Nhân tố ngoài ý muốn xuất hiện như Hàn Lập, hiển nhiên đã được lão ma coi là cọng rơm cứu mạng. Lúc này Hàn Lập lại khoanh tay trước ngực, mặt lộ vẻ trầm ngâm. Hoàng bào đại hán thấy vậy, trong mắt chợt lóe hung quang, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế lại. Thanh niên tu sĩ đối diện mặc dù chưa thể hiện ra thần thông nào, nhưng chỉ một đạo điện quang đã đánh tan cự xà do lão ma trong ma vân tạo ra, thực sự làm cho hắn không dám quá coi thường đối phương.
Tâm niệm người này vừa chuyển động, cũng bất chấp không thèm giấu diếm những chuẩn bị ban đầu ra nữa, trực tiếp nói ra:
“Huyễn Diệp huynh, chẳng lẽ ngươi còn không phát hiện ra, ngoài ta cùng Thiên Phong đạo hữu còn có Ma Phong thất tử cùng Hoàng Trần tam sát sao? Trong lúc ngươi vừa rời khỏi lăng mộ, ta đã gọi bọn họ bố trí một đại trận khác, gắt gao vây khốn lăng mộ của ngươi. Mặc dù với thực lực của bọn họ khả năng tấn công lăng mộ là không lớn, nhưng tạm thời trì hoãn một ngày nửa buổi, tuyệt đối không thành vấn đề. Càng huống chi… hắc hắc!”. Vừa nói, hoàng bào đại hán vừa nở một nụ cười lạnh.
“Càng huống chi cái gì?”. Trong lòng Huyễn vương bỗng nhiên đại trầm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đại hán, hai tay nắm chặt lại thành quyền.
“Càng huống chi hiện tại đã là gần buổi trưa, cũng là lúc âm khí từ địa mạch phát ra suy yếu nhất. Thiên thi đại pháp của Huyễn huynh sợ rằng uy lực sẽ đại giảm đi”. Cuồng Sa thượng nhân ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng hiện ra một nụ cười quỷ dị hàm ý nhạo báng.
Huyễn vương nghe thấy thế sắc mặt trở nên xanh mét, nhưng mơ hồ lại ẩn hiện một tầng hắc khí.
“Tốt! Rất tốt! Không thể tưởng tượng được ngươi đối với thiên thi đại pháp của bổn vương lại nghiên cứu kỹ đến thế, ngay cả chuyện về địa mạch âm khí cũng biết rõ ràng rành mạch. Bất quá ngươi nói nhiều như vậy cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, chỗ độc đáo của thiên thi đại pháp, bổn vương sẽ cho các ngươi chứng kiến tận mắt vào hôm nay”. Huyễn Diệp vương đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười rộ, hung tợn nói.
Viện binh không có hy vọng, trong lòng hắn ngoại trừ kinh sợ ra, tự nhiên không thể bó tay chịu chết được. Đồng thời nếu không chủ động biểu hiện ra một chút thực lực, sẽ càng không thể đả động đến Hàn Lập đang đứng một bên. Huyễn Diệp vương ngay lập tức há mồm. Một đoàn máu đen phun ra ngoài cơ thể, đón gió biến thành một cái ký hiệu màu đen lớn cỡ nắm tay, chợt lóe cái đã bắn ngược về trên trán Huyễn vương, biểu hiện rất là dị thường.
Đón lấy yêu dị hắc mang do ký hiệu này phóng ra, trên người lão ma quay cuồng một đoàn thi khí màu xám trắng lạnh lẽo, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng hô tựa như dã thú. Hoàng bào đại hán vừa thấy cảnh này, mặc dù không biết Huyễn Diệp vương định thi triển ra thần thông gì nhưng tự nhiên sẽ không thể để cho đối phương hoàn thành dễ dàng như vậy, lập tức không suy nghĩ thêm mà hét lớn một tiếng:
“Động thủ, không cần tiếp tục trì hoãn”. Tiếp theo vị Cuồng Sa thượng nhân xuất thủ điểm xuống hồ lô dưới chân.
Miệng hồ lô hơi chấn động, đại lượng hoàng sa từ bên trong cuồn cuộn tung ra, trong nháy mắt cát sỏi ngưng tụ, tạo thành một con giao long cao đến vài trượng, hung hăng đánh về phía Huyễn vương. Hai người còn lại nghe thấy vậy, cũng đồng loạt ra tay. Trong cụ phong truyền ra từng tiếng xé gió, tiếp theo bắn ra mấy trăm đạo cự đại phong nhận, mỗi cái tầm xấp xỉ một thước, tỏa ra bạch quang chói mắt, đồng thời không ngừng phát ra thanh âm bén nhọn kinh người. Mới nhìn tựu thấy khác xa phong nhận thuật bình thường.
Mà từ trong ma vân kia lại bay ra hơn mười khẩu phi đao. Những phi đao này có màu đen sẫm bóng loáng, khi vừa bắn ra chĩ cỡ một tấc, nhưng trong nháy mắt tựu hóa thành từng đạo ô hồng dài hơn trượng, vô thanh vô tức chém về phía này. Mắt thấy nguy cơ đến gần, Huyễn Diệp vương cũng vừa lúc làm phép xong.
Phát ra một tiếng nộ hống, cao quan trên đầu văng ra, mái tóc dài trải ra đón gió phần phật, trở nên dài gấp đôi, đồng thời cũng biến thành màu tím đen. Tiếp đó hai tay lão ma ôm chặt lấy cánh tay, thân hình bỗng cao thêm vài thước, cả người mọc ra mấy tấc lông xanh nồng đậm, trên mười ngón cũng sinh ra móng tay sắc bén màu tím đen. Khuôn mặt cũng nhanh chóng nhăn nheo, lõm xuống, một đôi răng nanh dài hơn tấc cũng từ trong mồm từ từ trồi ra, trở nên dữ tợn và đáng sợ.
Vị Huyễn Diệp vương đã lộ ra nguyên hình – vạn năm thi vương. Ngay lúc này, giao long bằng cát, phong nhận cùng với ô hồng cùng đánh tới trước mặt, nanh sắc trên mặt Huyễn Diệp vương chợt lóe, chợt há mồm, một viên kim châu cỡ nắm tay phun ra ngoài cơ thể. Hạt châu vừa quay tròn vừa chuyển động, trong nháy mắt hóa thành kim sắc đại thủ, một trảo hướng đến giao long đánh tới. Mà bản thân Huyễn vương đem hai tay huy vũ tọa thành một trận ảo ảnh, vô số đạo màu xanh biếc trảo mang đan xen vào nhau tạo thành một cái lưới vững vàng bảo vệ quanh thân.
Ý định lão ma chỉ bằng một đôi nhục trảo hung hãn đón đỡ các thế công khác. Phong nhận, ô hồng tất cả đều trực tiếp va chạm với trảo ảnh. Bạch quang, ô mang đan xem vào nhau, đem cả thân hình Huyễn vương bao phủ trong đó. ‘Oanh’. Một tiếng nổ lớn truyền đến. Tại nơi Huyễn vương đứng, lục mang chấn động, phong nhận cùng ô hồng đồng thời bị cự lực phản chấn văng ngược ra.
Xem ra Huyễn Diệp vương tu luyện thiên thi chi đạo, khi hiện nguyên hình thi vương sở hữu đôi lợi trảo còn cứng hơn cả kim thiết, so với pháp bảo bình thường còn cứng hơn ba phần. Chỉ cần một kích đã phá được sự liên thủ của phong nhận cùng phi đao. Mà lúc này, kim sắc đại thủ do kim châu biến thành cùng giao long quấn lấy một hồi, sau đó một nhát bắt được cổ của giao long, tạm thời khống chế.
Hàn Lập chứng kiến cảnh này, thần sắc hơi động, tên mang thi khí ngập trời này mặc dù thân lâm vào bại cục mà vẫn còn hung hãn như thế, điều này quả thật ngoài dự liệu của hắn. Bất quá, hoàng bào đại hán nhìn thấy giao long bị kim thủ chế trụ, chẳng những không giận mà còn mừng, hướng về phía giao long đang dãy dụa chỉ một cái.
Giao long toàn thân hoàng quang chớp động, thân thể ngừng lại, chợt hóa thành một bãi cát vụn đào thoát khỏi sự không chế của kim thủ, sau đó lại tụ tập ngưng tụ thành một đoàn, thoáng cái đã đem kim sắc đại thủ bao vây bên trong. Đại hán cũng không có ý định dừng tay, lạnh lùng nhìn Huyễn Diệp vương và Hàn Lập một cái, im lặng không nói câu nào, trong khi hai tay kết thành pháp quyết. Bốn phía hoàng sa vụ một trận tao động, đột nhiên nhấc lên từng đợt sóng cao đến vài chục trượng cuồn cuộn vọt tới. Đồng thời trong cát bụi thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh quỷ dị tựa như tiếng quỷ khóc, khi to khi nhỏ, làm cho người ta nghe xong cảm thấy thất hồn lạc phách. Hắn đã phát động cả bốn phía đại trận, ý định mượn cấm chế của pháp trận để diệt trừ Huyễn vương.
Chỉ tiếp xúc cái nhìn của hoàng bào đại hán trong nháy mắt, trong lòng Hàn Lập đã đưa ra phán đoán, vị Cuồng Sa thượng nhân này chỉ sợ ngay cả hắn cũng đã tính kế vào luôn trong rồi. Chỉ cần hắn hơi do dự không quyết đoán một chút, để cho pháp trận thực sự tiếp cận gần thân, người này tuyệt đối hạ thủ luôn.
Trong lòng tức giận chửi thầm một tiếng, vốn có ý định sẽ không định lãng phí thời gian nữa, Hàn Lập rốt cuộc cũng đã xuất thủ. Tay áo rung lên, hơn mười khẩu kim sắc phi kiếm bắn ra, xoay quanh một cái tựu đã biến thành tảng lớn bóng kiếm chém về phía sóng cát gần bản thân nhất. Cùng lúc tay kia đã sớm chế trụ một tử sắc cổ kính phát ra ánh sáng, pháp lực vừa rót vào một chút, nhất thời tạo thành một đạo tử quang, tuy phát ra sau nhưng mà lại đến trước đánh vào sa vụ.
Một màn quỷ dị xuất hiện, tử sắc quang diễm chuyên môn bài trừ vụ khí vừa vào trong sa vụ tựa như trâu nhập biển, một chút phản ứng đều không lộ ra. Hàn Lập nhướng mày, mặt lộ ra vẻ cảnh giác. Số phi kiếm biến thành quang hà, tùy tiện trảm vào đợt sóng do sa vụ tạo ra. Một cái lỗ thủng thật lớn đột nhiên xuất hiện.
“Cẩn thận, lạc hồn sa chuyên luyện hóa phi kiếm đấy, không nên tiếp xúc với loại cát này”. Huyễn Diệp vương lúc này đang bị mấy kiện pháp bảo công kích không ngừng, nhưng vừa thấy Hàn Lập rốt cuộc ra tay phá trận, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội vàng hét lên nhắc nhở.
“Chuyên luyện hóa phi kiếm?”. Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, chưa kịp làm ra phản ứng.
Lỗ thủng vừa mới bị trảm tạo ra đột nhiên nhan sắc đại biến, âm phong đột khởi, vô số màu đen cát sỏi phảng phất như u linh hiện ra bốn phía xung quanh phi kiếm, đồng thời từ trên cát sỏi phun ra nhè nhẹ hắc khí nhớp nháp, hướng đến mỗi khẩu phi kiếm quấn lấy. Vừa mới tiếp xúc với hắc khí, Hàn Lập nhất thời cảm thấy tâm thần tương liên với phi kiếm ngốc trệ, đồng thời thần niệm khống chế phi kiếm phảng phất cũng bị ngoại lực khu trừ, dần dần đánh mất đi quyền kiểm soát phi kiếm.
Hàn Lập sắc mặt lạnh lẽo, hướng về phi kiếm điểm chỉ, trong miệng khẽ nhẩm một chữ ‘Bạo’. “Oanh long long”. Tiếng sấm liên tiếp vang lên, vô số đạo tinh tế kim cung từ trên phi kiếm bắn ra, nổ mạnh.
Kim cung đến chỗ nào là hắc ti chỗ ấy bị quét sạch, thậm chí trực tiếp tại sa vụ khai ra một lỗ thủng rộng. Hàn Lập hai mắt híp vào, hướng đến sa vụ liếc nhìn một cái, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi. Chỉ thấy ở chính giữa sa vụ nổi lên dày đặc cát sỏi trôi nổi giữa không trung, chúng nhìn tựa như cát vàng bình thường nhưng số lượng lại cực kỳ đông đúc, muốn phá vỡ chúng, tuyệt đối không phải chỉ nửa khắc công phu.
Trong lúc hắn đang do dự, đột nhiên thần sắc trầm xuống, ngân sí sau lưng đột nhiên xuất hiện, kèm theo một tiếng sấm, thân ảnh hắn đã biến mất tại, sau đó lại xuất hiện tại nơi cách đó hơn mười trượng. Mà một cây giáo đỏ đậm tựa như pháp bảo, vừa lúc đối với chỗ hắn vừa đứng xuyên thẳng qua. Cho dù cách xa như thế nhưng Hàn Lập vẫn cảm thấy một cỗ khí tức cực nóng, trong lòng không khỏi cảm thấy giận dữ. Mà cây giáo xoay đầu một cái, lại bắn ngược trở về.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng cây giáo trở lại – ma vân, đồng thời lam quang chớp động. Ma vân mặc dù nồng đậm dị thường, nhưng dưới tác dụng của thanh linh nhãn lại giống như không có gì, bên trong nhất cử nhất động của một thanh bào lão giả đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng minh bạch.
Mà lão giả cũng đang giật mình nhìn về phía Hàn Lập, hiển nhiên đã bị lôi độn thuật của Hàn Lập dọa cho hết hồn. Hàn Lập cũng không nói lời nào, sau lưng hai cánh khẽ động, kèm theo một tiếng sét lại biến mất tại chỗ. Thanh bào lão giả thấy vậy ngẩn ra, nhưng kinh nghiệm tranh đấu của hắn cũng không thiếu. Bỗng nhiên như nhớ tới gì đó, đột ngột vỗ vào túi trữ vật bên hông, một đạo thanh quang từ trong túi bắn ra, hóa thành một thanh sắc cổ thuẫn chắn ở trước người.
Mà trong tích tắc công phu, bên cạnh ma vân chợt lóe lên ngân quang, thân hình Hàn Lập vừa hiện, hai tay nắm chặt. Trên người kim quang cuồng khởi, tiếng “oanh long long” không ngừng vang lên, một tầng kim sắc điện y hiện ra. Tiếp đó Hàn lập khuôn mặt không chút thay đổi, thân hình nhoáng một cái đã lại biến mất trong không trung.
Lần này lão giả trong ma vân trong lòng cảm thấy phát lạnh, không cần nghĩ ngợi há mồm phun ra một khẩu bích quang tiểu kiếm, hóa thành một đạo lục hòng chuyển động quanh thân không ngừng. Lão giả còn không yêm tâm, đang muốn thả thêm vài món pháp bảo nữa, nhưng tại một phía lại truyền đến tiếng sét đánh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 03:36 (GMT+7) |