Hạ Thiên - Quyển 9

Phần 6

Biến hóa xảy ra cực nhanh, chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi đã có vài trăm thôn dân ngã xuống đất, vài tên cảnh sát cũng bị hại, khi còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra thì đã bị người ta đánh bại.

– Đừng tay, nếu không tôi nổ súng.

Vài cảnh sát huyện đi theo Thạch Trường Canh lập tức cảm thấy tình huống không đúng, bọn họ quát lớn cực kỳ nghiêm nghị. Nhưng khi bọn họ vừa rút súng ra thì đã bị người ta đánh ngã. Đến lúc này đám cảnh sát còn lại cũng không nói lời cảnh cáo mà bắt đầu xạ súng.

– Đùng, đùng!

Tiếng súng vang lên, người nổ súng cũng ngã xuống đất, rõ ràng hai phát súng vừa rồi không bắn trúng đối phương.

Thạch Trường Canh đang gọi điện thoại thấy được tình cảnh như vậy cũng há hốc mồm, hắn cũng quên tiếp tục trò chuyện với Vân Thanh. Hắn quét mắt nhìn khắp bốn phía, ngay sau đó phát hiện vài trăm người ở đây đã ngã xuống đất, thực tế ngoài hai cặp nam nữ trẻ tuổi còn đứng thì cũng chỉ còn một mình hắn đang đứng mà thôi. Dù là cảnh sát hay nhân dân, hay người hắn đưa từ cục công an xuống đều nằm dưới đất, một số người đau khổ rên rỉ, còn có một vài người không phát ra âm thanh nào, bọn họ dứt khoát hôn mê.

Thạch Trường Canh chẳng biết đã cúp điện thoại từ lúc nào, hắn tự nghĩ mình có kiến thức rộng rãi, cũng cảm thấy những năm qua trả qua nhiều mưa gió, dù là chuyện gì lớn thì hắn cũng thản nhiên đối mặt. Nhưng khoảnh khắc này hắn cực kỳ khiếp sợ, gần năm mươi năm trong đời hắn thấy được tình cảnh đáng sợ như vậy, chỉ là bốn thanh niên hơn hai mươi mà đánh ngã vài trăm người chỉ trong vòng vài phút. Đến lúc này Thạch Trường Canh thật sự thừa nhận, đối phương nhẫn nại đến lúc này mới ra tay cũng coi là kỳ tích.

– Tống Hùng, trước tiên chúng ta quay về thị trấn.

Một giọng nữ từ trong xe truyền ra.

– Vâng, Ninh tiểu thư.

Tống Hùng lên tiếng.

Thạch Trường Canh lúc này càng thêm khiếp sợ, mãi đến bây giờ hắn mới biết trong xe còn người, hơn nữa có thể thấy đó là một người phụ nữ trẻ tuổi. Với thái độ của Tống Hùng thì rõ ràng người ngồi trong xe tên Ninh tiểu thư chính là đại nhân vật, hai nam hai nữ bên ngoài chẳng qua chỉ là vệ sĩ mà thôi.

Thạch Trường Canh còn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ thì tên Tống Hùng đã đi về phía hắn.

– Tôi rất hoài nghi trình độ của một cục trưởng cục công an như ông, tốt nhất ông nên từ chức về làm ruộng đi.

Tống Hùng lạnh lùng nói một câu, sau đó hắn xoay người đi đến bên cạnh và tiến vào trong xe.

– Ngăn bọn họ lại.

– Đừng để bọn họ đi.

– Đánh người mà muốn đi dễ dàng vậy sao?

Đúng lúc này lại có người hô lên, một vài người vốn không phải là thôn dân trong đây cũng xuất hiện, mà một vài thôn dân nằm trên mặt đất cũng bò lên vây quanh chiếc Rolls – Royce.

– Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tống Hùng lại xuống xe:

– Vừa rồi tôi đã ra tay lưu tình, có phải các người cảm thấy chưa bị đánh gãy chân thì chưa bỏ qua?

– Tống tiên sinh, dùng bạo lực không thể giải quyết được vấn đề.

Thạch Trường Canh lúc này cuối cùng cũng kịp phản ứng, tuy hắn biết mình ra mặt cũng khó có được kết quả gì tốt, nhưng bây giờ hắn là một cục trưởng cục công an, hắn khó thể khoanh tay đứng nhìn.

– Nếu không phải đám cảnh sát các người vô năng thì ai cần sử dụng bạo lực?

Tống Hùng cười lạnh một tiếng:

– Tôi đã tình nguyện cho các người cơ hội, nếu ông là một cục trưởng có uy tín, bây giờ ông ra lệnh cho bọn họ mở đường, tôi sẽ không truy cứu nữa.

– Tống tiên sinh, bây giờ các anh đánh bị thương nhiều người, còn đánh cả cảnh sát, dù các anh có lý hay không, bây giờ các anh cũng đã làm việc trái pháp luật.

Thạch Trường Canh dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:

– Tôi hy vọng hai bên có thể cùng tôi về cục công an huyện Mộc Dương, cảnh sát chúng tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng.

– Ý của ông là, ông muốn bắt chúng tôi đến cục công an sao?

Tống Hùng nói với vẻ mặt trào phúng:

– Thật sự là đáng chê cười.

– Tống tiên sinh, tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm thôi.

Thạch Trường Canh lúc này đã bình tĩnh trở lại, việc đã đến nước này thì hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn không thể không quan tâm, nếu không hắn khó thể nào báo cáo công tác. Nhiều người bị thương, hắn thân là cục trưởng cục công an ở bên cạnh, nếu cứ bỏ mặc để kẻ hành hung bỏ đi, như vậy sau này hắn còn công tác ở huyện Mộc Dương được nữa sao?

Tống Hùng lúc này căn bản không quan tâm đến Thạch Trường Canh, hắn nhìn đám thôn dân:

– Tôi cho các người một cơ hội, nếu không tôi se đánh gãy chân các người.

– Mày dám?

– Mày thử xem, ông giết mày.

– Thứ gì vậy, rõ ràng là người ngoài mà dám đến ức hiếp chúng ta, liều mạng thôi…

Thôn dân lại kêu la, dù nhiều người bị đánh ngã, nhưng bọn họ vẫn không bị hù dọa. Nhưng ngay sau đó bọn họ đã kêu la thảm thiết, mà Thạch Trường Canh bên cạnh cũng nghe được tiếng gãy xương, đồng thời còn mơ hồ nhìn thấy bóng người lóe lên, vài tên thôn dân ngã xuống đất kêu la thảm thiết.

– Dừng tay, mau dừng tay.

Thạch Trường Canh rút súng ra rồi quát lên nghiêm nghị:

– Nếu không tôi nổ súng… Á…

Âm thanh của Thạch Trường Canh chợt trở nên mắc nghẹn giống như bị bóp cuống họng, thực tế hắn cũng đang bị bóp họng. Tống Húng xuất hiện trước mắt hắn cực kỳ quỷ dị, người này dùng một tay bóp cổ Thạch Trường Canh, tay kia cướp súng. Sau đó một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Thạch Trường Canh:

– Ông còn có thể nổ súng sao?

Thạch Trường Canh cảm thấy toàn thân lạnh buôt, vẻ mặt có chút tái nhợt. Lúc này hắn coi như đã cảm nhận được sự sợ hãi tử vong, hắn tin chỉ cần đối phương thoáng dùng chút sức, như vậy cổ họng sẽ bị bóp nát.

– Anh làm gì vậy? May buông chú Thạch ra.

Đúng lúc này một âm thanh vội vàng truyền đến.

Thạch Trường Canh nghe được âm thanh kia mà cảm thấy ấm áp, hắn cố gắng xoay tròng mắt, khi đó hắn thấy Vân Thanh đang chạy về phía bên này, đi cùng nàng còn có một thiếu niên, là Hạ Thiên.

– Này, vợ anh bảo chú buông tay, chú có nghe thấy không?

Hạ Thiên lúc này cũng nói một câu, bộ dạng có chút bất mãn.

Tống Hùng quay đầu nhìn thấy Hạ Thiên, ánh mắt hắn chợt cô đọng, sau đó hắn buông lỏng cánh tay đang bóp cổ Thạch Trường Canh, trong giọng nói có chút kinh ngạc:

– Hạ Thiên sao?

Thạch Trường Canh vất vả lắm mới có thể khôi phục lại sự hít thở, hắn nghe nói như vậy mà chợt kinh ngạc, người này biết Hạ Thiên sao?

Vân Thanh cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng không hỏi thăm Hạ Thiên, nàng dùng ánh mắt ân cần nhìn Thạch Trường Canh:

– Chú Thạch, chú không sao chứ?

– Không sao?

Thạch Trường Canh lắc đầu, sau đó không tự giác phải đưa tay sờ cổ, nơi đó mơ hồ có chút đau nhức.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Tống Hùng, sau đó hắn nhìn ba người còn lại, hắn suy nghĩ thoáng qua rồi lên tiếng:

– Anh nhớ ra rồi, anh đã từng gặp các người.

– Lần này mày không chạy trốn sao?

Trong giọng nói của Tống Hùng có chút hươn vị chế nhạo.

– Lần này kẻ phải chạy trốn chính là các chú.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tống Hùng:

– Nhưng các chú có chạy cũng vô dụng, anh muốn xử lý đám ngu ngốc các chú.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 07/07/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 11
Phần 6 Phạm Duệ Hằng tất nhiên hiểu rõ Tống Triêu Độ lúc này chủ động chia sẻ với ông ta, không phải thể hiện thiện ý, mà là vừa đến mức mà đưa ra điều kiện trao đổi. Bắt chẹt thời cơ chuẩn xác, vận dụng thủ đoạn tinh xảo, khiến ông ta không thể không âm thầm thán phục. Phạm Duệ Hằng nhìn vẻ trầm ổn có mức độ của Tống Triêu Độ, không biết vì sao trong lòng bỗng hiện lên một chút sự nghĩ lại mà sợ. Nếu chẳng may Tống Triêu Độ tức giận, thực sự lấy công ty Á Lâm ra nói chuyện, ông ta ứng phó như thế nào? Bí thư Phạm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lăng Tiếu – Quyển 17
Phần 6 Nhưng thân thể uyển chuyển vừa hiện, chợt thay đổi bất ngờ, thân thể đầy phong tình bắt đầu biến chất, gương mặt xuất hiện nếp nhăn, bộ ngực héo rút, phảng phất như một nữ nhân hai mươi mấy tuổi nháy mắt biến thành lão bà hơn tám mươi, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm. Ẩu... Lăng Tiếu cảm thấy trong bụng sôi trào lên, không nhịn được nôn ra. Vừa rồi nhìn qua là ngọc thể tuyệt vời, nháy mắt biến thành hình dạng này, thật quá hố người đi! Âm Quỷ Mẫu chứng kiến dáng vẻ của Lăng Tiếu, nhìn lại mình, thấy thân thể mình biến chất cực nhanh. Chết tiệt, lại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lăng Tiếu – Quyển 12
Phần 6 Hoàng... Hoàng cấp thế giới chi lực? Sư phó ngươi là nói hắn sao? Dao Thanh Mẫn chỉ chỉ Lăng Tiếu nói. Trừ hắn ra còn có ai, thật không nghĩ tới Đệ Nhất Hoàng Tọa lần này lại đáng sợ như thế, khó trách có thể lực áp anh kiệt các thế lực, hôm nay xem ra quả nhiên là có thực học. Lê Tuyết khen. Băng Nhược Thủy nghe được xưng hô của sư pho, tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cục cũng buông lỏng, nàng thật sự sợ sư phó sẽ không chào đón Lăng Tiếu, hiện giờ xem ra mình đã nghĩ thừa rồi, đồng thời nàng cũng thay Lăng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng