Hạ Thiên - Quyển 6

Phần 74

Có hai người nhanh chóng rời khỏi xe, một người đàn ông trung niên, cón có một ông lão tóc hoa râm. Ông lão kia rất cao lớn, nếp nhăn trên mặt rất sâu nhưng ánh mắt tương đối lợi hại làm người ta cảm thấy không giận mà uy.

Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua, sau đó nhìn thấy Hạ Thiên thì nói vài câu gì đó với ông cụ. Sau đó ông lão đi về phía Hạ Thiên, tuy nhìn có vẻ già cả nhưng bước tiến lạ rất vững vàng.

Ông lão cao lớn đi đến trước mặt Hạ Thiên, sau đó khom lưng nói:

– Chào cậu, Hạ thần y, tôi là Thường Đông Lâm, nghe nói cậu ở đây, tôi tranh thủ thời gian đến bái kiến, không biết bây giờ cậu có rảnh không?

Khi thấy tình cảnh như vậy thi dù là Phương Chính Lương hay đám người đang đứng đờ như tượng lại cảm thấy rất rung động, Hạ Thiên này rốt cuộc là ai? Ngay cả Thường Đông Lâm cũng phải khách khí vậy sao?

Có lẽ ở thủ đô thì người bình thường sẽ không biết thanh danh của Thường Đông Lâm, nhưng những tên cảnh sát ở đây chẳng ai không biết, vì Thường Đông Lâm là đại ca giang hồ chiếm vị trí cao nhiều năm qua. Dù nghe nói lão đã rời khỏi hắc đạo nhưng ai cũng biết điều này là không đúng, người này không chính thức rời khỏi, chẳng qua không còn tự mình xử lý sự việc trên giang hồ nữa mà thôi. Thực tế thì lão chỉ cần nói một câu thì có thể điều khiển ít nhất một nửa thế lực ở thủ đô.

Dù là đám cảnh sát này thấy mặt Thường Đông Lâm cũng phải cực kỳ khách khí, ngay cả cục trưởng là Phương Chính Lương cũng không dám đắc tội với Thường Đông Lâm, khi thấy lão thì hắn cũng chỉ biết nở nụ cười chào đón.

Khi mọi người còn đang rung động thì Hạ Thiên đã nói:

– Không rảnh.

Khi nghe được lời nói của Hạ Thiên thì đám người không khỏi bội phục, người này quá trâu chó, cũng không nể mặt cả Thường Đông Lâm, đúng là quá khủng bố.

– Không biết khi nào thì Hạ thần y rảnh rỗi?

Thường Đông Lâm vẫn rất cung kính, giọng nói càng khách khí.

– Không biết.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời, hắn thật sự không biết, tạm thời hắn không rãnh, hắn muốn đi với vợ, như vậy lấy đâu ra thời gian rảnh?

– Thường lão tiên sinh, xin hỏi chú có chuyện gì sao?

Diệp Mộng Oánh ở bên cạnh cũng mở miệng hỏi, thật ra nàng biết Hạ Thiên không có việc gì, chẳng qua hắn muốn đi cùng nàng mà thôi.

Thường Đông Lâm còn chưa nói thì Hạ Thiên đã lười biếng nói:

– Có thể là chuyện gì nữa? Nhà ông ấy có người bị bệnh, tôi cũng biết người kia, lần trước đã từng đến tìm tôi.

Hạ Thiên chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh Thường Đông Lâm, mà người đàn ông đó chính là Thường Vinh mà lần trước đã đến tìm Ninh Khiết, sau đó vì một câu nói của Mộc Hàm mà phải chạy đi, nếu không thì Thường Vinh sẽ bị Hạ Thiên cho ăn đòn.

– Hạ Thiên, nếu không có gì thì cậu giúp người ta một chút.

Diệp Mộng Oánh khẽ nói, cũng không phải Diệp Mộng Oánh có tính đồng tình cao, chẳng qua nàng thấy Thường Đông Lâm lớn tuổi mà phải cầu xin sự hỗ trợ của Hạ Thiên, điều này cũng không dễ dàng gì. Hạ Thiên lúc này lại rảnh, chậm trễ một chút cũng không sao.

– Đa tạ tiểu thư.

Thường Đông Lâm dùng ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Mộng Oánh, sau đó lão còn nói thêm:

– Hạ thần y, nếu cậu thật sự không rảnh thì tôi không dám làm phiền. Thế này đi, đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu có rảnh thì cứ điện thoại cho tôi một tiếng.

Thường Đông Lâm lấy ra một tờ danh thiếp màu vàng đưa cho Hạ Thiên.

Hạ Thiên tiện tay nhận lấy, sau đó hắn thuận tay đưa cho Diệp Mộng Oánh:

– Mỹ nữ tỷ tỷ, thứ này hình như làm bằng vàng, tặng cho chị.

Diệp Mộng Oánh mỉm cười, nàng nhận lấy danh thiếp, tuy nàng không biết Thường Đông Lâm là ai nhưng có thể suy đoán thân phận của đối phương là không tầm thường. Chỉ cần nhìn danh thiếp vàng là có thể suy đoán ra thân phận của Thường Đông Lâm.

– Cảm ơn Hạ thần y.

Thường Đông Lâm khom người cúi chào, sau đó lão nhìn Diệp Mộng Oánh:

– Không biết vị tiểu thư này xưng hô thế nào?

– Tôi họ Diệp, Diệp Mộng Oánh.

Diệp Mộng Oánh trả lời.

– Đa tạ Diệp tiểu thư, sau này nếu Diệp tiểu thư có gì cần thì cứ phân phó.

Vẻ mặt Thường Đông Lâm có chút chăm chú, rõ ràng đây không phải là những lời khách sáo.

Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:

– Trước tiên cảm ơn Thường tiên sinh, sau này nếu có việc gì cần sự hỗ trợ của Thường tiên sinh, tôi sẽ điện thoại.

– Được rồi, Hạ thần y, Diệp tiểu thư, tôi sẽ không quấy rầy các người, bây giờ xin cáo từ.

Thường Đông Lâm đứng thẳng người, lão nói xong thì xoay người muốn bỏ đi.

– Này, đợi chút.

Hạ Thiên lúc này mở miệng.

Thường Đông Lâm vội vàng xoay người, lão cung kính nói:

– Hạ thần y, cậu có gì phân phó?

– Người nhà ông sinh bệnh có phải đang ở trên xe không?

Hạ Thiên lười biếng nói.

Thường Đông Lâm lắp bắp kinh hãi:

– Cậu… Sao cậu biết.

– Vì trên xe còn có ba người, trong đó có một người có nhịp tim và nhịp thở không bình thường.

Hạ Thiên vừa nói vừa đi đến bên xe:

– Thôi được, trước tiên tôi sẽ chữa bênh, miễn sau này các người tìm tôi gây phiền.

– Cảm ơn Hạ thần y, cảm ơn Hạ thần y.

Thường Đông Lâm rất vui mừng, lão chạy vài bước có chút kích động rồi mở cửa xe:

– Hạ thần y, mời cậu lên xe.

Khi thấy Diệp Mộng Oánh cũng đi đến thì Thường Đông Lâm vội vàng nói:

– Diệp tiểu thư, mời chị lên xe.

Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh lên xe, sua đó hắn nhìn thấy bên trong có hai nữ một nam, hai cô gái đều hai mươi, cũng xinh đẹp, nhìn qua rất bình thường, người không bình thường rõ ràng là tên thanh niên kia, hắn đang ngồi xe lăn.

Tên thanh niên này cũng hai mươi tuổi, bộ dạng không tệ nhưng vẻ mặt tái nhợt, bộ dạng thật sự bị bệnh.

– Hạ thần y, đay là cháu tôi, là Thường Tiểu Bảo, phiền cậu đến xem, nó còn đi đứng được không?

Thường Đông Lâm cũng lên xe, lão cung kính hỏi.

Hạ Thiên đặt hai ngón tay lên cổ tay Thường Tiểu Bảo, một luồng băng hỏa linh khí phóng vào trong kinh mạch đối phương, băng hỏa linh khí nhanh chóng vận chuyển một vòng, sau đó Hạ Thiên đã hiểu rõ tình huống.

– Đúng là đáng tiếc.

Hạ Thiên thầm nói một câu.

– Sao vậy?

Diệp Mộng Oánh không nhịn được phải hỏi.

Thường Đông Lâm thì căng thẳng:

– Hạ thần y, có phải không chữa hết?

– Trên đời này có bệnh gì mà tôi không trị được?

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Thường Đông Lâm.

– Hạ Thiên, vậy cậu nói cái gì đáng tiếc.

Diệp Mộng Oánh có chút hiếu kỳ.

– À, đáng tiếc là bệnh của người này không đủ nặng, nếu nghiêm trọng hơn một chút thì sẽ thu thêm được ít tiền.

Hạ Thiên có hơi thất vọng, vì cứu sống một triệu cứu chết thu một nửa, hắn cảm thấy Thường Đông Lâm khá giàu có, nếu thu một nửa sẽ có khoản tiền kha khá, bây giờ xem ra chỉ có thể thu một triệu mà thôi.

Diệp Mộng Oánh chợt ngẩn ngơ, thì ra đây là lý do mà hắn cảm thấy đáng tiếc.

– Này, ông lão, mau chuẩn bị tiền, một triệu, tôi sẽ lấy đi ngay.

Hạ Thiên nói với Thường Đông Lâm, bây giờ hắn cũng có vẻ thiếu tiền.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/06/2020 10:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạ Thiên – Quyển 11
Phần 74 Nửa giờ sau trên thành cổ, 1 đôi thiếu niên nam nữ tay nắm tay đi dạo, thiếu niên nhìn có vẻ bình thường, cô gái thì rất đáng chú ý, váy dài xinh đẹp, gương mặt tuyệt mỹ, khí chất cao quý, ngũ quan và màu da khác biệt với người Trung Quốc, tất cả đều làm cho người ta phải chú ý đến nàng. Thiếu nữ chốc chốc lạ phát ra những tiếng cười như chuông bạc, những ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ tay vào khắp nơi, giống như mọi thứ đều rất đáng ngạc nhiên. Chồng, kia là thứ gì? Là đường hồ lô. Cái gì là đường hồ lô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Giang Nam – Quyển 5
Phần 74 Tịch Ứng Tình lắc đầu nói: Ta cũng không phải là Thần minh, há lại toàn trí toàn năng? Những ngày qua, ta một mực thôi diễn Thái Hoàng đến tột cùng tính toán đánh ra thủ đoạn gì, tới phá giải ta cùng với Ma La Thập liên thủ, giờ phút này Ma La Thập trấn giữ Tinh Nguyệt Thần Tông, mặc dù cũng ra cửa đi lại, nhưng thủy chung đều ở hoạt động trong Huyền Minh Nguyên Giới. Nếu hắn có chuyện, ta lập tức có thể đi tới trợ giúp, mà nếu ta có chuyện, hắn cũng sẽ liền tới, có ta cùng hắn liên thủ, Thái Hoàng liền không cách nào...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Vĩnh Hằng – Quyển 2
Phần 74 ‘Đông Tây Nam Bắc, bốn giao giới giữa biển và con sông rộng lớn này được gọi là khu vực Thượng du. Mỗi khu vực đều có truyền thừa riêng từ không biết bao nhiêu vạn năm trước, một tay che trời, tựa như là cổ lão tông môn tồn tại cùng với thế giới này. Bốn Cổ tông này đều trải khắp cả vùng thượng du dọc theo con sông chủ mạch, bọn họ chính là bốn quái vật khổng lồ của thế giới này. Tứ đại cổ tông đều có thế lực riêng mình khống chế lấy bốn nhánh phân mạch bên dưới, bên dưới mỗi phân mạch hà lưu này lại có bốn chi mạch...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng