Hàn Lập - Quyển 1

Phần 3

Không khí trong xe không được trong lành cho lắm, điều này cũng phải thôi, hơn ba chục tiểu hài tử chen chúc trong một chiếc xe. Tuy nói là tiểu hài tử nhỏ hơn nhiều so với người trưởng thành, nhưng với số lượng thế này, cũng đủ để làm bầu không khí trong xe trở nên khó thở.

Hàn Lập tinh ranh đã chui ngay vào một góc nằm sâu trong xe, len lén đánh giá mấy tiểu hài đồng còn lại trong xe.

Tới tham gia kỳ khảo thí nhập môn lần này, từ cách ăn mặc, ăn nói dễ dàng nhận thấy có ba dạng người.

Loại người thứ nhất ngồi ở giữa xe, đang bị đám trẻ con vây quanh ủng hộ. Thiếu niên mặc cẩm y chính là thuộc dạng người thứ nhất này.

Thiếu niên này tên gọi là Vũ Nham, năm nay mới mười ba tuổi, là đứa trẻ lớn tuổi nhất ở trong xe lúc này. Vốn tuổi của hắn đã vượt quá quy định, nhưng hắn có một vị biểu tỷ được gả cho một nhân vật có đại quyền trong Thất Huyền môn, nên cho dù vượt quá tuổi quy định thì cũng không phải là vấn đề gì to tát. Gia đình Vũ Nham mở một võ quán, gia trung có chút giàu có, tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng đã có tập võ qua. Công phu tuy không lấy làm cao minh cho lắm, nhưng để đối phó lại với những đứa bé một điểm khí lực cũng không có như Hàn Lập thì có lẽ là dư sức.

Rất hiển nhiên, loại người như Vũ Nham có tiền, có thế, tự nhiên sẽ trở thành ‘đại ca’ của đại bộ phận đám tiểu hài tử trong xe.

Một loại người khác tựu là những hài đồng ủng hộ Vũ Nham. Những hài đồng này xuất thân từ đủ loại gia cảnh như có người trong nhà có cửa hàng, có người thì phải đi làm công… nói chung những hài tử này đều có điểm chung: Đều lớn lên trong thành trấn, có cơ hội ít nhiều quan sát cách xử sự những người có học vấn, trục lợi nhi hành (có lợi thì làm) đã thành bản sự rồi. Do đó mà những đứa trẻ này dốc sức ủng hộ Vũ Nham, cứ một điều “Vũ thiếu gia” hai điều “Vũ thiếu gia” mà gọi. Vũ Nham trước sự tôn vinh của bọn trẻ như vậy cũng coi như bình thường, hắn còn có cảm giác hưởng thụ sự tôn vinh đó.

Còn loại người cuối cùng, tất nhiên là dạng người giống như Hàn Lập. Loại người này đến từ vùng đất hoang vu hẻo lánh, gia cảnh hầu như đều bần hàn, có gì ăn đó. Loại người như vậy trong xe rất là ít, chỉ có tầm năm sáu đứa trẻ mà thôi. Thần thái của bọn chúng đa phần là e dè, không dám nói năng với ai cái gì, chỉ ngồi mà nhìn người khác nói cười mà thôi. Những tiểu hài tử này cùng với những đứa trẻ đang huyên náo còn lại tạo thành một khung cảnh đối lập.

Xe ngựa xuất phát từ Thanh Ngưu trấn theo hướng Tây mà thẳng tiến, trên lộ trình còn đi qua thêm vài địa phương nữa, cũng tiếp thêm vài tiểu hài đồng nữa. Cuối cùng đến chiều ngày thứ năm thì cũng đi tới được Thái Hà sơn – tổng môn của Thất Huyền môn.

Hầu hết tiểu hài tử khi xuống xe đều bị cảnh quan tươi đẹp của Thái Hà sơn làm cho mê mẩn. Chỉ đến khi Vương hộ pháp lên tiếng thúc giục, mọi người mới thanh tỉnh trở lại rồi tiếp tục đi tới.

Thái Hà sơn nguyên danh gọi là Lạc Phượng sơn, tương truyền rằng nơi đây từng có một con phượng hoàng ngũ sắc rớt xuống đây rồi hóa thành ngọn núi này. Sau này, người ta phát hiện cảnh sắc ngọn núi này vào lúc mặt trời xuống thì trông đẹp vô cùng, như là có đám mây hồng bao phủ trên đỉnh núi, do vậy mà ngọn núi bị người ta đổi tên thành Thái Hà sơn. Đương nhiên, ngọn núi này từ sau khi bị Thất Huyền môn chiếm cứ, người ngoài đã không còn cơ hội thưởng ngoạn cảnh đẹp ở đây.

Thái Hà sơn là một trong những ngọn núi lớn của Kính châu, ngoài trừ tòa Bách Mãng sơn, thì ngọn núi này chiếm diện tích lớn nhất, phương viên mười dặm quanh ngọn núi này đều là núi non chập chùng. Tính ra trên núi này có hơn mười sơn phong (đỉnh núi) to nhỏ. Hầu hết chúng đều chiếm vị trí vô cùng hiểm yếu, do đó đều bị người của các phân đường Thất Huyền môn chiếm cứ. Đỉnh núi chính của Thái Hà sơn là “Lạc Nhật phong” càng hiểm ác vô cùng, chẳng những nó là đỉnh cao nhất, mà ở đó cũng chỉ có duy nhất một con đường độc dạo dẫn lên núi, do vậy mà Thất Huyền môn đem tổng đàn đặt lên đỉnh núi này. Còn đường này không những hiểm trở, mà dọc theo con đường Thất Huyền môn còn thiết lập mười ba trạm gác cả minh cả ám, có thể nói là vạn vô nhất thất (ngàn vạn cái cũng không để lọt mất cái nào), không có gì để phải lo lắng.

Hàn Lập đang nhìn ngó bốn xung quanh, bỗng nhiên thấy phía trước mọi người đều dừng lại, tiếp đó một âm thanh hào sảng truyền đến.

“Vương lão đệ, có chuyện gì mà đến bây giờ mới đến nơi? So với dự định thì trễ mất hai ngày thời gian rồi.”

“Nhạc đường chủ, trên đường đi có chút chậm trễ, phiền ngài để tâm rồi.” Vương hộ pháp đứng đầu đám người, cung kính hướng tới một vị lão giả mặt mũi hồng hào thi lễ. Bộ mặt ngang tàng khi đi đường của hắn đã được thay bằng một bộ mặt trông rất xiểm nịnh.

“Đây là nhóm đệ tử thứ mấy được đưa đến vậy?”

“Là nhóm thứ mười bảy.”

“Ân!” Vị Nhạc đường chủ này khinh khỉnh nhìn xuống đám tiểu hài tử Hàn Lập.

‘Đưa đến Thanh khách viện, để bọn chúng nghỉ ngơi một đêm cho tốt, sáng mai bắt đầu chọn lựa đệ tử rồi. Một khi bị loại, phải sớm đưa bọn chúng xuống núi, đừng để phạm vào quy định của bản môn.

“Tuân mệnh, Nhạc đường chủ!”

Được đi trên con đường đá dẫn lên núi, đám tiểu hài tử đều hưng phấn mãi không thôi, nhưng cũng chưa có ai dám lớn tiếng nói chuyện. Tuy bọn chúng đều chưa trưởng thành, nhưng cũng nhận biết được nơi này sẽ quyết định vận mệnh tương lai của mình.

Vương hộ pháp vừa đi trước dẫn đường, vừa tươi cười chào hỏi những người gặp trên đường. Có thể nhìn ra hắn tại môn nội quen biết khá nhiều người, cho nên con đường sau này của hắn cũng khá lạc quan.

Dọc đường chỉ thấy mọi người ở đây đều mặc áo bó ngắn màu xanh, trên thân hoặc đeo đao, hoặc dắt kiếm, cũng thỉnh thoảng có người đi tay không nhưng ở thắt lưng phồng phồng lên, khó mà đoán biết được ở đó là cái gì. Từ cử chỉ hành vi, có thể nhìn ra người đó thân thủ mạnh mẽ, chắc hẳn phải mang trong mình một thân công phu không sai.

Hàn Lập được người ta dẫn đến một đỉnh núi thấp nhỏ, trên đỉnh núi có sẵn một căn thổ phòng. Hàn Lập được cho ngủ qua đêm ở đây để đến ngày mai chờ người dẫn đi. Trong giấc mộng, Hàn Lập mơ thấy mình mặc cẩm y, tay cầm kim kiếm, thân hoài tuyệt kỹ võ công, đánh cho con lão thợ rèn trong làng mà ngày trước hắn không đánh nổi một trận no nê, hết cả uy phong, đến tận ngày thứ hai vẫn chưa đứng lên nổi.

Khi trời vừa sáng, Vương hộ pháp cũng không để mọi người được ăn bữa sáng, trực tiếp đem chúng nhân dẫn xuống núi, tới trước một khu rừng trúc rậm rạp. Tại đây, ngoài vị đường chủ họ Nhạc đã gặp ngày hôm qua còn có mấy người thanh niên lạ khác đã đứng chờ sãn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/06/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chịch đi, đừng sợ! - Tác giả The Kid
Lấy cảm hứng từ bộ phim “Yêu đi, đừng sợ!” Tùng và Phương đang yêu nhau. Tùng là ảo thuật gia nổi tiếng, còn Phương làm trợ diễn cho Tùng. Cả hai yêu nhau sau thời gian dài đi lưu diễn cùng nhau. Nhưng chuyện tình của họ không được suôn sẻ lắm do bị hồn ma Vân quấy phá. Vân là một người bạn thân của Phương, nhưng bị tai nạn chết sớm. Sau khi Vân chết, hồn ma cô cứ luôn bám theo Phương và tìm cách ngăn không cho Phương có bạn. Phương còn có hai người bạn khác là Trang Ú và chị Diễm, hai người này cũng bị hồn ma Vân tấn công. Trang trong...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Phần 3 “Vạn bàn phiền não sự, giai tại ngọc phật trung!” Lâm Vãn Vinh đọc xong tờ giấy liền ngẩn ngơ. Hai câu này kệ không ra kệ, đố không ra đố, rốt cuộc có nghĩa gì? Xét theo ý tứ của câu chữ, hình như nói về chùa Ngọc Phật. Khi mới đến kinh thành thì chính mình đã từng đến Ngọc Phật tự, đó cũng chính là nơi gặp Từ Chỉ Tình lần đầu tiên. Trừ chuyện đó ra, còn lại chùa miếu hoang tàn, vách nát tường xiêu, bị tàn phá khôn kể, chỉ có một pho tượng Phật nằm thật lớn là để lại chút ấn tượng. Hôm nay lão hoàng đế bút phê đỏ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 8
Phần 3 Shirley Dương thấy không thể lần lữa được nữa, liền nhờ Minh Thúc đưa Đa Linh sang Mỹ trị liệu, tốn bao công sức mới ổn định được thi độc trong cơ thể cô. Phương Tây có vị học giả nghiên cứu Vu thuật Nam Dương nhiều năm, ông ta cho rằng Giáng đầu là một thuật phù thủy rất cổ xưa, cũng có thể nói là một dạng thôi miên sâu, thông qua môi trường đặc thù, khiến người sống tiếp nhận ám thị, tin rằng mình đã chết, cơ thể liền từ từ rữa nát. Tạm thời không tính toán việc quan điểm này của ông ta chính xác hay không, khoa học hiện đại tuy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng