Nếu giữa tình huống bình thường, mấy người Luyện Hư đỉnh giai liên thủ có thể đánh một trận với một gã Hợp Thể sơ kỳ, còn vài tên Hợp Thể đỉnh bậc mà gặp một gã Đại Thừa sơ kỳ thì cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi. Bởi vì sau khi tiến vài Đại Thừa kỳ liền có thể xem như là một nửa tồn tại cấp bậc Chân tiên, có thể trong lúc tu luyện thấu hiểu được một ít về thiên địa pháp tắc cực kỳ lợi hại, căn bản không phải là tồn tại cấp Hợp Thể Kỳ có thể chống lại được. Về phần Độ Kiếp Kỳ, kỳ thật chỉ phân chia trên danh nghĩa mà thôi. Trừ tu vi pháp lực hơi có sự thay đổi thì thần thông cũng không có gia tăng hơn so với Đại Thừa Kỳ đỉnh bậc bao nhiêu.
Hơn nữa giai đoạn Độ Kiếp Kỳ cũng không phân chia ra cụ thể là sơ kỳ hay hậu kỳ gì đó mà đại bộ phận căn bản là không hành tẩu thế gian mà chỉ chuyên tâm chuẩn bị độ chân tiên thiên kiếp mà cầu phi thăng.
Bởi vậy có thể nói Đại Thừa Kỳ, ngoại trừ thiên địa Chân linh ra cũng chính là tồn tại cao nhất của Linh giới.
Bốn người lão Ông vừa thấy tử sắc tiểu thú mà mình bắt được dĩ nhiên là hậu nhân của một gã Đại Thừa Kỳ Nhân Diện Giao thì có thể nói là trong lòng sợ hãi đến mức nào tự nhiên là có thể biết được.
Bất quá, bọn họ bây giờ thân ở trong Vân thành, bốn phía còn có nhiều cao giai các tộc như vậy, nếu Nhân Diện Giao đơn độc một mình tìm đến bọn họ gây phiền toái thì ngay cả đối phương có tu vi Chân tiên, bọn họ cũng không thực sự quan tâm. Điểm mấu chốt chính là vị thanh niên họ Phỉ kia bộ dáng cũng có quan hệ với Nhân Diện Giao này, còn tự mình dẫn hắn tới đây. Muốn cổ động người khác vây công Nhân Diện Giao thì tự nhiên không thể thành được.
Kể từ đó, trong lòng bọn lão Ông không thể không sợ hãi rồi. Nếu không lúc trước thanh niên họ Phỉ ra tay một kích của Nhân Diện Giao thì mấy người bọn họ có thể không nói cái gì mà trốn đi rồi.
“Hảo, ta cấp cho Phỉ huynh mặt mũi, không lấy tính mạng của bọn chúng nhưng những người này trên đường hành hạ tiểu nữ, tử tội có thể miễn nhưng tội sống khó tha.”
Ngân bảo nam tử trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên cười lanh nói.
Tùy theo cánh tay hắn lần nữa vừa động, năm ngón tay hợp lại như tia chớp nhắm lão Ông chém xuống. Ngân quang chợt lóe, lão Ông chưa kịp phản ứng thì một bên cánh tay chợt mát lạnh rồi rơi xuống, đồng thời đại lượng máu tươi phun ra.
Lão Ông kinh hãi còn chưa tự ứng cứu thì trước người có một bóng người thoáng một cái, thanh niên họ Phỉ lại quỷ dị xuất hiện đưa một bàn tay vỗ vào chỗ cụt. Lục quang đại phóng, chỗ tay cụt của lão Ông lập tức ngừng chảy máu, vết thương dưới ánh linh quang nhanh chóng liền lại với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được.
Không chờ lão Ông sắc mặt xám trắng định nói cái gì, thanh niên họ Phỉ lại khoát tay chặn lại nói:
“Nếu Đỗ huynh đã xử phạt ngươi thì sẽ không động thủ với các ngươi nữa nhưng việc này cũng không thể xong xuôi dễ dàng như vậy. Ta mặc kệ bốn người các ngươi dùng biện pháp gì, là mượn hay là cướp đoạt! Mỗi người các ngươi lập tức giao ra một triệu linh thạch cấp cho thiên kia của Đồ đạo hữu coi như đền bù. Nếu không muốn thì các ngươi mỗi người tự đoạn đi một cánh tay đi.”
Vừa nghe lời này, bốn người bọn lão Ông ngược lại thở phào một hơi. Nếu có thể dùng linh thạch mà đem chuyện lớn như vậy giải quyết thì tự nhiên là cầu còn không được. Nếu không bọn họ bốn người mặc dù bây giờ vô sự nhưng bị một gã Đại Thừa Kỳ nhìn chằm chằm thì bất diệu, mà chung quy không thể cả đời trốn ở trong Vân thành được.
Về phần lão Ông, mặc dù bị đoạn đi một cánh tay, tổn thất một chút máu huyết nhưng đối với tu vi như bọn hắn thì chuyện đoạn chi rồi tiếp nối trở lại chỉ là chuyện nhỏ, vì vậy bọn lão Ông không nói hai lời tụ lại cùng một chỗ, bốn người gom góp lại được bốn túi linh thạch, sau đó cung kính đưa tới cho thanh niên họ Phỉ.
Thanh niên họ Phỉ đem bốn túi linh thạch cầm lấy, sau đó mới quay đầu cười nói:
“Mặc dù số linh thạch này không cách nào tiêu trừ được lửa giận của Đỗ huynh nhưng bọn Lục đạo hữu dù sao cũng là lần đầu tiên đến Tử Vi hải của ngươi, coi như sơ phạm. Nể mặt mũi của Phỉ mỗ, việc này dừng ở đây đi.”
Nhân Diện Giao biến thành ngân bào nam tử, từ lúc đầu đến giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ nghe thanh niên họ Phỉ nói như thế thì thần sắc vẫn âm trầm dị thường nhưng ánh mắt lại hướng đến bọn lão Ông cụt tay cùng thanh niên đang mỉm cười, khuôn mặt vừa chuyển, sau khi hơi tự định giá thì miễn cưỡng gật đầu:
“Hảo, lúc này coi như nể mặt Phỉ huynh mà tạm tha cho bọn hắn. Nhưng từ nay về sau, không cho phép bọn họ đặt chân vào Tử Vi hải của ta một bước. Nếu bị phát hiện thì đừng trách ta không niệm tình cũ.”
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt thanh tú của Nhân Diện Giao bỗng nhiên ra một phiến ngân văn mơ hồ, thần sắc bỗng trở nên dữ tợn hơn vài phần.
“Cái này là tự nhiên. Nếu bọn Lục đạo hữu tự tiệ xông vào quý hải thì bọn họ sẽ tự động đánh mất thân phận khách khanh của Thiên Vân mười ba tộc chúng ta, đạo hữu cứ tự xử trí.”
Thanh niên họ Phỉ đối với lời của ngân bào nam tử cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười trả lời, đồng thời cầm túi linh thạch trong tay ném tới.
Bọn lão Ông nghe nói thế thì sắc mặt lại biến ảo không ngừng, trên trán lần nữa lấm tấm mồ hôi, mà ngân sắc nam tử đưa tay thu lấy bốn túi linh thạch, thần sắc mới hòa hoãn lại. Trong tay linh quang chợt lóe, mấy túi linh thạch biến mất, sau đó nam tử lấy tay đột nhiên vỗ vào lưng tiểu thú một cái. Nhất thời tử quang lưu chuyển, tiểu thú biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một nữ đồng chừng sáu bảy tuổi.
Nữ đồng này da thịt trắng như tuyết, hai mắt đen nhánh, trên đầu tết vô số bím tóc màu tím, trông có vẻ cực kỳ đáng yêu. Không ít người nhìn thấy màn này thì thần sắc khẽ biến.
Tiểu thú rõ ràng ban đầu không thể biến ảo thành nhân hình nhưng sau khi được ngân bào nam tử vỗ vào người thì liền biến ảo thành nhân hình. Điều này cho thấy thần thông của Nhân Diện Giao to lớn thế nào.
Bất quá, tiểu thú mặc dù đã biến thành nhân hình nhưng tứ chi vẫn ôm chặt lấy ngân bào nam tử, hơn nữa miệng vẫn phát ra mấy tiếng “a a”, đồng thời đưa tay không ngừng chỉ vào đám lão Ông, thinh thoảng nắm chặt tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện vẻ ủy khuất.
“Tốt lắm, bọn họ đã được giáo huấn rồi, dừng ở đây thôi. Việc này cũng xem như một sự giáo huấn cho ngươi, dám không nghe lời ta. Sau khi trở về lập tức hảo hảo tu luyện cho ta, trước khi tiến giai đến trình độ có thể tự biến thân thì không cho ngươi rời động phủ nửa bước.”
Ngân bào nam tử nét mặt tràn đầy vẻ cưng chiều nhưng khẩu khí lại có vẻ rất nghiêm khắc.
Nữ đồng nghe nói thế thì khẽ bĩu môi, ánh mắt nhất thời chớp động có vẻ như muốn khóc. Ngân bào nam tử nhẹ thở dài một hơi, có chút đau đầu.
Tiếp theo không hề để ý tới nữ đồng nữa mà quay đầu nhìn thanh niên họ Phỉ nói:
“Lúc này đây, có thể tìm được ái nữ ít nhiều cũng do Phỉ huynh trợ giúp. Ân tình này vợ chồng ta ghi nhớ trong lòng, sau này tất có báo đáp. Nhưng phu nhân ta còn đang ở nhà đợi tin tức, Đồ mỗ sẽ không ở đây lâu thêm.”
Vị Nhân Diện Giao này nói xong thì liền hay tay ôm quyền cáo từ.
“Nếu Đồ huynh đã nói như thế thì Phỉ mỗ cũng sẽ không giữ lại nữa. Đạo hữu đi đường cẩn thận!”
Thấy Nhân Diện Giao thật sự không hề tìm bọn lão Ông gây phiền toái nữa thì trong lòng cũng ngầm thở phào một hơi.
Dù sao bọn lão giả họ Lục đều là khách khanh của Vân thành đồng thời lại là thánh tộc, tự nhiên không thể để cho người ta đương tràng mà ra mặt chém giết nhưng hắn cũng tuyệt không muốn trở mặt với Nhân Diện Giao. Nhân Diện Giao này ngoài thần thông cực kỳ đáng sợ ra thì hắn còn nghĩ tới vị phu nhân kia, mỗi lần nghĩ tới là trong lòng hắn cũng không khỏi run lên.
Nếu không ngay cả đối phương cùng hắn có chút giao tình thì cũng không dễ dàng đưa hắn đến đây như thế, cũng phải diễn nhiều trò như vậy. Hôm nay có thể giải quyết việc này như vậy tự nhiên là không thể tốt hơn được.
Ngân bào nam tử gật đầu, quay người lại, bên ngoài thân linh quang chợt lóe rồi độn quang cùng nhau rời đi. Nhưng vào lúc này, nữ đồng trong lòng đột nhiên đưa tay lôi kéo vạt áo, đồng thời trong miệng lại a a nói cái gì đó, cuối cùng thậm chí lấy tay chỉ về một phương hướng dưới đài.
“Cái gì, có chuyện như vậy sao!”
Thanh quang bên ngoài Nhân Diện Giao thu liễm lại, trong miệng phát ra âm thanh kinh ngạc.
“Đỗ huynh, lệnh ái nói cái gì mà lại khiến ngươi giật mình như thế.”
Thanh niên họ Phỉ thấy cảnh này thì ngẩn ra, không nhịn được hỏi.
“Không có gì, có thể có chút liên quang đến Hỗn huyết tộc nhân của phu nhân ta.”
Nhân Diện Giao trả lời một câu, đồng thời hai mắt lại hướng theo phía nữ đồng chỉ nhìn tới.
Thanh niên trong lòng kinh ngạc nhưng hai mắt cũng nhìn lại. Chỉ thấy mọi người đang ngồi phía đó thì tự nhiên thấy hai gã Đại Thừa Kỳ đồng thời nhìn tới thì không ít người sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Cho dù biết rõ đối phương đối với chính mình không có quan hệ gì nhưng trong lòng cũng không khỏi căng thẳng.
Hàn Lập đồng dạng có chút khác thường! Người khác có lẽ rõ ràng nhưng hắn lại hết sức khẳng định, người mà nữ đồng kia chỉ, mười phần thì có đến tám chín phần là mình.
Nhưng về phần vì sao nữ đồng lại chỉ về hướng hắn thì Hàn Lập cũng không hiểu ra sao. Dù sao mới vừa rồi Nhân Diện Giao cùng thanh niên họ Phỉ, hai người sau khi lên đài, cũng không biết động tay động chân gì mà mọi người dưới đài chỉ có thể nhìn thấy cảnh trên đài mà lại không nghe được âm thanh gì.
Mà trong chốc lát, một đạo thần niệm cực kỳ đáng sợ trong nháy mắt hướng về khu vực này đảo qua, không ít người sắc mặt bắt đầu trắng bệch. Tại thời khắc bị thần niệm đảo qua, Hàn Lập cũng có cảm giác thân thể mình trong nháy mắt bị nhìn thấu triệt, mao cốt tùng nhiên giống như bị một đầu man hoang cự thú không cách nào đối kháng được nhìn chằm chằm.
Trong lòng hắn trầm xuống, tiếp theo bỗng nhiên cảm giác được phía xa xa, ánh mắt ngân bào nam tử ngưng trọng hẳn lên, trong đám đông này lại đột nhiên tập trung trên người hắn. Tùy theo chỉ thấy nam tử này đột nhiên vừa nhấc chân, mà một khắc sau Hàn Lập liền cảm giác thấy hoa mắt, rồi phía trước chỗ ngồi đã có thêm một người. Đúng là Nhân Diện Giao biến thành nam tử, trong lòng còn ôm tử sắc tiểu thú biến thành nữ đồng kia.
Nữ đồng này hai mắt đen nháy, song mục lưu chuyển dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.
“Bái kiến tiền bối!”
Hàn Lập trong lòng bất an nhưng nét mặt vẫn còn có thể bảo trì vẻ trấn định, đứng dậy nhìn ngân bào nam tử, cúi mình hành lễ. Đối với một gã Đại Thừa Kỳ, hắn tự nhiên tuyệt không có dũng khí đắc tội mảy may.
“Không sia, đích xác trên người hắn có một tia khí tức của bộ tộc mẫu thân ngươi nhưng phi thường yếu nhược. Cho dù có một điểm huyết mạch như vậy thì cũng đạm bạc đến mức có thể bỏ qua. Nhưng thật ra nha đầu kia, mẫu thân ngươi có nhiều đại thần thông như vậy mà không chịu kế thừa, hết lần này tới lần khác lại kế thừa một loại cảm ứng thuật vô dụng như vậy. Nếu người này cùng mẫu thân của ngươi không có liên quan quá lớn thì chúng ta đi thôi.”
Nam tử sau khi đánh giá Hàn Lập một chút thì liền lạnh lùng lắc đầu.
Tiếp theo hắn không đợi nữ đồng nói thêm gì, bên ngoài thân ngân quang chợt lóe lên rồi lập tức hóa thành một đạo ngân hồng bay ra ngoài cửa điện bắn đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 03/08/2019 11:36 (GMT+7) |