Nhưng Hàn Lập một bên thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, tay áo bào hướng về phía chạy trốn yêu thú kia phất một cái.
Một cái phi kiếm dài hơn thước từ trong ống tay áo bắc ra, run lên hóa thành một đạo kim quang hơn mười trượng quét tới.
Kiếm quang này tốc độ cực nhanh, Anh Lý thú kia chỉ cảm thây trước mặt kim quang chợt lóe, liền lập tức cả thân hình đau nhức, cái gì cũng không biết nữa. Mà kim quang chỉ xoay quanh yêu thú vài vòng đã đem tảng lớn huyết vụ từ giữa không trung chém xuống, yêu thú này nhanh chóng bị chém làm bảy tám phần, ngay cả Nguyên Thần cũng không kịp chạy đồng dạng cũng bị chôn vùi trong kiếm quang.
Tàn thi trực tiếp rơi xuống.
Lúc này Hàn Lập lại đưa một tay hướng về hư không phía xa xa quơ một cái.
Một phần tàn thi của yêu thú quỷ dị nổ tung ra, một viên châu màu xám từ trong huyết nhục bắn nhanh ra, hóa thành một đạo lam quang bay đi.
Năm ngón tay hợp lại, yêu đan Anh Lý Thú dễ dàng bị Hàn Lập hút vào trong tay.
Hắn không chút để ý liếc mắt nhìn yêu đan này, trên mặt không có chút khác thường nào.
Yêu đan cấp bậc như thế, hắn tự nhiên không để vào mắt.
Mà cùng lúc yêu này tử, trên trăm khỏa lôi cầu đang điên cuồng tấn công ba tên tu sĩ kia cũng chợt lóe lên rồi tán loạn.
Ba người này nhất thời thở dài một hơi, nhìn về phía Hàn Lập, trong ánh mắt đầy vẻ kinh sợ.
Mới vừa rồi bọn họ mặc dù không dám phân thần, nhưng một màn Hàn Lập nhấc tay liền tiêu diệt lục cấp yêu thú lại nhìn rất rõ ràng.
Rung động của bọn họ tự nhiên có thể tưởng tượng được.
Nguyên nhân là vì Hàn Lập một mình đi ngang qua nơi này nên bọ hắn mới nghĩ nhiều lắm chỉ là một tên Kết Đan Kỳ tu sĩ, ai ngờ lại là một Nguyên Anh tu sĩ.
Bất quá ở địa phương thâm sâu như ngoại hải này, cao giai tu sĩ giống như Hàn Lập mặc dù rất thưa thớt những mấy người này cũng không phải là không có cơ hội gặp qua, cho nên dù rất giật mình cũng không có luống cuống tay chân. Ba người chỉ là vội vàng đem pháp bảo pháp khí thu lại, hướng bên này bay tới.
Chưa tới gần, hán tử mang nón cầm đầu đã khom người thi lễ:
“Vãn bối Thanh Dương môn hạ Thần Kinh, bái kiến tiền bối, đa tạ tiền bối đã xuất thủ tương trợ, nếu không đám người vãn bối bị yêu này dây dưa đã lâu, thật đúng là không để thoát thân. Không biết danh tính của tiền bối là gì?” Hán tử này vừa nói vừa len lén đánh giá Hàn Lập, thần sắc trên mặt mặc dù cung kính nhưng bộ dáng có chút không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Thanh Dương môn, ngươi là môn đồ Tam Dương Thượng Nhân?” Hàn Lập nghe vậy cũng ngẩn ra, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên.
“Tam Dương Thượng Nhân đúng là gia sư, tiền bối biết gia sư?”
Hán tử mang nón thần niệm đảo qua trên người Hàn Lập, nhưng trừ việc biết đối phương tu vi sâu không lường được, hẳn là Nguyên Anh kỳ cao nhân ra thì không cách nào phán đoán chuẩn xác cảnh giới của Hàn Lập, trong lòng tự nhiên cho rằng Hàn Lập là một vị Nguyên Anh Sơ kỳ tu sĩ.
Dù sao Nguyên Anh Trung kỳ, Hậu kỳ ở Loạn Tinh Hải trên cơ bản là không ai không biết đến.
“Hắc hắc, Hàn mỗ chỉ là từ lâu đã nghe đại danh, nhưng chưa từng gặp qua lệnh sư!”
Hàn Lập cười hắc hắc. Vừa nghe thấy tên Thanh Dương môn và Tam Dương Thượng Nhân, hắn tự nhiên nhớ ra chuyện năm đó Nguyên Dao kích sát Thanh Dương môn thiếu chủ, mới bị Thanh Dương môn một mực đuổi giết. Bất quá mặc dù Tam Dương Thượng Nhân tại Loạn Tinh danh khí không nhỏ, nhưng trong mắt Hàn Lập bất quá cũng chỉ là một tên Trung kỳ tu sĩ mà thôi, hiện tại sẽ không đáng để trong mắt hắn.
Mà trừ chuyện này ra, hắn cùng Thanh Dương môn cũng không có gì quá phận, lại càng không cần đột nhiên trở mặt hạ sát thủ với ba người này, vì vậy tiếp đó liền trực tiếp mở miệng hỏi việc mình muốn biết.
“Các ngươi ba người đối với hải vực phụ cận hẳn là tương đối hiểu rõ, có biết vị trí cụ thể của Bích Linh Đảo không?”
Hàn Lập mặc dù có hải đồ trong tay, nhưng muốn ở trong đại hải vô biên này tìm chuẩn xác được tòa đảo nhỏ kia, thật đúng là không phải chuyện dễ dàng. Khó gặp được ba tên tu sĩ này, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Vừa nghe hỏi tới Bích Linh Đảo, vị Thanh Dương môn tu sĩ này thần sắc khẽ động, không khỏi nở nụ cười.
“Tiền bối hẳn là muốn đến Bích Linh Đảo thu thập một ít cao giai linh thạch sao! Nếu đúng là như thế, tiền bối căn bản không cần đến Bích Linh Đảo, tại phường thị mấy chỗ phụ cận đồng dạng cũng có thể thu được linh thạch. Đương nhiên tiền bối nếu quen biết tu sĩ thủ quặng Nghịch Tinh Minh hoặc là Thiên Tinh Cung, tự nhiên sẽ có thêm một chút tiện nghi.”
“Trong phường thị nơi này có nhiều cao giai linh thạch sao, ta cần ít nhất là vài khối.” Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.
“Tiền bối thật biết nói đùa. Cao giai linh thạch này theo lý thuyết tương đương với trên vạn khối linh thạch bậc thấp, nhưng giá bán trên thực tế cũng là cao gấp mấy lần. Tiền bối chỉ cần thu mua một lần không vượt quá ba bốn mươi khối, những phường thị này sẽ có khả năng xuất ra.” Thần Kinh cười bồi trả lời.
“Nói như vậy, trước hết dẫn ta đến phường thị nhìn một chút đi. Nếu không hài lòng thì ta sẽ lại đi Bích Linh Đảo một chuyến. Miếng yêu đan này coi như thù lao dẫn đường cho các người!” Hàn Lập dứt khoát giương tay lên, miếng yêu đan Anh Lý thú kia liền rời tay bắn ra, bay về phía đối diện.
Thần Kinh lập tức tiếp lấy yêu đan này, trong lòng nhất thời mừng rỡ.
“Tiền bối yên tâm, vãn bối tại hải vực phụ cận đã qua lại mười mấy năm, đối với những phường thị này rất rõ ràng. Chuyện này cứ giao cho vãn bối, tuyệt đối sẽ không làm tiền bối thất vọng.” Mặc dù vị Thanh Dương môn tu sĩ này còn chút nghi hoặc thân phận của Hàn Lập, nhưng yêu đan của lục cấp yêu thú đối với một tên Kết Đan kỳ tu sĩ mà nói, đại biếu cho một số linh thạch lớn, mà lại là thu lao để làm việc nhỏ như dẫn đường. Tự nhiên trong lòng tràn đầy hoan hỉ đáp ứng.
Còn lão giả và thiếu nữ kia, tu vi thua xa hắn, tự nhiên tất cả đều để hắn làm chủ, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập càng thêm phi thường úy kị.
Dù sao khác biệt giữa Trúc Cơ tu sĩ và Nguyên Anh tu sĩ thật sự quá lớn!
Lúc này Hàn Lập đi theo ba người Thần Kinh, hóa thành mấy đạo độn quang rời đi khỏi nơi đây, Theo lời Thần Kinh thì nơi này cách Bích Linh Đảo chỉ có nửa tháng lộ trình mà thôi, đảo nhỏ mà bọn họ ở cũng nằm trên đường đi.
Một mạch phi hành về hướng đông, cơ hồ không ngừng nghỉ, ước chừng sau hơn mười ngày phi hành, phía trước rốt cuộc xuất hiện một tòa đảo nhỏ không biết tên.
Đảo này thoạt nhìn không nhỏ, phương viên chừng mấy ngàn dặm rộng. Trên đảo núi non chập chùng, có rất nhiều cao sơn đồi núi, phủ một màu xanh.
“Đây là Lôi Không Đảo, vãn bối trên đảo có một tòa nhà nhỏ làm nơi trú chân, cho nên đối với phường thị nơi này phi thường quen thuộc. Phường thị nơi đây cũng là một trong những phường thị lớn nhất phụ cận Bích Linh Đảo, tin tưởng tuyệt đối sẽ không khiến tiền bối thất vọng.” Thần Kinh phi độn bên cạnh Hàn Lập, trên mặt nở nụ cười giải thích.
“Linh mạch trên đảo này không tệ, không trách được có nhiều tu sĩ ở đây.” Hàn Lập nhìn phía xa vài lần, gật đầu nói.
“Lôi Không Đảo chẳng những có linh mạch tốt nhất trong những đảo phụ cần, trên đảo còn thừa thãi nhiều loại linh dược hi hữu, Nghịch Tinh Minh và Tinh Cung đều để ý đến đảo này. Nhưng vẫn còn sợ hãi lần nhau, khiến thế lực khác liên thủ chiếm được.” Thần Kinh có chút đắc ý nói.
“Trong số những thế lực khác này, hẳn có Thanh Dương môn các ngươi?” Hàn Lập đột nhiên cười nhẹ hỏi.
“Khụ, Thanh Dương môn chúng ta trên đảo chỉ có mấy người, nào dám nhúng tay vào chuyện đảo này.” Thần Kinh cười khan hai tướng, bộ dáng tựa hồ có chút phiền não.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không thật sự đi quan tâm chuyện tình Thanh Dương môn, lúc này sau khi mỉm cười cũng không có nói gì.
Nhưng lúc này Thần Kinh lại chủ động giới thiệu các thế lực lớn nhỏ trên đảo, cùng với vài Nguyên Anh tu sĩ trên đảo.
“Diệu Hạc Chân Nhân! Vị Bích Vân Môn… Diệu Hạc kia? Hắn đã ở trên đảo này? Ta nghe nói, hắn năm xưa từng thụ thương không nhẹ.” Sau khi từ trong miệng Thần Kinh nghe được một cái tên quen thuộc, Hàn Lập liền sửng sốt, không khỏi hỏi ngược lại.
“Tiền bối cũng biết việc Diệu Hạc tiền bối? Vị chân nhân này mặc dù năm xưa bị hủy diệt thân thể một lần, nhưng là sau được Bích Vân Môn cứu hộ, rồi lại thông qua đoạt xá đem một thân tu vi luyện trở lại. Lần này đến Lôi Không Đảo này, nghe nói có ý thay mặt Bích Vân Môn chiếm đoạt bổn đảo, chỉ là có ý nghĩ này cũng không phải mỗi một Bích Vân Môn, cho nên ngược lại thành ra cục diện vài cỗ thế lực liên thủ chiếm cứ đảo này.” Thần Kinh trong lòng khẽ động, nhưng trên mặt thành thật nói.
“Hắc hắc, thì ra là thế!” Hàn Lập ôn hòa nói, khiến cho Thần Kinh nhìn không hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Trong chớp mắt, ba người đã độn nhập đến không trung đảo nhỏ, sau đó nhằm hướng trung tâm mà bay đi.
Kết quả sau một lúc phi hành, bay qua một vài tòa đồi núi cao, một tòa tiểu thành đã hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.
Thành này vừa nhìn đã thấy ngay là mới xây không lâu, diện tích cũng không lớn, vào khoảng trên dưới mười dặm. Trong thành thị tất cả kiến trúc đều là dùng đá tảng lớn xám trắng xây thành, hiện lên vẻ sạch sẽ ngăn nắp. Mà bốn phía ở thành thị cũng có cửa thành, nhưng là từ những cửa thành này ra vào đều là một ít đê giai tu sĩ Luyện Khí kỳ. Ngược lại những tu sĩ có thể phi hành đều trực tiếp từ trong thành bay ra, bay vào tám phía. Bộ dáng thành này cũng khá thịnh vượng.
“Trên đảo này có bao nhiêu tu sĩ? Tất cả đều ở trong thành này sao?” Hàn Lập thấy tình hình này, hai mặt híp lại, bỗng nhiên hỏi một câu khó hiểu.
“Cái này… vãn bối thật sự cũng không biết cụ thể, bất quá nếu tính cả những tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì trên đảo này có chừng ba bốn vạn người, trong đó hơn phân nửa đều ở trong thành, còn một ít thì tụ tập ở những nơi khác trên đảo. Cũng có một ít tự cho là pháp lực cao thâm, trực tiếp khai mở cho chính mình một động phủ.” Thần Kinh ngẩn ra, nhưng sau khi tự đánh giá lập tức trả lời.
“Ân!” Hàn Lập như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi những chuyện khác nữa. Ba người trong nháy mắt đã bay đến trên không trung của tiểu thành.
Lúc này ở trên cao, có thể rõ ràng đem toàn bộ quang cảnh tiểu thành này quan sát.
Hàn Lập quét mắt nhìn khắp nơi, liền đối với tám cái thạch tháp như Kình Thiên Trụ nổi lên một chút hứng thú.
Những thạch tháp này đỉnh hình tròn, mỗi cái cao khoảng năm sáu chục trượng, mặt ngoài gập ghềnh, trên mặt tháp có ấn trứ đông đảo ký hiệu pháp trận dị thường, linh quang yếu ớt chớp động đủ mọi màu sắc, thập phần dễ coi.
Hàn Lập cũng không ngại mà chăm chú nhìn vào đó.
“Tám thạch tháp kia có khả năng mở ra đại trận thủ hộ bổn thành, là pháp trận đại sư nổi danh của Loạn Tinh Hải chúng ta làm ra, một khi trở nên phát đông, uy lực tuyệt đối không kém hơn những trấn phái đại trận của các đại tông môn. Mà trong tháp mười hai canh giờ mỗi ngày đều có một tên Trúc Cơ Kỳ tu sĩ trấn thủ, bảo đảm có thể tùy thời mở ra pháp trận. Đại trận này cũng đích xác mấy lần cứu bổn thành khỏi bị hủy, lập công không nhỏ a.”
“Sao vậy, bây giờ còn có yêu thú công kích đảo này hay sao?”Hàn Lập trong lòng rùng mình, chậm rãi hỏi.
“Ha ha, xin tiền bối cứ yên tâm! Chuyện vừa rồi là việc của rất nhiều năm trước, những năm gần đây sau khi khoáng mạch bên Bích Linh Đảo kia bị loài người chúng ta cùng yêu thú phân chia, những yêu thú này cũng lâu không còn quấy rầy bổn đảo. Chúng ta cũng nên đi xuống đi. Phường thị ở bên kia, vãn bối vừa lúc biết một vài cửa hàng chuyên môn mua bán cao giai linh thạch, có thể giới thiệu cho tiền bối.” Thần Kinh cười hì hì trả lời, sau đó hướng phía nam tiểu thành chỉ một ngón tay, rồi yên lặng chờ Hàn Lập phân phó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |