Nhưng Vân Tiểu Đông dù sao cũng vẫn còn rất nhỏ, cũng không có quá nhiều thể lực để leo tường thành. Nàng còn chưa đi được hai cây số đã phải la hét đòi về, vì vậy Vân Thanh đành phải chiều ý nàng.
Ba người phải quay về, Vân Tiểu Đông lại hét đau chân, còn nói đói bụng. Sau đó Vân Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, nàng chuẩn bị đi tìm mua vài món thức ăn cho con, nhưng khi nàng đi mua đồ ăn thì vài tên cảnh sát xuất hiện bắt ngay.
Lê An thấy tình cảnh như vậy thì lập tức bị làm cho hoảng sợ, mà Vân Tiểu Đông đang vùi đầu vào chơi điện tử lại căn bản không biết sự việc phát sinh. Hơn nữa mục tiêu của đám cảnh sát cũng chỉ là Vân Thanh, vì vậy mà Vân Tiểu Đông và Lê An mới thoát khỏi một kiếp.
Đến khi Lê An kịp phản ứng và nói ra thì Vân Tiểu Đông lập tức nôn nóng phát sốt, nàng muốn Lê An lập tức nghĩ biện pháp cứu Vân Thanh, nhưng Lê An chỉ là một cô gái nông thôn, cái gì nàng cũng không biết, làm gì có biện pháp nào khác?
Cuối cùng vẫn là một cô gái năm tuổi như Vân Tiểu Đông nghĩ ra biện pháp, đó là xin sự trợ giúp từ phía Hạ Thiên.
Vì vậy vừa rồi Vân Tiểu Đông cầm điện thoại của Vân Thanh chơi điện tử, bây giờ chiếc điện thoại này đã phát huy công dụng. Tuy Vân Tiểu Đông còn nhỏ tuổi nhưng vẫn biết gọi điện thoại, nàng được Lê An giúp đỡ tìm được số của Hạ Thiên, sau đó nàng lập tức điện thoại tìm sự trợ giúp, nàng cảm thấy chú xấu xa kia rất lợi hại, nhất định có thể cứu mẹ nàng ra ngoài.
Nghe nói Vân Thanh bị cảnh sát bắt thì Hạ Thiên lập tức nổi giận, đám cảnh sát ở thủ đô này chẳng có bản lĩnh gì, vì sao bây giờ lại làm khó hắn?
Hạ Thiên lập tức điện thoại cho La Dân Sinh:
– Này, ông già họ La, có phải ông cần ăn đòn không? Vì sao ông bắt vợ tôi?
La Dân Sinh đáng thương nhận được cú điện thoại này mà cảm thấy rất khó hiểu, lão dù không hiểu gì vẫn dùng giọng khách khí hỏi thăm:
– Hạ thần y, có phải có gì đó lầm lẫn gì không? Tôi nào có phái người đi bắt Mộc Hàm?
La Dân Sinh cảm thấy mình rất vô tội, sao lão có thể phái người đi bắt Mộc Hàm? Chưa nói đến vấn đề lão không có lá gan như vậy, hơn nữa lão cũng không có quyền lực đó. Bây giờ Mộc Hàm có thân phận vượt qua mặt lão, Mộc Hàm phái người đến bắt hắn thì đúng hơn.
– Không phải vợ Mộc Hàm, tôi nói về một người vợ khác, chị ấy đã bị các người bắt đi rồi.
Hạ Thiên bất mãn nói.
La Dân Sinh ở đầu dây bên kia nghe được những lời như vậy mà không biết nên khóc hay cười, Tiền Vạn Kim và Tiền Đa Đa ở phía bên này cũng cảm thấy cực kỳ quái lạ, người này xem ra có khá nhiều vợ.
– Hạ thần y, cậu có thể nói cho tôi biết, cô vợ kia của cậu tên gì được không?
La Dân Sinh có chút bất đắc dĩ, lão nào biết được người này không phải chỉ có một vợ? Lão cũng không thể cứ bắt một người phụ nữ là phải hỏi Hạ Thiên xem có phải là vợ hắn hay không?
– Chị ấy là Vân Thanh, ông mau thả người, nếu không tôi gặp tên cảnh sát nào sẽ đánh tên đó.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắp cúp điện thoại.
– Hạ thần y, bạn của cậu không sao đấy chứ? Có cần hỗ trợ gì không?
Tiền Vạn Kim lúc này chủ động mở lời.
– Không cần, nhưng tôi muốn đi trước, tối nay sẽ đến chữa bệnh cho Tiền Đa Đa.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Quan Đình nghe như vậy mà lập tức trở nên nôn nóng, nàng nói:
– Hạ thần y, không thể chữa trước cho Đa Đa sao?
– Chữa bệnh cho anh ta cũng không quan trọng bằng vợ tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Yên tâm đi, anh ấy sẽ không sao, trừ khi anh ta tiếp tục bị đầu độc, vì vậy các người đừng cho anh ấy ăn phải độc dược là được.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì chạy ra ngoài chỉ để lại Quan Đình với vẻ mặt lo lắng và Tiền Đa Đa thì rất bất đấc dĩ, ngược lại thì Tiền Vạn Kim có chút trấn định.
– Tiểu Đình, Đa Đa, không cần lo lắng, Hạ thần y nói đúng, chúng ta cũng không còn chuyện gì, thôi thì về trước chuẩn bị, đợi đến khi Hạ thần y xong việc sẽ đến chữa bệnh cho Đa Đa.
Tiền Vạn Kim mở miệng nói.
– Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Quan Đình có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu so sánh với trước đó thì nàng vẫn an tâm hơn. Dù thế nào thì bây giờ Tiền Đa Đa cũng chẳng khác gì người bình thường, hơn nữa Hạ Thiên còn đồng ý chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, vì vậy nàng cũng không còn cảm giác chờ đợi lo lắng như trước.
…
Vân Thanh lúc này đang ngồi trong xe cảnh sát, lúc này xe còn chạy trên đường mà cảnh sát bên trong đã bắt đầu thẩm vấn Vân Thanh.
– Nói đi, đồng lõa của cô là ai?
Một người đàn ông hơn ba mươi mở miệng hỏi, giọng điệu trực tiếp, không thăm hỏi thân phận của Vân Thanh, cũng không hỏi những vấn đề nào khác.
Vân Thanh nghe mà cảm thấy không thể giải thích được:
– Cái gì là đồng lõa? Có phải các người bắt lộn rồi không? Tôi là Vân Thanh, là một luật sư, các anh bắt người trái pháp luật, còn nữa, các anh rốt cuộc là ai? Các anh căn cứ vào đâu để bắt tôi?
– Tôi biết cô là Vân Thanh, cũng biết cô là luật sư, biết cô đến từ thành phố Giang Hải. Cô muốn xem giấy chứng nhận phải không, không có vấn đề, đây là giấy chứng nhận.
Người đàn ông lấy giấy chứng nhận đưa cho Vân Thanh:
– Tôi là Cốc Tử Điền, là tổ trưởng tổ phòng chống khủng bố, nếu cô là luật sư thì biết rõ, dù là địa phương nào thì những hoạt động chống khủng bố cũng đều được phép.
– Cái gì?
Vân Thanh thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng:
– Hoạt động khủng bố sao? Các anh có bắt lầm người không?
Thực tế Vân Thanh cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý đối với tình huống bị cảnh sát bắt giữ, vì tối qua nàng náo loạn ở khách sạn Mộc Dương, nhưng bây giờ lại nghe cảnh sát nói có hoạt động khủng bố, còn có cả đồng lõa, điều này thật sự quá sức tưởng tượng.
– Vân Thanh, cô đừng giả vờ ngu ngơ, tôi hỏi cô, cô biết Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào chứ?
Cốc Tử Điền khẽ hừ một tiếng.
– Biết, bọn họ làm sao?
Vân Thanh không khỏi hỏi.
– Bọn họ đang ở đồn cảnh sát chờ cô.
Cốc Tử Điền khẽ hừ một tiếng:
– Sáu giờ chiều ngày hôm qua có phải các người đã tấn công vào khách sạn Mộc Dương và đả thương rất nhiều người hay không?
– Dù là như vậy thì chúng tôi cũng chỉ là phòng vệ, vì bọn họ giam cầm chúng tôi phi pháp.
Vân Thanh càng thêm mơ hồ, thì ra là vì chuyện này, nhưng dù thế nào cũng không có quan hệ với vấn đề khủng bố đấy chứ?
– Các người có bốn người, còn có một người đàn ông, bây giờ cô nói mau, người đàn ông kia là ai? Hắn ta bây giờ đang ở đâu?
Cốc Tử Điền nghiêm nghị hỏi.
– Cậu ta là Hạ Thiên, các người muốn tìm cậu ta sao?
Vân Thanh có chút buồn bực, chẳng lẽ Hạ Thiên là phần tử khủng bố? Vì nàng cảm thấy nghi vấn này có khả năng hơn cả.
– Hạ Thiên… Cái gì?
Vẻ mặt Cốc Tử Điền chợt biến đổi:
– Cô nói hắn tên gì?
– Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Vân Thanh bắt đầu cảm thấy không ổn, không phải Hạ Thiên là phần tử khủng bố đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì nàng bị hại thảm bại rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 25/06/2020 10:29 (GMT+7) |