Trong đó Tần Hiểu lại càng nhu thuận, sau khi lấy một quả thì hai tay đem mộc hợp dâng cho Hàn Lập.
Hàn Lập không khách khí, tay áo phất một cái, thanh hà quét qua, mộc hợp liền biến mất.
Lúc này hai người Lôi Lan và Bạch Bích cũng phân biệt lấy được Minh Diễm quả, đã về tới gần đó.
“Đi thôi, trên đường không được dừng lại, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất trở lên mặt đất”. Hàn Lập trầm giọng nói một câu, thanh quang trên người chợt lóe, hóa thành một đạo thanh hồng bay lên trời.
Hắn ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều.
Đám người Bạch Bích tuy không biết vì sao Hàn Lập nóng lòng đi như thế, nhưng việc này hơn phân nửa là liên quan đến huyết giao, ngay cả Hàn Lập thâm sâu khó lường mà cũng có bộ dáng như vậy, điều này làm bọn họ càng thêm bất an.
Không dám trì hoãn, đám người Lôi Lan thúc dục độn quang, bám sát theo sau.
Trong nháy mắt, đám người đã phá không đi xa.
Hai ngày sau, tại tầng ba Địa Uyên, hắc ảnh nữ tử vẫn đang chống cằm, tựa hồ trầm ngâm điều gì.
Giờ phút này trong đại điện, ngoại trừ hai thị nữ mặc áo xanh thì khôngn còn ai khác.
Đột nhiên một đạo huyết quang bên ngoài cửa bắn nhanh đến, sau khi quang mang thu lại, hiện ra huyết giao đang nửa quỳ nửa ngồi trong đại điện.
Đúng là huyết giao vừa mới giao thủ với Hàn Lập.
“Bái kiến chủ nhân!”. Huyết giao nói.
“Ngươi đấy à, chuyện như thế nào rồi, có giết chết người kia, mang tinh hồn về không?”. Ánh mắt nữ tử đảo qua người huyết giao, lạnh nhạt nói.
“Khởi bẩm chủ nhân, huyết độc bất tài, không giết được những người đó”. Huyết độc cúi đầu trả lời.
“Oh, nói như vậy những tên kia thật sự có chuyện”. Nữ tử không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút hứng thú.
“Đúng vậy, chủ nhân, đám người đó chỉ là một đám Linh Tương kỳ bình thường, nhưng một người trong đó lại lấy tu vi Linh Tương kỳ, đón đỡ mười thành Thiên Cương huyết lôi của tiểu nhân, hơn nữa thân thể đỡ được một kích của Huyết Hà minh châm, khiến nó bắn ngược trở lại. Lúc trước chủ nhân đã dặn dò nếu thấy có gì không thỏa đáng phải lập tức quay về bẩm báo, cho nên tiểu nhân một kích không thành, liền trở về phục mệnh”. Huyết độc nói rõ ràng.
“Có thể đỡ được Thiên Cương huyết lôi, thân thể làm Huyết Hà minh châm bắn ngược trở lại?”. Hắc ảnh trên kim hoa lẩm bẩm.
Mặc dù bản thân đã sớm nghe được một chút tin tức, nhưng khi được chính huyết giao nói ra thì cũng có chút kinh ngạc.
“Không sai, không riêng gì việc đó, độn thuật của người này cũng cực kỳ kinh người, và còn có thêm vài loại đại thần thông khác, cho dù tiểu nhân toàn lực chiến đấu thì phần thua vẫn là nhiều hơn”. Huyết giao chần chờ một chút, rồi nói thêm.
“Chuyện khác không nói, thế gian này thần thông hàng vạn hàng nghìn, vài người thần thông nghịch thiên, có thể tiếp được Thiên Cương huyết lôi của ngươi cũng không tính là chuyện ngạc nhiên. Nhưng lấy tu vi Linh Tương kỳ lại có thể dùng thân thể bắn ngược Minh Hà thần châm của ngươi thì đúng là rất lạ. Điều này nói rõ ràng thân thể người này đã mạnh đến cực điểm, đúng là huyết thực tốt nhất để cúng tế. Tốt lắm, chúng ta cần phải có ba cực phẩm huyết thực, bây giờ bất quá chỉ tìm được một cái. Ta còn đang lo lắng đây!”. Nữ tử nói lời này hiển nhiên có chút vui mừng.
“Ý chủ nhân là…”
“Hiển nhiên là bổn tôn tự mình ra tay bắt kẻ đó về, dùng để huyết tế”. Khẩu khí nữ tử trở nên âm trầm.
“Nhưng chủ nhân… người này cũng là người mà huyết đại nhân muốn!”. Huyết giao không nhịn được nói.
“Thật ra huyết lão quái đã sớm biết việc này, mà trên thực tế hắn chỉ muốn âm hồn của bọn chúng, hơn phân nữa là cùng với Âm Huyền Quỷ Phiền giao dịch gì đó. Ta chỉ muốn thân thể của người này, cũng không có xảy ra xung đột gì, khỏi cần lo!”. Nữ tử lạnh giọng nói, đoán ra bảy tám phần mục đích của huyết bào nhân.
“Chủ nhân anh minh!”. Huyết giao có chút chợt hiểu.
“Việc này không nên chậm trễ, tại ta sẽ đuổi theo, huyết độc, ngươi cũng theo ta truyền tống đến tầng hai, đuổi theo người này”. Nữ tử phân phó.
“Tuân mệnh!”. Huyết giao cung kính đáp, liền đứng lên.
Hắc ảnh trên kim sắc cự hoa chợt lóe, nữ tử mang theo hắc quang mơ hồ, quỷ mị đứng dậy.
Nàng bắt quyết, miệng lẩm bẩm, nhất thời một mảnh hắc sắc quang hà từ trên người phun ra, trong nháy mắt đem hai người bao phủ vào trong.
Sau một cái chớp động, hai người đã biến mất trong hắc hà.
Bên kia, dưới sự thúc giục toàn lực của Hàn Lập, đám người Lôi Lan chỉ mất một ngày phi độn, đã đi được thời gian bằng mấy ngày trước kia, nhưng hiện tại vẫn không ngừng cuồng độn.
Cũng may một số yêu thú cùng nguy hiểm trên đường đã sớm càn quét qua, cho nên đoạn đường này cũng không cần lo lắng gì nhiều.
Nhưng cứ như vậy, cường độ liên tục ngày đêm như thế, cho dù là bọn Bạch Bích cũng cảm thấy ăn không tiêu, nhưng ba người nhìn thấy độn quang của Hàn Lập vẫn như trước, mặt vẫn trầm như nước thì trong lòng cũng không dám có chút oán giận, chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì.
Lại một ngày nữa trôi qua, sau khi xuât hiện tại chiểu trạch thì đã mơ hồ thấy lối ra tầng hai.
Trong lòng Hàn Lập hơi có chút thả lỏng, nhẹ thở ra một hơi, không chút do dự mang ba người tiến vào trong.
Nửa ngày sau, đám người Hàn Lập đã đứng tại sơn cốc tầng một.
Lúc này Hàn Lập lại ra quyết định khiến đám người Lôi Lan cảm thấy ngạc nhiên.
“Tiếp theo chúng ta sẽ tách nhau ra, mấy người các ngươi cũng không muốn cùng một chỗ, cùng trở về mặt đất chứ!”. Ra đến sơn cốc, Hàn Lập im lặng một chút rồi đột nhiên lạnh lùng nói.
“Cái gì, tách ra? Hàn huynh, đây là vì sao?”. Bạch Bích cả kinh, sắc mặt Lôi Lan và Tần Hiểu cũng chợt biến.
“Sự tình đến lúc này, ta cũng không gạt các ngươi. Chúng ta có thể đã bị một gã yêu vương tại Địa Uyên nhìn trúng. Cho dù ta có chút thần thông cũng không thể là đối thủ của tồn tại bực này. Mặc dù không biết khi nào đối phương đuổi kịp chúng ta, nhưng tách ra thì đối phương hơn phân nửa sẽ chỉ đuổi theo ta, tỷ lệ các ngươi trở về mặt đất lớn hơn một ít. Mà ta cũng không có vướng mắc gì, tại tầng một toàn lực phi độn. Tại tầng một thì hẳn là có rất ít thứ có thể tạo thành uy hiếp cho các ngươi”. Sắc mặt Hàn Lập vẫn âm trầm, nhưng đã giải thích hai câu.
“Tồn tại cấp yêu vương! Loại tồn tại đáng sợ này như thế nào lại nhìn trúng chúng ta. Hàn huynh, ngươi có lầm hay không?”. Mặt Tần Hiểu có chút tái nhợt nói.
“Ta không biết nguyên nhân, nhưng những điều cần nói đều đã nói, mạng nhỏ là của các ngươi, tin hay không cũng do các ngươi. Nhưng tốt nhất là lập tức chia nhau chạy trốn, nói không chừng một khắc sau đối phương sẽ lập tức đuổi tới”. Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe.
Ba người Lôi Lan không khỏi nhìn nhau.
Nhưng đúng như lời Hàn Lập nói, mạng nhỏ là của bọn họ, mặc kệ Hàn Lập nói thật hay giả, đã như vậy thì ba người cũng chỉ có thể xem việc này là thật. Hơn nữa xem bộ dáng Hàn Lập cẩn thận như thế, đích xác không hề giống nói láo.
Sau khi Hàn Lập dẫn đầu phá không bay đi, đám người Lôi Lan bất đắc dĩ cũng chỉ có thể làm theo, chạy về hướng khác.
Dựa theo lời Hàn Lập nói, nếu có thể trở lại gặp thánh thượng thì bọn họ sẽ an toàn.
Một đạo thanh hồng xẹt qua một vùng hoang dã, độn tốc cực nhanh, phảng phất như tia chớp. Chỉ sau vài lần chớp động, từ chân trời đã xuất hiện ở một chỗ khác, hơn nữa cả quá trình lại vô thanh vô tức, không phát ra thanh âm nào.
Cho dù yêu vật, yêu trùng bên dưới có phát hiện ra độn quang thì căn bản không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thanh hồng biến mất.
Trong thanh hồng đúng là Hàn Lập, đang vận chuyển linh lực toàn thân không ngừng, hai tay cầm lấy cực phẩm linh thạch cuồn cuộn bổ sung thể lực.
Năm đó vạn niên linh dịch vì nhập cư trái phép đến linh giới, đã biến mất tại không gian tiết điểm.
Hôm nay ngay cả cực phẩm linh thạch trân quý dị thường, nhưng vì bảo trì linh lực trong cơ thể cho nên hắn cũng bất chấp lãng phí.
Lúc ở tầng thứ nhất, hắn nói với đám người Lôi Lan mặc dù hơn phân nửa đều là sự thật, nhưng lại che giấu một điểm.
Đó là hắn mơ hồ cảm giác được những yêu vật kia đều là vì hắn mà tới, không quá chú ý đến đám người Lôi Lan.
Dưới loại tình huống này, tách ra mà đi thì đám người Lôi Lan an toàn hơn nhiều.
Hắn che chở hai vị thánh tử Thiên Bằng tộc tìm được Minh Diễm quả, rồi lại dẫn về tầng một thì xem như đã hết sức tận tâm. Chuyện tiếp theo thì hắn nên vì cái mạng nhỏ của mình.
Phi hành cho đến lúc này, mặc dù hắn vẫn chưa phát hiện gần đó có cái gì khác thường xuất hiện, hơn nữa khoảng cách đến lối ra cũng không xa, nhưng Hàn Lập vẫn không dám có chút khinh thường.
Độn quang chẳng những không chậm, mà sau khi hắn phun ra một ngụm tinh huyết, trong thanh quang mơ hồ mang theo vài tia huyết sắc.
Độn tốc vì vậy mà lại nhanh thêm vài phần.
Đối với Hàn Lập mà nói, hao tổn một chút nguyên khí mà có thể tránh được một gã yêu vương Hợp Thể kỳ thì tự nhiên là hành động sáng suốt.
Nhưng sau khi phi hành được nửa ngày, sắc mặt Hàn Lập trong độn quang bỗng đại biến, quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy chân trời phía sau không biết từ khi nào xuất hiện một phiến hắc sắc hà quang, trực tiếp cuồn cuộn bắn thẳng đến hắn.
Chỉ một lần chớp động đã kéo gần khoảng cách lại còn một nửa.
Sắc mặt Hàn Lập cực kỳ khó coi, không suy nghĩ nhiều, hai cánh sau lưng đồng thời sáng ngời, trong nháy mắt hóa thành một đạo thanh bạch tế ti bắn nhanh đi, thoáng một cái đã vọt ra ngoài trăm trượng.
Giờ phút này hắn không che dấu gì nữa, đem phong lôi sí phát huy triệt để.
Một tiếng hừ nhẹ từ trong huyết hà truyền ra, nhưng lại truyền đến trong tai Hàn Lập cực kỳ rõ ràng, giống như người đang ở sát bên tai.
Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, cũng không quay đầu lại, cuồng dũng thúc dục hai cánh sau lưng.
Thanh bạch tế ti phát ra tiếng sắc nhọn, hư không nơi độn quang đi qua đều để lại một đạo bạch ngân tinh tế, phảng phất như muốn trực tiếp xuyên thủng cả không gian gần đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/07/2019 11:36 (GMT+7) |