Đại hán biến thành Hỏa Điểu trong lòng quá sợ hãi, không kịp kêu lên, chỉ đàng há miệng phun ra một mảnh hỏa diễm màu tím trải rộng hơn mười trượng che ở trước người.
Nếu như Hàn Lập lẻn vào vùng phụ cận mà nói, vừa vặn sẽ bị mảnh hỏa diễm này cuốn vào.
Thế nhưng ngoài dự liệu của đại hán đầu trọc, Hàn Lập ngay từ đầu đã không đem mục tiêu đặt trên người hắn, mà sau khi bạch quang lóe lên, song thủ như thiểm điện hiện ra rồi đặt trên đỉnh đầu cự cầm.
Đừng xem hình thể cự cầm khổng lồ như vậy, thế nhưng phản ứng vô cùng nhanh nhạy.
Trong sát na lúc Hàn Lập xuất hiện, cự cầm đang giao thủ đột nhiên nhổ là một đạo cột sáng lam sắc.
Cột sáng này chưa tới gần thân, thế nhưng không khí tại vùng phụ cận lại vang lên một loạt thanh âm “Rẹt rẹt”, từng mảnh hàn băng có độ dày không đồng nhất làn tràn mà ra.
Đạo cột sáng này không ngờ lại vô cùng hàn lãnh, hoàn toàn không thua gì Kiền Lam Băng Diễm của Hàn Lập, phảng phất như không khí bị đông lại, rồi ngăn ở trước mặt Hàn Lập.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên quang mang kinh ngạc, nhưng mà đối mặt với cột sáng này hắn cũng không có tránh né, tay áo vung lên, từng mảnh bụi xuất hiện trước người.
Cột sáng lam sắc tiến vào trong phạm vi của nó, phảng phất tựa như tiến vào trong nước, bị đông cứng lại.
Khí thế của cột sáng lập tức bị trì hoãn, trong tay áo Hàn Lập lóe lên ngũ sắc quang hà, hắn duỗi bàn tay trắng noãn như ngọc ra.
Năm ngón tay từ trên ngực trượt xuống, năm khỏa quỷ đầu dữ tợn như thiểm điện lập tức biến mất không thấy, tiếp đó từ trong lòng bàn tay tuôn ra một mảnh ngũ sắc quang diễm, quang mang chớp động, ngưng trọng dị thường.
Trải qua nhiều năm tu luyện như thế, hai bàn tay Hàn Lập rốt cục cũng đã luyện thành Bách Mạch Luyện Bảo Quyết, tùy tiện có thể thi triển ra, thế nhưng có thể đem toàn bộ uy năng của Nguyên Từ Thần Sơn cùng Ngũ Tử Đồng Tâm Ma hoàn toàn phát huy, thậm chí sau khi kết hợp với lực thân thể, lực lượng còn tăng lên gấp bội. Uy năng này còn có thể tăng trưởng theo tu vi cảnh giới sau này.
Một tiếng động thật nhỏ vang lên, cột sáng lam sắc rốt cục đã đột phá sự ngăn cản của Nguyên Từ Thần Quang, đánh lên trên bàn tay Bạch Ngọc.
Thế nhưng ngũ sắc quang diễm ở ngoài bàn tay lại xoay tròn, cột sáng lạnh vô cùng này lập tức lóe lên rồi chui vào tay hắn, bàn tay lại không bị thương mảy may.
Cự cầm thấy vậy, một cái đầu hổ khác cũng không chút do dự dựng lên, một cỗ âm ba trong suốt không tiếng động được phun ra, đón đầu trùm tơi Hàn Lập.
“Hừ”.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, kim quang trên người đại phóng, tiếp đó nhoáng một cái, linh quang bích lục bao lấy cả người, thoáng cái xông vào màn âm ba này, ‘Ầm ầm’ một tràng âm thanh muộn hưởng vang lên, âm ba cùng kim quang đụng vào nhau, tạo ra tiếng bạo liệt liên miên không dứt.
Thế nhưng Hàn Lập đối với vụ bạo liệt này không để vào mắt, chỉ sau vài cái chớp động, thân thể đã phá tan màn âm ba bao quanh người, cánh tay khẽ động, hai nắm tay đập xuống.
Cự cầm cũng được coi như là loại dị thường hung mãnh, thân hình chỉ đảo sang bên cạnh, cự trảo chớp động lóe lên hàn mang, chộp ngược lên không trung.
Tiếng xé gió vang kên, Cả người Hàn Lập đều bị một trảo này bao trùm.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hai cái nắm tay, một cái được quầng trăng mờ bao quanh chớp động không thôi, một cái lại được ngũ sắc quang diễm bao quanh lưu chuyển bất định, không chút do dự đáng lên cự trảo.
Oanh oanh hai tiếng nổ mạnh! Cự cầm bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, chỉ thấy cự trảo bị đánh gập lại, móng nhọn chớp động từng khúc từng khúc vỡ vụn ra, lập tức hóa thành một đoàn huyết vụ.
Tiếp đó bóng người lóe lên, sắc mặt Hàn Lập không chút biểu tình, thoát khỏi màn huyết vụ.
Song đầu cự cầm trong mắt bắn ra quang mang ngoan độc, cũng không để ý tới một trảo đã bị hủy, hai cái đầu đột nhiên ngỏng lên, hai cái miệng như bồn máu, hung hăng táp tới Hàn Lập.
Một cỗ gió tanh đập vào mặt mà đến.
Đầu trọc đại hán bên kia cùng đám người Xích Dung tộc nhân cũng đã có phản ứng, lập tức kinh sợ cũng công tới.
Một cỗ tử diễm cùng vô số hỏa cầu chằng chịt dày đặc kích xạ ra, nhưng trên đường bay tới lại dung hợp làm một thể, biến thành xích hồng hỏa hải rộng trăm trượng.
Những Hỏa Điểu kia thân hình khẽ động, đều chui vào trong ngọn lửa không còn thấy bóng.
Hỏa qung một hồi quay cuồng, thoáng cái sóng lửa cự đại xoáy lên cao tới vài chục trượng, thẳng đến Hàn Lập bên này.
Thế nhưng Hàn Lập lúc này sao lại để cho bọn chúng có cơ hội giáp công. Hai tay đã sớm bấm niệm pháp quyết, sau lưng hiện ra kim quang sắc Pháp Tướng ba đầu sáu tay, trong đó hai cái cánh tay đột nhiên trở nên mơ hồ, không ngờ lại biến thành hư ảo.
Cơ hồ cùng lúc đó, phía trên đầu cự cầm đột nhiên lóe lên kim quang, thoáng cái từ trong hư không dần hiện ra một cánh tay thật lớn, bàn tay lớn gần một trượng, phát ra kim quang chói mắt, đột nhiên nắm tay đập xuống.
“Bang bang” hai tiếng nổ vang lên, sau đó cự đại kim quang quyền bất ngờ đan vào nhau nện lên người cự cầm, thoáng cái đập cho yêu vật này loạng choạng, không cách nào ổn định lại thân thể.
Tiếp đó Hàn Lập hướng tới biển lửa, một tay xoắn tới nhanh chóng nhấn một cái.
Một tòa cự sơn màu đen bỗng nhiên hiển hiện ở trước người, quay tít một vòng sau đó liền biến thành một tầng màn sáng cao lớn, vòng lại nghênh tiếp sóng lửa trước mặt.
Tiếng oanh minh nổ ra, hỏa diễm vòi lửa đan vào nhau quay cuồng bất định, nhất thời giằng co không rõ.
Nguyên Từ Thần Quang mặc dù có thể hóa thành Ngũ Hành chi lực cùng biến thành vô hình, thế nhưng tự nhiên cũng có mức cực hạn, nhiều Xích Dung tộc nhân như vậy thôi phát ra hỏa diễm chi lực đánh úp lại, mình cũng chỉ đành khó khăn chống đỡ mà thôi.
Nhưng mà mục tiêu nguyên bản của Hàn Lập vẫn không thay đổi.
Hắn thừa dịp có cơ hội tốt này, đầu vai hơi chút run lên, bốn cánh tay ở sau lưng còn lại đều lóe lên biến mất.
Cùng thời gian này, bốn phía trong hư không quanh thân cự cầm lóe lên bốn kim quang sắc cánh tay lớn.
Đám kim quang cánh tay này vạch phá hư không quỷ dị tung ra một trảo, bàn tay giống như hình với bóng, uốn éo ở đầu, cổ cự cầm.
Mà đầu cự cầm này vừa rồi mới chịu một kích, lúc này mới tỉnh lại, bắt gặp tình cảnh này, tự nhiên rất kinh hãi, thân hình khổng lồ liều mạng vặn vẹo, thế nhưng hai cánh của nó bỗng nhiên trầm xuống, giống như một tòa núi lớn đè lên khiến thân thể không cách nào nhúc nhích.
Mặt khác hai cái đại thủ kim quang sắc chẳng biết lúc nào kéo lấy một cái cánh, khiến nó không cách nào di chuyển.
Cự cầm sợ hãi hồn phi phách tán, chưa kịp thi triển thần thông thoát thân, cái cổ của nó đã bị kim quang đại thủ đồng thời phát lực xoắn một cái, bốn cỗ lực lượng đồng thời phát động.
Cự cầm cũng coi như là tương đối mạnh, nhưng với lần đọ sức này, cái cổ lại vang lên hai tiếng “Răng rắc” sau đó đã bị bẻ thành hai đoạn.
Hai tay Hàn Lập lúc này mới buông lỏng pháp quyết, kim sắc Pháp Tướng sau lưng bỗng nhiên biến mất, mà sáu kim quang sắc thủ cánh tay cũng biến mất không thấy.
Hai cái đầu cùng thân thể cự cầm từ trên không trung rơi xuống.
Khóe mắt Hàn Lập giật giật, tay áo run lên, ba đoàn ngân sắc hỏa cầu lập tức bắn ra, lóe sáng đánh lên đầu cùng thân thể cự cầm.
“Xì” Vài tiếng, sau đó ngân diễm nở rộng, trong nháy mắt lập tức đem cái xác này biến thành tro, sau đó tụ lại ở giữa, biến thành một đoàn ngân sắc Hỏa Điểu bay vụt về.
“Chạy!”
Thấy Hàn Lập khẽ nhấc tay đã có thể diệt sát cự cầm có thực lực cơ hồ tương đương với chính mình, đại hán đầu trọc kích động quay cuồng lẫn trong biển lửa truyền ra thanh âm hoảng sợ.
Tiếp đó truyền ra tiếng xé gió, chỉ thấy Hỏa Điểu từ trong ngọn lửa lóe lên rồi bắn ra, tất cả đều hướng tới không trung mà bay.
Xem ra đại hán Xích Dung tộc rốt cục đã minh bạch chính mình căn bản không phải là đối thủ của Hàn Lập, hơn nữa còn có đám người Thiên Bằng nhân đứng một bên chăm chú nhìn, lúc này quyết đoán chuẩn bị bỏ chạy.
“Thiên Minh, đi thôi, chỗ này không còn kiếm ăn được nữa đâu!”
Trên bầu trời đột nhiên truyền tới thanh âm của một vị nam tử hơn ba mươi tuổi Thiên Bằng tộc, tiếp đó ngân hồ ở trên không trung lóe lên, ba cái ngân sắc Đại Điểu bỗng nhiên hiện thân, người của Thiên Bằng không ngờ tới lại tìm được đại viện binh, một mực ẩn nấp một bên không ra rốt cục cũng nhịn không được xuất thủ.
Vô số đạo ngân hồ như đàn vịt mò cá bổ ra, trong nháy mắt hóa thành cự đại điện võng đón đầu chụp xuống.
Đại hán đầu trọc biến thành Hỏa Điểu, trong miệng phát ra một tiếng hét dài, lập tức lấy hắn làm trung tâm, những Hỏa Điểu khác đồng thời tụ lại, dung hợp bên cạnh hắn tạo thành một siêu đại Hỏa Điểu thân dài mười trượng.
Hỏa Điểu này toàn thân toát ra hỏa diễm màu tím, hai cánh mở ra, sau đó thoáng cái phá tan lưới điện.
Ba cái ngân sắc Đại Điểu cả kinh, không dám đón đỡ, đều tự động nhường lối.
Hỏa Điểu màu tím phóng đại ra, chẳng qua là chỉ vài cái chớp động, thoáng cái chui ra khỏi vòng vây, xuất hiện ở một nơi cách đó hơn mười trượng.
Tốc độ bỏ chạy cực nhanh, có thể khiến người ta rợn người.
Hàn Lập mắt thấy cảnh này, tinh quang lóe lên, lẳng lặng trôi nổi tại chỗ, không có ý định đuổi theo.
Hai ba tên ngân điểu chần chờ một lát, sau đó cũng đều không dám đuổi theo.
Ngược lại ngân hồ bên ngoài thân thể chúng nó lóe lên, sau một hồi sấm rền vang, một lần nữa lại biến thành hình người.
“Cảm ơn các hạ đã xuất thủ tương trợ. Nếu không mấy người bọn ta thật sự không tránh khỏi kiếp nạn này. Thế nhưng gương mặt huynh đài có phần lạ lẫm, có phải là tộc nhân một mực ẩn tu ở hải ngoại?” Nam tử cầm đầu Thiên Bằng tộc đối mặt với lực lượng một người có thể áp bức một đám Xích Dung tộc nhân là Hàn Lập, không chút nào dám chậm trễ, từ rất xa đã ôm quyền hỏi thăm.
“Có phải là người Thiên Bằng hay không. Hàn mỗ tự mình cũng không rõ lắm. Xuất thân của ta có điểm đặc biệt, lẻ loi một mình tại hải ngoại tu luyện đến nay, lần này là lần đầu tiên phản hồi Phong Nguyên đại lục. Nhưng mà từ bên ngoài nhìn vào, thật sự ta cùng các ngươi rất giống nhau, nếu không cũng không có xuất thủ, đuổi Xích Dung nhân kia đi.” Tâm niệm của Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, thế nhưng trong miệng vẫn bình tĩnh nói.
‘Ha ha, các hạ không cần phải nghi ngờ. Ngươi nhất định là tộc nhân hậu đại mà Thiên Bằng tộc chúng ta còn sót lại.
“Không chỉ nói là bề ngoài, chỉ bằng vào thân thể phát ra Thiên Bằng khí tức, đã tuyệt đối không giả rồi. Hơn nữa khí tức nồng như thế, huynh đài hẳn là đích hệ tộc nhân. Nếu không, chút linh phong trên trời cũng sẽ không nhanh như vậy tìm được các hạ.” Người tên là Phong Khiếu của Thiên Bằng cười lớn nói.
“Huynh đài ở hải ngoại tu luyện thần thông, cho nên mới không giống với bọn ta.” Nữ tử dung mạo xinh đẹp Thiên Bằng tộc kia cũng giật mình.
“Quả thực, những thứ khác có thể giả bộ. Thế nhưng Thiên Bằng khí tức tuyệt sẽ không sai. Nếu không, mấy chi trong Ngũ Quang tộc ngoại hình cũng giống chúng ta, chẳng phải là không cách nào phân biệt sao.” Nam tử trẻ tuổi của Thiên Bằng tộc mỉm cười nói.
Hàn Lập nghe hết những lời này, trong lòng cũng hơi buông lỏng. Xem ra luyện hóa cánh Côn Bằng quả thực có thể giúp mình che dấu thân phận, lúc này đây ngược lại là không có xuất thủ nữa, lúc này hắn thản nhiên nói:
“Mấy vị khẳng định như vậy, xem ra ta là người của Thiên Bằng hẳn là không phải giả. Thế nhưng vừa rồi ta nghe thấy mấy người Xích Dung tộc kia nói chuyện, tựa hồ tình hình của Thiên Bằng tộc ngày nay không quá tốt thì phải.”
“Điều này khó mà nói được. Có thể là thằng nhãi Thiên Minh này chẳng qua là nói chuyện giật gân thôi, cũng có thể là trong tộc thật sự xảy ra đại sự gì đó. Nếu không, chúng ta mặc dù là Phi Linh thất thập nhị chi trong Thiên Bằng tộc, mặc dù tương đối nhỏ yếu, thế nhưng bọn họ cũng không dám hiển nhiên lẻn vào đây như vậy, lại còn dám cướp tiến tới đoạt đồ.” Vừa nghe Hàn Lập nói những lời này, thần sắc của Phong Khiếu trở nên âm trầm.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/07/2019 11:36 (GMT+7) |