Hàn Lập - Quyển 17

Phần 47

Ngay sau đó, trước người Hàn Lập hai luồng ngân sắc dị quang chợt lóe lên, hắc sắc tiểu sơn cùng ngân sắc hoả điểu thu nhỏ lại bị hắn thu vào trong tay áo bào không thấy bóng dáng.

Hơn trăm đạo kiếm quang màu xanh nguyên bản đang giằng co với lão giả họ Ngạn cũng phát ra một tiếng thanh minh rồi bắn nhanh về phía sau bỏ chạy. Chỉ thấy trong hư không lấp lóe rồi đám phi kiếm này trong nháy mắt đã quay về chỗ Hàn Lập, sau đso biến thành từng mảnh lớn nhỏ tiến nhập vào trong cơ thể hắn.

Thậm chí ngay cả cái tiểu đỉnh màu xanh vàng kia sau khi mất đi chủ nhân mà vẫn ngơ ngẩn phiêu phù ở giữa không trung không nhúc nhích cũng bị hắn một trảo nhiếp tới trong tay. Hàn Lập sau khi đem bảo vật đầy trời thu sạch thì hai cánh sau lưng chớp lên một cái, thân hình lập tức hoá thành một đạo hồ quang xanh trắng bắn ra ngoài, sau mấy cái chớp động nữa thì biến mất ở phía cuối chân trời, vô ảnh vô tung.

Xa xa chỉ còn lại lão giả họ Ngạn và cung trang nữ tử trong huyết quang, hai người đưa mắt nhìn nhau. Sau khi thấy Hàn Lập dễ dàng đánh chết dị tộc nhân tóc xanh thì cực kỳ kiêng kị, không dám liều lĩnh truy đuổi nữa, bảo vật mặc dù quý nhưng cũng phải còn mạng thì mới xài được.

Bất quá, lão giả cùng nữ tử dè chừng và sợ hãi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lại nhìn về phía hắc thuỷ cùng hoả vân từ xa xa hùng hổ kéo đến thì biểu hiện hai bên lại hoàn toàn bất đồng. Nữ tử ở trong huyết quang thì vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đối với dị tượng xa xa coi như không thấy, còn lão giả họ Ngạn thì sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên hướng lên pháp bảo bạch vân trên không trung cử động. Bảo vật này nhất thời run lên mà hoá thành một mảnh sáng mờ đem thân hình hắn bao lấy rồi hướng về một phương hướng khác mà phá không bay đi.

Độn tốc của hắn cực nhanh, tuy không thể so với Hàn Lập vận dụng lôi độn thuật nhưng cũng không kém hơn là mấy. Kể từ đó, nơi đây chỉ còn lại huyết sắc cung trang nữ tử. Nàng nhíu chặt mày nhìn chằm chằm về phía hoả vân và hắc thuỷ phía xa xa đang phi như bay đến mà trầm ngâm không nói gì. Một lát sau, trên không trung hoả vân và hắc thuỷ nổ ầm một tiếng rồi cơ hồ đồng thời cuồn cuộn kéo tới, khi đến trước mặt cung trang nữ tử bỗng nhiên ngừng lại.

“Nha đầu Huyết Anh kia, Chi tiên kia có phải là rơi vào tay ngươi?”

Hoả vân sau khi quay cuồng một trận thì đột nhiên có một vật to hơn mười trượng gì đó hiện ra, đúng là cái đầu cực lớn của Cự thử kia. Ma thú này da thịt đỏ đậm như lửa, hai mắt nhắm nghiền, ở giữa ót có thêm một viên châu màu đen to cỡ nắm tay, phía trên có hào quang quỷ dị chớp động.

“Thiết bá phụ thật sự nói đùa, trên người cháu gái có Chi tiên kia hay không thì ngài không phải liếc mắt một cái là có thể xem ra hay sao. Cháu nếu thực có linh vật này mà nói thì đã sớm trón chạy, sao còn có thể ở lại nơi này chờ đợi bá phụ.”

Cung trang nữ tử thật cũng không sợ, chỉ cung kính trả lời.

“Hừ, nha đầu ngươi cùng Huyết Tí lão nhân giống nhau, đều là người nhìn như trung hậu mà nội tâm giả dối, lão phu nếu không hỏi một câu thì có thẻ nào yên tâm mà rời đi. Nhưng nếu ngươi gạt ta thì hẳn là biết hậu quả là cái gì chứ.”

Một tiếng hừ lạnh từ trong miệng Cự thử truyền ra, nó lành lạnh nói.

Xem ngữ khí của Cự thử này thì xem ra nó đang bị Thiết sí ma kia phụ thể.

“Tốt lắm, không cần nói nhảm nhiều, nên nhanh chóng đuổi theo Chi tiên là quan trọng hơn, ngươi đã đáp ứng ta, nếu ta giúp ngươi đoạt được thứ này thì người liền cho ta Ly Thuỷ châu kia.”

Ở một bên, hắc thuỷ kia cũng quay cuồng một trận rồi bên trong cũng có một cái đầu dữ tợn đen tuyền thò ra, cái đầu này có cái miệng rất rộng, bên trong thò ra toàn là răng nanh sắc bén.

“Ma ngạc, ngươi bất quá vừa mới tiến lên thánh giai, ngay cả cảnh giới còn chưa kịp củng cố, lúc nói chuyện tốt nhất nên khách khí một chút, nếu không cho đây chỉ là một cái hoá thân của ta thì cũng đủ đem ngươi một lần nữa đánh cho hiện nguyên hình.”

Cự thử lại dùng thanh âm lành lạnh hướng về quái vật mới hiện ra hét lên.

“Hắc hắc, có phải vậy không? Ta thật sự muốn thử xem ngươi hiện có thần thông lớn như vậy không.”

Ma ngạc kia trong mắt hung quang chợt lóe, cương quyết bất tuân trả lời.

Cự thử vừa nghe vậy thì sắc mặt âm trầm, trên trán khoả châu màu xám kia chợt lóe lên, hoả vân phụ cận một chút rào rạt tăng vọt lên. Đối diện, ma ngạc há to miệng, hắc thuỷ bốn phía lập tức trào lên mãnh liệt mênh mông, hai người tựa hồ một lời không hợp là muốn vung tay động thủ.

“Quên đi, xem ngươi năm đó cũng là đi theo chủ nhân, ta sẽ không cùng ngươi tính toán chi li nữa, chỉ cần ngươi có thể lấy được Chi tiên kia thì tự nhiên sẽ đem Ly Thuỷ châu đưa cho ngươi. Ngươi không phải không tin lão phu nói như vậy đó chứ.”

Cự thử sau khi co rúm gương mặt lại vài cái thì tựa hồ đối với ma ngạc có sự kiêng kị nhất định, cứ như vậy mạnh mẽ áp chế sự tức giận xuống rồi lành lạnh nói.

“Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta đều là tồn tại thánh giai trong thánh tộc, xem ra cũng sẽ không nuốt lời, chúng ta truy đuổi đii thôi. Bất quá, nếu Chi tiên kia không có ở trên người nha đầu này thì nó đang ở đâu, tốt nhất là hỏi nha đầu kia đi.”

Trong miệng ma ngạc phát ra một trận cười quái dị rồi nói.

“Hỏi nàng? Tuy rằng trên người nàng đích xác không có Chi tiên nhưng ngươi cho rằng nàng cùng lão Huyết Tí kia hy vọng vật kia sẽ lạc vào tay lão phu sao? Dù sao cũng chỉ có hai người mà thôi, ta và ngươi tách ra hành động, mỗi người truy đuổi một gã là được. Như vậy tuyệt đối sẽ không để cho cá lọt lưới.”

Cự thử hờ hững nói.

“Hảo, cứ như thế mà làm đi. Ta đi trước truy theo người bên kia, nếu ta chiếm được Chi tiên thì sẽ tới nơi đây cùng ngươi trao đổi Ly Thuỷ châu.”

Ma ngạc cười ha ha một tiếng cuồng tiếu rồi đầu lại lập tức rút vào trong hắc thuỷ. Sau đó có tiếng vang ầm ầm tái khởi, hắc thuỷ đầy trời cuốn đi, hướng về phía lão giả họ Ngạn chạy trốn mà đuổi theo.

Trong hoả vân, Cự thử đồng dạng không nói gì, hoả vân phụ cận thu lại rồi hướng về phía khác cuồn cuộn kéo đi. Xem phương hướng thì đúng đuổi theo Hàn Lập. Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại huyết sắc cung trang nữ tử thần sắc âm tình bất định. Nàng sau khi thấy hoả vân cùng hắc thuỷ biến mất ở cuối chân trời thì bỗng nhiên cười khổ một tiếng mà thì thào nói:

“Thật sự không nghĩ tới, ma ngạc này lại cũng có thể tiến lên thánh giai, như thế mà nói, việc này thật sự cần nhanh chóng bẩm báo với phụ thân. Về phần Chi tiên kia, chỉ hy vọng gã họ Hàn kia có thể mang theo linh vật này chạy thoát.”

Sau khi nói xong câu này thì nàng cùng huyết quang hoá thành một đạo huyết hồng chợt lóe lên mà bay vút đi.

Ở cách đó mấy nghìn dặm, Hàn Lập ở trong tiếng sấm hoá thành hồ quang bắn ra mà bỏ chạy. Ở phía sau khoảng hơn trăm dặm, nửa bầu trời bị nhiễm hồng do một phiến hoả vân hướng về phía hắn mà truy sát đến.

Hàn Lập thở dài một hơi. Hiện tại hắn không còn nhiều Ích Tà Thần Lôi nên không thể sử dụng Phong Lôi Sí được bao lâu nữa. Bất quá xem thanh thế người đuổi theo phía sau thì rõ ràng là người có đại lai lịch, chỉ sợ không giải quyết người này thì không thể dễ dàng thoát thân.

Bất quá, ngay cả như thế hắn vẫn không có lập tức dừng lại mà tính toán đen truy binh mặt sau dẫn dụ đi ra xa một ít nữa. Nếu có phải hành động thì đỡ gặp cảnh bị những người đó liên thủ vây công. Cứ như vậy, Hàn Lập ở trong điện quang thiểm động một hơi chạy ra hơn mười ngàn dặm, lúc này hắn đang ở trên một ngọn núi cao.

Hắn cảm thấy khoảng cách này không sai biệt lắm thì đuôi lông mày nhíu lại, trên người hồ quang chợt tắt rồi hiện ra thân hình đứng ở chỗ cũ. Hàn Lập quay đầu nhìn về phía hồng quang chói lọi phía chân trời mà hít sâu một hơi, thân hình bỗng nhiên như con quay tròn vừa chuyển, vô số đạo thanh quang từ trên người bắn ra, sau khi lóe lên thì bỗng nhiên biến mát ở trong hư không bốn phía ẩn nấp không thấy.

Hàn Lập biết người phía sau không phải là tồn tại bình thường nên không chút do dự bày ra Xuân Lệ kiếm trận. Có kiếm trận này mà nói, chỉ cần người tới không phải là Hợp Thể đỉnh giai thì cũng đủ để diệt sát cường địch.

Hàn Lập bên này bày bố xong kiếm trận chưa lâu thì mặt sau trên không trung đã có tiếng gầm rú truyền tới. Hoả vân phô thiên cái địa, bên trong hoả diễm đỏ đậm như ẩn như hiện, giống như hoả thần sắp xuất thế.

“Đem Chi tiên đưa cho ta thì ta tha cho ngươi một mạng.”

Trong hoả vân truyền ra thanh âm ong ong kinh người, giống như tiếng sấm. Sau đó từ trong hoả vân hoả diễm đỏ đậm toát ra rồi một vật giống như một quả núi nhỏ hiện lên.

Hàn Lập cẩn thận đảo qua thì thần sắc không khỏi ngẩn ra. Quái vật kia toàn thân đỏ đậm, thân hình giống như một con cóc vô cùng lớn nhưng sau lưng lại mọc ra một đôi cánh đen như mực thật lớn. Mặt ngoài cánh có hắc khí quay cuồng, tựa hồ như không phải là thực thể hơn nữa trong hắc khí mơ hồ có một đoàn ký hiệu đạm kim sắc chớp động làm cho người xem cảm thấy cực kỳ thần bí.

Cái đầu Cự thử lớn như một toà lầu các, hai cặp mắt vĩ đại nhắm chặt mà ở chỗ ót có một viên chuâ màu đen, phía trên hôi quang quỷ dị chớp động giống như linh tính mười phần. Hàn Lập thấy bộ dáng quỷ dị của quái vật trên không trung thì hai mắt híp lại nhưng vẫn thản nhiên trả lời:

“Chi tiên đích xác là ở trong tay ta, các hạ muốn cũng được nhưng đem ma hạch của ngươi đến đổi đi.”

“Ha ha, tiểu tử ngươi thế nào dám nói lời này, mấy vạn năm qua lão phu còn chưa nghe có ai dám nói qua. Thật là làm cho lão phu nực cười, trong chốc lát ta nhất định đem nguyên thần của ngươi thôn phệ vào trong bụng, hảo hảo thưởng thức một phen.”

Cự thử vừa nghe Hàn Lập nói như vậy thì giống như nghe được lời buồn cười nhất trên thế gian, lúc này lại cười lên như điên.

Nhưng tiếng cười còn chưa dừng lại thì trong miệng Cự thử đột nhiên có ánh hồng quang chớp động lóe lên rồi một đạo xích ảnh bắn ra, nó chỉ lóe lên một cái thì liền giống như thuấn di xuất hiện ở trước người Hàn Lập đồng thời hướng vào trong ngực hắn đâm vào.

Nếu là tu luyện giả bình thường thì gặp một kích xuất kỳ bất ý như vậy thì chỉ sợ là căn bản không kịp phản ứng liền bị xích ảnh xuyên thủng thân hình. Nhưng Hàn Lập đâu phải là tồn tại bình thường, kinh nghiệm đối địch của hắn phong phú dị thường mà trong mắt lại âm thầm có lam mang chớp động. Lúc này hắn đã sớm phát động linh mục thần thông, cho nên tốc độ của xích ảnh cơ hồ căn bản không thể dùng mắt thướng bắt kịp thì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Xích ảnh kia rõ ràng là một cái lưới dài trơn bóng to cỡ một cái cổ tay từ trong miệng Cự thử phun ra.

‘Bốp’ thanh âm muộn hưởng vang lên.

Xích ảnh chấn động bắn ngược lại, còn trước người Hàn Lập bỗng nhiên có thêm một toà hắc sắc tiểu sơn giống như tấm chắn trôi nổi ở nơi đó. Ngay cả đầu lưỡi Cự thử có hàm chứa cự lực nhưng làm sao mà có thể lay động được Nguyên từ thần sơn. Cự thử vừa dùng đầu lưỡi đánh lén không có hiệu quả thì hơi có chút bất ngờ nhưng lập tức lại cười lạnh một tiếng, hai cánh màu đen sau lưng hơi run lên.

Nhất thời hoả vân trong không trung như bị lực lượng thần bí gì lôi kéo mà sôi nổi quay cuồng hướng về phía ma thú thật lớn tuôn đến, mà thân hình Cự thử giống như một cái hắc động không đáy, hoả vân phô thiên cái địa dũng mãnh tiến vào thân hình nó mà bộ dáng lại vẫn như không có việc gì. Bất quá, Hàn Lập thấy dị tượng này thì sắc mặt ngưng trọng, trong mắt lần đầu lộ ra vẻ ngưng trọng như vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 17
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 03/08/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 4
Phần 47 Lúc này, ba tên còn lại đứng đợi nãy giờ, thèm thuồng nhìn Lâm Nhược Khê không đợi nổi nữa. Đại ca, nói với loại đàn bà này khác nào đàn gảy tai trâu chỉ phí lời mà thôi, hay là chúng ta cứ xơi luôn rồi chuồn cho lẹ, em không chịu được nữa rồi. Ngô Lương Trụ nhìn Lâm Nhược Khê đã bị dồn tới tận góc tường cười khinh miệt: Để xem cô có chạy được nữa không, các ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, mấy thằng cùng làm cũng được. Tao ở đây xem là được rồi. Nào, nào! Xem nàng tổng giám đốc xinh đẹp, giàu có của chúng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Lục Thiếu Du – Quyển 33
Phần 47 Lão thất phu, ngươi cho rằng mình sẽ không có chuyện gì sao? Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên, cùng lúc bàn tay lúc nhanh lúc chậm, giống như hòa tan vào làm một thể với thiên địa, liên tiếp kết xuất thủ ấn. Thủ ấn được kết, đồng thời khí tức quanh thân Lục Thiếu Du lập tức biến đổi. Trong hai con mắt đen láy thâm thúy đột nhiên có quang mang màu xanh quỷ dị quanh quẩn, chân khí thuộc tính mộc phô thiên cái địa tuôn ra. Quang mang màu xanh chói mắt lan tràn, thậm chí trong lúc mơ hồ còn mang theo Mộc Hoàng khí của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Ba cô gái đi Vũng Tàu - Tác giả The Kid
Một mùa Tết lại trôi qua. Mọi người đều quay trở lại với cuộc sống làm việc bận rộn của mình. Chồng của Thủy cũng vậy, anh lại nhận thêm nhiều chuyến đi công tác xa, bỏ cô vợ trẻ đẹp ở nhà một mình. Thủy ở nhà chỉ biết làm nội trợ, cô mong muốn chồng thường xuyên ở nhà với mình, nhưng không được. Thủy và chồng càng lúc càng ít gặp nhau hơn, điều này làm cô buồn. Một người bạn thân của Thủy là Hoa, rất thường ghé nhà Thủy chơi. Hoa luôn sẵn sàng làm Thủy vui lên. Hoa cũng có chồng nhưng bị chồng bỏ, cũng do tính cô hơi vô duyên và nhiều...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng