Hàn Lập - Quyển 10

Phần 72

Sau khi đại hán tới, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có thêm một tu sĩ nào tới nữa. Điều lạ là chẳng ai chủ động bắt chuyện với người khác cả.

Ước chừng qua gần nửa tháng, chướng khí đã tan phân nửa, lúc đó chân trời mới xuất hiện độn quang kinh người, hai đạo kinh hồng đồng thời bay tới trên ngọn núi.

Độn quang bay quanh đỉnh đầu ba người vài vòng, dừng lại ở khoảng không giữa ba người, thân hình một nam một nữ liền hiện ra.

Nam chính là lão giả họ Phú – Cửu U tông còn nữ là một hắc y mỹ phụ, lông mày hơi thô, vẻ mặt lạnh lùng.

“Ba vị đạo hữu đến theo lời hẹn thế này thật sự là vinh hạnh của Phú mỗ. Tại hạ vốn còn chuẩn bị sẵn việc có đạo hữu không tới, nay xem ra không cần rồi.”

Ánh mắt lão giả họ Phú quét qua ba người Hàn Lập, sắc mặt đầy vui mừng nói. Hắc y mỹ phụ bên cạnh hắn vẫn lạnh như băng, không nói một lời.

“Tại hạ lần này tuy rằng tới đây nhưng nếu sự tình mà Phú huynh nói ta không có hứng thú, Nguyên mỗ sẽ lập tức vỗ mông bỏ đi ngay. Tại hạ đang trong thời kỳ mấu chốt để đột phá bình cảnh, không có thời gian để lãng phí vào những việc nhỏ đâu.”

Đại hán cười lạnh, không khách khí nói.

“Nguyên huynh yên tâm! Đạo hữu đã thấy Hàn đạo hữu, Bạch đạo hữu, còn lo rằng Phú mỗ nói chuyện không đâu sao? Trước tiên ta xin giới thiệu các vị với nhau, vị này là sư muội tại hạ – Thường Chỉ Phương, Cửu U tông nội đường trưởng lão. Còn Nguyên huynh là bá chủ một phương, xuất thân thừ Nam Cương Độc Thánh môn, lần này có rất nhiều việc phải nhờ tới huynh, Hàn đạo hữu là hải ngoại tán tu, thần thông kinh người dị thường, Bạch đạo hữu…”

Lão giả họ Phú chỉ vào đám người Hàn Lập, lần lượt giới thiệu một chút.

Khi nghe được lão giả họ Phú nói Hàn Lập thần thông kinh người, đại hán cùng Bạch Dao Di trong mắt đều hiện vẻ ngạc nhiên liếc nhìn Hàn Lập mắt một cái. Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, hơi nhướng mày:

“Đạo hữu thật sự khen nhầm rồi. Tại hạ tu vi bình thường, không biết thần thông kinh người là từ đâu mà nói.” Hàn Lập mặt ngoài bình tĩnh nói.

“Đạo hữu cần gì giấu diếm nữa. Phú mỗ nghe nói, đạo hữu chẳng những ở Tấn kinh tiêu diệt nguyên anh sơ kỳ Tiếu lão nhân, sau khi ở giao dịch hội ngầm còn đối mặt một lần đánh chết Ác hỏa đầu đà đại danh đỉnh đỉnh. Đạo hữu tu vi cao, chuyện này còn gì bàn cãi sao?”

Lão giả họ Phú đầy thâm ý nói.

“Ác hỏa đầu đà là Hàn đạo hữu đánh chết?”

Đại hán họ Nguyên sắc mặt đại biến, bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Lập. Bạch Dao Di con mắt sáng chuyển động, cũng lộ ra một tia hoảng sợ. Chỉ có Hắc phụ mỹ nhân tựa hồ đã biết việc này, bộ dáng vẫn rất thờ ơ.

“Phú huynh có lẽ hiểu lầm. Ta ở Tấn kinh quả có đánh chết một gã tu sĩ không biết tốt xấu nguyên anh sơ kỳ. Nhưng còn cái gọi là Ác hỏa đầu đà cũng không phải là tại hạ xuất thủ. Mà là một tu sĩ khác gây nên. Đạo hữu thấy tại hạ là một gã tán tu, có thể có loại này thần thông nghịch thiên này sao?”

Hàn Lập cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.

“Một tu sĩ khác? Ta xác thực nghe nói, lúc ấy có hai gã tu sĩ khuôn mặt tương tự đồng thời cùng Ác hỏa đầu đà giằng co. Chẳng lẽ lúc ấy xuất thủ thực không phải đạo hữu?”

Lão giả họ Phú thần sắc lơ đãng buông lỏng, nhưng trong miệng lại tựa hồ không tin nói.

“Phú huynh thật đúng là xem trọng tại hạ. Hàn mỗ nếu có thực lực trong nháy mắt đánh chết nguyên anh trung kỳ tu sĩ, lúc trước cần gì phải tránh những người Âm La tông đó, trực tiếp nghênh ngang rời đi là được, ai lại dám ra tay ngăn cản.” Hàn Lập sờ sờ cằm, thản nhiên nói.

“Đạo hữu nói cũng có lý. Chẳng qua Tiếu lão nhân tuy rằng tu vi không cao, nhưng giảo hoạt dị thường cũng tinh thông nhiều loại độn pháp. Đạo hữu có thể đánh chết hắn, cũng chẳng phải tầm thường rồi. Đúng rồi, không biết ngày đó tu sĩ đánh chết Ác hỏa đầu đà, Hàn đạo hữu có quen biết không, chẳng lẽ là hải ngoại đại tu sĩ không xuất thế. Chậc chậc, loại tu vi đến hậu kỳ này lại không thấy thấy có danh tiếng đúng là chuyện đáng ngạc nhiên, cũng chỉ có ở hải ngoại mới có thể xuất hiện.”

Lão giả họ Phú lại chép miệng lấy làm kỳ vài câu, bộ dáng tựa hồ đối cổ ma ngày đó cảm thấy hứng thú.

“Ta đã nghe nói qua, ngay đó sau khi đấu giá hội tại Tấn kinh kết thúc, ngay trước khi đại hội đấu giá ngầm bắt đầu, xuất hiện một loại quỷ yêu hai đầu bốn tay, thích nhất là cắn nuốt nguyên anh của tu sĩ. Nghe nói nếu không có một đại tu sĩ xuất thủ đuổi hắn thì e rằng toàn bộ tu sĩ tại giao dịch hội đều đã gặp nạ. Hàn huynh có trải qua việc này hay không?”

Đại hán họ Nguyên đột nhiên mở miệng nói.

“Tại hạ có mặt lúc tên kia sau đánh chết Ác hỏa đầu đà chỉ là trùng hợp thôi, không có quan hệ gì khác, Còn về phần yêu quái kia, hẳn là sau khi tại hạ rời đi mới xảy ra, tại hạ đối với việc này hoàn toàn không biết.”

Hàn Lập khẽ lắc đầu, thần sắc không thay đổi trả lời.

“Thì ra là thế, thật sự là đáng tiếc. Nếu có thể tìm được vị đạo hữu đó, không chừng khả năng thành công của chúng ta có thể cao hơn một chút.”

Lão giả họ Phú cười gượng vài tiếng, tựa hồ vô tình lại nhắc tới việc này. Đại hán họ Nguyên lại ngưu mắt vừa chuyển, vẻ mặt nghi ngờ. Đúng lúc này, Bạch Dao Di mắt hạnh mở ra, khẽ nói:

“Phú đạo hữu, mấy năm trước hẹn ta đến đây, có phải cũng nên cho biết một ít tình hình cụ thể hay không. Thiếp thân nếu không phải năm đó nợ đạo hữu một cái nhân tình, cũng sẽ không chạy xa như thế tới đây.”

“Việc này tất nhiên là phải làm. Chẳng qua việc này không phải là nhỏ, tốt hơn phải bố trí hạ cấm chế đã, sau đó sẽ nói rõ cho đạo hữu.”

Lão giả họ Phú lập tức đáp ứng nói, sau đó phóng ra hơn mười đạo hỏa quang mà xanh thẫm.

“Bang bang” vài tiếng, u hỏa đều bạo liệt, hóa thành một đám sương mù, chợt lóe lên rồi biến mất.

Hàn Lập dùng thần thức đảo qua mọi nơi, quả nhiên ở không gian phụ cận phát hiện cấm chế mỏng manh dao động. Tuy rằng không biết loại cấm chế này tính chất ra sao, nhưng đối phương có thể cử trọng nhược khinh thi triển ra, vẫn khiến hắn thầm rùng mình, đối với lão giả họ Phú không khỏi xem trọng hơn một phần.

Không riêng Hàn Lập, Bạch, Nguyên hai người cũng dụng thần niệm đảo qua cấm chế, thấy lão giả cẩn trọng như thế, trong lòng cũng không khỏi gợi lên một tia hứng thú.

“Chuyện này, kỳ thật lão phu sớm từ ba mươi năm trước đã bắt đầu mưu tính. Đến bây giờ thời cơ mới chính thức chín muồi. Cho nên mời thêm vài vị đạo hữu cùng làm việc này. Không biết chư vị đạo hữu có từng nghe qua thượng cổ kỳ dược Bồi Anh bao giờ chưa?”

Lão giả họ Phú thở ra một hơi, nghiêm nghị nói.

“Bồi Anh đan?”

Bạch Dao Di cùng đại hán hai người đều mờ mịt, đối này đan dược này một chút ấn tượng cũng không có.

Nhưng thật ra Hàn Lập được nghe lời ấy thần sắc khẽ đổi, mặt lộ trầm ngâm sắc, tựa hồ nhớ tới cái gì.

“Như thế nào, hàn hữu biết này đan dược?”

Đại hán thấy biểu tình của Hàn Lập như vậy, nhịn không được hỏi.

“À, xác thực biết một ít, nhưng cũng không nhiều. Bồi Anh đan này hình như là trấn tông linh dược của một thượng cổ tông môn thời kỳ man hoang. Nghe nói dùng này đan, có thể giúp cho nguyên anh của tu sĩ nguyên anh kỳ có lợi ích vô cùng to lớn, do đó càng thêm dễ dàng đột phá bình cảnh trong tu luyện, đối Nguyên Anh kỳ tu sĩ chúng ta mà nói, có thể nói thần đan tiên dược. Chỉ là tông môn này từ lúc man hoang hậu kỳ cũng đã không còn truyền nhân, đan phối phương đã sớm thất truyền. Hiện tại tu tiên giới cũng hiếm có người biết tới đan dược này.”

Hàn Lập cân nhắc một lát, sau đó chậm rãi nói.

Bản thân hắn nếu không phải là luyện đan tông sư, lại đọc qua rất nhiều thượng cổ bí tịch thì cũng không thể biết được loại đan này. Đại hắn và Bạch Dao Di nghe được lời nói của Hàn Lập trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ. Đại hán lập tức hướng lão giả truy vấn:

“Phú huynh hiện tại nói tới việc này, chẳng lẽ có này tin tức của đan.”

Phải biết rằng sau khi tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, phàm là pháp môn, đan dược, có thể hữu dụng đột phá bình cảnh cho dù ở thời kỳ thượng cổ, cũng đều là thứ nguyên anh tu sĩ quý như tính mạng. Mấy thứ này hiếm đến mức thảm thương, một khi có được không một ai không im miệng, chỉ sợ ngay cả người chí thân cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ.

Nhiều năm như vậy qua đi, mấy thứ này hơn phân nửa đã thất truyền, non nửa là bởi vì hoàn cảnh tu tiên đại biến nên không thể áp dụng nữa.

Tu tiên giới hiện nay, trừ mấy thứ nghịch thiên trong lời đồn, nguyên anh tu sĩ đột phá bình cảnh, cũng chỉ có thể dựa vào một ít đan dược giúp tăng tiến tu vi mà thôi. Cho nên đại hán vừa nghe được công hiệu của Bồi Anh đan, không khỏi kích động dị thường.

“Ha ha, không nghĩ tới Hàn huynh lại hiểu biết chính xác loại đan này. Thực làm cho lão phu có hơi bất ngờ. Không sai, đúng là có tin tức liên quan tới đan dược này. Bởi vì lão phu từ hơn trăm năm trước đã có được phối phương của Bồi Anh đan.”

Lão giả họ Phú mặt lộ một phần đắc ý nói.

“Phú đạo hữu thực sự có được phối phương?”

Đại hán nhất nắm chặt hai tay, hai gò má đen thùi không khỏi nổi lên một tia hồng quang, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

“Không sai, phối phương lão phu đã có, hơn nữa lão phu tự mình cũng tinh thông đan đạo thuật, chỉ cần tài liệu đầy đủ, luyện chế ra Bồi Anh đan quyết không thành vấn đề.”

Lão giả họ Phú không có trì hoãn, gật gật đầu.

“Như thế nào, nghe Phú huynh khẩu khí, giống như là tài liệu thu thập không tốt. Chẳng lẽ hẹn ta đến đây là vì việc này.”

Hàn Lập lông mi nhướn lên, ngưng trọng hỏi.

“Hàn huynh quả nhiên là thông minh hơn người. Nếu không khuyết thiếu một thứ chủ tài liệu, Bồi Anh đan lão phu rất nhiều năm trước đã luyện chế thành. Lúc này đây, vì tài liệu này mới muốn mượn trợ lực của chư vị đạo hữu.”

“Nhiều năm qua như vậy, Phú huynh lấy thân phận Cửu U tông trưởng lão cũng không thể tìm được tài liệu luyện đan, xem ra vật ấy thật sự không dễ tìm lắm.”

Bạch Dao Di nhướng mày nói.

“Đâu chỉ là không dễ tìm lắm. Lão phu vốn dĩ nghĩ đến vật ấy nhân giới đã sớm tuyệt chủng, vốn dĩ căn bản đem Bồi Anh đan đan phương trở thành vật vô dụng. Nhưng không tưởng tượng được, rốt cuộc lại có tung tích của vật ấy. Thế nên mới lại động tâm tư luyện chế đan này.”

Lão giả cười khổ một tiếng nói.

“Tốt lắm, Phú huynh không cần quanh co lòng vòng. Tài liệu cần tìm là thứ ra sao, không ngại trước tiên nói ra cho chúng ta biết.”

Đại hán họ Nguyên không kiên nhẫn truy vấn.

“Cần Âm Chi Mã huyết nhục!”

Lão giả thản nhiên nói.

“Âm Chi mã? Nhân giới chúng ta nào có linh vật loại này. Đạo hữu ở nơi nào phát hiện?”

Hàn Lập giật mình kinh hãi, hai mắt nheo lại hỏi.

Bạch Dao Di cùng đại hán nghe vậy, cũng quay sang nhìn nhau.

“Hắc hắc, vốn dĩ lão phu cũng nghĩ thế giới này đã sớm đã không còn linh vật này. Nhưng là trùng hợp trước ba mươi năm, lão phu trong lúc vô ý phát hiện tung tích Âm Chi Mã, hơn nữa chính là tại một nơi ở Nam Cương.”

Lão giả cười hắc hắc sau, trên mặt lộ ra biểu tình bí hiểm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 10
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/07/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Phần 72 Bước ra khỏi doanh trại của người Đột Quyết, Lâm Lâm Vãn Vinh thúc ngựa phi như điên, khi đã bỏ lều bạt của người Đột Quyết ở xa xa đằng sau, Lâm Vãn Vinh mới giảm dần tốc độ, con ngựa Đột Quyết cao lớn chậm rãi gõ móng bước đi. Nhắm thấy bốn phía không có ai, Lâm Vãn Vinh mới lấy từ trong ngực ra ‘lạt tị thảo’ vừa cướp được trên tay của A Sửa Lặc, cẩn thận quan sát. Những lá ‘lạt tị thảo’ sinh ra ở Đột Quyết này thô ráp, khác xa với thuốc lá nhỏ mịn ở tiền thế, cắt cũng rất tùy ý. Người Đột Quyết cũng rất ít...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Ma Vương – Quyển 4
Phần 72: Quốc Sư Tư Tháp Tác Mỗ... Nụ hôn này đã định là chỉ thật ngắn ngủi vì tiếng bước chân của Hỏa Phượng Hoàng đã tới gần. Hàn Thạc chỉ hôn lướt qua mà thôi, lại không hề tham lam thâm nhập tìm tòi môi thơm của Hải Luân. Trong lúc Hải Luân vẫn còn đang lấy làm kỳ quái vì sao Hàn Thạc đột nhiên lại không tham lam vậy thì bên tai của nàng đã nghe được thanh âm của Hỏa Phượng Hoàng tiến tới. Đôi mắt long lanh của nàng ngẩng lên liếc nhìn Hàn Thạc, lập tức hiểu rõ không phải là hắn không hề tham lam, mà là vì Hỏa Phượng Hoàng đã...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Lưu Phong – Quyển 1
Phần 72 Niệm Thanh Tâm Chú đến nữa đêm, Lưu Phong mới miễn cưỡng đè nén được dục vọng đang dâng cao trong lòng... Cao trào tối hôm qua có lẽ đã khiến Liễu Thanh Nghi có chút uể oải, nàng ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, khi Bạch Vũ đến gõ cửa phòng mới bừng tỉnh. Bạch Vũ thấy Liễu Thanh Nghi sắc mặt không tự nhiên, hai má vẫn còn hồng nhuận, trong lòng âm thầm bật cười... người đàn bà này nhất định tối qua làm chuyện... nọ... nếu không như thế sao trên mặt lại đỏ ửng... Xem ra nàng đối với cuộc sống bản thân mình cũng là cam lòng chịu cảnh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng