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm kéo đến gần. Nàng vội vàng tránh lên vài bước, đồng thời đấm về phía cảm thấy nguy hiểm, nhưng một quyền của nàng chỉ đánh vào không khí.
Cảm giác nguy hiểm lúc này vẫn bám theo Ngải Vi Nhi như hình với bóng, điều làm cho Ngải Vi Nhi kinh ngạc chính là cảm giác Hạ Thiên ở bên cạnh mình nhưng không thể nhận biết chính xác đang ở đâu, cũng không biết từ nơi nào kéo đến. Điều nàng cần làm duy nhất chính là liên tục di chuyển, đồng thời liên tục tấn công về các phía, nhưng phương pháp này rõ ràng là không hiệu quả.
– Đét!
Một âm thanh giòn tan vang lên, mông trái của Ngải Vi Nhi truyền đến cảm giác đau đớn và nóng bỏng, lúc này âm thanh của Hạ Thiên đã van lên:
– Một lần.
– Hạ Thiên, cậu thật sự muốn chết phải không?
Ngải Vi Nhi vừa thẹn vừa giận, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bị ai đánh vào mông, lại càng chưa từng bị người đàn ông nào đánh vào mông.
– Đét.
Lại một âm thanh giòn tan vang lên, mông phải của Ngải Vi Nhi truyền đến cảm giác đau đớn và nóng bỏng, giọng nói của Hạ Thiên lại vang lên:
– Thứ hai.
– Hạ Thiên, tôi muốn giết cậu.
Ngải Vi Nhi thiếu chút nữa thì nổi điên, đây mà là cao thủ sao? Phải nói là lưu manh, hèn gì hắn có thể làm ra mọi chuyện với Isabella.
– Đét.
Lại một âm thanh giòn tan vang lên, Ngải Vi Nhi cảm thấy mông khá đau đớn, đồng thời còn nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên:
– Chị vợ tương lai, ba lần.
Đột nhiên Ngải Vi Nhi cảm thấy luồng khí tức nguy hiểm biến mất, lúc này Hạ Thiên lại xuất hiện trước mắt nàng ba mét, hắn cười hì hì nhìn nàng:
– Chị Ngải Vi Nhi, bây giờ đã đồng ý làm vợ tôi chưa?
Mộc Hàm ở một bên lại trợn mắt há mồm, Hạ Thiên chẳng phải suy yếu đến mức không chịu nổi một đòn sao? Sao lúc này lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ vừa rồi hắn giả vờ? Nhưng bộ dạng cũng không giống như đang giả vờ, ít nhất nàng có thể xác định hắn phun máu, đây là sự thật.
Ngải Vi Nhi đột nhiên vung tay, hai luồng sáng phóng về phía Hạ Thiên.
– Phi đao sao?
Hạ Thiên khẽ ồ lên, hắp lập tức tránh qua, nhưng khi còn chưa đứng vững thì hai phi đao khác đã phóng đến với tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi.
Hạ Thiên lại tránh phi đao, nhưng cũng giống như tước đó, khi hắn còn chưa đứng vững thì phi đao đã phóng đến, lần này là bốn phi đao.
Đúng lúc Hạ Thiên muốn tránh né thì Ngải Vi Nhi đã vung vẫy hai tay, khoảnh khắc này có vài chục phi đao liên tục được bắn ra, những phi đao nếu không phải bắn thẳng về phía Hạ Thiên thì cũng bắn về bốn phía, rõ ràng đã bao phủ tất cả những vị trí mà hắn có thể né tránh.
Kỹ xảo phi đao như vậy làm Mộc Hàm phải trợn mắt há mồm, Ám Dạ Tinh Linh quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ cần tuyệt kỹ phi đao như vậy cũng tin chắc không có mấy người trên thế giới có thể tránh được. Mộc Hàm cũng biết rõ, dù là mình cũng khó thể tránh thoát.
– Chồng, chú ý.
Mộc Hàm nhịn không được phải hô lên một câu, dù trong tiềm thức nàng cho rằng Hạ Thiên có thể né tránh phi đao, nhưng khi thấy hắn không nhúc nhích thì vẫn phải nhắc nhở.
Phi đao đến trong nháy mắt, tổng cộng có vài chục phi đạo được tung ra với thời gian khác nhau nhưng hầu như đến người Hạ Thiên lại cùng một thời điểm. Mộc Hàm không tự chủ được phải nhịn thở, trái tim cũng giống như nhảy lên cuống họng. Đang lúc nàng không biết Hạ Thiên sẽ tránh né thế nào thì đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, hắn vẫn không động, căn bản không né tránh.
Hạ Thiên vung hai tay dùng tốc độ cực nhanh thu lấy bốn thanh phi đao được ném ra đầu tiên, vài chục phi đao phía sau thì hầu như cùng áp lên người Hạ Thiên trong cùng một thời gian. Người và phi đao cùng phóng đi, tuy nhìn qua có vẻ rất mạo hiểm nhưng không gây ra cho Hạ Thiên bất kỳ nguy hiểm gì.
Một luồng sáng lóe lên, trên tay Ngải Vi Nhi là một cây đao, nhưng đây không phải là phi đao, giống như một thanh dao găm nhưng dài hơn và chĩa ra vài gai sắc. Ngải Vi Nhi cầm lấy dao găm rồi nhanh chóng đâm về phía Hạ Thiên.
Những luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, Ngải Vi Nhi dùng dao găm đâm vài chục nhát lên không trung tạo thành một lưới đao phóng đến trùm lên người Hạ Thiên.
Vẻ mặt Hạ Thiên trở nên rất kỳ quái, hắn cũng không trả đòn mà bộ dạng giống như đang nhàn nhã dạo chơi trên bãi cỏ. Tuy động tác của hắn có vẻ rất chậm nhưng lại có thể tránh thoát tất cả đòn tấn công của Ngải Vi Nhi.
Ngải Vi Nhi dần phát hiện ra tình cảnh kỳ lạ, mỗi lần nàng tấn công thì đối phương giống như dự đoán được vị trí tấn công của mình, thậm chí trước khi nàng tấn công thì hắn đã né tránh. Cũng vì vậy mà đối phương mới tùy ý né tránh, chẳng mất chút sức lực nào.
– Vợ tương lai, đao pháp của chị học từ ai vậy?
Hạ Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.
Đáng tiếc là Ngải Vi Nhi không muốn trả lời Hạ Thiên, nàng nhanh chóng đẩy mạnh nhịp độ tấn công. Khoảnh khắc này Mộc Hàm đã không thể nhìn rõ động tác của Ngải Vi Nhi, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng đao lóe lên lóng lánh.
Trong lòng Mộc Hàm lại sinh ra cảm giác lo lắng, Hạ Thiên có chống đỡ được thế tấn công khủng bố của Ngải Vi Nhi hay không?
– Á…
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, ánh đao cũng biến mất.
Mộc Hàm xoa xoa mắt với tin tưởng cảnh tượng trước mắt. Ngải Vi Nhi vừa rồi tấn công như thủy triều đang ngã lăn trên mặt đất, mà Hạ Thiên trước đó luôn né tránh đang nằm trên người nàng. Hạ Thiên đặt Ngải Vi Nhi nằm bên dưới, sau đó hắn hôn tới.
Ngải Vi Nhi không né tránh, nàng cứ để cho Hạ Thiên hôn xuống, nhưng khoảnh khắc khi nụ hôn bắt đầu thì Hạ Thiên đã nghiêng người lăn xuống người Ngải Vi Nhi. Mộc Hàm ở ngoài thấy rõ một điểm sáng bắn ra trên môi Ngải Vi Nhi, rõ ràng trong miệng nàng cũng có giấu ám khí.
– Giấu đao trong môi, quả nhiên là tuyệt kỹ của Nhị sư phụ.
Hạ Thiên đứng lên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vv:
– Sao chị lại tinh thông đao pháp của Nhị sư phụ?
Khi nghe được câu nói này thì gương mặt vốn tức giận của Ngải Vi Nhi lại trở nên đỏ bừng, tuy vậy vẻ mặt vẫn không khỏi biến đổi:
– Cậu nói gì? Đao pháp của tôi giống như Nhị sư phụ của cậu sao?
– Đúng vậy, đao pháp của chị thật ra tôi đã học qua. À, thật ra tôi còn thành thục hơn, vì vậy tôi cũng biết chị sẽ tấn công ở đâu, căn bản không có gì uy hiếp với tôi.
Hạ Thiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Ngải Vi Nhi:
– Kỳ quái, Nhị sư phụ chưa từng nói đã dạy đao pháp này cho ai khác, chẳng lẽ chị là vợ của Nhị sư phụ? Không đúng, chị cũng không lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm, hơn nữa còn là xử nữ, sao lại là vợ của Nhị sư phụ được?
– Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?
Ngải Vi Nhi nghe thấy Hạ Thiên còn nói thẳng ra vấn đề mình là xử nữ, vì vậy mà nàng hận không thể bóp chết hắn. Nhưng lúc này nàng đã bắt đầu ý thức được sự hùng mạnh của hắn, trước đó nàng nghĩ rằng đánh bại Hạ Thiên rất dễ dàng, nhưng không ngờ nàng bỏ ra tất cả vốn liếng vẫn thua trong tay Hạ Thiên.
– Chẳng lẽ chị là người của Nhị sư phụ? Nhưng Nhị sư phụ đã ở trên núi hai mươi năm, cũng không thể nào dạy đao pháp cho chị được. Đúng là kỳ quái, rốt cuộc chị học được từ đâu?
Hạ Thiên càng nghĩ càng không rõ.
– Nhị sư phụ trong miệng cậu có phải là tên khốn kiếp sát thần Ngải Luân không?
Ngải Vi Nhi hỏi bằng từng câu từng chữ rất rõ ràng.
“Sát thần Ngải Luân sao?”
Khi nghe thấy cái tên này thì Mộc Hàm cũng kinh hoàng, hai mươi năm trước người này là đệ nhất sát thủ, năm xưa có vinh dự là thần thoại của giới sát thủ, vì vậy mới có cái tên sát thần, nhưng đây là Nhị sư phụ của Hạ Thiên sao?
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ:
– Này, chị thật sự biết Nhị sư phụ của tôi sao? Ôi dào, chị là con gái của Nhị sư phụ tôi sao?
Trong lòng Mộc Hàm không khỏi có chút kích động, hèn gì Hạ Thiên lợi hại, thì ra là đồ đệ của sát thần.
Ngải Vi Nhi thì càng thêm kích động, nàng rống lên với Hạ Thiên:
– Tên khốn Ngải Luân kia đang ở đâu?
– Chị không phủ nhận, xem ra chị là con gái của Nhị sư phụ, cả hai cùng họ Ngải, nói như vậy chị là sư tỷ của tôi. Vậy thì quá tốt, Đại sư phụ nói sư tỷ trời sinh làm vợ cho sư đệ, vì vậy bây giờ sư tỷ là vợ tôi.
Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn:
– Nhưng này, sư tỷ, tuy Nhị sư phụ thật sự rất khốn kiếp nhưng chị là con gái của ông ấy, gọi là tên khốn cũng không hợp lắm đâu.
– Cậu câm miệng cho tôi.
Ngải Vi Nhi hầu như bị những lời nói bậy bạ của Hạ Thiên mà sinh ra cảm giác muốn chém người:
– Cậu mau nói cho tôi biết, tên khốn Ngải Luân kia đang ở đâu?
– Sư tỷ, chị rất muốn tìm Nhị sư phụ sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Hạ Thiên cũng không đợi Ngải Vi Nhi trả lời mà cười hì hì:
– Thật ra cũng đơn giản thôi, bây giờ chị là vợ tôi, sau này tôi sẽ đưa chị về núi, chị có thể gặp Nhị sư phụ.
Ngải Vi Nhi siết chặt nắm đấm, hai con ngươi lại bắn ra hàn quang, sát khí lạnh thấu xương lại bùng lên. Nàng trừng mắt nhìn giống như muốn nuốt gọn Hạ Thiên.
Khoảnh khắc này Mộc Hàm sinh ra cảm giác hít thở không thông, sát khí của Ngải Vi Nhi làm nàng khó thở nổi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 01/06/2020 11:29 (GMT+7) |