Hàn Lập - Quyển 10

Phần 29

Lúc trời tối ngày thứ ba, Hàn Lập vẫn đang ngồi nhập định thẳng đến lúc này, rốt cục mở mắt ra. Hắn nâng tay ngẩng nhìn sắc trời tối mịt, bàn tay vừa lật, một khối nguyệt quang thạch xuất hiện ở trong tay. Đem viên đá này hướng không trung ném đi, một vùng ánh sáng trắng như sữa lan ra, chiếu sáng khắp xung quanh rừng đào.

Hàn Lập im lặng đứng dậy, lấy ra một khối san hô có màu hồng lớn chừng vài thước, hướng một gốc cây đào ném tới, sau đó lại móc ra một cái hộp ngọc, mở nắp hộp lộ ra một gốc linh thảo mỏng manh có mười ba lá. Linh thảo có màu trắng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đúng là cây Nghê Thường thảo đưựoc hắn đề cao không biết bao nhiêu lần!

“Đây là thủ đoạn mà ngươi chuẩn bị?” Chờ Hàn Lập đem Nghê Thường thảo trồng ở trên cây san hô, Đại Diễn thần quân vẫn không hiểu ra sao, không nhịn được mở miệng hỏi”.

Hắn mặc dù thấy qua Hàn Lập dùng loại linh thảo này nuôi dưỡng phệ kim trùng, hiệu quả phi thường tốt. Nhưng hiện tại cầm linh thảo này ra, vẫn là làm cho hắn rất là nghi hoặc. Hàn Lập nghe được câu hỏi này, khẽ cười một tiếng:

“Thật ra linh thảo này còn có tên gọi khác, gọi là”Dụ yêu thảo”, không cần nói gì, tiền bối cũng có thể minh bạch ý định của vãn bối a.”

“Dụ yêu thảo! Chẳng lẽ ngươi muốn…” Đại Diễn thần quân chợt hiểu ra, thanh âm vang lên.

“Không sai, sáu ngày sau thì con Hạo dương điểu nhỏ kia, được thả đi ra hít thở khí trời. Đến lúc đó thì, hắc hắc…”

Hàn Lập cười lạnh một tiếng.

Phương Chử(Xử) là một tu sĩ trúc cơ kỳ trong Nhạc Dương cung. Cấp tu sĩ loại này, trong cả Nhạc Dương cung không đến một ngàn thì cũng có đến tám trăm. Theo lý thuyết, hắn trong cung không phải là một nhân vật quan trọng. Nhưng trên thực tế hoàn toàn ngược lại, không muốn nói những tu sĩ trúc cơ kỳ khác mà đến một vài vị sư thúc, sư bá kết tu vi đan kỳ, thấy Phương Chử cũng khách khách khí khí với hắn, đối với hắn không có chút nào giống với vãn bối. Trong Cung có chỗ tốt gì được cấp xuống thì Phương Chử là đệ tử trúc cơ kỳ đầu tiên được nhận.

Phải nói địa vịa của Phượng Xử trong Nhạc Dương cung quả thật không tồi. Chẳng qua trong lòng hắn ngoài đắc ý ra, còn biết mang lại cho hắn hết thảy, chẳng qua là do chức vụ hắn đảm nhiệm. Hắn là tu sĩ trong cung chuyên môn phụ trách chiếu cố con Hạo dương điểu nhỏ hơn. Sở dĩ tuyển trúng hắn, là bởi vì, hắn trời sanh đã có năng lực đặc thù thông hiểu một ít ngôn ngữ cầm loại linh điểu. Không có người thay thế, nếu không theo sự trân quý của Hạo dương điểu thì cũng không đến lượt hắn phụ trách chiếu cố.

Dù sao cái gọi là chiếu cố, ở một trình độ nhất định cũng có thể sử dụng linh cầm này, việc này hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ. Hắn phụ trách linh cầm tuy tu vi nông cạn, nhưng là dễ dàng thắng tu sĩ kết đan hậu kỳ, tồn tại ngang Nguyên Anh cấp. Việc này cũng khó trách những tu sĩ khác, đối với Phương Chử rất là kiêng kỵ. Chuyên môn chiếu cố linh cầm, đã hơn ba mươi năm, Phương Chử tự nhiên quen tay vô cùng.

Duy có một phiền toái, chính là vô luận ngồi yên tu luyện, hắn cũng không thể không ở cùng linh điểu cả ngày, thậm chí thả cho linh cầm này đi ra ngoài hít thở, tự động bay nhảy trong thời gian nửa ngày, hắn cũng không thể không gián đoạn tu luyện của mình, âm thầm đuổi theo xa xa, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bất quá, đối với chuyện này Phương Xử một điểm cũng không lo lắng. Thiên Nhạc sơn mạch mười vạn dặm toàn bộ đều là phạm vi Nhạc Dương cung khống chế, lại có thể xảy ra chuyện gì.

Trong lòng thản nhiên suy nghĩ như vậy, một ngày nọ, Phương Chử theo Hạo dương điểu sáng sớm đã bay ra khỏi tổ, đi theo xa xa ở phía sau. Con Hạo Dương điểu này hình thể không lớn lắm, hình dáng dài khoảng một trượng, nhưng chùm lông vũ ở phần đuôi đã chiếm hơn một nửa chiều dài của nó. Xa xa nhìn lại, con chim này giống như một con khổng tước to lớn đỏ rực. Nhưng trên đời, lại có con khổng tước có lông vũ đỏ rực diễm lệ bậc này sao. Linh cầm rõ ràng có chút hưng phấn, sau khi ra khỏi cấm chế của Nhạc Dương cung, rung động hai cánh đỏ hồng trong không trung bay lượn nhảy múa không ngừng, không hề phát hiện có người theo sau mình.

Nếu là dùng phương pháp bình thường, Phương Chử hiển nhiên không thể dấu diếm thần thức của Hạo dương điểu, nhưng là tại trước khi đi ra, hắn đã sớm mang thêm trên người một cái liễm tức phù mà trong cung đặc biệt chế tạo, cho nên cho dù hắn tu vi nông cạn, vẫn cứ yên tâm không bị Hạo dương điểu phát hiện. Hôm nay nhìn con chim này hưng phấn, trong miệng hót vang thánh thót, Phương Chử hiểu ý cười. Ở cùng linh cầm này lâu nay, hắn hiển nhiên biết giờ phút này Hạo dương điểu đang sung sướng cực độ. Xem ra con chim này đã mong đợi cả nửa tháng này đối với chuyến ra ngoài hôm nay.

Cứ như vậy, Hạo Dương điểu ở trên không trung của Nhạc Dương cung không chút hoang mang bay quanh trong một hồi lâu, sau đó mới đổi hướng, bắt đầu hướng bên ngoài bay đi. Phương Chử không chút phật lòng, dựa theo thói quen của con điểu vương này, bay vòng quanh Nhạc Dương cung một vòng thật lớn trong phương viên một trăm dặm, mới hài lòng bay về trong cung, cho nên cũng từ từ theo sau. Nhưng là lần này, hắn theo con chim này bay mới hơn ba mươi dặm, chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Vốn Hạo Dương điểu vẫn hết sức phấn khởi, đột nhiên hai cánh dừng lại, tiếng hót trong miệng biến đổi, phát ra bén nhọn và thê lương. Phía sau Phương Chử nghe tiến chim hót này, giật mình một cái, vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, đã thấy Hạo Dương điểu khẩn cấp chuyển động hai cánh, trên thân đột nhiên toát ra hoả diễm rộng đến mấy thước, phương hướng biến đổi phá không mà đi. Sau mấy cái chớp động, đã hóa thành một viên hỏa cầu thật lớn bắn ra xa hơn mấy trăm trượng.

Chuyện này…

Phương Chử kinh hãi, lập tức sợ đến hồn bay lên trời. Lúc hắn tỉnh táo lại được, vội vàng từ trên người lấy ra một khối ngọc bài, liều mạng rót linh lực vào trong đó, miệng đồng thời phát ra một tiếng chim kêu kỳ lạ, muốn kêu Hạo Dương điểu quay lại.

Ở xa xa, Hạo Dương điểu trong hỏa quang phảng phất nghe tiếng gọi về, nhưng là thân hình sau khi thoáng chần chờ một chút, trong miệng phát ra vài tiếng kêu càng thêm vang dội, cũng không quay đầu lại biến mất không thấy bóng dáng trong không trung.

Phương Chử thấy cảnh này, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, lơ lửng yên một chỗ giữa không trung, nhất thời không biết làm gì cho tốt. Nhưng một lát sau, hắn như nghĩ ra cái gì, từ trong túi đựng đồ lấy ra một tấm truyền âm phù, hoảng hốt nói vài câu vào trong lá bùa này, không suy nghĩ thêm đem lá bùa hướng khoảng không ném đi, bỗng nhiên lá bùa hóa thành một đạo hỏa quang nhắm thẳng Nhạc Dương cung bay nhanh đi.

Mà chính hắn thì cắn răng, nắm chặt ngọc bài trong tay, theo phương hướng Hạo dương điểu biến mất ngự khí truy đuổi. Mặc kệ có hay không có thể đuổi tới, hắn đều không thể ở chỗ này chờ đợi, nếu không bị mấy vị sư tổ gặp, thế nào cũng bị phạt nặng.

Ngay khi Phương Chử phấn khởi đuổi theo, các nơi có linh thú khác của Thiên Nhạc sơn mạch, cũng đồng thời có đại loạn nổi lên. Tại phía bắc sơn mạch vài tên đệ tử cấp thấp ở Nhạc Dương cung, đang liều mạng dùng dây cương bằng bạccột dưới chân từng con chim lớn kỳ lạ giống như chim kền kền, lấy sức mạnh khống chế những con linh cầm bậc thấp này đang đột nhiên thay đổi phương hướng không thể khống chế được. Chỉ chốc lát sau, mỗi người đều mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi, nhưng linh cầm dưới chân vẫn cực kỳ liều mạng quay đầu, muốn đi về cùng một phương hướng.

Trong một hang động bí ẩn bên rìa sơn mạch, một người thân mặc phục sức màu vàng xanh, vị tu sĩ che mặt này giống như một cây khô, chính đang dùng bàn tay mang lục quang lập loè gắt gao đè lại một con nhện màu đen dã trưởng thành, nhìn yêu thú trước mặt nổi giận trợn mắt nhe răng, mắt người này hiện vẻ kinh nghi. Nam Thiên phong, Nhạc Dương cung, tại một chỗ bị cấm chế che lấp trong bí điện, một nữ tu sĩtóc trắng thân mặt áo tím, đang dùng tay vuốt ve một con Hạo Dương điểu khác dang nằm sấp trước người nàng. Con chim này thoạt nhìn cùng con của Phương Xử giống nhau, chỉ là hình thể hơi to hơn một chút thôi.

Mà nữ tu sĩ lớn tuổi này rõ ràng cảm ứng được, linh cầm dưới bàn tay, mới vừa rồi bắt đầu có chút dấu hiệu nôn nóng bất an, không phải nàng lập tức làm phép, mạnh mẽ trấn áp linh cầm này, thế bào con chim này cũng bay ra khỏi bí điện. Mặt nàng mang một tia cổ quái, không khỏi trầm ngâm.

Phương Chử một đường không tiếc pháp lực đuổi theo, sớm đã bị Hạo Dương điểu bỏ xa không còn thấy bóng dáng. Nhưng là hắn có ngọc bài này, có thể cảm ứng được vị trí linh cầm, cho nên tại trong Thiên Nhạc sơn mạch, không sợ mất dấu đuổi theo Hạo Dương điểu. Nhưng sau một lúc bay thẳng tới mới phát hiện một việc đáng sợ cực kỳ, chỉ thấy trên mặt đất trong vùng núi, có một ít yêu thú cấp thấp từ trong sào huyệt chạy ra như bay, phương hướng cùng Hạo Dương điểu bay đi giống nhau, liều mạng chạy nhảy như bay.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hình thành một luồng thú triều không nhỏ. Trong đó không thiếu một ít yêu thú hiếm thấy bình thường muốn tìm kiếm trong núi, nhưng đều không có tung tích. Mà cao giai yêu thú và yêu cầm có thể phi hành trong sơn mạch sớm đã bị Nhạc Dương cung cao giai tu sĩ bắt hết, nên không cần sợ hãi cái gì. Nhưng cho dù như vậy, bầy thú cùng Hạo dương điểu đột nhiên mất khống chế, vẫn làm cho Phương Chử trong lòng kinh hãi, cảm giác bất an nổi lên trong lòng.

Mà tại sơn cốc bí ẩn cách đó mấy vạn dặm, Hàn Lập khoanh chân tĩnh tọa trên mặt đất, trước mặt đặt Nghê Thường thảo trrồng trên san hô được bao phủ một quần sáng màu đỏ, linh thảo này đã nở ra sáu lá, dưới linh quang lưu chuyển, có vẻ thần bí cực kỳ. Hàn Lập lúc này cũng không hề nhìn chằm chằm vào Nghê Thường thảo, mà hai mắt nheo lại chăm chú nhìn tình hình bên ngoài rừng đào, trên mặt không chút biểu tình.

Bên ngoài cấm chế, đã tụ tập mấy chục linh thú cấp thấp ở gần chạy tới, chúng nó liều mạng đánh sâu vào tầng cấm chế bên ngoài, muốn muốn lọt vào trong rừng đào cắn nuốt Nghê Thường thảo sáu lá. Thiên Nhạc sơn mạch lại có nhiều yêu thú cấp thấp như thế, thật là làm cho Hàn Lập có chút bất ngờ. Chẳng qua yêu thú cấp thấp mặc dù nhiều hơn nữa, Hàn Lập lại không để ý tới chút nào. Ngược lại nhắm hai mắt, đem thần thức hướng Nhạc Dương cung, cẩn thận quét tới.

Theo hắn tính toán, bằng vào uy lực của Nghê thường thảo, tác dụng hấp dẫn thất cấp yêu thú hẳn là thích hợp nhất, mà Hạo dương điểu vừa là linh cầm, tốc độ bay so với pháp bảo bình thường còn nhanh hơn nhiều, cho nên không bao lâu nữa, cũng sẽ tới nơi này. Không bao lâu sau, trên khuôn mặt lạnh như băng của Hàn Lập, thần sắc biến đổi, bỗng nhiên mở hai mắt. Hai tay một bắt quyết, trong miệng Hàn Lập hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên mấy đạo pháp quyết cùng lúc đánh ra, đã đem tầng ảo trận ngoài cùng khởi động.

Một tầng sương mù trắng từ dưới đất hiện lên, trong nháy mắt, đem khắp rừng đào bao phủ trong đó. Mà lúc này, từ đông tây hai cái hướng đồng thời truyền đến một tiếng dã thú điên cuồng hét lên cùng một tiếng chim hót vang dội. Một khối ánh sáng màu vàng thật lớn cùng một đoàn hỏa cầu màu đỏ cực đại, cùng lúc từ hai phương hướng bay thẳng đến, mục tiêu lại đều là sơn cốc Hàn Lập ở. Nhìn thấy tình hình này, trong miệng Hàn Lập nhẹ ‘A’ một tiếng, mặt lộ ra tia kinh ngạc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 10
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/07/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 3
Phần 29 Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: “Điện hạ nói quá lời, người là chủ, ta là thần, chúng ta như thế nào có thể là bằng hữu đây? Điện hạ hay là vẫn còn đang đùa giỡn với hạ quan” Công tâm mà nói, nếu không có chuyện của Chu Phong, Lưu Phong dám chắc cùng Hoàng Thái Tôn kết làm bằng hữu, đáng tiếc, bọn họ lại đã định vĩnh viễn là địch nhân. Hoàng Thái Tôn có chút nhíu mày, chậm rãi nói: “Lưu đại nhân, tựa hồ không muốn cùng bổn cung kết giao bằng hữu, chẳng biết là vì nguyên nhân nào” Lưu Phong nở nụ cười”Hạ quan không dám với cao, cũng không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Giang Nam – Quyển 12
Phần 29 Lúc này, nhiều địa ngục Thần Chủ cùng hàng trăm vạn Thần Ma phân thân tụ tập một đường, thương nghị đại kế, hôm nay Thần Chủ chân thân phủ xuống, tự nhiên là nắm đại quyền, bất quá dù vậy, những Thần Chủ này cũng rất cung kính với Đế sứ Thiên Cơ, không dám có nửa phần chậm trễ. Bởi vì bọn họ biết, vị Đế sứ này tài hoa tuyệt đại, lợi hại vô cùng. Nếu không phải có hắn chủ trì đại cục Tiểu Quang Minh Giới, thế lực của địa ngục ở chư thiên vạn giới, sớm đã bị người nhổ tận gốc. Chỉ có người này, mới có thể ngăn trở cường...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Tôi có người anh nuôi dâm đãng - Tác giả The Kid
Từ nhỏ, mẹ tôi ly dị ba và kết hôn với người đàn ông khác và người đàn ông đó có 1 đứa con trai hơn tôi 2 tuổi. Lúc đầu do còn nhỏ hai đứa vẫn chơi thân với nhau, nhưng chuyện xảy ra vào đêm sinh nhật tuổi 17 của tôi. Hôm nay ba mẹ đều bận công tác nhà chỉ có 2 anh em, nên anh đã tổ chức sinh nhật cho tôi. Đêm hôm ấy vì thấy ba mẹ vắng với anh Trí đang chơi game trong phòng nên đành thủ dâm, vì nghĩ không ai để ý. Tôi từ từ cởi hết quần áo trên người xuống, một áo lót...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng