Hàn Lập - Quyển 16

Phần 77

“Hàn huynh nói về Ngưng Thần Quy Nhất Thuật à! Thuật này đích xác vô cùng thần kỳ, là do Thanh Tộc sáng chế. Nhưng tu luyện thuật này cũng vô cùng ngặt nghèo, chẳng những cần phải có huynh đệ cùng huyết mạch, hơn nữa tu luyện công pháp này tu vi phải không khác nhiều lắm về cảnh giới, mới có thể thi triển thuật này. Mà Thanh Tộc khác với những tộc khác, tộc nhân sinh ra phần lớn đều cùng một thể, một thai sau bảy người là chuyện thường thấy. Sau khi lớn hơn một chút thì bọn họ tự tách ra. Bốn người giữa cửa thành chính là tộc nhân của Thanh Tộc, chuyên làm nhiệm vụ kiểm tra. Sau khi thi triển thuật này, thần niệm địch nhân hòa hợp với toàn thể, chính là cảnh giới cao hơn bọn họ ba bốn tầng vẫn không biết được.” Giáp Thiên Mộc cười giải thích hai câu.

“Thì ra là thế! Hàn mỗ thật có chút lạc hậu, nhưng tại hạ lại có chút hứng thú đối với thuật này, đạo hữu có biết phương pháp tu luyện không?” Sau khi Hàn Lập nghe xong, trước tiên có chút thất vọng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thuật này thần diệu, không khỏi muốn tham khảo để sau này cải tiến lại, nên thử hỏi.

“Ngưng Thần Thuật không phải là thuật đặc biệt gì của Thanh Tộc, bên ngoài mặc dù không lưu hành nhiều nhưng Giáp mỗ vẫn có thể nghĩ cách tìm thấy một bản. Đạo hữu thật sự muốn biết công phái này thì ta sẽ nghĩ cách chế phục một bản.” Giáp Thiên Mộc vô cùng hào phóng nói. “Đa tạ.” Hàn Lập nghe xong thì cười, ôm quyền nói cảm ơn.

“Ha ha, đây là việc nhỏ, Hàn đạo hữu có ơn cứu mạng đối với Giáp mỗ, việc nhỏ này thì có tính là gì. Được rồi, tại hạ trước tiên đi bái kiến mấy vị trưởng lão trong tộc, tiếp theo sợ rằng không thể đi cùng Hàn huynh được nữa. Đây là địa chỉ của động phủ của tại hạ tại Vân Thành, vài ngày sau đạo hữu có thể đến đó lấy thông linh khôi lỗi mà lúc trước tại hạ đã hứa. Không gạt đạo hữu, khôi lỗi cấp bậc này thì trong động phủ tại hạ có hai ba con, nhưng nếu tặng người ngoài tộc thì phải hỏi qua ý của trưởng lão trong tộc. Bất quá cứu yên tâm, trong tộc tại hạ cũng có chút địa vị, việc này tuyệt không thành vấn đề.” Giáp Thiên Mộc cười, đưa cho Hàn Lập một khối thạch phiến, nói ra lời cáo từ.

Lúc này hai người đã ra khỏi cửa thành, trước mắt xuất hiện một thông đạo rộng lớn, hai bên là những cửa hàng cao lớn không đồng nhất, có không ít người đang mua hàng, không sầm uất cũng không vắng vẻ. “Cũng được, tại hạ cũng có một số việc, thế thì chúng ta chia tay tại đây.” Sau khi Hàn Lập nhận thạch phiến, dùng thần niệm đảo qua thì mỉm cười trả lời.

“Vân thành là nơi chư tộc Thiên Vân cùng sinh sống, từ bên ngoài có không ít dị tộc, có người ở đây trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng không rời đi. Cho nên trong thành ngoài trừ một ít chỗ ở tạm thời chỉ có thuê động phủ, nhưng chi phí rất đắt. Nhưng nếu Hàn huynh muốn ở lại thì chút chi phí ấy không thành vấn đề. Mặt khác đạo hữu nên nhớ một việc, đó là ngàn vạn lần không nên tranh đấu hoặc vận dụng linh lực ở trong thành, nếu không sẽ phát động cấm chế, nhẹ thì bị trục xuất khỏi Vân thành, nặng thì bị phế bỏ tu vi. Điểm này ngay cả trưởng lão mười ba tộc cũng không dám cãi lại. Được rồi, tại hạ cáo từ.” Giáp Thiên Mộc có vẻ hiểu biết nhiều, sau khi khuyến cáo liền rời đi.

Hàn Lập không giữ lại, xa xa thấy Giáp Thiên Mộc ngồi trên một linh xa, biến mất tại một ngã tư đường thì lúc này hắn mới thu ánh mắt lại, cẩn thận đánh giá hai bên ngã tư đường.

Nơi đây không hổ là trọng thành của Thiên Vân mười ba tộc, kiến trúc hai bên chẳng những nhiều mà phong cách cũng khác nhau, không có cửa hàng nào giống cửa hàng nào.

Có kiến trúc cao tới hơn trăm trượng, phảng phất như ngọn núi nhỏ, có cái cao không tới một trượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng đẹp. Lầu các của nhân tộc thì lại khác, có cái ngoài hình giống đại thụ, toàn thân xanh biếc. Hàn Lập đánh giá một lát thì bắt đầu cảm thấy hứng thú với thành này.

Lại nói tiếp, Thiên Vân mười ba tộc trên danh nghĩa là mười ba chủng tộc, nhưng không biết từ bao nhiêu ngàn năm trước chư tộc cùng sống hỗn tạp một chỗ, vô luận bất cứ hành động gì đều là mười ba tộc cùng tiến cùng lùi. Nếu không phải huyết mạch khác nhau thì có thể xem như là đại tộc.

Mặc dù thế lực mỗi tộc không tính là quá mạnh, thua xa Giác Xi Tộc, nhưng mười ba tộc liên thủ thì thực lực cũng không kém Giác Xi Tộc chút nào, đã từng đánh nhau rất nhiều trận. Mà chủ yếu mười ba tộc chỉ tự vệ, Giác Xi Tộc cùng Thiên Vân mười ba tộc chiến tranh, cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian là sẽ nổ ra.

Không phải Giác Xi Tộc xâm chiếm lãnh địa của Thiên Vân, mà chính là Thiên Vân mười ba tộc liên thủ, đoạt lại những thứ mình mất, đương nhiên phần lớn thì Giác Xi Tộc chiếm thế thượng phong. Nhưng chư tộc Thiên Vân lấy sở trường bù sở đoản, cũng không chịu thiệt thòi quá lớn.

Cho nên lúc này đây Giác Xi Tộc đột nhiên tấn công, vẫn chưa làm cho thượng tầng chư tộc Thiên Vân ngoài ý muốn, hơn nữa đang nhanh chóng phải ứng lại, bắt đầu tập trung nhân thủ chuẩn bị phản kích. Những lời này đều là trong lúc Hàn Lập đồng hành với Giáp Thiên Mộc, trong lúc vô ý nghe được tin tức.

Theo Giáp Thiên Mộc nói, Thiên Vân hiển nhiên diện tích rất lớn, nhưng đại tộc cũng không phải chỉ có mỗi Giác Xi Tộc, còn có Dạ Tộc thực lực không hề kém, đương nhiên phụ cận Thiên Vân cũng có đông đảo những tộc nhỏ khác.

Nhưng đại khái những tiểu tộc đó chỉ có thể phụ thuôc hoặc gia nhập đại tộc mới có quyền đặt chân ở đây. Nếu không sẽ bị mạt sát hoặc bị đuổi đi, tìm nơi khác sống. Điều này làm cho Hàn Lập đối với hoàn cảnh đại khái của chư tộc nơi này cũng hiểu đôi chút.

Hiện tại hắn đang đánh giá hai bên ngã tư đường, từ từ đi bộ, vừa đi vừa tự định giá.

Không hề nghi ngờ, mục tiêu của hắn vẫn là tìm các truyền tống trận về Thiên Nguyên Đại Lục, nhưng truyền tống trận cấp bậc này khẳng định là có người trông coi, mười phần là rơi vào tay thế lực lớn, nếu muốn mượn dùng truyền tống trận chỉ sợ phải có quan hệ với tầng lớp cấp cao. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc đầu hắn không từ chối yêu cầu của Giáp Thiên Mộc.

Bất quá, rốt cục có thật sự tiếp xúc với thượng tầng Thiên Vân Tộc hay không thì phải chờ hắn hỏi thăm tin tức liên quan đã.

Việc cấp bách hiện tại là tìm một lối ra ở Vân Thành, sau đó mới chậm rãi tìm đầu mối.

Trong lòng bình tĩnh tính kế, sau đó Hàn Lập không chần chờ nữa, ánh mắt đảo qua bốn phía cửa hàng, tùy ý chọn một căn giống như của nhân tộc, rồi đi qua. Cửa hàng này không tính quá lớn, chỉ có hai tầng mà thôi. Bên trong bày biện đa dạng, tựa hồ là một cái tiệm tạp hoá.

Chưởng quỹ là một gã Mặc Lục Tộc, nguyên bổn đang ngồi trên ghế phía sau quầy, vừa thấy Hàn Lập vào thì lập tức ra vẻ tươi cười, đứng dậy đón chào: “Vị tiền bối này muốn mua thứ gì, bổn *** chuyên bán các loại đặc sản ở Vân Thành, bản đồ cùng với vài thứ khác…”

Vị này thoạt nhìn dị tộc nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc dù tu vi chỉ Trúc Cơ Kỳ nhưng trước mặt Hàn Lập vẫn không khiếp sợ, sau khi thi lễ thì liên tiếp giới thiệu, lời nói có vẻ lưu loát.

Cũng khó trách, lấy tu vi thấp như đối phương, sợ rằng ngay cả Nguyên Anh Kỳ hay Luyện Hưu Kỳ cũng không thể nhận ra. Mà tu vi cao ở Vân thành chỗ nào cũng có rất nhiều cho nên chắc hắn đã quen.

“Lấy cho ta một bản đồ của Vân Thành, càng chi tiết càng tốt, mặt khác ta muốn hỏi người vài chuyện.” Hàn Lập đánh giá người trước mặt, đột nhiên tay áo vừa động, một khối trung giai tinh thạch bắn ra, đồng thời thản nhiên nói.

“Đây là bản đồ tốt nhất của tiểu ***, tiền bối có chuyện gì cứ việc hỏi, nếu biết thì vãn bối nhất định sẽ trả lời!” Sau khi chưởng quỹ lấy tinh thạch, lập tức mặt mày hớn hở lấy ra một khối hồng sắc thạch phiến giao cho Hàn Lập, mừng rỡ nói.

Sau một chén trà nhỏ, thần sắc Hàn Lập bình tĩnh ra khỏi cửa hàng, sau đó tùy ý chặn một thú xa trên đường, tiếp theo chỉ địa điểm cho xa phu rồi ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Mà xa phu lập tức điều khiển thú xá chạy về phía trước.

Thú xa mang theo Hàn Lập đi về một hướng nào đó của Vân Thành, không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc sau hai canh giờ thì cũng dừng lại trước một kiến trúc to lớn.

Hàn Lập tùy ý trả vài khối linh thạch, sau đó xuống xe, thong dong nhìn kiến trúc trước mặt.

Đây là một toà kiến trúc cao lớn, phảng phất như ngọn núi, toàn thân đều dùng tài liệu màu vàng xây thành.

Kiến trúc này thoạt nhìn cao hơn ngàn trượng, so với những kiến trúc gần đó thì không biết cao hơn bao nhiêu lần.

Hàn Lập đứng tại chỗ run sợ hồi lâu, sau đó chuyển ánh mắt xuống, nhìn về phía cửa.

Hai bên cửa viết những văn tự cổ quái, cho dù Hàn Lập hiểu nhiều văn tự dị tộc thì cũng không thể phân biệt được đây là văn tự của bộ tộc nào. Hàn Lập không chần chờ lâu, sờ sờ cằm rồi tiến vào đại môn. Vừa tiến vào đại môn, bên trong thật rộng, diện tích chừng hơn hai trăm trượng, bốn phía và mặt đất đều được dát mỹ ngọc xanh biếc, bốn phía lại được đặt những chậu hoa cao vài thước, mà một số loại lại diễm lệ như linh hoa, linh thảo.

Mà trong đại sảnh lại đặt một cái bàn gỗ đen thui cũ nát, trên bàn là một hàng người mặc trường bào xám, nhưng bộ dáng không nhúc nhích giống như đang ngủ say. “Cho ta một gian phòng hẻo lánh, ta muốn ở lại mấy ngày.” Hàn Lập lặng lẽ đi tới bàn tính tiền, thản nhiên nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 01/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 8
Phần 77 Dương Thần thở một hơi thật dài, nhìn người phụ nữ tuyệt vọng đến tột cùng, vừa tự trách mình, vừa dở khóc dở cười. Nói xong rồi? Không biết, còn có thể nói gì... Vậy để anh nói. Dương Thần bước về phía trước một bước, đưa tay vào túi quần, mò mò một hồi, lấy ra một món đồ nho nhỏ. Để món đồ trên tay mình trước mặt của Mạc Thiện Ny, ánh mắt của người đàn bà ngưng đọng, nín thở. Đây... đây là... Mặc dù ánh sáng không sáng sủa lắm, mặc dù tay của Dương Thần vẫn còn đọng lại một chút vết ố do ăn thịt nướng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Vĩnh Hằng – Quyển 10
Phần 77 Bạch Tiểu Thuần nhìn cửa vào khoang thuyền. Hắn cảm thấy quỷ thuyền này dường như cũng có sinh mệnh, nếu nó đã dịch chuyển ba người tới đây thì chắc hẳn là muốn bọn họ đi vào cánh cửa này! Thần Toán Tử cũng sợ hãi vô cùng, lúc này nghe Bạch Tiểu Thuần nói vậy thì vội vàng từ trong ngực lấy ra một đồng tiền. Đây là Toán mệnh pháp bảo của gã, ngày thường vô cùng giữ gìn. Dù là trước kia ở trong bộ lạc của thổ dân cũng chỉ là gieo hạt mà thôi, lúc này lại lấy ra đồng tiền này chứng tỏ gã cũng đã sốt ruột lắm rồi... Gã...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Cô gái đến từ hôm qua
Phần 20 Tụi con gái trên trái đất này hình như đều được đúc ra từ một khuôn. Có một cái thói, không hiểu là thói tốt hay thói xấu, gần như đứa con gái nào cũng “mắc phải”. Đó là sau khi chuyển từ giai đoạn “thăm dò bí mật” qua giai đoạn “thừa nhận hợp pháp” bao giờ đứa con gái cũng hỏi đứa con trai một câu theo đúng... sách vở : Trước khi quen tôi, anh đã quen mấy người rồi ? Chẳng hiểu tụi con gái hỏi câu đó để làm gì. Bởi trong những trường hợp “gay cấn” như thế này, tụi con trai...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng