Hàn Lập - Quyển 14

Phần 9

Lúc này Hàn Lập đã ở cách xa ngoài hai nghìn dặm, trên một tòa tiểu sơn, dung nhan biến đổi, hóa thành một trung niên nhân có ba chòm râu dài, thân hình cũng thấp xuống vài tấc.

Giờ phút này toàn bộ linh khí trên người hắn đã tiêu sạch, một lần nữa trở thành một tên luyện thể sĩ phổ thông. Hai mắt hắn khép hờ ngồi đả tọa trên một tảng đá, mặt không chút biểu tình.

Một lát sau, đột nhiên Hàn Lập mở hai mắt ra, khóe miệng mỉm cười, thì thào:

“Lúc tối hậu cũng tán hết một tia Hỏa Linh cuối cùng. Trừ phi bọn chúng đến trước mặt kiểm tra, nếu không tuyệt đối vô phương dò xét được”.

Bất quá ngay cả như vậy, Hàn Lập cũng không có ý tứ rời đi ngay.

Danh tiếng của hắn lúc này đã vang dậy, cho dù hắn đã biến đổi dung mạo và khí tức nhưng cũng nguyện không dám mạo hiểm.

Vì vậy hắn nhảy xuống khỏi tảng đá, phóng chạy lên núi.

Sau một lúc, hắn đi đến một vách núi bị vô số dây leo và bụi cây che khuất, đứng đánh giá xung quanh vài lần, vừa lòng gật đầu, lập tức hít một hơi thật sâu, hai nắm tay phát ra kim quang chói mắt, nhắm vào thạch bích phía trước liên hoàn đánh ra.

Tiếng nổ ầm ầm liên tiếp truyền ra, một thạch động thâm u sâu vài trượng đã được hình thành. Thân hình hắn nhoáng lên, quỷ dị tiến nhập vào trong, rồi quay lại hướng cửa động, đánh một quyền vào đỉnh động. Nhất thời một đống đá vụn rơi xuống phủ lấp cả cửa động. Thạch động trở nên tối đen.

Hàn Lập không thèm để ý, thủ chưởng lộn chuyển, một khỏa nguyệt quang thạch sớm đã chuẩn bị xuất hiện trong tay.

Hắn giơ tay vỗ nhẹ nhàng vào đỉnh động, nguyệt quang thạch được cự lực đẩy tới dễ dàng khảm vào đỉnh thạch động.

Dưới sự soi sáng của oánh quang nhàn nhạt, thạch động đã được nhìn rõ được bán phần.

Hàn Lập tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xuống. Linh Giới Thủ Trạc trên tay lóe lên, lấy ra Huyết sắc tiểu bình, song mục phát ra kỳ quang đánh giá.

Tiểu bình ngoài việc không ngừng phát ra Huyết hồng quang mang, còn lại các mặt khác cũng bình thường. Chất liệu bình sờ vào thấy bóng loáng dị thường, giống như bằng sứ.

Hàn Lập nhẹ nhàng vuốt ve tiểu bình, trong lòng âm thầm tính toán, trong đầu không khỏi hiện ra tất cả trí nhớ về Thần Huyết của tên Phệ Viêm.

Sau một lúc lâu, hắn nhướng mày, từ trong trữ vật thủ trạc lấy ra một cái bát ngọc bích, rồi mới mở tiểu bình ra nghiên đổ vào bát ngọc.

Tử mang ở miệng bình lưu chuyển, thật lâu sau mới có bảy tám giọt chất lỏng màu tím sậm chậm rãi đổ ra rơi vào trong ngọc bát. Các giọt này đều phân tán mà không dung hợp lại.

Hai mắt của Hàn Lập nhíu lại cẩn thận ngắm nhìn một hồi, rồi mới giơ một ngón tay nhẹ nhàng điểm vào một giọt. Kết quả tại vị trí tiếp xúc, giọt chất lỏng bỗng tự nhảy dựng lên, đem đầu ngón tay bao bọc lại, vẻ như muốn xâm nhập vào trong.

Hàn Lập chau mày, từ đầu ngón tay chợt lóe kim quang, liền ngăn cách giọt chất lỏng này bên ngoài, sau đó ngón tay nhẹ nhàng rung lên, giọt chất lỏng này lại rơi vào bát ngọc.

“Không sai. Chính là Linh Tộc Thần Huyết, không phải đồ giả” Trong mắt Hàn Lập hiện sự hưng phấn.

Hắn đổ các giọt chất lỏng này vào tiểu bình, sau đó cẩn thận bỏ tiểu bình lại vào trong trữ vật thủ trạc. Bản thân mình thì tĩnh tâm ngồi xuống nghỉ ngơi trong sơn động.

Mặc dù hiện tại hắn không có pháp lực, nhưng năng lực tích cốc không mất, căn bản không cần ăn uống.

Sau đó không lâu, nhiều đạo thần niệm quét qua tiểu sơn của Hàn Lập, nhưng trên người hắn không còn linh khí, tự nhiên các đạo thần niệm này đều bỏ qua không chú ý đến sự hiện hữu của hắn.

Mấy ngày sau, tần suất lục soát của thần niệm ngay càng thường xuyên, thậm chí có ngày hơn mười lần. Nhưng nửa tháng trôi qua, chỉ còn có hai ba lần. Rồi sau hai tháng thì thi thoảng mấy ngày một lần. Mà thần niệm lục soát cũng kém cường đại hơn mấy lần đầu, rõ ràng là đã thay đổi người lục soát.

Nhưng Hàn Lập vẫn yên lặng trốn trong thạch động. Nửa năm nhanh chóng trôi qua, không còn thần niệm quát qua. Hàn Lập cảm ứng được biến hóa này, trong lòng vui vẻ.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục chờ thêm mấy tháng nữa, mới chọn một ngày lành phá cửa động, chậm rãi đi ra.

Hắn nhìn phụ cận xung quang, thấy cũng có gì biến hóa khác thường, bèn cười hăng hắc, vung tay áo, sải bước chạy thẳng xuống chân núi.

Không lâu sau, thân hình hắn đã biến mất trong rừng rậm.

Một năm sau, trong một tòa tiểu thành gần Lạc Nhật Thành, có một tên luyện thể sĩ thanh niên có khuôn mặt xa lạ, vội vã mua đồ ăn cùng một số đồ vật, rồi nghênh ngang rời đi, không biết tung tích.

Bởi vì việc truy tìm không có kết quả nên chuyện tình Thần Huyết dần dần được truyền khai. Hơn nữa lại có một số tu sĩ và luyện thể sĩ có tham gia cuộc chiến giữa tam tộc chứng minh, sự thật quả thật oanh động mấy năm liền.

Đẳng cấp Luyện Hư cỡ Hoàng Lương Linh Quân trực tiếp xuất thủ lại bị một tên Hóa Thần tu sĩ cướp đồ trên tay khiến cho thiên hạ không khỏi lấy làm kỳ quái.

Hoàng Lương Linh Quân vẫn có chút không cam lòng. Sau khi trở lại Lạc Nhật Thành, vẫn điều tra chuyện này trong nhiều năm liên tiếp, đồng thời tìm hiểu thân phận của gã tu sĩ đoạt bảo nhưng kết quả khiến hắn cực kỳ bất đắc dĩ. Tên đoạt bảo kia không biết chui ra từ lỗ nào, hoàn toàn không có chút đầu mối.

Tiếp theo hai năm sau, Hoàng Lương Linh Quân rời Lạc Nhật Thành, đi ước hẹn cùng Hoàn Thiên Kỳ đi Man Hoang thế giới. Không còn ai quan tâm đến chuyện này, thế là chuyện Thần Huyết trôi vào dĩ vãng.

Mấy năm sau, tại một tòa cự sơn nguy nga vắng bóng người, trong một không gian tối như mực, một bóng người lẳng lặng đả tọa, trên người chớp động kim quang không ngừng.

Bên cạnh bóng người này nằm lăn lóc một cái Huyết sắc tiểu bình, bên trong hình như đã rỗng tuếch.

Bóng người này ngồi xếp bằng không nhúc nhích, nếu không phải bộ ngực hơi nhẹ phập phồng thì đã như một bức tượng. Thời gian trăm năm thấm thoát trôi qua. Đối với phàm nhân chắc đã hơn non nửa chết đi nhưng đối với tu tiên giả chẳng qua chỉ là trong nháy mắt.

Một ngày nọ, một đội ngũ kỵ sỹ cỡi cự lang võ trang hạng nặng, hộ tống một số cỗ thú xa đi qua phía chân núi. Trong một chiếc thú xa có ba người ngồi. Một lão giả tóc xám trắng, một nam đồng kháu khỉnh cỡ sáu bảy tuổi và một nữ đồng yếu ớt tuổi cũng tương tự.

Lão giả kia trán đầy nếp nhăn nhưng da thịt phía dưới cổ lại sáng bóng co giãn mười phần như thanh niên. Hai cánh tay để trần trụi giống như dây leo cây già khô quắt dị thường.

Nhưng quỷ dị chính là mười ngón tay của lão giả rất dài, sắc bén dị thường, hồng quang nhàn nhạt, vạn phần thần bí.

Đôi nam nữ ấu đồng nhìn chăm chú không chớp mắt hồng quang từ móng tay, bộ dáng vô cùng tò mò. Lão giả thấy bộ dáng của bọn chúng chỉ mỉm cười.

Hốt nhiên ở ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chân thú, một thanh âm của một nam tử vang lên:

“Khởi bẩm Hỏa lão, người mở đường phía trước đã trở về, yêu thú và thú dữ trong vòng ngàn dặm Xuyên Vân Sơn đều đã tiểu trừ sạch sẽ”.

Thần sắc của lão giả chợt động, mở ra cửa rèm treo cửa:

“Ân. Tốt lắm. Như vậy Bản thương hào lại mở ra một thương lộ mới. Nội trong mười năm sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn”.

Bên ngoài là một tên trung niên kỵ sỹ vóc người khôi ngô, cỡi một con cự lang biến dị lông trắng như tuyết, đang cung kính đi theo thú xa.

Lão giả liếc mắt nhìn kỵ sỹ, hốt nhiên khẩu khí trở nên nghiêm túc, nói:

“Bất quá, ngươi có dám khẳng định không còn yêu thú ẩn nấp. Nếu có yêu thú có thuật ẩn nấp xảo diệu, không phát hiện yêu khí cũng là việc bình thường”.

“Cái này… hẳn là không. Vãn bối đã thỉnh mấy vị tiên sư dùng thần niệm dò xét cả tòa cự sơn, đích xác không còn yêu thú tồn tại” Sắc mặt của kỵ sỹ hơi thay đổi, nhưng lập tức khẳng định.

“À, nói như vậy xem ra thật sự không có vấn đề. Mấy tên tu sĩ được mời bất quá chỉ có tu vi Kết Đan kỳ nhưng trong núi này khả năng tồn tại cao giai yêu thú không lớn. Cứ như vậy đi, tiếp tục đi tới” lão giả vừa lòng gật đầu, thuận miệng khen ngợi vài câu, rồi buông rèm cửa xuống.

Nhưng đúng vào lúc này, trong không trung phát sinh dị biến.

Một tiếng nổ thiên băng địa liệt từ trên trời cao truyền xuống, tiếp theo thanh âm ầm ầm vang lên liên miên bất tận, không gian phụ cận chợt u ám, cả bầu trời trở nên âm trầm dị thường.

Quá trình biến hóa này chỉ diễn ra trong nháy mắt, thậm chí lão giả còn chưa kịp khép cửa rèm.

“Cái gì vậy?”

Trung niên kỵ sỹ ở ngoài thú xa nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên có hiện tượng lạ trên đỉnh núi mây mờ che phủ, giật mình la lên thất thanh.

Lão giả nhướng mày, gõ vào thùng xa ba lần.

Thú xa lập tức dừng lại.

Lão giả đẩy cửa xe đi xuống, đứng trên mặt đất nhìn về phía đỉnh núi.

Kết quả sắc mặt đại biến.

“Thiên Kiếp! Có tu sĩ đang độ Thiên Kiếp. Có chút kỳ quái. Hình như đây không phải là Tiểu Thiên Kiếp, nhưng lại không giống Đại Thiên Kiếp” Lão giả kinh nghi bất định nhìn thiên tượng điện xà bay múa trên đỉnh núi, có chút run sợ.

Chỉ thấy trên đỉnh núi đã sớm biến thành đen nhánh như đáy nồi, đạo đạo kim ngân lưỡng sắc hồ quang bay tới bay lui trong mây phát ra thanh âm nặng nề. Mà trong mây đen, cỗ cỗ bạch sắc cuồng phong gào thét không ngừng tàn phá đỉnh núi làm cho cát bay đá chạy, cây cối văng tung tóe.

Lúc này tất cả xa đội đều dừng lại, các kỵ sỹ đếu trợn mắt há hốc mồm nhìn kỳ cảnh trong đời khó thấy.

Mà trong một vài thú xa khác, có mấy bóng ngươi bay lên phi độn đến phía lão giả.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 14
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 27/07/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 28
Phần 9 Liên hoa không ngừng nở rộ, vết rách đầy trời bị san bằng, đem uy lực một kiếm của Giang Nam càn quét không còn! Liên hoa càng lúc càng lớn, chí bảo oai nở rộ hoàn toàn, áp hướng Giang Nam! Tam tôn đạo nhân cùng cười nói: Đạo hữu chớ có càn rỡ, còn nhận được chúng ta sao? Như thế nào không nhận biết? Đại La bảo kiếm đột nhiên biến hóa, hóa thành một chiếc chuông lớn, va chạm cùng chí bảo của Thanh Liên tiên tôn, trong tiếng vang xa, chậm rãi đem tam tôn chấn đến lảo đảo, nhất thời uy lực chí bảo rơi xuống thật lớn. Giang Nam...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Miêu Nghị – Quyển 10
Phần 9 Miêu Nghị sững sờ một chút, rất nhanh thì hiểu rõ trong lòng. Lúc này là khoảng thời gian mà những người phía dưới đang rầm rĩ đắng lòng, bây giờ mà ngươi tổ chức hôn lễ, có lẽ ở ngoài mặt thì người ta cứ chúc phúc một cái nhưng khi quay lưng lại thì không biết sẽ mắng té tát ra sao, quả thật là quá không thích hợp để lo liệu việc cưới xin cho tử tế. Sau khi đôi bên lại bàn bạc một chút về việc qua lại giữa địa bàn của các bên, đôi vợ chồng dõi theo hình bóng của Miêu Nghị vụt qua bầu trời mà đi. Đào Thanh Ly...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 23
Phần 9 Lục Thiếu Du lấy ra bình ngọc, lẽ ra còn bảy phần nhưng Thiên Độc Yêu Long đã dùng hai phần, còn lại phân cho Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Phi Thiên Ngô Công cùng Tiểu Long, hẳn sẽ tìm được thêm cơ hội đột phá. Được! Mọi người cùng gật đầu, tiếp nhận bình ngọc sau đó tìm nơi luyện hóa. Khi mọi người đã tự tách ra tu luyện, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ Thời Không Lao Ngục của mình, hắn đã tính toán khi mình lĩnh ngộ thời gian sẽ dung hợp vào, tới lúc đó uy lực Thời Không Lao Ngục nhất định càng thêm cường hãn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng