Hàn Lập - Quyển 17

Phần 41

“Tê tê, làm sao bây giờ? Linh giới nhân kia chạy nhanh như vậy, ngay cả Ngũ Khấp đại nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo mà thôi. Chúng ta căn bản vô pháp đuổi theo.”

Một ma thú thân thể cực giống sói nhưng trên cổ lại có một cái đầu mãng xà, miệng phát ra thanh âm tê tê hỏi.

“Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là tiếp tục truy đuổi. Ngũ Khấp đại nhân không phải đã phát cho chúng ta một cái định vị bàn sao. Dựa theo tín hiệu trên đó, dù cho là cách xa trăm vạn dặm thì cũng phải đuổi theo đại nhân.”

Một con thú khác ngoại hình cực giống lợn rừng nhưng song nhĩ rất dài mở miệng nói.

“Hừ, lấy tốc độc của ngươi đuổi theo Ngũ Khấp đại nhân thì không biết là ngày tháng năm nào mới kịp.”

Ma thú đầu cự mãng hai mắt nheo lại, có chút xem thường nói.

“Lời này rất có ý tứ, nghe khẩu khí của ngươi như nơi đây hình như chỉ có mình ngươi có thể đuổi theo được, chúng ta vừa rồi đều là liên luỵ ngươi?”

Ma thú nhìn như lợn rừng kia thoạt nhìn như khù khờ nhưng trên thực tế tâm cơ thâm trầm, vừa nói mấy câu đã đem đối phương đổi sang phía đối lập.

Bất quá tu vi của mãng thú này đứng số một số hai trong đám ma thú nên nghe thế thì chỉ cười lạnh một tiếng rồi cũng không để ý nữa. Tuy nhiên thái độ tự nhiên làm hco đa số ma thú khác ánh mắt lộ vẻ bất thiện.

“Hảo, Uyên mãng nói cũng có đạo lý, chúng ta nhiều người như vậy mà độn tốc không đồng nhất, nếu đều đuổi theo mà nói thì xác thực là không có khả năng đuổi kịp. Nhưng cứ như vậy để cho ba người Ngũ Khấp đại nhân một mình truy đuổi thì cũng có chút không thích hợp. Như vậy đi, lựa chọn ra năm người có độn tốc nhanh nhất trong số chúng ta tiếp tục truy đuổi. Những người khác thì về trước đợi mệnh đi.”

Một con tiểu thú cổ quái, thân thể trong suốt phảng phất như do ngũ sắc lưu ly hợp thành đột nhiên mở miệng nói.

Khẩu khí của nó lại có một nửa là mệnh lệnh nhưng cổ quái là bao gồm cả mãng thú, tất cả số ma thú kiệt ngạo bất tuân khác vừa nghe lưu ly tiểu thú nói như thế thì không dị nghị chút nào. Sau một phen khắc khẩu thì chỉ còn lại năm con thú có độn tốc nhanh nhất. Đám ma thú còn lại thì theo đường cũ quay về. Trong số năm con ma thú ở lại kia có cả con mãng thú cùng với lưu ly tiểu thú nọ.

Năm con ma thú này độn quang hiện lên, sau khi liên kết một mạch thì tốc độ so với lúc trước quả nhiên nhanh hơn nhiều. Chỉ thấy một đạo hắc hồng dài hơn mười trượng lóe lên phá không mà đi.

Bên ngoài thân Hàn Lập thanh bạch hồ quang chớp động không ngừng cùng với tiếng sấm sét liên tục vang lên, vừa xuất hiện một chỗ thoáng cái lại đã cách đó mấy trăm trượng. Từ xa nhìn lại, một khắc trước hắn còn ở một góc này thì tiếp theo bỗng nhiên hiện ở một chỗ khác, sau đó chợt lóe lên thì cả người đã triệt để tiêu thất không thấy bóng dáng.

Mà sau khi thanh bạch hồ quang cùng tiếng sấm tiêu thất thì không bao lâu sau một đạo quang hà ba màu vô thanh vô tức xuất hiện, chỉ nhàn nhạt hiện lên rồi đồng thời cũng biến mất không thấy. Hàn Lập ở trong lôi quang không quay đầu lại nhưng cũng rất rõ ràng ba con ma thú kia khẳng định là vẫn còn truy đằng sau, cự ly cách hắn hơn mười dặm.

Điều này làm cho hắn nhướng mày, sắc mặt có chút âm trầm. Hắn đã bị ba con ma đầu này bám đuổi hơn nửa ngày, tuy đã đem cự ly kéo giãn ra nhưng việc đem ba con ma thú triệt để bỏ qua thì còn rất xa. Trong Ma Kim Sơn Mạch, ma khí có khả năng làm suy yếu thần niệm nhưng đối với ma thú thì như cá gặp nước, thần niệm dễ dàng phủ xa trăm dặm.

Cho dù hắn có kéo theo ba con ma thú này chạy thêm nửa ngày nữa thì phỏng chừng không có khả năng thoát ly được ba cái đuôi này mà thời hạn ra khỏi Ma Kim Sơn Mạch còn có mười ba ngày nữa thôi. Hắn đâu có nhiều thời gian như vậy.

Đồng thời trong sơn mạch còn có thánh giai ma thú khác tồn tại, nếu kéo dài thời gian thì rất có khả năng bị chúng nó truy đuổi. Chuyện nguy hiểm như thế Hàn Lập tự nhiên không làm. Trải qua thời gian dài như thế, Ích Tà Thần Lôi trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao không ít, vô pháp tiếp tục chống đỡ Phong Lôi Sí này, đồng thời ba con ma thú phía sau tuy mượn lực lượng của mặt kính kia mà có thể đuổi theo nhưng chuyện hắn tối kiêng kỵ là ma thú quần công thì không có khả năng xảy ra.

Như thế mà nói, theo thời gian từng chút trôi qua, trong lòng Hàn Lập sát khí càng lúc càng nặng nhưng hồ quang không chậm lại chút nào, thoạt nhìn không có gì bất thường. Lại phi hành tiếp chừng thời gian một bữa cơm thì phía trước hiện ra một phiến vụ hải màu xám, tuy rằng không đậm đặc nhưng từ xa xa nhìn lại thì diện tích cũng không nhỏ chút nào. Hàn Lập thấy vậy thì trong mắt hàn quang chợt lóe, điện quang trên người không chút do dự chợt lóe lên rồi chui đầu vào trong đó.

Sau một tiếng sét đánh, thân hình Hàn Lập đã chui vào trong hôi sắc vụ khí, đồng thời trong mắt lam mang chợt hiện rồi hướng bốn phía đảo mắt một cái. Sau khi tin tưởng phụ cận không có ma thú khác ẩn nấp trong đó thì Hàn Lập bỗng vung tay lên, trong tay có thêm một tấm phù lên màu tử huỳnh, sau đó lật tay đem dán lên người.

“Phốc xuy” một tiếng, phù lê hoá thành một đoàn linh quang đem thân hình hắn bao vào trong đó, đồng thời trong quang mang mơ hồ có ngân sắc ký hiệu quay cuồng bất định. Nhưng sau khi ngân quang chợt lóe lên thì thân ảnh Hàn Lập cũng tiêu thất theo.

Hắn đã vận dụng Thái Nhất Hoá Thanh Phù đem thân thể triệt để hoá thành không. Khi vận dụng phù lê này, hắn thậm chí có thể lừa gạt được cả tồn tại Hợp Thể sơ kỳ, càng không nói tới ba con ma thú cấp Luyện Hư đang truy đuổi phía sau này. Nếu không phải thân thể sau khi hư hoá khiến độn tốc giảm đi, vô pháp trong thời gian ngắn chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của chúng thì Hàn Lập không chừng đã sớm vận dụng cái phù lê này mà nghênh ngang chạy ra.

Hắn bây giờ ẩn thân tại một chỗ trong đoàn sương mù nồng đậm không nhích nhích, hai mắt híp lại nhìn về phương hướng hắn vừa đứng.

Cự ly hơn mười dặm đối với ba con thú phía sau chỉ trong nháy mắt là tới. Cơ hồ Hàn Lập mới thở ra được hai hơi thì một đạo quang hà chợt lóe lên rồi xuất hiện ở ngay bên cạnh vụ hải màu xám. Quang hà chợt sáng, quay một vòng rồi một đoàn linh quang từ trong đó bay ra, lộ ra một cái gương đồng tam giác.

Mà đúng lúc này, ba đạo sáng mờ vụt tắt, bên trong hiện ra thân ảnh của bọn Ngũ Khấp.

“Chuyện gì xảy ra vậy, khí tức của người nọ sao lại tiêu thất mất?”

Đại ma ứng hai mắt lục quang chớp động, thần sắc hiện ra vẻ kinh nghi bất định.

“Sẽ không thể chạy mất được?”

Thanh phong nói.

“Chạy mất! Tuyệt không có khả năng này. Coi như là sơn mạch dựa vào vài vị đại nhân cũng tuyệt đối vô pháp phi độn ra vạn lý ở ngoài.”

Ngũ Khấp trước nhìn mọi nơi, sau đó ánh mắt nhìn về phía vụ hải phía trước rơi xuống, dị thường lầm bầm nói ra.

“Nga, nói như vậy, người này chắc đang thi triển một loại thần thông ẩn nặc cực kỳ cao minh hoặc là trên người có bảo vật có thể thu liễm khí tức gì đó.”

Ma ưng tựa hồ linh trí không thấp, sau khi chớp động mắt vài cái thì chậm rãi nói ra.

“Tám chín phần mười là thế, người này biết rõ vô pháp chạy thoát khỏi chúng ta nên dứt khoát dừng lại, chuẩn bị cùng chúng ta đánh một trận.”

Ngũ Khấp ngóng nhìn vụ hải màu xám nhe răng cười nói.

“Hắc hắc, người này tu vi không bằng ta, làm như vậy mà nói thì chẳng phải là tự đi tìm chết hay sao.”

Thanh phong nghe Ngũ Khấp cùng ma ưng nói thì cười nhạt nói.

“Hừ, đừng chủ quan. Người này dám làm như thế tự nhiên là có điều ỷ vào. Ta chưa nói với các ngươi, vài ngày trước thiếu chủ đã ngã xuống mà tám chín phần là chết trong tay người này. Bằng không chủ nhân cũng sẽ không tức giận như thế, trong thời điểm hết sức trọng yếu này còn phái bọn ta ra.”

Ngũ Khấp trên mặt vẻ dữ tợn chợt lóe qua rồi hừ lạnh một tiếng.

“Cái gì, thiếu chủ đã bị người này giết! Có chuyện như vậy sao?”

Thanh phong thất thanh kêu lên.

“Đúng vậy, thiếu chủ tu vi cùng người này không sai biệt lắm nhưng mà trên người còn có vài kiện dị bảo do chủ nhân ban tặng nên cũng không phải có thể bị người ta diệt sát dễ dàng như thế. Nói như thế, người này thật sự đúng là có chút khó chơi, nên cẩn thận một chút.”

Ma ưng khẩu khí biến đổi, vẻ mặt ngưng trọng vài phần.

“Dù cho thật sự có chút nguy hiểm, chúng ta cũng phải nhất định đánh. Nếu vô pháp diệt sát hoặc bắt được người này thì khi trở về gặp lại chủ nhân, chúng ta sẽ có kết quả loại nào, các ngươi cũng có thể rõ ràng.”

Thanh âm Ngũ Khấp trở nên âm trầm, đồng thời hai tay đột nhiên hướng trên đầu đánh ra một trảo. Hai cái sứng trâu màu đen kia được lấy xuống. Sau đó hai tay nó run lên, một đôi cự sừng này một chút hoá thành hai cái thiết chuỳ hắc quang loè loè. Phối hợp với thân hình to lớn vạm vỡ cao trên năm thước và bộ áo giáp màu đen trên người, Ngũ Khấp này một chút đã trở nên uy phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng.

Hắc ưng cùng thanh phong nghe xong lời nói của đồng bạn thì đều lộ ra một tia sợ hãi. Trong miệng hắc ưng đột nhiên phát ra tiếng hô sắc nhọn, hai cánh run lên tán ra vạn đạo hoàng quang, trong hoàng quang hình thể đại biến, trong nháy mắt hoá thành một gã hoàng bào nhân vóc người thon dài, trong tay cầm một cây cốt mâu màu trắng, tay kia cầm một cái thuẫ tròn ánh vàng rực rỡ.

Mặt ngoài cốt mâu có một tầng hắc diễm quay cuồng, bên trong cũng mơ hồ có tiếng tuỷ khốc phát ra. Mà mặt ngoài viên thuẫn có in một cái đồ án cự ma ba đầu sáu tay, phía mép thuẫn hàn quang loè loè, tựa hồ sắc bén dị thường.

Về phần thanh phong, trong miệng đồng dạng phát ra thanh âm ông minh đồng thời hai cánh trong suốt phía sau mơ hồ run rẩy một trận.

Một cảnh tượng bất khả tư nghị xuất hiện. Trên người thanh phong thanh quang lưu chuyển một trận, nhất thời vô số quang đoàn từ trên hai cánh tuôn ra, thoáng chốc đã trải rộng trong phạm vi vài chục trượng phụ cận. Thấy tình hình này, Ngũ Khấp cùng ma ưng điều biến sắc mà vội vàng né trái né phải thối lui ra mấy bước. Tựa hồ đối với những quang đoàn này rất là kiêng kỵ.

Kết quả quang mang chợt lóe, những quang điểm này biến ảo thành vô số con ong nhỏ to cỡ quả trứng gà, toàn thân màu xanh. Ngoại trừ thể tích nhỏ đi rất nhiều thì ngoại hình đều không khác gì thanh phong to lớn kia.

“Thanh phong, thiên phong phân thân thuật của ngươi so với trước đây tựa hồ càng thêm tinh trạm. Lần trước thấy ngươi thi triển thần thông này không thể huyễn hoá ra nhiều ma phong như vậy.”

Hoàng bào nhân hai mắt nhìn chằm chằm vào những con tiểu thanh phong này mà chậm rãi nói.

“Hắc hắc, đó là bởi vì trước đây không lâu ta đã đem thần thông này tu luyện lên một tầng cao mới. Những phân thân này không chỉ số lượng nhiều hơn so với trước đến non nửa mà công kích đơn thể cũng hơn xa trước đây.”

Thanh phong đắc ý dào dạt nói ra.

“Hảo, theo đó mà nói, chúng ta sẽ nắm chắc hơn một ít. Thanh phong, ngươi cho những phân thân này đi trước mở đường, chúng ta đem toàn bộ phiến vân hải này lục soát một phen. Người nọ hơn phân nửa là đang ẩn nấp nơi đây.”

Ngũ Khấp đem song chuỳ hướng trước người đập vào nhau mà ha hả cười phân phó nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 17
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 03/08/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 18
Phần 41 “Nói tóm lại, tình thế hiện tại có điểm đặc biệt. Các ngươi cũng đã nhìn thấy qua tình hình Vân Thành lúc này. Sự tình rất đơn giản, chính xác là bản tộc đã trúng phải gian kế của Giác Xi tộc, bị đối phương đem nhóm chủ lực tới trước tạm thời vây khốn những nơi quan trọng. Còn đại quân Giác Xi tộc lợi dụng cơ hội liên tiếp công phá mười ba thành rồi tiến công đánh Vân Thành. Mà bản đồ cấm chế toàn thành đã bị đối phương lấy cắp, nên căn bản không thể dựa vào cấm chế đại trận để đối kháng đại quân của đối phương. Vì vậy không...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Ma Vương – Quyển 9
Phần 41: Đối Thủ Của Ngươi Là Ta! Loại lời này vừa mới ra khỏi miệng thì có đến chín phần là không có gì để nói nữa, chỉ có con đường chiến đấu mà thôi. Cũng ở lúc này, Hàn Thạc chợt cảm giác bàn tay của La Ti nắm chặt lại hắn, hơn nữa còn dùng sức rất nhiều. Hàn Thạc ngạc nhiên quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong ánh mắt nàng tràn ngập cảm kích, thậm chí còn có vài phần cảm xúc phức tạp khác thường. Xem ra dưới sự áp bách cường đại như thế này, cuối cùng La Ti cũng đã để lộ ra tình cảm mà ngày thường rất hiếm thấy. Cười...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Bà hàng xóm tốt bụng - Tác giả The Kid
Ông Tú là một đại gia, một doanh nhân thành đạt. Trong tay ông có nhiều tiền bạc nhưng ông chỉ sống một mình, không có vợ con gì cả. Kế bên nhà ông Tú là nhà của bà Sáu Thư, bà hàng xóm này cực kỳ đối xử tốt với ông. Mỗi khi có nấu đồ ăn bà đều đem qua mời ông ăn, hoặc là sẵn sàng giúp đỡ ông những lúc ông cần. Bà Sáu cũng là người cô đơn, không có chồng con gì cả và chỉ biết làm bạn với ông Tú. Ông Tú rất thích những cô gái trẻ đẹp, ông thường dẫn mấy cô nàng hot girl về nhà ông chơi. Chính bà...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng