Linh quang trong đầu Hàn Lập lóe lên, rốt cục phát giác ra vì sao mình cảm thấy quen thuộc.
Từ đám hắc vụ chảy ra bên ngoài thạch tháp, rõ ràng khi hắn ở trên bán đảo Vụ Hải đã từng ngửi thấy mùi nấm mốc quỷ dị này.
Chỉ có điều hắc vụ ở nơi này phát ra cực kỳ mỏng manh, tựa hồ bị vật gì đó nghiêm mật trói buộc.
Trong lòng Hàn Lập có chút kinh ngạc, thế nhưng nếu như nơi đây được đám Thiên Bằng nhân coi là cấm địa, vậy hắn tự nhiên sẽ không cố ý khơi chuyện làm gì.
Lúc này bắt chước những người khác, độn quang lướt qua, muốn vòng qua đường phụ cận mà bay.
Thế nhưng khi Hàn Lập nghiêng người bay đi cách cự tháp trăm trượng! Đột nhiên một cỗ khí tức làm cho toàn thân người ta run rẩy từ trong cự tháp bộc phát lên ngút trời.
Hàn khí sau lưng bốc lên, hắn giật mình một cái, thân hình lại hơi khựng lại.
Đây là…
Hàn Lập ngừng độn quang, quay đầu lại, hai mắt thoáng cái gắt gao nhìn thẳng về phía cự tháp.
Chỉ thấy cự tháp ở phía xa tản mát ra hắc minh vụ, chẳng biết lúc nào thoáng cái biến thành nước sơn nồng đặc đen như mực. Ký hiệu bên ngoài của tòa tháp không ngừng chớp động lên lên đủ các loại ánh sáng, thế nhưng vô pháp ngăn được hắc khí đang trào ra bên ngoài.
Thế nhưng cũng may thất sắc quang mạc ở trên đỉnh tháp không ngừng phát sáng, tất cả đám hắc khí này đều bị cấm chế của thạch tháp vây trong một phạm vi nhất định. Thế nhưng chỉ một lát sau, hắc vụ tràn đầy bên trong quang mạc, khiến thất sắc quang mạc lắc lư dữ dội, giống như tùy thời đều có thể nứt vỡ ra vậy.
Đám Thiên Bằng nhân đang phi hành ở gần đấy mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều ngừng lại, lăng không nhìn dị biến phát sinh trên Phong Linh tháp.
Hàn Lập cảm giác đôi cánh của mình đột nhiên run lên rồi trở nên nóng rực, trên lưng hắn truyền đến cảm giác đau đớn cùng bỏng rát.
Sắc mặt hắn thoáng cái biến đổi.
Đúng lúc này, trong tháp phát ra một tiếng trường minh dị thường ngân cao, hàng trăm Thiên Bằng nhân ở gần vừa nghe tiếng thét này, không ngờ hai mắt khép lại, thân thể từ trên không trung rơi xuống.
Hàn Lập mặc dù vẫn chịu được, thế nhưng khi nghe thanh âm này cũng cảm thấy thần niệm có chút mơ hồ, đồng thời sau lưng lại càng nóng, đôi cánh trong nháy mắt mất đi công hiệu, thân hình thoáng cái lắc lư muốn rơi xuống.
Thế nhưng cũng may là hắn phi hành không dựa cả vào Phong Lôi Sí. Lúc này thanh quang trên người lóe lên, thân thể ổn định lại. Thế nhưng khi ánh mắt nhìn về phía cự tháp, lại tràn đầy vẻ hoảng sợ.
‘Oanh’ Một tiếng động lớn vang lên, tinh thạch trên đỉnh tháp đại phóng ra hào quang, thất sắc quang mạc thoáng cái cũng đại phóng, đồng thời từng đợt chú ngữ tối nghĩa từ trong cự tháp truyền ra, phảng phất như có hơn một trăm người đồng thời niệm pháp quyết vậy.
Lập tức đám Thiên Bằng nhân đang rơi xuống kia, trên người lóe lên linh quang, quanh người cả đám đều xuất hiện một tầng thất sắc quang tráo, thân hình một lần nữa trôi nổi trên không trung.
Thế nhưng trong tháp lại đột nhiên phát ra tiếng thét thê lương, hắc khí bên trong quay cuồng một hồi, sau đó một cự đại điểu ảnh lớn tới vài trăm trượng hiện ra trên không trung. Hư ảnh này toàn thân màu đen nhạt, hai cánh vũ động, bao phủ toàn bộ thạch tháp, tiếp sau đó vang lên một tiếng trường minh, tất cả hắc vụ tăng lên gấp bội, thất sắc quang mạc ở bốn phía lập tức kịch liệt vặn vẹo, khí thế thật là dị thường kinh người.
Lúc này đây, đám Thiên Bằng nhân kia được thất sắc quang mạc bảo vệ, chẳng qua là thân hình nhoáng lung lay một cái, sau đó liền bình yên vô sự. Thế nhưng thân thể lại nơm nớp run run, chớp mắt liền phân tán tới các hướng mà chạy.
Hàn Lập nguyên vốn muốn cùng đám Thiên Bằng nhân chạy đi, lập tức bay ra khỏi vùng phụ cận thạch tháp, thế nhưng trong nháy mắt cự ảnh đại điểu hiện thân, hai cánh ở sau lưng Hàn Lập cũng run lên, không ngờ trong nháy mắt lại hiển hiện ra màu xanh giống như thân ảnh đại điểu, cũng đồng dạng giương ra, lại phảng phất như cùng tương hỗ với hắc sắc đại điểu.
Cùng lúc đó, không khí ở vùng phụ cận bị nén chặt, hắn chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, thân hình cũng vô pháp nhúc nhích mảy may.
Hàn Lập kinh hãi, kim quang đại phóng ra bên ngoài, một cỗ sức mạnh từ tứ chi tuôn ra, muốn thoát khỏi cảnh này. Thế nhưng trong lòng hắn lập tức trầm xuống, bởi vì mặc cho hắn điên cuồn thúc đẩy lực lượng cơ thể cỡ nào, không khí bốn phía phảng phất như tinh cương đúc thành, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, tự nghĩ lại xem có nên gọi ra Chân Ma Pháp Tướng toàn lực triệt hạ tình cảnh bị trói buộc này hay không. Thế nhưng lúc này, tiếng chú ngữ trong thạch tháp bỗng nhiên biến đổi, thoáng cái tăng tốc độ lên gấp đôi, trong thanh âm niệm chú ngữ lại có ẩn ẩn tiếng sấm nổ mạnh. Theo nguyên một đám ký hiệu cổ quái ở gần cự tháp phiêu đãng nổi lên trong hư không, tất cả đều hướng tới hắc sắc điểu ảnh mà bay đi.
Đồng thời, viên thủy tinh cự đại trên đỉnh tháp cũng phát ra một tiếng oàng long, tự động bạo liệt ra.
Một vòng thất sắc ánh sáng mặt trời từ từ bay lên, bỗng nhiên thả ra vạn đạo quang mang, đem tất cả đều điểu ảnh hút vào đó.
Hư ảnh cự điểu tại ký hiệu cùng thất sắc thải quang tạo thành hai tầng cấm chế, rốt cục vì một tiếng kêu quái lạ mà tán loạn.
Bên kia, hư ảnh đại điểu màu xanh sau lưng Hàn Lập cũng lóe lên rồi biến mất.
Thân thể hắn được buông lỏng, khôi phục lại tự do. Nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
Vừa rồi trên thạch tháp hiển hiện ra hư ảnh cùng với điểu ảnh màu xanh độc nhất vô nhị sau lưng của hắn. Hai loại đều là bộ dáng Côn Bằng trong truyền thuyết. Trong tháp này chẳng lẽ phong ấn một tên Côn Bằng sao, thế nhưng điều này sao có thể chứ?
Hàn Lập hoảng sợ suy ngẫm, trong lòng xuất hiện một trăm hai mươi suy đoán chạy loạn, thế nhưng ánh mắt vẫn quét về phía trước, sau đó cười khổ một tiếng, cuối cùng thân hình dừng nguyên tại chỗ không động.
Bởi vì từ trong cự tháp bay ra hơn mười đoàn linh quang, chớp động vài cái, sau đó chỉ còn cách hắn vài chục trượng.
Với khoảng cách như vậy cũng đủ để đám Thiên Bằng nhân nhạy cảm nhìn rõ. Hiện tại nếu tiếp tục độn, có thể chứng tỏ cho mọi người thấy mình có tật giật mình.
Hàn Lập tự suy xét, cũng chỉ có thể lưu lại xem đối phương có ý đồ gì rồi sẽ tính tiếp.
Hắn nhìn linh quang nhanh chóng quét tới, bên trong thình lình xuất hiện hai gã Hóa Thần hậu kỳ, còn lại đều là Hóa Thần sơ trung kỳ. Hàn Lập sợ hãi nhìn qua, cũng không dám tùy tiện làm ra động tác gì để tránh đối phương hiểu lầm. Hắn lẳng lặng bất động trôi nổi trên không trung.
“Vèo vèo” Vài tiếng tiếng xé gió truyền tới, lúc này hơn mười người vỗ cánh nháy mắt tới trước mặt Hàn Lập, bao vây lấy hắn.
Hơn mười đạo ánh mắt thoáng cái rời lên trên người hắn.
Hai lão giả cầm đầu bộ dáng là yêu Bằng nhân, một tên sau lưng xuất hiện đôi cánh trắng, một tên khác lại có đôi cánh màu vàng nhạt.
Trong hai người, một người vẻ mặt hiền lành hòa ái, một người tướng mạo ngay ngắn uy nghiêm, thế nhưng cũng đều giống như người khác, vừa tới đã nhìn chằm chằm lên người Hàn Lập, kỳ quang trong mắt chớp động.
Hàn Lập tuy không phải thật sự e ngại đám Thiên Bằng nhân này, thế nhưng bộ dáng của đối phương như vậy, lại còn xì xầm nói thầm, lúc này hắn miễn cưỡng cười hỏi:
“Chư vị vây quanh tại hạ là có chuyện gì vậy?”
“Tên họ, đại danh? Gương mặt rất lạ, là tộc nhân gần đây tiến vào Thánh thành sao?”
Đúng như Hàn Lập đoán trước, tên lão giả cánh trắng kia mở miệng, giọng nói rất khách khí.
“Tại hạ họ Hàn, một mực tại hải ngoại tu luyện, hôm nay mới là lần đầu vào trong thành.” Tâm niệm của Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, lên tiếng nói.
Khi đối phương chưa lộ ra ác ý, hắn cũng không tất yếu phải dùng bạo lực giải quyết.
“Hải ngoại? Hôm nay mới vào thành!” Câu trả lời của Hàn Lập khiến hai lão giả ngẩn ra, thế nhưng sau khi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lại hiện ra vẻ mừng rỡ.
“Tốt, rất tốt. Không quản Hàn huynh xuất thân chỗ nào, thế nhưng có thể dẫn động chi linh của Côn Bằng trong tháp, đã nói lên trên người ngươi tràn đầy Thiên Bằng khí tức, có đủ điều kiện để tiếp nhận, kế thừa Côn Bằng Chân Huyết của bản tộc thánh thủ.” Một lão giả khác nghiêm nghị nói.
“Côn Bằng Chân Huyết!” Hàn Lập thật sự ngây người.
Nếu như nói trước kia, hắn đối với những vật này còn không hiểu lắm, thế nhưng hiện tại trong tay còn lưu giữ chân huyết của Chân Long Thiên Phượng, đối với vậy quý hiếm bựu này đương nhiên là hắn minh bạch.
Hiện tại lại có chuyện tốt này chủ động tìm tới cửa, Hàn Lập tự nhiên có phần sợ run.
Nhưng mà nghĩ lại, Hàn Lập lại chột dạ.
Hắn không phải chân chính là Thiên Bằng nhân, sao có thể làm vị Thánh tử của Thiên Bằng tộc này. Mà nếu thực sự tra ra, chỉ sợ sẽ lập tức lộ tẩy. Đến lúc đó không chỉ nói kế thừa cái gì chân huyết, trước tiên cũng bị vô số đám tộc nhân Thiên Bằng nổi giận xuất thủ diệt sát.
“Hai vị hiểu lầm rồi. Tại hạ xuất thân rất bình thường, sao có tư cách kế thừa chân huyết. Dị động ở trong tháp này cũng không phải do tại hạ dẫn động.” Hàn Lập gượng cười vài tiếng, liên tục lắc đầu phủ nhận.
“Hàn huynh sao phải đùn đẩy làm gì, trên người của ngươi vừa rồi tản mát ra chân linh chi tương, chúng ta ở trong tháp đều đã nhìn rõ, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Hàn huynh tốt hơn theo là theo chúng ta đi gặp chư vị trưởng lão thôi. Nếu có thể trở thành Thánh tử của tộc, đó là đại sự trong tộc đó.” Tên lông cánh kim sắc vũ sí kia căn bản không nghe lời Hàn Lập giải thích, cười hì hì nói.
Hàn Lập âm thầm kêu khổ, ánh mắt xoay chuyển, thấy sắc mặt đám thiên bằng nhân khác đều lộ vẻ hưng phấn, hiển nhiên đều xác nhận là hắn.
“Tại hạ quả thực không phải là Thánh tử gì cả, mấy vị không tin cũng được. Thế nhưng Hàn mỗ còn có chuyện quan trọng trên người, trước hết xin cáo từ trước.” Hàn Lập trong lòng quyết định, trong miệng nhanh chóng giải thích hai câu, thân hình giống như hồ đúc, liền biến thành một đoàn hư ảnh nhàn nhạt, lóe lên chui qua chính giữa hai lão giả.
Hai cánh sau lưng hắn khẽ động, muốn thi triển thần thông bỏ chạy. Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm nhàn nhạt truyền đến tai.
“Chậm đã, dị tộc nhân! Ngươi thật sự cứ như vậy rời đi sao? Nếu muốn đi, cũng phải để đôi cánh ở lại Thiên Bằng tộc chúng ta.” Thanh âm không lớn, hơn nữa lại ôn hòa dễ nghe, thế nhưng khi Hàn Lập nghe được, lại giống như tiếng sấm khiến thần niệm hắn chấn động, sắc mặt thoáng cái trở nên rất khó coi.
Đồng thời khi thanh âm này truyền tới, không gian phụ cận bỗng nhiên ba động, cách đỉnh đầu Hàn Lập mấy trượng, một đạo thân ảnh thon thả từ hư không, không tiếng động nào như thiểm điện hiện ra, là một áo bào trắng thiếu nữ sau lưng mọc lên kim sắc vũ sí.
Hàn Lập ngưng thần nhìn tới, lập tức hít vào một hơi lương khí.
Người này dung nhan thoạt nhìn bình thường, trên mặt có một tầng oánh quang lưu chuyển bất định, khí tức trên người áp súc không lộ, Hàn Lập không ngờ lại không cách nào nhìn ra tu vi sâu cạn của đối phương, là một vị lánh ngoại cao nhân sao, lại còn có loại nữ tử tu vi ngoài Hợp Thể trung kỳ tồn tại a.
Khóe mắt Hàn Lập bỗng nhiên nháy mạnh vài cái.
“Tham kiến đại trưởng lão!” Đám thiên bằng nhân hóa thần cấp vừa thấy thiếu nữ, mỗi người đều cung kính dị thường, đều dùng đại lễ để thăm hỏi.
Nàng này không ngờ lại là đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc! Hàn Lập chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc.
“Người này giao cho ta xử lý đi, các ngươi trở lại trong tháp gia cố phong ấn, đem Côn Bằng Thánh linh một lần nữa trấn áp lại đi.” Thiếu nữ thong dong phân phó nói.
“Tuân mệnh!” Hiển nhiên thiếu nữ này ở trong lòng của đám tộc nhân Thiên Bằng rất uy nghiêm, bọn họ không hề chần chờ, đều mở đôi cánh bay trở lại tháp.
Mà ánh mắt thiếu nữ chợt xoay chuyển, rốt cục đã tiến lại gần chỗ Hàn Lập.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/07/2019 11:36 (GMT+7) |