“Hạm cô nương đến chỗ này, tại hạ cao hứng còn chưa kịp nữa, sao lại nói tới cái gì làm phiền với không phiền chứ, ngươi cũng không cần xưng hô với ta cái gì tiền bối với không tiền bối, cứ gọi một tiếng Hàn đại ca là được. Ngươi tựa hồ đã đến Kết Đan trung kỳ đại thành, xem ra tiến vào hậu kỳcũng là sắp tới chuyện tình sớm muộn thôi.”
Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Hoàng sam nữ tử vừa nghe Hàn Lập nói như thế, trên mặt hiện vẻ đỏ ửng, nhưng lập tức gật đầu mừng rỡ.
“Lần nay đến đây, ta kỳ thật là muốn cảm ơn ân Hàn đại ca năm đó hai lần không giết, nếu đổi lại là rơi vào trong tay tu sĩ khác, Vân Chi này hai lần chỉ sợ một lần đều không thể sống.” Hạm Vân Chi cảm kích thấp giọng nói.
“Xem ra ngươi đã nhớ lại tất cả chuyện tình Huyết Sắc Thí Luyện năm đó rồi, cũng biết việc phát sinh sau đó là do tại hạ gây nên.”
Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trở nên cảm thấy tức cười.
Nói cũng kỳ quái, Hàn Lập tự nhiên mơ hồ đem nàng này coi như là tiểu muội của mình, vị Hạm Vân Chi này tựa hồ đối với Hàn Lập cũng có cảm giác không sai biệt lắm, nói mấy câu liền quên đi thân phận Hàn Lập hiện nay, thân mật dị thường cùng hắn nói chuyện rồi cười rộ lên.
Nói chuyện một lát, Hàn Lập và nàng này lại bắt đầu ôn lại một ít chuyện cũ về Thái Nam tiểu hội năm đó và Huyết Sắc Thí Luyện, cùng khiến cả hai không ngừng cảm khái. Năm đó khi hai người tham gia hội kia thì tuyệt không nghĩ tới hai, ba trăm năm sau bọn họ sẽ lại gặp gỡ trong hoàn cảnh này.
Lúc ấy một tên Trúc Cơ Kỳ tu sĩ cũng là đối tượng mà bọn hắn ngưỡng mộ.
“Đúng rồi, vị Đổng tỷ tỷ này là ta làm quen được trong điển lễ. Nghe nói là đồng môn của Hàn đại ca, lần này có chút việc đến tìm Hàn đại ca.”
Hạm Vân Chi như chợt nhớ ra điều gì, sau khi đột nhiên xoay đầu hướng Đổng Huyên Nhi cười một tiếng liền nói vậy với Hàn Lập.
“Năm đó Đổng tiên tử đích xác giống ta đều là môn hạ Hoàng Phong Cốc, bất quá tu vi Đổng đạo hữu tựa hồ so với lần gặp mặt vội vã trước đây không có gì tăng tiến rõ ràng, bộ dáng hình như là dẫm chân tại chỗ.”
Hàn Lập nghe xong Hạm Vân Chi nói như vậy, liếc mắt nhìn về phía Đổng Huyên Nhi ôn hòa nói.
“Ta trở nên như thế này còn không phải do ngươi ban tặng sao!”
Đổng Huyên Nhi sau khi sắc mặt thay đổi lúc trắng lúc hồng, đột nhiên cắn răng, phi thường tức giận hướng Hàn Lập nói.
Hàn Lập không hiểu ra sao, ngẩn người ra.
Hạm Vân Chi chớp chớp mi mắt, cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Đổng tiên tử, lời này có ý tứ gì, Đổng đạo hữu tu vi đình trệ không tiến có liên quan gì với Hàn mỗ?”
Phục hồi tinh thần lại, Hàn Lập trong lòng tự nhiên không hài lòng, sắc mặt trầm xuống nói.
“Nếu không phải ngươi thành Tâm Ma của ta. Ta như thế nào lại nhiều lần vô phương đột phá bình cảnh, một mực dừng lại tại Trung kỳ nhiêu năm như vậy!”
Đổng Huyên Nhi trong lúc đó quên luôn thân phận khác biệt giữa mình và Hàn Lập, vừa giận vừa tức nói, phảng phất ủy khuất đầy bụng không cách nào nói hết.
‘Tâm Ma’.
Hàn Lập thì thào một tiếng, có chút kinh nghi.
“Năm đó tại Yến Gia Bảo, ta rơi vào trong tay Điền Bất Khuyết, bị tên đó bắt cóc trở về Hợp Hoan Tông, mới biết được thân thế thật sự của mình. Ta đúng là huyết mạch đích truyền của Hợp Hoan Tông Vân Lộ lão ma, chỉ là sau này phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, mới bái làm môn hạ ở Hoàng Phong Cốc. Ta năm đó lúc mới sinh không lâu đã bị Vân Lộ lão ma tự mình thi triển một loại bí thuật tên”Dịch mộng quyết”lên người, một khi tu luyện công pháp có liên quan đến mị thuật, tự nhiên sẽ như”nước chảy thành sông”, hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần. Nhưng pháp quyết này khó khăn nhất và dễ dàng nhất cùng nằm ở một cửa ải Tâm ma này. Dễ dàng là có thể không gặp chút trở ngại nào, giống như ăn cơm uống nước dễ dàng đột phá. Còn khó khăn là có thể cả đời lại bị vây ở trên một cửa ải Tâm ma này, tu vi không cách nào tiến thêm. Thậm chí nếu Tâm Ma quá nặng, ngược lại sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị tu vi bị lùi lại.”
Đổng Huyên Nhi có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho là thế đi, nhưng ta sao lại trở thành Tâm Ma của ngươi, ta cùng Đổng đạo hữu cũng không có gặp mặt nhiều lần.”
Ngẩn người một hồi lâu, Hàn Lập mặt mày cổ quái hỏi một câu.
“Ta sao mà biết chuyện này được! Từ khi Kết Đan thành công, ngươi lại thành Tâm Ma bắt đầu xuất hiện trong việc tu luyện của ta, mặc dù ta dựa vào một chút ngoại lực, cuối cùng miễn cưỡng đột phá Kết Đan sơ kỳ, nhưng là sau khi đến Trung kỳ, lại phải chịu bó tay. Chỉ có thể hóa giải Tâm Ma này, tu vi mới có thể tiếp tục tăng tiến. Ta cũng đã hỏi vị tổ tiên Vân Lộ lão ma kia của ta, hắn nói sở dĩ ngươi có thể thành Tâm Ma của ta, hơn phân nửa là do ngươi năm đó không biết tu luyện cái đặc thù công pháp gì, có thể không bị mị thuật của ta mê hoặc, sau đó ta lại rơi vào trong tay Điền Bất Khuyết, khi ta bị mị thuật cắn trả thì lưu lại cho ta ấn tượng quá sâu sắc, lúc này mới thành Tâm Ma của ta.”
Hàn Lập hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Hạm Vân Chi nghe đến đó, bộ dáng cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Nghe nói ngươi sau khi Kết Đan không lâu, từng phái người đi tìm ta. Nếu là tìm được Hàn mỗ rồi, người sẽ đối đãi như thế nào với một cái Tâm Ma là ta đây?”
Sau một lúc lâu, Hàn Lập cuối cùng khôi phục tỉnh táo, ánh mắt chợt lóe chậm rãi hỏi.
“Đối phó với Tâm Ma có vài biện pháp, có thể dựa vào ý chí chính mình vượt qua, hoặc đem thứ đại biểu cho Tâm Ma tiêu diệt, hoặc là… Hóa giải nó. Ta lúc ấy là muốn dùng loại phương pháp thứ hai.”
Đổng Huyên Nhi nói đến đây có chút ngập ngừng, khi nói những lời này thì trên mặt đột nhiên nổi lên một mảnh rặng mây hồng, khiến nàng trong nháy mắt trở nên diễm lệ lạ thường.
Hàn Lập nghe được nàng này nói đến tiêu diệt, hai mắt khẽ nháy, nhưng sau khi nghe xong toàn bộ liền lộ ra vẻ ngạc nhiên, lại nghĩ tới cái gì, trên mặt có chút không được tự nhiên.
“Ta hiểu mục đích ngươi đến chỗ này. Ngươi là muốn ta dùng thần niệm truyền độ bí thuật, giúp ngươi vượt qua cửa Tâm Ma này.”
Hàn Lập trầm mặc một chút, chậm rãi nói.
“Đúng vậy, vốn tại lần xâm lấn kia của Mạc Lan nhân, ta thấy ngươi đã nghĩ đến việc tìm ngươi hỗ trợ, nhưng không nghĩ đến ngươi đã tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, sau một chút do dự đã đánh mất cơ hội.”
Đổng Huyên Nhi sắc mặt khôi phục như thường, thản nhiên thừa nhận.
“Đổng đạo hữu khẳng định rằng ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi sao!”
Hàn Lập cười khẽ hỏi ngược lại.
“Ngươi hiện tại đã là Thiên Nam đệ nhất tu sĩ, ta cũng không biết ngươi sẽ xuất thủ giúp ta, một Kết Đan tu sĩ nho nhỏ này hay không. Nhưng ta nếu muốn sinh thời tiến giai vào Nguyên Anh kỳ, cũng chỉ có duy nhất con đường này, đành thử một phen vậy.”
Đổng Huyên Nhi mắt lộ ra vẻ u oán nói.
“Năm đó ta và ngươi ở chung mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng là đồng môn một thời gian. Nếu Tâm ma bởi vì ta mà xuất hiện thì việc giúp ngươi vượt qua một cửa ải Tâm Ma đối với ta hiện tại không đáng nhắc tới, ta có thể xuất thủ trợ giúp ngươi một lần.”
Hàn Lập chậm rãi nói.
“Thật sao?” Đổng Huyên Nhi nét vui mừng hiện rõ trên mặt.
“Giúp ngươi vượt qua một cửa ải Tâm Ma này, đối với ta hiện tại thì không đáng nhắc tới, ta sao lại lừa ngươi! Bất quá sau chuyện này, ta cùng Đổng tiên tử liền không có liên quan. Đổng đạo hữu sau này liền tự giải quyết cho tốt đi!”
Hàn Lập trong mắt dị sắc chợt lóe, chậm rãi nói.
“Hàn đạo hữu chịu ra tay tương trợ, Đổng Huyên Nhi liền vô cùng cảm kích, như thế nào lại có vọng tưởng khác.”
Đổng Huyên nhi sắc mặt khẽ tái đi, im lặng chốc lát, mới mặt không chút thay đổi nói.
“Tốt, Đổng đạo hữu hiện ở chỗ này nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau ta sẽ tới đây, giúp ngươi vượt qua một cửa ải Tâm Ma này.”
Hàn Lập nói, thần sắc bình tĩnh dị thường.
Đổng Huyên Nhi lạnh lùng gật đầu, không nói gì.
Tiếp đó Hàn Lập lại cùng Hạm Vân Chi hàn huyên một hồi, bảo nàng này ở lại Lạc Vân Tông mấy ngày, du ngoạn thật tốt nơi này, sau đó mới cáo từ rời rời khỏi lầu các.
Năm ngày sau, Đổng Huyên Nhi cùng Hạm Vân Chi trước sau rời khỏi Lạc Vân Tông, phân biệt quay trở về Ngự Linh Tông cùng Hợp Hoan Tông.
Chỉ là Đổng Huyên Nhi, dưới sự trợ giúp của Hàn Lập rốt cục vượt qua một cửa ải Tâm ma này, sau đó không tiếp tục gặp trở ngại mà tiến giai Kết Đan hậu kỳ, mà Hạm Vân Chi trên người trừ bảo vật và vài bình đan dược Hàn Lập tặng ra, mặt khác còn đem một phong thư Hàn Lập gửi Ngự Linh Tông Đại trưởng lão.
Khi Hàn Lập hóa thành một đạo kinh hồng bay đến trước động phủ của mình, một vị cung trang thiếu phụ bạch y phiêu phiêu đang mỉm cười đứng chờ. Nàng thấy độn quang Hàn Lập hạ xuống, lập tức dịu dàng nói:
“Vân Chi muội muội sao nhanh chóng rời đi vậy, kỳ thật chàng có thể lưu nàng ở lại lâu thêm mấy ngày mà.”
“Không cần, có mấy ngày gặp mặt kia cũng đủ để giải khai khúc mắc liên quan đến Vân Chi.”
Hàn Lập mỉm cười lắc đầu.
“Được, chỗ này của ta vừa mới lại nhận được tin tức có liên quan đến một vị hồng nhan khác của chàng, vị tên Tử Linh nữ tử kia mấy năm trước đã ngưng kết Nguyên Anh thành công, đã động thân đi du lịch Đại Tấn. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ chàng khó có thể gặp được nàng.”
Nam Cung Uyển cười mà như không phải cười nói.
“Lấy tư chất Tử Linh thì ngưng kết Nguyên Anh so ra cũng không phải là việc ly kỳ gì, còn về chuyện nàng có hay không ở Thiên Nam thì nếu có duyên thì tự nhiên sẽ còn cơ hội gặp lại. Mặt khác mấy ngày tới, sau khi được đưa tới một nhóm tài liệu luyện khí ta cần, ta liền bắt đầu bế sanh tử quan, tranh thủ sớm đem tu vi luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Sau đó lại đem Đại Diễn Quyết hoàn toàn luyện thành, cuối cùng lại sẽ đem năm loại Cực Hàn Chi Diễm cùng Ngũ Tử Đồng Tâm Ma hợp nhất hai thành một.”
Hàn Lập hướng ái thế của mình sau khi cười một tiếng, ung dung nói.
“Tốt, ta đồng dạng cũng đang muốn tiến lên cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Hy vọng ngày ta và chàng xuất quan, chính là ngày vợ chồng ta đại công cáo thành.”
Nam Cung Uyển thản nhiên cười một tiếng, ánh mắtvô cùng ôn nhu nói.
“Ha ha, hy vọng thật sự có thể như lời Uyển nhi nói. Bất quá mấy ngày này, nàng phải bồi tiếp vi phu mấy tối thật tốt.”
Hàn Lập trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ quỷ dị, ánh mắt tại vài địa phương nổi bật của thiếu phụ, không có hảo ý liếc mắt xem xét vài lần.
“Từ lúc nào miệng lưỡi chàng trở nên trơn tru như vậy!”
Cung trang thiếu phụ nghe vậy mặt mày đỏ bừng, khẽ gắt Hàn Lập, nhưng thần sắc quyến rũ, con mắt sáng lưu động không ngừng.
“Miệng lưỡi trơn tru, từ khi ta mới ra đời tới này, đây chính là lần đầu tiên có người đánh giá Hàn Lập ta như vậy, đại khái cuộc đời này chỉ biết miệng lưỡi trơn tru với một người là nàng.”
Hàn Lập ngửa đầu cười ha ha một tiếng, thanh âm thẳng chấn lên chín tầng mây, trong vài tòa núi đều mơ hồ có tiếng cười quanh quẩn không ngừng.
Trong một tòa động phủ Tử Mẫu Phong, một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đang cầm một cái thẻ ngọc đọc, sau khi nghe được tiếng cười của Hàn Lập, không khỏi nghiêng nghiêng đầu nghe ngóng.
Đột nhiên nàng ngọt ngào cười một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |