Nguyên vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay bỗng nhiên tình hình lại vượt ra ngoài dự liệu, điều này làm cho nàng có chút hoảng hốt, động tác cũng chậm lại.
Tuy rằng nàng có Nguyên từ thần quang và Nguyên từ sơn làm chỗ dựa, một khi ra tay, cũng nắm được bảy phần thắng trở lên, nhưng dường như sự việc cũng không phải như lúc trước đã nghĩ.
Bằng một người đánh chết đối phương hiển nhiên là không có khả năng.
Nói như vậy, đối phương một khi thoát được khẳng định sẽ trở thành một đại địch của Tinh Cung, cho dù nàng thân là một trong Thiên tinh song thánh, cũng không dám mạo muội động thủ.
Hàn Lập và nữ tử che mặt cũng không mở miệng nói, nhất thời làm cho bầu không khí trong đại điện càng trở nên ngưng trọng.
Đột nhiên Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, tay vừa nhấc, hơi nghiêng lướt nhẹ một trảo.
Nhất thời bên kia linh quang thoáng hiện, một đại thủ quỷ dị hiện lên, nhanh như điện hướng phía dưới chụp tới, 1 đạo hoả quang từ trong hư không bị túm chặt trong bên đại thủ.
Nhìn thấy thủ đoạn này nữ tử che mặt thần sắc khẽ động, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Đạo hữu không nên tùy tiện phát truyền âm phù, tại hạ cũng không muốn cùng hai gã đồng giai tu sĩ giáp công. Hàn mỗ tự hỏi vẫn chưa hiểu được có lỗi với Tinh Cung khi nào?”
Vì sao Tinh Cung đối tại hạ căm thù như vậy? ‘
Hàn Lập thần sắc lạnh lùng nói, đồng thời đại thủ nổi lên một tầng thanh sắc quang diễm trong chớp mắt đã bao vây đạo hỏa quang nọ.
“Hàn đạo hữu hiểu lầm rồi, thiếp đây cũng không có ý làm khó đạo hữu, chỉ là các hạ có ân cứu giúp năm đó, nay thầm tỏ lòng biết ơn mà thôi”.
Nữ tử che mặt trầm mặc nói.
Sau một lúc, đột nhiên cười 1 tiếng, cả đại điện vốn 1 bầu không khí ngưng trọng dường như vì 1 tiếng cười này mà hòa hoãn xuống.
Tuy rằng biết rõ nữ tử khí thế lúc trước ý tứ cũng không phải là biết ơn gì nhưng cũng thừa dịp mà hạ đài.
Hàn Lập biết cho dù phải đối phó một gã tu sĩ nguyên anh hậu kỳ cũng không thành vấn đề. Dù sao trước đây cũng không phải không có tu sĩ hậu kỳ chết trong tay hắn, huống chi hiện tại đã tiến giai hậu kỳ, thần thông càng thêm mạnh mẽ.
Nhưng đồng thời hắn cũng không có hứng thú đối địch khắp nơi. Hơn nữa hiện tại thân ở Tinh thành, Nguyên từ thần quang là một trong những tu sĩ hàng đầu, tự nhiên cũng có ba phần kiêng kị.
“Đạo hữu đã đoán được. Ngọc linh hài tử này chính là cốt nhục phu phụ hai người chúng ta. Năm đó nhất thời đại ý, nếu không phải đạo hữu ra tay tương trợ, sợ rằng đã gặp độc thủ của bọn đạo tặc, phu phụ hai người chúng ta vẫn đối đạo hữu vô cùng cảm kích”.
Nữ tử che mặt ôn hòa nói.
“Lăng đạo hữu tư chất hơn người, hoá ra là đời sau của song thánh. Cái này khó trách!”
Hàn lập cười nói.
“Hàn huynh nói đùa. Nếu luận tư chất tu luyện đạo hữu không cần đến hai trăm năm liền có thể từ một gã kết đan tu sĩ tiến giai đến nguyên anh hậu kỳ có thể nói là chưa từng có ai, nhưng nhân giới tu luyện nhanh như vậy, từ thời thượng cổ đến nay cũng không có mấy người. Ngọc Linh làm sao có thể cùng đạo hữu so sánh”.
Nữ tử che mặt cười duyên dáng lắc lắc đầu.
Nàng đối với Hàn Lập nhanh như vậy đã tiến giai đến nguyên anh hậu kỳ, vẫn còn có chút nghi hoặc nhịn không được thăm dò một chút.
Hàn Lập nghe đối phương nói như vậy chỉ cười, cũng không có ý định nói chuyện lâu với nàng.
‘Nghe đại danh song thánh đã lâu, vỗn dĩ phải cùng đạo hữu hảo hảo tâm tình một phen, nhưng vẫn còn có chuyện quan trọng trong người, không thể ở lâu. Hàn mỗ cần mượn truyền tống trận của quý cung dùng, đạo hữu không ngại chứ?
Nói xong lời này, bèn lướt qua cấm chế truyện tống trận, sau đó nhìn phía nữ tử che mặt chậm rãi nói.
“Không vấn đề!” Thiếp thân nơi này có một kiện khách khanh lệnh bài của bản cung, đạo hữu nếu là không chê có thể cầm dùng, về sau cũng có thể biết được thân phận của đạo hữu, cũng không phải thật là làm một khách khanh. Cái lệnh bài này coi như là phu phụ ta cho đạo hữu mượn dùng. Có lệnh bài ở trên tay thì tài nguyên của bản cung tại hải ngoại đạo hữu có thể tùy ý dùng. Cái này coi như là tâm ý của phu phụ chúng ta đi.
Nữ tử che mặt vừa đáp ứng đồng thời lật bàn tay, lấy ra 1 kim quang lệnh bài có ánh sáng lấp lánh ném cho Hàn Lập.
Trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia ngoài ý muốn, nhưng đã nhấc tay đem lệnh bày trống rỗng chộp tới, cẩn thận quan sát.
“Thịnh tình của đạo hữu, tại hạ cũng không khách sáo”.
Hàn Lập do dự một chút, cũng không từ chối, đem lệnh bài bỏ vào túi trữ vật.
Nhìn Hàn Lập không có từ chối, nữ tử che mặt trong đôi mắt hiện lên một tia mừng rỡ, cũng nhân cơ hội nay mà cười nói.
“Đạo hữu từ hải ngoại trở về phu phụ của ta định mời đạo hữu tới nơi tu luyện của chúng ta trao đổi một chút tâm đắc về đột phá hoá thần kỳ, chẳng hay Hàn đạo hữu có nhã hứng hay không?”.
“Đột phá hoá thần kỳ tâm đắc?” Tại hạ vừa mới tiến giai lên hậu kỳ không lâu tuy rằng cũng rất muốn tìm một số tu sĩ đồng giai chỉ điểm một chút, nhưng bây giờ cũng cố cảnh giới là việc chính. Bất quá, nếu như Hàn mỗ có rỗi thì sẽ bái phỏng nhị vị đạo hữu một lần. ” Hàn Lập trầm ngâm một chút, lộ ra trên mặt một tia áy náy.
Nhân giới nguyên anh hậu kỳ rất thưa thớt, có thể cùng đồng giới tu sỹ giao lưu thật là một cơ hội khó mà có được, nhưng mà hắn lai càng không nguyện đặt mình trong hiểm địa. Tuy rằng thần thông tự giữ mệnh có thể song song ứng phó vài hậu kỳ tu sĩ mà không ngại, ngoại trừ hoá thần kỳ tu sĩ thiết nghĩ nhân giới cũng không ai có thể lưu hắn lại.
Chỉ sợ là không cẩn thận một chút liền có thể bị khốn nhập vào thượng cổ cấm chế hoặc đại hình pháp trận, lại bị đồng giai tu sĩ đồng thời công kích, không cần nghĩ cũng biết kết quả ra sao, vì vậy vừa nghe nữ tử trước mặt mặt muốn mình đi tới động phủ của họ tự nhiên khéo léo từ chối.
Nữ tử che mặt vừa nghe Hàn Lập nói thế, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng không khỏi cười khổ.
Vị này vừa mới tiến giai lên hậu kỳ tu sĩ, nhưng lại cẩn thận dị thường, bất quá nếu như Hàn Lập thật tình đi tới động phủ của họ. Nàng có tâm tư khác ở trong đó hay không, sợ rằng chính bản thân nàng cũng không thể nào nói chính xác được, hiện tại Hàn Lập từ chối vị song thánh vấn đề này cũng không cần phải nghĩ tới nữa.
Nàng trái lại không chút nào nổi giận cùng Hàn Lập nói khách sáo vài câu mà Hàn Lâp nói một hai câu thì đã nói lời cáo từ.
Nữ tử che mặt đảo người thân ảnh khẽ động, từ truyền tống trận bay qua một bên biểu thị sẽ không quấy rầy Hàn Lập khi truyền tống, Hàn Lập mỉm cười tuyệt không để ý bước tới, vốn dĩ phía trước mặt có một gã nam tử âm lãnh cùng với một lão giả tu sĩ Tinh Cung, tự nhiên cung kính vội vàng thoái lui sang một bên, như vậy lại lộ ra phía bên này một đôi phu phụ kết đan đệ tử, nam tư nho nhã không nói gì đưa tay kéo đạo hữu của mình nhường ra một lối đi, nhưng làm thất kinh chính là đạo hữu của mình bỗng nhiên tiến lên hai bước cúi đầu xuống trước mặt Hàn Lập.
“Văn Tư Minh, bái kiến Hàn tiền bối! Chúc mừng tiền bối nguyên anh đại thành! Năm đó nếu không phải Hàn tiền bối tương trợ, vạn bối sợ rằng vạn kiếp bất phục”. Vị kết đan nữ tu này đúng là đã gặp ở hải ngoại, xém chút nữa đã trở thành thiếp của Hàn Lập.
“Tư Nguyệt… Ngươi… Ngươi quen vị tiền bối này!” Nho nhã nam tử không khỏi thì thào mấy tiếng.
“Mấy năm nay không gặp, ngươi cũng kết đan thành công rồi. Xem ra tu luyện cũng không có lười biếng, bằng không năm đó với ngươi tư chất của người còn không kết đan thì hết nói nổi.”
Hàn lập nhìn nữ tử liếc mắt, ánh mắt chớp động một chút bình tĩnh dị thường nói.
“Đây đều là tiền bối năm đó lưu lại đan dược cùng công pháp, bằng không, Tư Nguyệt năm đó sao có cơ hội ngưng kết kim đan!”
Văn Tư Nguyệt cúi đầu cung kính trả lời.
“Ta và phụ thân ngươi năm đó cũng có chút giao tình, năm đó cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi. Ngươi tuyệt không cần phải để ở trong lòng. Nhìn ngươi hình như cũng vội vã hồi hải ngoại, cùng nhau đi thôi.”
“Nàng ta cùng ta có chút giao tình, ta dẫn theo mấy người, không có vấn đề gì chứ!”
Hàn Lập hướng nữ tử che mặt nói.
“Nếu là bạn cũ của Hàn đạo hữu, tự nhiên là việc nhỏ!”
Che mặt nữ tử khẽ cười một tiếng, không chút do dự nói.
“Vậy Hàn mỗ đa tạ!”
Hàn lập nét mặt thản nhiên gật đầu, cũng không cùng Văn Tư Nguyệt nói thêm, chỉ là nhấc chân một cái liền tới ngay bên truyền tống trận, đây thật là thần thông chỉ có nguyên anh hậu kỳ tu sĩ mới có thể thi triển “Súc địa thuật”.
Văn Tư Nguyệt giật mình hoảng sợ, nhìn về phía Hàn Lập đầy kính nể, chỉ có vị khô gầy thiếu nữ mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm thân ảnh Hàn Lập ánh mắt lộ rõ vẻ hiếu kỳ.
“Được rồi, tại hạ còn không biết đạo hữu tên gì? Phu nhân có bằng lòng cho biết tính danh!”
Hàn Lập đánh một đạo pháp quyết tới rìa pháp trận, sau đó lấy ra đại na di lệnh, trong màn bạch quang, hướng nữ nử che mặt hỏi.
“Thiếp thân Ôn Thanh”.
Nữ tử che mặt tuy rằng ngẩn ra, nhưng cũng mỉm cười trả lời.
Mà trong nháy mắt này, bạch quang đại thịnh, Hàn Lập chợt lóe liền không thấy hình bóng, cũng không biết là có nghe được nữ tử nói hay không.
Nét tiếu ý trong mắt nữ tử che mặt trong nháy mắt tiêu thất.
“Các ngươi sắp xếp cho mấy người họ truyền tống đi. Xong việc thì quay về chấp pháp điện, một người hai mươi roi hạ lôi, về sau, nếu mà còn tái phạm bản cung xử phạt cũng không nhẹ như vậy đâu.”
Nữ tử che mặt lạnh lùng nói.
“Đa tạ cung chủ khai ân, vãn bối nhất định không dám tái phạm”.
Vẫn đang lo lắng âm lãnh nam tử và lão giả vừa nghe xử phạt trong lòng không khỏi vừa vui vừa sợ. Vui chính là, xử phạt như vậy so với trong dự liệu của chính mình cũng nhẹ hơn, sợ chính là, cho dù chỉ là hai mươi roi hạ lôi, chỉ sợ cũng nằm tại động phủ hơn một tháng.
Mà nữ tử che mặt cũng không liếc mắt nhìn mấy người Văn Tư Nguyệt, quanh thân sáng lên một cái liền tại chỗ không thấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |