Liễu Mộng an ủi Liễu Vân Anh một câu, sau đó nàng nhìn sang đám người Đặng Đào:
– Này, các người không muốn sống sao? Dám ức hiếp Tiểu Anh nhà chúng tôi, mau đến đây, tôi đá mỗi người một cái.
Khi thấy Liễu Mộng thì đám người không khỏi sững sờ, rõ ràng Liễu Mộng xinh đẹp vượt quá dự liệu của tất cả, vì thế mà lúc này vài chục tên đàn ông chợt ngây người.
– Đúng là yêu tinh, cả nhà chúng mày đều giống hệt như yêu tinh.
Bà lão không sững sờ, lúc này lại lao đến muốn tát Liễu Mộng.
Liễu Mộng nhấc chân đạp bay bà lão, tất nhiên Liễu Mộng là người ra tay không biết rõ nặng nhẹ, vì vậy mà bà lão bị đạp xuống đất và trực tiếp ngất xỉu.
– Tiểu Anh, xe của cháu đâu?
Liễu Mộng đạp bay bà lão thì lại ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn hỏi thăm Liễu Vân Anh.
Liễu Vân Anh chỉ vào chiếc xe cách đó không xa rồi phát khóc:
– Cô cô, cô xem, bọn họ đã đập xe của cháu ra như vậy rồi.
– Đừng khóc, đừng khóc, cô giúp cháu hả giận.
Liễu Mộng nói được làm được, đám người ở xung quah chỉ thấy một bóng người lóe lên qua lại, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng ngã xuống một nhóm lớn, vài chục tên đàn ông kêu rên không đứng dậy được.
Hàn Hiểu vừa mới bị đánh nhưng bây giờ đã quên đau đớn, nàng có chút ngây người.
– Liễu Vân Anh, cô cô của cậu quả nhiên lợi hại.
Thẩm Vân ngơ ngác nói.
– Đúng vậy, các người cũng không phải chưa từng được xem, lần trước cô đã đánh người ở Hồ Bắc.
Liễu Vân Anh cũng không sợ hãi, lúc này có cô cô đến hỗ trợ, tất nhiên nàng chẳng còn gì phải sợ.
– Nhưng lần trước cũng không thấy cô ấy lợi hại như vậy.
Hàn Hiểu cũng mở miệng.
– Thật ra mình cũng không biết cô cô lợi hại thế nào, nhưng nghe nói tất cả công phu của cô cô đều do anh rể dạy bảo, anh rể rất lợi hại.
Liễu Vân Anh có chút hưng phấn, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại như trái mướp đắng:
– Làm sao bây giờ, xe này của anh rể tặng cho chị, cũng tương đương với vật đính ước, lát nữa chị đến và thấy chiếc xe rơi vào tình cảnh như vậy, nhất định sẽ rất đau buồn.
– Không có gì, bảo anh rể mua cho chị một chiếc xe mới là được.
Thẩm Vân an ủi Liễu Vân Anh.
Liễu Vân Anh có chút bất đắc dĩ, hình như cũng chỉ còn biện pháp này mà thôi.
– Chúng ta có nên chạy trốn đi không? Sợ rằng cảnh sát sắp đến rồi.
Hàn Hiểu có chút lo lắng.
– Cô cô…
Liễu Vân Anh hô một câu, nàng có chút mê hoặc:
– Ủa, cô cô đâu rồi?
Đúng lúc này bốn phía vang lên những tiếng hô kinh hoàng, Thẩm Vân cũng hét toáng lên:
– Liễu Vân Anh, Hàn Hiểu, các cậu xem, đó là thứ gì?
Liễu Vân Anh và Hàn Hiểu nhìn theo ngón tay của Thẩm Vân, sau đó cả hai đều choáng váng.
Một lúc lâu sau Liễu Vân Anh mới dùng giọng không xác định hỏi:
– Cái kia… Hình như là xe tăng thì phải.
– Nhìn có vẻ rất giống, nhưng xe tăng chẳng phải còn có một họng pháo phía trước sao?
Hàn Hiểu không quá xác định:
– Thật ra mình cũng chưa được thấy xe tăng chính thức, chỉ từng thấy trên ti vi và hình ảnh, xe tăng có họng pháo rất dài, chiếc xe kia ngoài đặc điểm không có họng pháo thì hoàn toàn giống xe tăng.
– Có lẽ là xe cải trang làm xe tăng.
Thẩm Vân dùng giọng khẳng định nói.
Khoảnh khắc này chiếc xe tăng cải trang đang chạy đến theo tiếng hô kinh hoàng của mọi người, mà hành động tiếp theo của chiếc xe tăng cũng làm cho tất cả đám người nơi đây phải trợn mắt há mồm. Chỉ thấy chiếc xe tăng dần ép tới hàng xe BMW, ngay sau đó tất cả những chiếc BMW mà người ta cảm thấy rất phong cách đã bị chiếc xe tăng cán dẹp.
Xe tăng cuối cùng cũng dừng lại, một người từ bên trong đứng lên, ngay sau đó lại phóng người đứng bên cạnh Liễu Vân Anh.
– Vân Anh, cháu xem, cô giúp cháu hả giận, cô cho xe bọn chúp dẹp lép rồi.
Người này đúng là Liễu Mộng, nàng ra vẻ dỗ dành con nít:
– Không được khóc đấy nhé.
Liễu Vân Anh không khóc, nhưng lúc này nàng cảm thấy dở khóc dở cười:
– Cô cô, cô lấy chiếc xe tăng này ở đâu ra?
– Đây không phải là xe tăng mà gọi là xe tăng xe.
Liễu Mộng nghiêm trang nói:
– Cô vốn muốn có một chiếc xe không sợ tông vào xe người khác, sau đó Kiều Tiểu Kiều nghĩ biện pháp xấy cho co chiếc xe này, đúng là rất vui, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô chạy nó.
Liễu Vân Anh không biết nói gì, Hàn Hiểu và Thẩm Vân thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Liễu Mộng. Đúng là quá hoành tráng, cô cô của Liễu Vân Anh này thật sự quá khủng, có thể chạy cả xe tăng dè bẹp một hàng xe BMW, cảm giác kia thật sự quá sướng.
Lúc này đám Đặng Đào nằm trên mặt đất cũng choáng váng, bọn họ đắc tội với ai thế này? Người ta chạy cả xe tăng, cũng đừng thái quá như vậy chứ?
– Này, các người đứng lên bồi thường tiền.
Liễu Mộng lúc này đến trước mặt Đặng Đào, bộ dạng mất hứng:
– Các người đập hư xe của Tiểu Anh, mau bồi thường tiền, không bồi thường tôi sẽ cho xe tăng cán dẹp các người.
Đặng Đào thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, mười chiếc BMW của hắn đã bị cán dẹp, bây giờ còn muốn hắn bồi thường sao? Có người không nói lý lẽ như vậy à?
– Cô còn biết nói lý lẽ không?
Đặng Đào có chút tức giận nói.
– Trước nay tôi đều nói lý lẽ.
Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đặng Đào:
– Anh là người ngốc sao?
Đặng Đào thiếu chút nữa đã hôn mê, nhưng một hồi còi cảnh sát vang lên làm hắn chấn động tinh thần, lúc này hắn cuối cùng cũng nghĩ đến tác dụng của cảnh sát.
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến, sau đó xe dừng lại, một nữ cảnh sát lạnh lùng khêu gợi xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Khi thấy người này thì Liễu Mộng chợt vui sướng, nàng lập tức chạy đến.
– Băng Băng, em đến vừa đúng lúc, đám người này đập hư xe của Tiểu Anh mà không chịu bồi thường tiền, em mau bắt bọn họ lại rồi vứt vào ngục.
Liễu Mộng nhanh chóng nói.
Cô gái này tất nhiên là phó cục trưởng cục công an quận Đông Lãnh Băng Băng, nàng cũng giống như ngày thường, vẫn thích làm binh sĩ. Bây giờ trong tay nàng không có án, nàng nhận được tin báo có cảnh sát thì lập tức tự mình chạy đến. Nhưng nàng chỉ nghĩ đó là một chuyện nhỏ, không ngờ khi nàng đến nơi thì hoảng sợ, vì sao bây giờ có cả xe tăng?
Khi thấy Liễu Mộng thì Lãnh Băng Băng không biết nói gì hơn, trong thành phố Giang Hải, dù là chủ tịch phạm tội thì nàng cũng dám bắt, nhưng có hai người mà nàng không biêt làm gì hơn, mà Liễu Mộng là một trong số đó.
Ngoài Liễu Mộng thì một người làm Lãnh Băng Băng phải bó tay chính là một tên lưu manh, tên lưu manh đó làm nàng thỉnh thoảng nghĩ đến.
– Cũng không biết khi nào hắn mới quay về.
Lãnh Băng Băng không tự giác được phải nhớ về Hạ Thiên, nhưng đúng lúc này nàng lại nghe được một âm thanh quen thuộc:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị ở đây sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 01/07/2020 10:29 (GMT+7) |