“Hàn đạo hữu cảm thấy hứng thú với Linh Thị, xem ra cũng hiểu về khôi lỗi thuật. Lão phu có thể chỉ điểm cho người một chút, nhưng hiện tại chúng ta đi đến Âm Hỏa Điện cái đã!” Một huyết bào nhân khác chợt lóe dị quang nói.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không phản đối, gật đầu đáp ứng.
Vì thế đoàn người đi vào trong cung điện, cửa điện tự đóng lại.
Mà quy thú đứng trước cửa điện cũng thản nhiên lặn xuống hồ dung nham. Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập và hai gã huyết bào nhân xuất hiện trong một tòa điện diện tích hơn trăm trượng.
Nơi này bất luận là đồ vật hay thứ gì đi nữa thì cũng đều dùng hắc hồng ngọc thạch quái dị luyện chế thành, chạm vào có cảm giác nóng bức, nhưng khi nhiệt lượng này chui vào cơ thể lại biến thành lạnh.
Nóng lạnh có chút kỳ diệu, Hàn Lập cảm thụ được điều này nên âm thầm để ý. Lúc này hắn đã ngồi một bên điện phủ, mà ở giữa tự nhiên là hai gã huyết bào nhân sóng vai ngồi.
Trên bàn trước mặt ba người là mọt số rượu ngon quả lạ, cùng một vài người đứng bên cạnh hầu hạ. Mỗi khi uống rượu, bóng người cung kính tiến lên rót rượu.
Bóng người này khác với những bóng người tại cửa điện, chẳng những mỗi người đều có vóc dáng thon thả, hơn nữa từ trong vụ khí lại tản mát ra hương thơm, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Gần gũi như thế, Hàn Lập tự nhiên nhận ra đây là Linh Thị, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên vẻ như nghĩ tới cái gì đó. “Hàn đạo hữu nhìn ra chỗ ảo diệu của Linh Thị sao?” Một gã huyết bào nhân sau khi uống cạn một chén rượu thì bỗng nhiên tựa cười mà không cười, hỏi. “Vãn bối ngu dốt, chỉ nhìn ra Linh Thị này giống như linh mà không phải linh, giống như vật mà không phải vật, cụ thể thì không thể nhìn ra.” Hàn Lập cười một chút rồi trả lời.
“Hay cho câu giống linh mà không phải linh, giống vật mà không phải vật! Linh Thị này đích xác là một loại nửa linh vật, hành động của chúng giống như thường nhân, nhưng bản thân không có tinh hồn nguyên thần, hiện tại chỉ là phản ứng trong tiềm thức, bị ta lợi dụng khôi lỗi bí thuật khống chế. Mà bản thể chúng nó là do ta từ huyết diễm trong núi phát hiện ra hai loại linh thể không thể mở ra linh trí, sau đó lại dùng khôi lỗi thuật điều khiển.” Một huyết bào nhân khác nghe thế thì cười nói, rốt cuộc giải thích ra lai lịch của Linh Thị. “Đem linh thể luyện chế tiến vào khôi lỗi chi thuật!” Hàn Lập nghe vậy có chút động dung, cơ hồ lập tức nghĩ tới mình từng dùng Nguyên Anh thứ hai điều khiển khôi lỗi.
“Không sai, loại linh thể này chưa hình thành nguyên thần và tinh hồn, cho nên cực kỳ ôn thuận, lại có linh tính nhất định, một số lệnh đơn giản cũng có thể làm tốt. Hơn nữa bản thân còn có thể cùng khôi lỗi chi khu hòa thành một thể, thật sự là tài liệu tuyệt vời để luyện chế Linh Thị. Lão phu cũng bởi vì điều này mới ở tại Huyết Diễm Sơn.” Huyết bào nhân nói. “Đây là do tiền bối tinh thông khôi lỗi chi đạo, nếu không thì người khác ngay cả khi phát hiện ra cũng không có cách vận dụng.”
Đừng nhìn lão quái nói đơn giản, nhưng một khi đem loại linh vật này dung nhập vào khôi lỗi lại vô cùng phức tạp, tinh thông khôi lỗi thuật như hắn hiển nhiên biết rõ điều này. Cho nên hai câu này Hàn Lập thật sự có chút thật lòng. “Tiểu hữu nếu thích thì cứ cầm lấy bí thuật”Địch linh nhập vật”này.” Hai gã huyết bào nhân tựa hồ nhìn ra điều gì, sau khi liếc mắt một cái thì một người nói.
“Tại hạ chưa dốc sức vì tiền bối, sao dám dễ dàng mặt dày nhận lễ vật.” Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, mặt lộ vẻ chần chờ.
“Ha ha, bất quá chỉ là chút tài mọn, Hàn tiểu hữu không nên khách khí, trong tháng sắp tới, lão phu còn nhiều việc cần tiểu đạo hữ tương trợ!” Một gã huyết bào nhân mỉm cười, khách khí nói.
Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, chỉ có thể đứng dậy cảm ơn.
“Huyết tiền bối, vãn bối đã tới đây, cần phải trợ giúp luyện chế khôi lỗi như thế nào thì có thể nói cho vãn bối biết một chút được chăng…” Hàn Lập ngồi xuống ghế, hơi trầm ngâm hỏi.
“Việc này không cần vội, tiểu hữu mới đến Huyết Diễm Cung, trước tiên cứ uống rượu, hôm nay nghỉ một đêm cho khỏe, ngày mai bàn cũng không muộn.” Huyết bào nhân khoát tay, không muốn bàn đến việc này.
Hàn Lập cười khổ một tiếng, chỉ có thể tiếp tục uống rượu!
Đột nhiên vang lên hai tiếng “Bốp bốp”, huyết bào nhân vỗ tay một cái.
Ngay khi thần sắc Hàn Lập vừa động, ngoài cửa điện truyền đến tiếng bước chân, một mùi thơm khác xộc vào mũi, tiến vào là mười hai nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, mỗi người mặc một loại quần áo, vóc dáng nổi bật.
“Đây là…”
Hàn Lập đảo qua trên người những nữ tử này thì lộ vẻ đã hiểu, những nữ tử này đúng là linh thị độc nhất vô nhị, bất quá trên mặt lại lãnh đạm vô cùng, lộ ra hình dáng thật.
Bản thân các nàng không biết được luyện chế từ loại tài liệu nào, vô luận là màu da hay cử chỉ đều giống như nữ tử Linh Tộc, thậm chí sau lưng còn xuất hiện một đôi cánh màu xanh nhạt.
Trong mắt linh quang chớp động, Hàn Lập không thấy trên người các nàng có ảo thuật gì, đích xác là diện mạo thật.
Khôi lỗi chân thật như thế khiến Hàn Lập có chút hoảng sợ.
Tại nhân giới, hắn có thể luyện chế khôi lỗi Nguyên Anh Hậu Kỳ giấu được tai mắt người khác chính là vì đã dùng “Sất Linh Nhuyễn Ngọc”, hơn nữa khôi lỗi có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, không phải người bình thường có thể dùng thần niệm nhìn thấu.
Cho nên mới có thể khi đối địch làm cho đối phương bị mê hoặc, vì thế không thể nhận ra chân thân.
Mà bản thân Linh Thị này hiển nhiên không phải là “Sất Linh Nhuyễn Ngọc”, thậm chí hắn miễn cưỡng thả ra thần niệm đảo qua trên người những nữ tử này, kết quả là không nhìn thấu. Điều này không khỏi khiến hắn trầm ngâm một chút.
Nếu như nói muốn tìm một chút điểm khác biệt so với thường nhân thì chỉ có thể là ánh mắt, phảng phất không linh hoạt.
Ngau lúc này lại xuất hiện một đám nam tử, đám người này trong tay đều cầm những nhạc cụ cổ quái, ngồi dưới đất.
Một lát sau, âm nhạc nổi lên làm cho lòng người thoải mái, mà thân hình những mỹ nữ lại di động, múa theo điệu nhạc.
Chỉ thấy eo nhỏ của nữ tử như hoa, trong lúc nhất thời quần áo xoay tròn, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Hàn Lập ngồi ngay ngắn bất động, tựa hồ cũng bị những nữ tử dị tộc này hấp dẫn, hai mắt không khỏi híp lại.
Hai gã huyết bào nhân ngồi trên cao nhìn Hàn Lập vài lần, thấy bộ dáng trầm ngâm của hắn thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
Sau thời gian một bữa cơm, tiếng nhạc ngừng lại, tất cả nữ tử đều dừng lại, đứng bất động tại chỗ.
“Hàn tiểu hữu, ngươi cảm giác những vũ nữ Linh Thị này thế nào, mặc dù các nàng không phải là Linh Thị hộ vệ, nhưng cũng tinh thông rất nhiều loại tiệc rượu. Năm đó lão phu nhất thời mừng rỡ, đã tốn một chút công phu cho việc này.” Một gã huyết bào nhân đột nhiên cười nói. “Đích thật vô cùng tinh xảo, nhìn không khác gì người thật.” Hàn Lập nhẹ than thở nói.
“Ha ha, nếu tiểu hữu thích thì lão phu sẽ tặng tất cả mười hai vũ nữ và mười bốn nhạc sĩ cho tiểu hữu.” Huyết bào nhân mỉm cười nói.
Lập tức một huyết bào nhân khác vỗ tay, sau đó vài sợi tơ máu từ lòng bàn tay hai gã huyết bào nhân bắn nhanh đến Linh Thị.
Linh thị đều ngã xuống, phảng phất như vật chết, lúc này huyết bà nhân lại hướng về phía dưới vỗ nhẹ một trảo.
Nhất thời trong quang hà, hình thể linh thị trong nháy mắt thu nhỏ lại, biến thành tượng gỗ cỡ vài tấc, sau đó bay lên không hướng về phía Hàn Lập, rơi xuống trước bàn xếp thành một hàng.
“Ấn ký trong cơ thể Linh Thị đã bị ta thu hồi, tiểu hữu chỉ cần dùng bí thuật mà ta đưa là sẽ dễ dàng khu sử.” Huyết bào nhân cười nói.
“Tiền bối, không công không hưởng lộc, như thế nào vãn bối dám tiếp nhận!” Hàn Lập cúi đầu nhìn Linh Thị trước mặt, vẻ mặt có chút cổ quái, cuống quýt từ chối.
“Hắc hắc, bất quá chỉ là vài thứ đồ chơi mà thôi. Như thế nào, tiểu hữu chẳng lẽ cảm thấy lễ vật của ta quá kém, khinh thường sao?” Một gã huyết bào nhân trầm sắc mặt, thanh âm lạnh lùng nói.
Hàn Lập vừa nghe vậy thì sắc mặt chợt biến, lập tức cười khổ ôm quyền nói:
“Nếu tiền bối đã ưu ái như thế, vãn bối không thể bất kính.”
Tay áo phất một cái, nhất thời thanh quang lóe lên, tất cả Linh Thị đều biến mất.
“Ha ha, thế là tốt rồi. Đây là bí thuật ta luyện chế ra Linh Thị, các phương pháp tế luyện… đều có trong đó, tiểu hữu có thể từ từ nghiên cứu. Đối với sự trợ giúp cho lão phu cũng có chỗ hữu dụng.” Huyết bào nhân gật đầu hài lòng, tên còn lại giơ tay bắn ra một ống trúc. “Đa tạ tiền bối!”
Nếu đối phương cố ý đưa thì Hàn Lập cũng không khách khí, tạ ơn một tiếng rồi giơ tay bắt lấy.
Thu lấy ống trúc, Hàn Lập lại tiếp tục dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của lão quái mà ở tại Âm Hỏa Điện thêm nửa cảnh giờ, sau đó mới kết thúc.
Sau đó hắn được những Linh Thị kia an bài một chỗ nghỉ ngơi trong điện. Hàn Lập vừa mới đóng cửa lại, lập tức lấy ra trận kỳ, tay giơ lên, mười mấy đạo quang mang bắn nhanh ra, biến mất trong hư không. Một tầng quang mạc màu bạc hiện ra, di dộng trên bốn phía vách tường. Lúc này Hàn Lập mới thở ra một hơi, ngồi khoanh chân xuống bồ đoàn, hai mắt khép hờ tự định giá.
Huyết lão ma lấy thân phận yêu vương Hợp Thể Kỳ khách khí với hắn như vậy thật sự có chút không bình thường, làm cho hắn cảm thấy một sự quỷ dị khó hiểu. Chẳng lẽ việc trợ giúp luyện khôi lỗi lại khó khăn rất nhiều sao, nếu không thì sao lại khiến lão quái tốn tâm tư như thế.
Hàn Lập nhẹ lắc đầu, cảm giác khó hiểu.
Nhưng cho dù đối phương không làm việc này thì hắn cũng không dám không hết sức, hơn nữa còn có thần bí nhân kia, tựa hồ Mộc Thanh và Nguyên Dao, mỹ phụ họ Lam cũng rất muốn mượn sức hắn.
Xem ra ngoại trừ việc bài trừ cấm chế thì còn có nguyên do khác, hơn phân nữa là có liên quan đến việc hắn nắm giữ Ích Tà Thần Lôi. Tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển, chỉ chốc lát đã phân tích được bảy tám phần. Qua một hồi lâu, hắn nhẹ thở ra một hơi, lần nữa mở hai mắt.
Mặc dù không biết Trắc yêu vương có mưu đồ gì, nhưng bản thân đang nguy hiểm nên không cần phải quan tâm.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, đột nhiên tay áo rung lên, hơn mười tượng gỗ màu sắc khác nhau bắn nhanh ra, đám người xoay quanh rồi trôi nổi phía trước. Tay hắn phất một cái, một người trực tiếp rơi xuống tay, lam quang trong mắt chợt lóe, bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Có lẽ do khoảng cách xa mà không thể nhìn rõ sự ảo diệu của Linh Thị, nhưng hiện tại tay đang cầm, hắn đem thần niệm trực tiếp rót vào tay.
Một lát sau, Hàn Lập chợt mang vẻ dị sắc ném người trong tay lên không trung, sau đó nắm lấy một tên khác, cứ như vậy lặp đi lặp lại, sau chừng một khắc thì hắn đã kiểm tra qua tất cả.
Mặc dù bên trong mỗi tên đều có trận pháp huyền ảo, lấy tạo nghệ hiện tại của hắn thì không thể nhìn ra điều gì, nhưng không giống như bị động tay động chân, hay là lưu lại ấn ký gì. Đương nhiên Hàn Lập vẫn không hoàn toàn khẳng định, dù sao thì Linh Thị vẫn là thuật viễn siêu so với nhân giới.
Cũng may mà Huyết lão quái đem thuật này giao đầy đủ cho hắn, hắn chỉ cần khổ tâm nghiên cứu thì cũng có thể hiểu rõ khôi lỗi thuật này. Đến lúc đó những tên này có chuyện hay không thì hiển nhiên có thể biết rõ.
Trước đó hắn sẽ không vận dụng mấy thứ này, để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Lập lật tay lấy ra một cái hộp màu vàng nhạt, trên đó có dán phù văn kỳ lạ, vừa nhìn là biết không phải vật thường. Hàn Lập phất tay đem tất cả vào hộp rồi dán thêm nhiều loại phù khác lên trên. Sau khi làm xong tất cả, Hàn Lập mới thật sự thả lỏng, mới đưa ống trúc ra, dùng thần thức nhập vào nghiên cứu một phen. Hắn rất nhanh trầm tịch trong một loại bí thuật mới tinh ảo diệu. Cho đến khi ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa, hắn mới tỉnh lại, phất tay giấu đi ống trúc rồi đứng dậy. Cửa mở ra, một tên Linh Thị đang đứng chờ.
Danh linh này không thể nói chuyện, nhưng sau khi phất tay thì một đoàn huyết quang phát ra, bên trong truyền đến thanh âm lo lắng của Huyết lão quái: “Tiểu hữu, mời đi theo tên Linh Thị này đến Huyết Luyện Đường. Ta muốn chính thức bàn về chuyện luyện chế khôi lỗi.” Chỉ ngắn ngủn một câu, sau đó thanh âm Huyết lão quái cũng biến mất, đồng thời huyết quang cũng tiêu tán. “Đi trước dẫn đường đi!” Hàn Lập không khách khí, phân phó một tiếng.
Linh Thị khom người rồi phiêu phiêu bước đi không một tiếng động.
Nếu hôm qua chưa tìm hiểu khôi lỗi bí thuật của Huyết lão quái thì có lẽ Hàn Lập còn có hứng thú, nhưng hiện tại nhìn thoáng qua thì lại không chút biểu tình. Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập xuất hiện tại một chỗ bí ẩn trong Huyết Diễm Cung, cảnh vật xung quanh khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Huyết Luyện Đường này đúng là dùng một khối thủy tinh lớn xây dựng trên nền dung nham. Ước chừng ba bốn trăm trượng, bốn vách tường đều có bạch quang chớp động.
Nhìn xuyên qua lớp thủy tinh thì chỉ thấy khắp nơi bên ngoài toàn là dung nham, mà vách thủy tinh lại không chút sứt mẻ, trong thính đường cũng không hề cảm thấy nóng.
Nhưng tất cả những thứ này cũng không khiến Hàn Lập giật mình, mà cái khiến hai mắt hắn nhìn chăm chú chính là một thân người cao ngàn trượng phía trong dung nham, phảng phất như một siêu đại khôi lỗi. Khôi lỗi này thân mặc chiến giáp đen thui, song chưởng cũng đen, da thịt lóe ra ánh hồng, nhưng khi nhìn thấy đầu nó thì Hàn Lập lại lạnh người.
Trên đầu khôi lỗi chẳng những có một cái sừng trắng, mũi sư tử, mà lại còn có thêm bốn con mắt quỷ dị màu đỏ. Hai con mắt giống như thường nhân, hai con xuất hiện hai bên trái phải, hai con còn lại thì lại xuất hiện phía sau đầu.
Mỗi con mắt đầu chuyển động, phát ra hàn quang lành lạnh, làm cho người ta có cảm giác nổi da gà.
“Đầy là Tử Huyết khôi lỗi của tiền bối sao, nhìn qua hình như có linh tính, chẳng lẽ tiền bối đã dùng bí thuật Dung Linh Nhập Thể!” Nhìn khôi lỗi một lúc, Hàn Lập hít sâu một hơi rồi mở miệng nói.
“Hắc hắc, xem ra tối qua tiểu hữu quả thực đã nghiên cứu không ít bí thuật khôi lỗi. Không sai, đích xác là Dung Linh Nhập Thể. Bất quá chỉ là một chút mà thôi, trong đó lão phu tự mình để lại một tia phân thần.” Tại thính đường xuất hiện một gã huyết bào nhân, hắn thấy Hàn Lập kinh ngạc thì cười quái dị nói.
“Thì ra là thế, vãn bối cũng hiểu được khôi lỗi kinh khủng như thế căn bản không thể tự nhiên khu sử, lấy thần niệm cường đại của tiền bối thì cho dù một tia phân thần cũng tuyệt đối không thành vấn đề.” Hàn Lập rốt cục dời ánh mắt khỏi khôi lỗi, cười khổ nói.
“Tiểu hữu cũng từng thấy qua khôi lỗi của tại hạ, biết lão phu vì sao muốn đạo hữu tới Huyết Diễm Cung, ngây ngốc trong thời gian dài như thế. Ta cũng không muốn tiểu hữu làm chuyện gì khác, chỉ cần tiểu hữu quán chú vào khôi giáp một chút Ích Tà Thần Lôi là được. Sau đó ta căn cứ vào biến hóa của thần lôi, tùy thời làm một trân cải biến. Trong quá trình đó không được có chút phân tâm, nếu không sẽ uổng phí tất cả công sức trước đó.” Lời nói của Huyết lão quái chợt trở nên nghiêm trọng. “Vâng, vãn bối tất cả đều nghe theo tiền bối chỉ huy, chắc chắn sẽ làm người hết sức hài lòng!” Hàn Lập nói.
“Tốt lắm, tiểu hữu yên tâm, lão phu sẽ không để ngươi không công, sau khi luyện chế xong khôi lỗi, ngoại trì phương pháp luyện chế Linh Thị lúc trước, lão phu sẽ cấp cho đạo hữu một số đồ vật khác.” Huyết lão quái sau khi nghe xong thì dường như cực kỳ cao hứng, vui vẻ cười lớn nói.
Lập tức chỉ thấy huyết bào nhân bắt quyết, đồng thời trong miệng niệm chú.
Một màn khó tin xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy đầu khôi lỗi phía dưới chợt động, sáu con mắt đỏ tươi đồng thời chớp động, hay tay cũng bắt quyết, nhất thời quanh thân phát ra vạn đạo tử mang.
Nơi tử mang đi qua, dung nham lập tức thối lui, trong nháy mắt kết thành một tử sắc kết giới thật lớn phía dưới.
Cơ hồ đồng thời lúc đó, bạch quang dưới chân huyết bào nhân chợt lóe, nguyên bản mặt thủy tinh cực kỳ kiên cố bỗng hư ảo rồi biến mất, thân hình hai người nhất thời rơi xuống.
Mặc dù Hàn Lập có chút ngoài ý muốn nhưng đôi cánh sau lưng run lên, tự ổn định thân hình. Mà Huyết lão quái thì thả ra huyết quang.
Thân hình Hàn Lập hạ xuống, nháy mắt đã đứng tại một chỗ cao trên đầu khôi lỗi. Con mắt đỏ của khôi lỗi chợt động, nhìn thẳng vào Hàn Lập.
Hàn khí sau lưng Hàn Lập nổi lên, thân hình ngưng trệ, phảng phất như bị một cổ cự lực vô hình vây lấy. Trong nháy mắt sắc mặt Hàn Lập đại biến, mồ hôi hột xuất đầy trên trán. Cũng may yêu mục chuyển qua chỗ khác, lập tức khôi phục vẻ bình thường. Lúc này Hàn Lập mới thở nhẹ một hơi, vuốt mồ hôi trên trán. Giờ phút này hắn mới hiểu được tại sao Huyết lão quái lại coi trọng khôi lỗi này như thế.
Nếu chỉ luận về thực lực của Tử Huyết khôi lỗi thì sợ rằng còn mạnh hơn cả Huyết lão quái, nếu không sẽ không thể tạo ra áp lực lớn như vậy. Mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã xuất ra Phá Diệt Pháp chống cự lại ánh mắt đáng sợ kia.
Cũng may nhờ có Đại Diễn Quyết mới có thể miễn cưỡng nhịn được. Có thể thấy được khôi lỗi này chẳng những vô cùng to lớn mà thần niệm lại càng huyền diệu. Trong lòng có chút hoảng sợ, Hàn Lập cũng không dám đứng trên đầu nó nữa, nhanh chóng bay xuống phía dưới, tới ngay trước ngực khôi lỗi. Huyết bào nhân đã sớm chờ hắn ở chỗ này. Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, có chút ngẩn người, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Chiến giáp này nhìn gần thì bóng loáng như gương, chẳng có bộ dáng của trận phụ. “Chẳng lẽ lão quái muốn…” Hàn Lập có chút nói thầm.
“Hàn huynh, bởi vì muốn phối hợp với Ích Tà Thần Lôi của ngươi, cho nên ta sẽ đem Minh Ấn Phù Trận trên khôi giáp diễn giải một lượt cho ngươi. Sau đó lúc bắt đầu Minh Ấn Phù Trận thì ngươi sẽ rót Ích Tà Thần Lôi vào, sau khi hoàn thành ta mới có thể đem Phù Trận cùng Ích Tà Thần Lôi phong ấn. Nếu có gì không ổn ta sẽ tùy thời báo cho ngươi biết…” Lời này của Huyết lão quái làm Hàn Lập cứng người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/07/2019 11:36 (GMT+7) |