“Hàn đạo hữu, ngươi thật dự định cứ như vậy mà đem châu này giữ lại?”
“Sao vậy, khỏa Tụ Linh Châu này có vấn đề gì sao?”
Hàn lập ngẩn ra, khẽ cau mày hỏi.
“Hắc hắc, hạt châu này bản thân nó thì không có vấn đề gì, thế nhưng ngươi có biết hay không, Tụ Linh châu thứ này kỳ thực là một loại bảo vật bán thành phẩm thất bại. Ngươi cứ như vậy dùng châu này tu luyện, lúc đầu đích xác tu vi tiến nhanh, pháp lực tiến bộ thần tốc, thế nhưng chờ tu vi tới trình độ nhất định gặp phải bình cảnh, sẽ phát hiện khuyết điểm. Cao giai tu sĩ dùng châu tu luyện, đột phá bình cảnh cùng các tu sĩ khác gian nan gấp bội. Bởi vì chỉ dựa vào một tia linh khí thu nạp mà làm cho công pháp tiến nhanh kỳ thực đã làm cho năng lực cảm ứng các loại linh khí khác của ngươi suy yếu. Đối với tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ mà nói, điểm khiếm khuyết này cũng không rõ ràng hắn. Thế nhưng đối với ngươi cần phải cảm ứng các loại thiên địa nguyên khí mới có thể đột phá được. Căn bản là mất nhiều hơn được. Vì vậy công năng Tụ Linh Châu này tuy rằng kỳ dị, nhưng tại linh giới chỉ dùng cho đệ tử có tư chất thấp cấp tốc dùng, cao giai tu sĩ căn bản sẽ không ngu gì mà làm vậy cho hư chuyện.”
Đồng tử tỉ mỉ giải thích nói.
“Nhưng có chuyện như này. Tuy nói là vậy, bảo châu chỉ là bán thành phẩm, nhưng nếu ngươi có biện pháp tìm được tài liệu trân quý mộc thuộc tính liền có thẻ đem chuyển hoá thành một loại bảo vật khác là Mộc Sinh Châu. Châu này tuy rằng không thể tăng tốc độ tu luyện của ngươi nhưng nếu ngươi luyện hoá hoàn toàn châu này, có thể cho ngươi có một lần thần thông bất diệt chi thể (tấm thân bất diệt). Lúc nguy hiểm có thể cứu được mạng nhỏ của ngươi đó.”
Đồng tử chậm rãi nói.
“Bất diệt chi thể?” Hàn lập nghe được lời ấy ngạc nhiên lớn.
Loại thần thông này hắn ước ao đã lâu. Thần thông này, hắn đã thấy qua trên người một ít yêu thú có lai lịch, Cổ Ma cùng với Thiên Tuyệt Ma Thi, còn nhân loại tu sĩ thật đúng là cho tới bây giờ chưa nghe qua có ai có thể tu luyện thành công.
“Không sai. Một viên Mộc Sinh Châu có thể cho ngươi thi triển Bất Diệt chi thể một lần, trong thời gian thi triển, ngươi dù cho dù đầu rơi xuống đất, người chia hai đoạn, đều có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Đồng tử cười nhẹ một tiếng nói.
“Có chuyện này sao? Nhưng chỉ có thể thi triển một lần, chẳng phải là bảo vật này cũng biến mất.”
Hàn Lập động dung, vừa nghi hoặc hỏi.
“Bất diệt thân thể có thể thi triển một lần, trong thời gian ngắn có khả năng cứu mạng nhỏ ngươi một lần. Vậy còn không mãn ý sao, nhưng trong bảo châu ngoại trừ cần mộc linh, còn cần vài loại tài liệu, tại nhân giới chỉ sợ cũng không tìm kiếm nổi. Có thể hay không luyện thành, cũng không phải chuyện tình dễ dàng.”
Đồng tử không nhanh không chậm hừ một tiếng.
“Còn cần tài liệu gì. Tài liệu thuộc tính mộc, ta thu thập được cũng không ít.”
Hàn lập không cho là đúng cười.
“Cần tài liệu gì, ta sẽ phục chế một phần cho ngươi. Nhưng muốn ta nói cho ngươi phương pháp luyện chế, cũng cần đạo hữu cho ta một vài thứ để trao đổi!”
Đồng tử cũng thản nhiên, trực tiếp nhắc tới điều kiện.
“Ồ, Thiên Lan đạo hữu muốn cái gì, cứ việc nói thẳng ra.”
Hàn Lập vừa nghe được đồng tử nói trái lại trong lòng thả lỏng.
Nếu như hôm nay Thiên Lan thánh thú vô duyên vô cớ nói cho hắn phương pháp luyện chế, không cần chút thù lao, vậy hắn ngược lại sẽ nghi thần nghi quỷ.
Tuy nói hai người lúc trước bởi chuyện lôi kiếp, có chút giao tình, chung quy người yêu vẫn khác biệt, trong đó, nhiều nhất là lợi ích mới bảo trì được tình huống hiện tại. Hắn trong lòng thủy chung vẫn có một tia cảnh giác.
Hắn cũng không nghĩ rằng bằng vào ơn huệ giữa một người một yêu lúc trước, mà có thể cứ vậy thản nhiên đối đãi. Nói gì đến chuyện tín nhiệm. Đối phương giúp đỡ nhiều như vậy, đa phần là vì hắn có Hư Thiên Đỉnh trong tay, lại không thể rời chiếc đỉnh này mà hành động độc lập, không thể không cúi đầu.
“Điều kiện của ta không có gì, ta tuy rằng biến hóa thành công, nhưng vẫn cần phục dụng một ít linh dược, dùng để củng cố cảnh giới. Số linh dược này, lấy địa vị của Hàn huynh tại Thiên Nam, thực dễ thu đến tay.”
Đồng tử chầm chậm nói.
“Không thành vấn đề. Đạo hữu đem những thứ cần, ghi vào trong phương pháp luyện chế đi.”
Hàn Lập nghĩ một lát liền lập tức đáp ứng.
“Được, chờ đạo hữu trở lại động phủ, ta sẽ đem danh sách tài liệu và phương pháp luyện chế cùng giao cho đạo hữu.”
Đông tử thấy Hàn Lập trả lời rõ ràng cũng rất vừa lòng.
Hàn Lập nghe vậy cười, đem Mộc Linh châu một lần nữa để vào trong hộp gỗ. Sau đó lật tay, ba kiện bảo vật đông thời bị thu vào túi trữ vật.
“Thiên Lan đạo hữu, ngươi cảm thấy Quỷ Linh Môn liệu có biết khuyết điểm của Mộc Linh Châu?”
Hàn Lập trong mắt hàn quang chợp lóe, thanh âm chợt lạnh.
“Cái này cũng khó nói, nghe lúc trước ngươi nói, viên châu này từ rất lâu đã bị cổ tu sĩ bỏ đi, khuyết điểm này cũng không lưu truyền lại. Nếu Quỷ Linh Môn tu sĩ Nguyên Anh kỳ tu luyện mộc thuộc tính có dùng viên châu này, sẽ thấy ngay chỗ hại. Nếu không tu luyện, chỉ mang trên người, tự nhiên không thể nào phát hiện ra cái gì. Ngươi nghĩ ba kẻ kia cố ý dùng viên châu này ngăn cản ngươi tiến giai Hóa Thần?”
Đông tử lập tức đáp.
“Vốn dĩ nghĩ như vậy, nhưng ngẫm lại, Quỷ Linh môn tựa hồ không có động cơ làm thế! Suy cho cùng cũng chỉ ngăn cản tiến giai Hóa Thần thôi, ta dù cho dừng tại cảnh giới nguyên anh thì ở Thiên Nam vẫn là đệ nhất tu sĩ. Bọn họ không sợ đến lúc đó ta phát hiện, nhất thời giận dữ tiêu diệt Quỷ Linh môn sao? Trong đó sợ còn có nội tình! Ta nghĩ, nếu có thể lợi dụng Quỷ Linh môn làm việc này, kẻ sau lưng nhất định là tu sĩ ở Thiên Nam. Mà ta tiến giai Hóa Thần, đối với người khác có gì khác biệt? Ta dù không tiến giai Hóa Thần, Thiên Nam cũng không ai là đố thủ của ta. Hậu quả duy nhất khi không tiến giai được Hóa Thần, là thọ nguyên của ta không thể tăng lên được, chỉ có thể duy trì hơn ngàn năm. Như vậy, thời gian La Vân tông áp chế tông phái khác ở Thiên Nam sẽ ngắn lại. Nhưng đối với tông môn bình thường mà nói, thì ai trở thành đệ nhất tông môn Thiên Nam cũng như nhau cả. Tông môn có tư cách làm chuyện này, cũng chỉ vài nhà thôi, cao nhất có lẽ là Hóa Ý môn, Hợp Hoan tông, Thái Nhất môn, một trong tam đại tông phái, hoặc bọn họ âm thầm cùng nhau liên thủ.”
Hàn Lập sờ sờ cằm, tâm niệm xoay chuyển phân tích rất nhanh.
“Nghe ngươi nói như vậy, chuyện vốn không chút đầu mối, tựa hồ lập tức rõ ràng, ngươi cho rằng ba gã Nguyên Anh hậu kỳ kia tham gia chuyện này?”
Đồng tử đối với phân tích của Hàn Lập có chút ngẩn ra. Cả nửa ngày sau mới cười khổ một tiếng nói.
“Cũng có thể, chuyện này cũng chỉ là đoán, ai biết chân tướng ra sao? Ta cũng không cách nào nói chắc được bao nhiêu phần.”
Hàn Lập đứng dậy. Đi lại trong phòng vài bước, nhìn lên trần, lạnh lùng cười.
“Muốn biết chân tướng cũng không khó, bắt lấy ba kẻ kia. Dùng sưu hồn thuật chẳng phải sẽ biết sao.”
Đồng tử cười nhẹ đề nghị.
“Bắt bọn họ tuy dễ dàng, nhưng cũng chả được gì, cho dù biết chân tướng, cũng không có chứng cứ rõ ràng, ta không thể tùy tiện động thủ với một tông môn. (Điên) Cuồng một lần bắt ba gã tu sĩ Quỷ Linh môn, ta sẽ trở thành tâm điểm mọi người chỉ trích. Hiện tại ta ở Thiên Nam là đệ nhất tu sĩ, tuy rằng làm cho kẻ khác kính sợ, nhưng số người ghen ghét đố kị lại càng nhiều hơn. Nói không chừng sẽ bị những người khác mượn cơ hội, phát động toàn bộ Thiên Nam tu sĩ đối với ta làm khó dễ. Đến lúc đó ta cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không thể chống lại toàn bộ tu sĩ Thiên Nam. Loại việc như vậy trước đây, ở Thiên Nam không phải chưa từng phát sinh.”
Hàn Lập trên mặt chợt lóe tia tàn khốc, nhưng trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu.
“Hàn tiểu tử, ngươi cũng không tránh khỏi có lúc tay lạnh chân run rồi. Nếu là lão phu ở linh giới, với tính tình của ta, hắc hắc… Chẳng qua cái này tùy ngươi, chỉ cần ngươi có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ của mình, ta cũng không đa sự nữa.”
Đồng tử lười biếng nói.
“Yên tâm, nếu biết có kẻ lòng dạ khó lường, ta sẽ cẩn thận. Việc này cứ giả vờ không biết đi! Người nọ nếu dừng tay thì không sao lại thi triển thủ đoạn với ta, bị ta phát hiện dấu vết. Chỉ cần có chứng cứ rõ ràng. Hừ! Bọn chúng tự nhiên sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!”
Hàn Lập thần sắc bình tĩnh, nhưng lời nói lại băng lãnh, ai cũng có thể nghe ra.
Lúc này Đông tử chỉ cười khẽ, cũng không có tiếp lời.
Hàn Lập ngồi trong phòng ngây người trong chốc lát, rút cuộc vẫn ra khỏi Quý Tân lâu, ngẩng đầu nhìn một tòa lâu khác cách đó không xa, chân mày lơ đãng nhíu lại.
Hàm Vân Chi còn chưa tính, Đổng Tuyên Nhi nàng tìm tới cửa, vì chuyện gì? Năm đó hắn cùng Đổng Tuyên Nhi cũng không quá vui vẻ. Nàng lớn lên thiên kiều bá mị. Nhưng chưa lưu lại cho hắn ấn tượng tốt gì.
Bất quá Hàn Lập cũng nghi hoặc một việc, hắn năm đó từ trong miệng một gã đệ tử Hợp Hoan tông biết được, năm đó Đổng Tuyên Nhi đã từng phái người tìm hắn một thời gian, cái này là vì sao?
Hàn Lập nhìn lâu các xa xa, ánh mắt chớp động vài cái sau đó chậm rãi tiến vào bên trong lầu các, bên trong đã thấy hai nữ tu sinh đẹp, kẻ đứng người ngồi trầm mặc không nói gì.
Ngồi đó là một nữ tử vận hoàng sam, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, một nữ tử dịu dàng phảng phất như bích ngọc. Đứng cạnh là một bạch sam nữ tử, dung mạo vô cùng quyến rũ động lòng người, nhưng bên trong mắt chứa một tia liều tụy, điều này lại không ảnh hưởng gì đến dung mạo của nàng, ngược lại càng làm tăng thêm vài phần ưu tư động lòng người.
Hàn Lập tiến vào, lập tức làm hai nàng đồng thời nhìn lại.
“Hai vị đạo hữu đã đến, Hàn mỗ thật có chút ngạc nhiên. Bất quá hai vị tiên tử đều là người quen cũ của Hàn mỗ, hôm nay có thể gặp lại, tại hạ thật có chút cảm khái.”
Hàn Lập đến trước mặt hai người, ánh mắt đảo qua, trên mặt thản nhiên cười.
“Hàn đại ca! Không… Hàn tiền bối, Vân Chi lần này đến bái phỏng, không gây phiền toái gì cho tiền bối chứ.”
Hoàng sam nữ tử vừa thấy Hàn Lập, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng đứng dậy có chút không biết nói sao cho phải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |