Tối hậu là một loại đạo phù duy nhất ghi trong tàn trang có tính công kích gọi là Thiên Qua Phù.
Về mặt Thái Nhất Hóa Thanh Phù, Hàn Lập đã hiểu rõ cách luyện chế đến bảy tám phần, mặc dù xác suất thành công cực thấp, nhưng hắn chưa muốn luyện chế thêm vì tiếc tài liệu và công sức.
Còn Cửu Cung Thiên Càn Phù nguyên là một loại phù dùng để khốn địch của Tiên Gia. Chỉ mới có hiểu được có nửa phần, Hàn Lập đã tạo ra được Vạn Lung Châu là một loại pháp khí vô cùng xuất sắc.
Còn hai loại phù còn lại là Giáp Nguyên Phù và Thiên Qua Phù, khi xưa một tia đầu mối để hiểu được cũng không có.
Bất quá khi ở phường thị của Thiên Uyên Thành, Hàn Lập đã xem qua các khôi lỗi phù bán ở đó, trong lúc cơ duyên xảo hợp đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt của Giáp Nguyên Phù. Bằng vào tạo nghệ chế tạo khôi lỗi của hắn, sau này nếu bỏ công sức nghiên cứu chắc chắn sẽ thành công việc chế tạo Giáp Nguyên Phù.
Còn Thiên Qua Phù là một loại Phù có tính công kích thuộc tính Kim. Khi sử dụng Phù này có thể huyễn hóa ra một cái Thiên Qua Nhận từ Tiên Giới, uy lực đủ để dời non lấp bể.
Nhưng Phù này thâm ảo dị thường, với cấp độ Hóa Thần tu sĩ của Hàn Lập thì chưa đủ tạo nghệ để tìm ra đầu mối chế luyện.
Hàn Lập lặng yên vuốt ve Ngọc Bài, tư lự suy nghĩ.
Cao giai tu sĩ trong Thiên Uyên Thành có vô số, trong đó số có pháp lực thần thông hơn hắn không ít, để bảo vệ cái mạng nhỏ tự nhiên hắn phải chuẩn bị càng nhiều đồ chơi càng tốt.
Nhưng đáng tiếc trong bốn loại phù triện này hiện tại hắn chỉ mới có thể chế được Thái Nhất Hóa Thanh Phù. Mà Phù này chỉ là bán thành phẩm đã có thể che mắt được cấp độ Luyện Hư tu sĩ. Như vậy hắn nên cố gắng luyện chế thêm một hai đạo để có thể sử dụng khi cần kíp.
Các loại Phù còn lại thì cũng không cần phải vội, sau này từ từ lĩnh ngộ là được.
Hàn Lập nghĩ thông suốt như vậy, cổ tay rung lên, thanh hà từ trữ vật trạc đại phóng quét về phía mặt đất. Quang mang tắt đi xuất hiện trên mặt đất các cẩm hợp, ngọc hợp và các chai lọ lớn nhỏ khác nhau.
Hàn Lập trảo vào hư không, nhiếp một cái cẩm hợp vào trong tay.
Khi nắp hộp mở ra, bên trong là một miếng da thú màu hồng không biết tên, bề mặt miếng da chớp lóe linh quang, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Hàn Lập không thèm nhìn, ném miếng da thú này vào không trung, sau đó há miệng phun ra một đoàn linh quang bao miếng da thú lại.
Lưỡng thủ hắn kháp quyết, màu sắc của linh quang biến đổi thành màu xích hồng của hỏa diễm, khí thế trở nên hừng hực.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Tấm da thú trong xích diễm cực nóng lại không bị đốt cháy mà ngược lại phát ra linh quang chói chang, bề mặt càng lúc càng trong suốt.
Lúc này Hàn Lập đưa tay điểm chỉ vào ngọc hợp.
Nắp ngọc hợp mở ra… từ bên trong bay ra các cỗ phấn mạt nhiều màu nhập vào trong hỏa diễm.
Nhất thời thanh âm “Đùng, đùng…” vang lên, các phấn mặt hóa thành nhiều điểm linh quang bám trên bề mặt miếng da.
Bề mặt miếng da lập tức chớp động quang mang trong vô cùng rực rỡ.
Mười ngón tay của Hàn Lập múa lên không ngừng, hai mắt nhắm lại.
Trong mật thất lúc này chỉ vang lên duy nhất thanh âm hỏa hoa bạo liệt.
Cứ như vậy hai tháng đã trôi qua.
Tại mật thất cơ hồ trung bình khoảng vài ngày lại phát ra một tiếng nổ nặng nề. Quá trình này xảy ra liên tiếp hơn mười lần sau đó trở nên hoàn toàn yên lặng.
Nửa tháng tiếp theo, cửa mật thất đột nhiên mở ra, Hàn Lập từ bên trong đi ra, đôi mày nhíu chặt, đi thẳng đến đại sảnh.
Pháp trận trong đại sảnh vẫn tản ra linh quang nhàn nhạt, bát giác pháp bàn phun ra đạm ngân sắc quang mạc, trên quang mạc các quang điểm lúc trước trở nên mơ hồ không rõ.
Hàn Lập nhìn một chút rồi không chút do dự thay mới vào pháp trận các cao giai linh thạch mới rồi khởi động lại pháp trận.
Bát giác pháp bàn phát ra ngân mang chói mắt, lần này trên ngân sắc quang mạc thể hiện rõ ràng tất cả các điểm ảnh. Ánh mắt Hàn Lập trở nên sáng như sao nhìn diễn biến, gương mặt trở nên âm tình bất định.
Bốn quang điểm lần trước giờ này đã tụ lại chỉ cách động phủ của hắn chừng bốn năm trăm dặm.
Lần bế quan trong mật thất kỳ này, Hàn Lập đã luyện chế ra được một đạo Thái Nhất Hóa Thanh Phù, nhưng hắn phải xuất quan là do các Phệ Kim Trùng phóng ra lần trước có một số con biến mất, không rõ là bị bắt hay bị giết chết.
Mà đệ nhị Nguyên Anh đang phụ trách trồng linh dược đã từng thông báo cho hắn các tu sĩ xâm nhập này đã dừng ở đây được mấy ngày.
Chẳng lẽ bọn chúng đã tìm được mục tiêu gì rồi?
Hàn Lập lặng yên thầm suy tính một lúc, hốt nhiên hắn khoanh chân ngồi xuống trước quang mạc, lẳng lặng nhìn quang mạc không nói một câu.
Cứ như vậy ba ngày đã trôi qua, các quang điểm vẫn đứng y chỗ cũ không có ý tứ nào tản ra đi chỗ khác.
Đến ngày thứ tư, Hàn Lập khẽ thở dài đứng lên.
Xem ra tự mình phải đi khảo sát một phen.
Mặc kệ bọn này có mục đích gì, nhưng vạn nhất dẫn đến xảy ra chuyện gì tại linh địa của mình, dù hắn có trốn trong động phủ vẫn có khả năng mang họa từ trên trời rơi xuống.
Dù sao với khoảng cách mấy trăm dặm, đối với tu sĩ tu tiên cơ hồ chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Có mấy tên quấy rối này thì làm sao hắn có thể an tâm mà tu luyện cho được, không bằn tự mình đi giám thị hẳn là tốt hơn.
Đương nhiên nếu gặp thuận tiện, Hàn Lập sẽ đục nước béo cò. Dù sao nếu địch không lại thì hắn bỏ trốn, chỉ thế thôi.
Mà đặc biệt hắn hắn đã ngưng luyện ra Lôi Văn Châu và Lôi Bào, lại có thêm một đạo Thái Nhất Hóa Thanh Phù, nên tự tin nắm chắc thêm vài phần.
Bốn người này không biết hắn dùng Vạn Lung Châu giám thị nên chắc chắn không phải là cấp độ Hợp Thể Kỳ tu sĩ.
Như vậy sự sợ hãi trong lòng Hàn Lập lại giảm thêm vài phần.
Trong lòng tính toán lập kế một hồi, quanh thân Hàn Lập nổi lên thanh quang, hóa thành một đạo thanh hồng độn xuất ra ngoài động phủ.
Vừa ra khỏi động phủ, trong miệng Hàn Lập lẩm bẩm niệm chú, cả thân hình dần dần mờ nhạt rồi trở nên trong suốt.
Loại Độn thuật ẩn nấp này tuy không bằng Thái Nhất Hóa Thanh Phù nhưng nếu không cẩn thận lục soát thì cũng không dễ dàng phát hiện.
Chỉ dùng loại độn thuật này cũng là đủ rồi.
Sau một khắc, Hàn Lập khống chế độn quang, đi thẳng đến vị trí có nhóm tu sĩ xâm nhập.
Cự ly mấy trăm dăm, ứng với độn tốc của Hàn Lập hiện giờ chỉ trong chốc lát công phu đã tới nơi. Nhưng hắn cố ý hạ thấp tốc độ để giữ bí mật, bất quá sau thời gian uống cạn tuần trà hắn cũng đạ tiếp cận mục tiêu.
Cách vị trí mục tiêu không xa lắm, Hàn Lập lặng lẽ hạ độn quang, linh quang toàn thân lóe lên biến thành sắc thâm trầm, tiếp theo hắn dùng Thổ Độn Thuật chui vào trong đất đi tới phía trước. Trong quá trình đi tới, lưỡng thủ Hàn Lập kháp quyết, thu liễm hơi thở toàn thân.
Sau khi tiềm hành dưới đất hơn mười dặm, hốt nhiên Hàn Lập dừng độn quang lại, hai mắt nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm khẩu quyết.
Mặt đất đen tuyền xung quang đột nhiên chớp động điểm điểm kim quang, tiếp theo các con Phệ Kim Trùng bắn ra, lóe lên chui vào trong tay áo Hàn Lập.
Thu hồi thần niệm bám trên người các con Phệ Kim Trùng, ánh mắt Hàn Lập chớp lóe mấy cái, trên mặt hắn hiện ra một tia cổ quái.
“Những người này đang tìm đồ. Nhưng mà món đồ muốn tìm đó lại nằm tại địa phương này thật làm cho người ta bất ngờ. Bất quá bọn này có thể phát hiện ra sự tồn tại của Phệ Kim Trùng lại diệt sát vài con xem ra có sự tồn tại của cấp bậc Luyện Hư” Hàn Lập thì thào, cúi đầu suy nghị đánh giá tình hình một phen.
Hốt nhiên hắn đưa tay phất vào trữ vật trạc, linh quang lóe lên, xuất hiện trong tay một đạo phù màu tím.
Bề mặt đạo phù này lấp lánh giống như bằng kim loại, trên đó có chớp động nhiều ngân văn thật nhỏ. Chính là đạo Thái Nhất Hóa Thanh Phù do hắn vừa luyện chế ra.
Đạo phù này do hắn đã có kinh nghiệm nên uy lực hơn xa đạo đã dùng tại Chích Quang Đàm.
Hắn cảm thấy không nắm chắc có thể bị cấp Luyện Hư tu sĩ phát hiện ra tung tích hay không nên mặc dù tiếc nuối vẫn phải cắn răng sử dụng đạo phù này để đem thân thể hóa thành hu vô tiến lại gần xác minh lại lịch của bốn tu sĩ này.
Thái Nhất Hóa Thanh Phù tuy quý hiếm nhưng làm sao bằng tính mạng của mình, vì vậy tự nhiên Hàn Lập sẽ không tiếc rẻ.
Hơn nữa đạo Thái Nhất Hóa Thanh Phù này không giống với đạo không trọn vẹn lần trước, bên cạnh vấn đề có uy lực hơn xa mà còn có thể xài đi xài lại nhiều lần.
Tử sắc đạo phù bạo liệt, ngân mang từ Ngân Khoa Văn phát ra chói mắt vây quanh Hàn Lập bay múa một hồi.
Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, hắn đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Vài tiếng vang nhỏ “phù, phù” phát ra, các phù văn hóa thành một đoàn ngân vụ bao Hàn Lập lại trong chớp mắt.
Một lát sau ngân vụ tan hết, tại chỗ trống không.
Trong Kim Khuyết Ngọc Thư, trong chương về đạo phù tuy không thể hiện trọn vẹn tất cả nhưng về phần chế tạo đạo phù ẩn nấp lại đầy đủ bốn loại. Do vậy khi Hàn Lập vừa sử dụng liền có cảm giác khác biệt lần trước.
Lúc này hắn vẫn có thể điều động pháp bảo và một số lượng lớn linh lực. Đương nhiên nếu thực sự khu sử bảo vật hoặc thi triển một công pháp quá lợi hại thì dĩ nhiên uy năng của Thái Nhất Hóa Thanh Phù sẽ tự bị phá hủy.
Nhưng như vầy là Hàn Lập đã cảm thấy mỹ mãn.
Tối thiểu trong trạng thái hư vô, hắn vẫn có thể giành tiên cơ phát động công kích.
Hắn liền thúc dục pháp quyết, thân hình bay nhanh rồi mất hút phía trước.
Sau khi phi độn được vài dặm, Hàn Lập bắt đầu dè dặt nhẹ nhàng đi từ từ về phía trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/07/2019 03:36 (GMT+7) |