Hàn Lập - Quyển 16

Phần 27

Mặt ngoài kính chợt lóe ngân quang, bỗng chốc huyết vụ đã bị mặt kính hấp thu sạch. Kính vốn ngân quang lập lòe nháy mắt đã biến thành màu đỏ tươi.

Tiếp đó, ngân sắc quang mạc phóng ra ban đầu cũng tản ra biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó lại phun ra một tầng ngũ sắc quang hà.

Một chuyện không thể tin nổi xuất hiện!

Phía mặt ngoài quang mạc do ngũ sắc hà quang mới tổ thành toát ra một cỗ nhũ bạch sắc linh vụ.

Vụ khí này quay cuồng một trận rồi hóa thành hình ảnh vô cùng rõ nét.

Lúc này, hết thảy hình ảnh đều do vụ khí biến ảo mà thành! Trừ bỏ việc thu nhỏ tỉ lệ xuống mấy lần thì tất cả đều vô cùng sống động giống thật như đúc.

Hàn Lập nhìn hình ảnh trong vụ khí, đồng tử co rụt lại.

Cảnh vật này vô cùng quen thuộc – rõ ràng là tiểu sơn bên cạnh Hắc Minh vụ hải. Trên đỉnh núi đang có hai gã dị tộc ăn mặc không đồng nhất sóng vai đứng đó.

Hai gã dị tộc này có chút tương tự như Nhân tộc. Một gã thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ trên đầu có một chiếc ngân giác lập lòe, độ khoảng ba mươi tuổi. Một người khác mái tóc dài đỏ đậm đổ đến ngan hông, hai mắt như mắt cá, bên má có vảy cá nhàn nhạt, toàn thân vận một bộ da thú xanh biếc.

Hai người này đều nhìn về phía Hắc Minh vụ hải, cúi đầu nói với nhau điều gì đó.

Từng mảng bạch vụ biến ảo thành hình ảnh tuy vô cùng thần diệu nhưng không thể nghe được âm thanh đàm thoại của họ.

Hàn Lập thấy hai người này không phải Phi Linh Tộc thì trong lòng thoáng trầm xuống.

Nếu là tộc nhân Phi Linh Tộc thì với thân phận Thánh Tử Thiên Bằng Tộc của hắn sẽ không có chuyện gì đáng lo lại. Nhưng đây lại là hai gã dị tộc đáng sợ nên tất cả đều khó có thể nói trước điều gì.

Tất cả những lão quái vật này đều vui giận thất thường, vạn nhất vô duyên vô cớ bị đối phương hạ độc thủ thì chẳng phải chết oan chết uổng? Nhưng nếu lập tức đi khỏi nơi đây tạm thời tránh né sẽ làm kinh động đến họ, liệu họ có nổi giận hay không? ‘ Hàn Lập chần chờ nghĩ ngợi.

Đúng lúc này, dị biến xuất hiện!

Thanh niên một sừng vận bạch bào đang đứng nói chuyện bỗng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Lập, hai mắt người này lập tức bộc phát ngân mang chói mắt.

Hàn Lập chỉ cảm thấy hai mắt đau buốt, vội vàng thối lui hai bước hoảng hốt nhắm hai mắt lại.

Ngay lúc này, hình ảnh vốn vô cùng rõ nét lại trở lên mơ hồ, ngay lúc ngân mang xuất hiện thì lập tức bạo liệt. “Phanh!” Một tiếng hóa thành từng đoàn bạch vụ tán loạn tiêu thất.

Hàn Lập kinh ngạc đứng tại chỗ, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Vừa rồi hắn đã không tiếc hao tổn nguyên khí, mạnh mẽ kích phát một loại thần thông của Vạn Lung Châu, từ đó có thể bằng vào mấy viên châu đặt ở gần đó lặng yên đem cảnh tượng truyền lại, hơn nữa cũng vô cùng bí mật. Nhưng không ngờ tới gã thanh niên một sừng kia lại có thần thức mạnh mẽ đến vậy, chỉ mới nhìn vài lần đã bị đối phương phát hiện rồi thi pháp phá vỡ cấm chế của mình.

Hai người này tuyệt đối là tồn tại Hợp Thể kỳ, thậm chí còn có thể là trung, hậu kỳ.

Bây giờ đối phương đã biết mình động tay chân, mình có nên lập tức rời đi không? – Hàn Lập trong lòng do dự khó quyết.

Cũng không phải hắn mong chờ may mắn gì đó mà sợ bản thân tùy tiện hành động ngược lại sẽ mang tới đại họa sát thân.

Ngay tại lúc Hàn Lập vô cùng bất an thì tại mấy ngàn dặm bên ngoài, lam mang trong mắt tên dị tộc ngân giác cũng từ từ tán đi.

“Mẫn đạo hữu, ngươi phát hiện ra điều gì sao?” Gã dị tộc mắt cá mở miệng hỏi.

“Không có gì, vừa rồi có người dùng cấm chế lặng lẽ quan sát chúng ta, nhưng đã bị ta phá rồi. Chỉ là cấm chế này cũng có chút thú vị.” Thanh niên một sừng mỉm cười, hư không trảo về phía khoảng không gần đó.

“Xoạt!” Một hạt châu màu trắng chôn sâu dưới mặt đất trên đỉnh núi đã bị hút lên, trực tiếp rơi vào trong tay thanh niên một sừng.

Dị tộc nhân có gương mặt tuấn mỹ này vừa thu được viên châu thì liền đưa lên ngang mặt chậm rãi quan sát, trong miệng không ngừng tặc lưỡi lấy làm lạ: “Không ngờ rằng nơi đây còn có pháp khí theo dõi tinh xảo thế này. Tuy rằng cấp bậc cực thấp nhưng lại vô cùng hữu dụng. Ngay cả trong hai tộc chúng ta cũng ít thấy loại pháp khí linh xảo thế này.”

“Mẫn huynh đối với thứ này đánh giá cao như thế, vậy ở nơi này chắc hẳn cũng không chỉ có một viên.” Dị tộc mắt cá phóng thần niệm ra xung quanh cẩn thận tìm kiếm, lam quang trên thân chớp động, đột nhiên toàn thân biến mất tại chỗ không thấy đâu.

Ngay sau đó, người này đã xuất hiện ở một chỗ rất xa, cũng đồng dạng đưa tay đánh ra một trảo về phía mặt đất.

Lại một viên Vạn Lung Châu khác được lấy ra, rơi vào trong tay người này.

Thân hình dị tộc mắt cá lại tiếp tục chớp lên biến mất, thoáng chốc đã quay trở lại chỗ cũ.

“Mặc dù có chút độc đáo nhưng thứ này đối với hai tộc chúng ta cũng không có gì đáng kể. Trong hai tộc chúng ta cũng không thiếu pháp khí theo rõi có thể so với thứ này.” Dị tộc mắt cá đánh giá thêm một chút rồi cười nhạt, ánh lam quang trong tay chợt lóe, Vạn Lung Châu nháy mắt đã biến thành một khối băng, tiếp theo ‘phanh’ một tiếng, hạt châu vỡ vụn ra thành một đống băng nhỏ.

“Lời này của Giản huynh sai rồi! Vật này tuy rằng trong hai tộc chúng ta cũng có, hơn nữa thứ này tuy còn thiếu hụt đủ thứ nhưng cũng đủ để nói lên rằng tạo nghệ luyện khí của Phi Linh nhân tựa hồ cao hơn nhiều so với dự tính ban đầu. Xem ra tư liệu về Phi Linh Tộc có chút sai lệch!” Thanh niên một sừng nhàn nhạt nói.

“Ồ, nếu đạo hữu đã nói vậy thì không bằng chúng ta bắt lấy người này, tra khảo một hồi. Thế nào?” Dị tộc mắt cá thoáng chuyển mắt, đột nhiên nhe răng cười.

“Bỏ đi, chúng ta đến Phi Linh Tộc lần này cũng không phải để hạ chiến thư. Luyện khí thuật của Phi Linh nhân thế nào thì chờ sau khi chúng ta tiến vào hẳn trong khu vực trung tâm của họ liếc mắt một cái là biết, cần gì phải phiền phức như vậy. Người này tu vị không yếu, vạn nhất có quan hệ với lão quái nào trong Phi Linh Tộc thì chẳng phải là làm hỏng đại sự của chúng ta sao. Huống hồ trước mắt không phải chúng ta đã có thu hoạch rồi sao?” Thanh niên một sừng nói, hắn nhìn thẳng về phía hắc vụ nơi xa trong mắt hiện rõ vẻ tham lam.

“Hắc hắc, Mẫn huynh nói có lý. Phi Linh nhân này quả thực là hoang phí của trời, chân linh âm khí quý hiếm thế này mà không người để ý. Vừa đúng tiện nghi cho ta và ngươi.” Người mắt cá nghe đồng bạn nói vậy thì trong mắt đồng dạng tỏ ra hưng phấn.

“Phi Linh nhân bình thường thì không nói, nhưng chẳng lẽ những lão quái vật trong Phi Linh tộc lại không biết sử dụng âm vụ này. Ta và ngươi có lẽ nên cẩn thận một chút! Nói thật, nếu không phải hiện tại quả thực cần đến thứ này thì ta cũng không muốn chuốc lấy phức tạp trong khu vực Phi Linh nhân.” Thanh niên một sừng thu lại dị sắc trong mắt, vẻ mặt có chút chần chờ.

“Ha ha, Mẫn huynh cho rằng đám người Phi Linh Tộc dám ra tay với hai người chúng ta sao? Hai người chúng ta đến đây lần này là đại biểu cho hai tộc. Trừ phi tất cả các lão quái vật Phi Linh nhân đều điên rồi, muốn để bộ tộc bọn họ bị truy sát khắp Linh giới. Nếu không cho dù biết chúng ta lấy đi âm khí này cũng tuyệt không dám làm gì chúng ta.” Người mắt cá lại không hề để ý chút nào, cười ha hả.

“Có lẽ vậy. Chẳng qua hai người chúng ta vượt biển mà đến, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo. Ban đầu phát hiện ra khu vực mà Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm xuất hiện, sau khi thi triển huyết tế vẫn không thể triệu hồi Huyền Thiên bảo vật. Nếu không phải Đại Tế Ti trong tộc thi triển bí thuật dự đoán một lần thì ta cũng không biết bảo vật này lại ở chỗ của Phi Linh nhân. Điều này cũng thật kỳ quái, chẳng lẽ Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm kia đã rơi vào trong tay người nào đó của Phi Linh Tộc.” Thanh niên một sừng thở dài một hơi.

“Có lẽ là như vậy. Nếu không thì cũng là do mấy tiểu tộc cố ý phái người mang Huyền Thiên bảo vật tới khu vực Phi Linh nhân cư trú. Nhưng đối với chúng ta thì cũng không có gì khác nhau.” Người mắt cá cười nhạt nói.

“Quả thực không có gì khác nhau, hai tộc chúng ta lần này liên thủ tiêu phí linh thạch cực lớn mới đưa chúng ta truyền tống vượt đại dương tới đây, quyết không để Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm rơi vào trong tay đại tộc khác. Nếu chỉ là Huyền Thiên chi bảo bình thường thì thôi, nhưng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm này vừa hiện thế đã bài danh đệ tam. Huyền Thiên chi bảo uy năng lớn như vậy quyết không thể để rơi vào trong tay mấy tộc kia. Cho dù bộ tộc nào của Thiên Nguyên đại lục dám can đảm giữ kiếm này đều sẽ bị hai tộc chúng ta liên thủ tiêu diệt. Phi Linh Tộc này ở Thiên Nguyên đại lục tuy có chút thực lực nhưng cũng căn bản không chịu nổi một kích của hai tộc chúng ta. Chỉ là vượt đại dương đến đây có chút phiền phức mà thôi, nếu không cũng đâu cần phải khách khí với bọn họ như vậy!” Trong mắt thanh niên một sừng lóe lên hàn quang, ẩn ẩn sát khí.

“Đúng vậy, tuy rằng với Giác Xi Tộc các ngươi cùng Hải Vương Tộc chúng ta, chỉ cần xuất ra một phần mười thực lực cũng dễ dàng tiêu diệt tộc loại như Phi Linh Tộc này. Nhưng cự ly chinh phạt có chút xa, rất có thể khiến mấy tộc kia theo đó mà lợi dụng. Phi Linh Tộc tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời!” Gã dị tộc mắt cá âm trầm cười.

“Được rồi! Cả ngươi và ta đều không muốn bỏ qua chân linh âm khí này, vậy mau ra tay thôi. Sau đó rời đi, còn tiếp tục bái phỏng vài lão quái vật Phi Linh tộc.” Thanh niên một sừng thở dài một hơi, rốt cục cũng quyết định.

“Ha ha, lời này của Mẫn huynh rất đúng!” Người mắt cá cười vang, hai tay hắn khoát lên, đột nhiên cả người bùng lên một tầng sóng gợn lam sắc, trong nháy mắt đã mở rộng ra đến mấy trăm mẫu, chiếm hơn nửa không trung.

Linh quang thiểm động, lam quang này lập tức hóa thành từng cơn sóng sắc lam chập chùng.

Người mắt cá lập tức hé miệng phun ra một chiếc hồ lô cao độ một tấc. Nắm nó trong tay, người này nhẹ nhàng vung lên.

“Ầm ầm!” Tiếng động liên tiếp vang lên, lam sắc quang mang bốn phía nháy mắt lấy hồ lô làm trung tâm điên cuồng xoay tròn, sóng bốn phía cuồn cuộn từng lớp, sóng sau cao hơn sóng trước, cuối cùng cao đến hơn mười trượng hoàn toàn bao phủ người này vào bên trong.

Thanh niên một sừng bên cạnh thấy vậy thì mỉm cười, đột nhiên vỗ lên thiên linh cái chính mình.

Tiếng rít nổi lên!

Một cơn lốc cực lớn từ thiên linh cái thanh niên cuồn cuộn phóng ra, thể tích cũng nhanh chóng hóa lớn, chỉ sau vài lần chớp lên đã lớn đến vài trượng, phóng thẳng lên chín tầng mây.

Âm thanh vang động cửu tiêu từ cơn lốc phát ra, lúc này cuồng phong đột nhiên ngừng lại rồi tán loạn biến mất. Một quái vật độc giác thanh quang lập lòe, thân cao trăm trượng xuất hiện giữa không trung.

Quái vật này trên đầu có ngân sắc trường giác, răng nanh trong miệng sắc bén, toàn thân bao phủ trong thanh sắc đồng giáp. Một tay cầm một kiện hắc sắc quái nhận, một tay nâng thanh sắc ngọc bình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 01/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đường Môn – Quyển 3
Phần 27 Dưới sự tò mò càng lúc càng tăng lên, lúc này ba người ở bên trong độc trận đã thí nghiệm qua vài lần, đối với sự tinh xảo của Phi Thiên thần trảo không khỏi có chút than thở, nhất là tài liệu cùng cách chế tạo tinh tế, càng khiến cho ba người yêu thích không buông tay. Phất Lan Đức lúc này cùng không nóng nảy đi đối phó với đám hồn thú bên ngoài, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, dùng âm thanh nơi đầu lưỡi có chút đặc thù của mình nói với Đường Tam: “Ta bảo này Tiểu Tam, chúng ta thương lượng một chút nhé?” Đường Tam thông minh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Miêu Nghị – Quyển 13
Phần 27 Miêu Nghị nhìn lại bàn tay Hoàng Phủ Quân Nhu xòe ra, nghi hoặc hỏi dò: Chưởng quầy làm gì vậy? Hoàng Phủ Quân Nhu nói: Trang sức ngươi tặng ta đâu? Mãn Thiên Tinh, không phải nói tặng cho ta sao? Đưa đây. Cái đó... Miêu Nghị ấp úng một lúc cuối cùng ngồi thẳng người, chính khí hùng hồn nói: Đã bán đi. Hoàng Phủ Quân Nhu gặn hỏi: Bán thứ tặng cho ta rồi? Miêu Nghị nói: Ta vốn định tặng cho chưởng quầy, nhưng nàng quên là lúc đó nhất quyết không chịu lấy sao? Nên ta phải bán đi, không thì ta là nam nhân giữ nó lại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Linh duyên - Tác giả The Kid
Truyện lấy các nhân vật trong phim “Linh duyên: Bí mật từ hình nhân” Trong đêm tối, Hạnh chạy thục mạng trên con đường vắng. Cô chạy như bị ma đuổi, trông cô có vẻ đang sợ hãi một thứ gì đó. Hạnh chạy mệt nên dừng lại để thở. Bất ngờ Hương xuất hiện từ đằng sau, cô bịt miệng Hạnh bằng cái khăn có thuốc mê khiến Hạnh ngất đi. Sau đó Hương kéo Hạnh vào một căn nhà hoang. Hạnh tỉnh lại thì thấy mình đang bị trói hai tay ra sau lưng, cơ thể cô đang trần truồng, và Hương chính là người đã lột quần áo của Hạnh ra. Hạnh hốt hoảng nói: Trời...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng