Về phần thân thể Hàn Lập phía dưới thì mặt không chút thay đổi vẫn ngồi không nhúc nhích, giống như đang nhập định. Được Nguyên anh dùng pháp quyết thúc dục, thanh sắc anh hoả rực cháy suốt ba ngày ba đêm vì vậy cho dù lấy tu vi hiện giờ của hắn là Luyện Hư sơ kỳ thì tới ngày cuối cùng cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, thanh hoả phun ra bất giác thu nhỏ lại một chút. Cũng may, ngày thứ ba cuối cùng cũng đã qua, bí thuật rốt cục cũng hoàn thành.
Trong thanh sắc anh hoả chợt có tiếng nổ nhỏ rồi một cỗ khói đen từ bên trong hoả diễm tản ra, thi thể ma viên nguyên bản nhì như thuỷ chung bảo trì không thay đổi trong nháy mắt hoá thành tro bụi, trong hoả diễm chỉ còn lưu lại một vật sáng loè loè to cỡ nắm tay gì đó.
Nguyên anh mở hai mắt ra nhìn vật trong hoả diễm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đồng thời anh hoả trong miệng bỗng nhiên dừng lại. Kim thanh lưỡng sắc quang hà chợt lóe lên rồi Nguyên anh quỷ dị biến mất. Một khắc sau, nhục thân phía dưới vẫn không nhúc nhích cũng mở mắt, một ống tay áo bào hướng lên không trung mà phất. Nhất thời một mảnh sáng mờ bay cuộn qua, anh hoả theo đó mà biến mất để lộ ra vật thể ở bên trong.
Đây rõ ràng là một khối huyết quang loè loè, giống như vật thể kết tinh. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, trong cổ tay áo có một ngón tay đột nhiên hơi thò ra rồi điểm nhẹ một cái. Có tiếng xé gió vang lên rồi một đạo kình phong bắn ra, chỉ chợt lóe lên thì liền đánh lên khối kết tinh đỏ như máu đó.
‘Phanh’ một tiếng thanh thuý, khối kết tinh vỡ vụn ra, từ bên trong có một khối chất lỏng sền sệt màu hắc hồng thoát ra. Khối chất lỏng này sau khi lộ ra ở trên hư không thì bỗng nhiên quay cuồng rồi ngưng tụ lại mà biến ảo thành một con tiểu hầu cao chừng nửa thước màu hắc hồng. Tiểu hầu này kêu lên một tiếng rồi bỗng nhiên từ trên người phát ra một cỗ khí tức man hoang làm cho Hàn Lập cũng phải biến sắc, sau đó hắc hồng quang mang chợt lóe lên rồi viên hầu liền biến mất ở xa xa không thấy.
Nhưng lập tức trên một bên vách tường mật thật chợt vang lên thanh âm muộn hưởng rồi một đoàn ánh sáng màu hắc hồng lao lên mặt vách nhưng liên bị cấm chế lực hất bắn ngược trở lại. Ánh sáng màu hắc hồng chợt lóe lên rồi lại hoá thành bộ dáng của viên hầu giống như con ruồi không đầu lập tức hướng ra một hướng khác vọt đi.
Nhưng lúc này Hàn Lập sớm đã có chuẩn bị liền một tay vừa lật, trong tay nhất thời bạch quang sáng ngời rồi một cái bình ngọc tinh xảo hiện ra rồi ném lên không trung. Cái bình ngọc quay tròn vừa chuyển rồi miệng bình liền nhắm ngay lên chỗ tiểu hầu trên không trung. Bên trong bình có ánh sáng mờ màu trắng như ẩn như hiện.
‘Phốc’ một tiếng, một chùm tia màu trắng từ bên trong phun ra, chỉ vừa động đã đem hắc hồng viên hầu trên không trung trói lại rồi sau đó lôi về, dễ dàng thu vào trong bình ngọc. Hàn Lập thở dài một hơi, cánh tay vừa nhấc hướng lên không trung vẫy một cái. Cái bình nhỏ vô thanh vô tức rơi xuống rồi dễ dàng bị hắn nắm vào trong tay.
Hàn Lập dùng thần niệm phóng vào trong bình tìm kiếm, sau một lúc lâu thì trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
“Hảo. Quả nhiên là Sơn Nhạc cự viên Chân linh chi huyết. Không nghĩ tới mới đề luyện ra mà chân huyết đã tinh thuần như thế. Nếu là sau khi luyện hoá xong thì nghĩ đến biến thân cự viên còn có thể trên cả Thiên Bằng biến hoá nữa.”
Hàn Lập vui sướng tự nói một tiếng rồi tay kia nhằm hư không chộp ra một trảo, hai cái phù lê một vàng một bạc liền thoáng hiện ra, lóe lên rồi dán lên miệng bình. Theo sau cái bình ngọc được hắn cẩn thận thu lại.
Tuy rằng đã tinh luyện ra được Chân linh chi huyết nhưng hiện tại tự nhiên không có khả năng lập tức hấp thu và luyện hoá nó vì trải qua mấy ngày phun ra anh hoả nung khô thi thể ma viên, nguyên khí của hắn đã hao tổn không ít, trước tiên cần phải phục hạ pháp lực đã rồi nói sau.
Sau khi dùn một vài loại đan dược và lấy từ trong túi trữ vật ra hai khối tinh thạch, thần sắc hắn bình tĩnh ngồi xuống nhập định. Sau một ngày đả tọa, pháp lực cả người hắn đã khôi phục như lúc ban đầu. Hắn cảm giác trong cơ thể một lần nữa lại mênh mông tràn đầy tinh thuần pháp lực, lúc này mới tươi cười vừa lật tay lấy ra một thanh tàn nhận dài nửa thước ánh vàng rực rỡ ở trong tay.
Đúng Huyền Thiên chi bảo tàn nhận lấy được của ma viên kia. Ngày đó lúc hắn lấy được bảo vật này, do quá mức gấp gáp cho nên vẫn chưa nhìn kỹ, mà trên đường cùng Tiêm Tiêm phản hồi Vân thành thì lại càng không tiện đem bảo vật này lấy ra.
Hiện giờ, Hàn Lập đang lấy tay vuốt ve mặt ngoài tàn nhận, hắn phát hiện trên thanh tàn nhận có nhiều ký hiệu hoa văn gồ ghề được điêu khắc trên đó, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Hắn đã dùng thần niệm hướng vào trong đó quét đi quét lại hơn mười lần nhưng chỉ thấy nó như Huyền Thiên quả thực, thần niệm vừa tiếp xúc với mặt ngoài đã bị một cỗ lực lượng thần bí hất ngược ra. Mà thoạt nhìn vật này hiện giờ một chút linh khí cũng không có. Có vẻ giống như một cái đồ đồng nát.
Nhưng cái tàn nhận nhìn không bắt mắt này ngày đó lại phát ra uy lực kinh thiên. Nếu lúc đó không phải Huyền Thiên quả thực bị kích thích mà bay ra hoá thành Huyền Thiên chi kiếm thì chỉ sợ hắn đúng là đã bị thanh tàn nhân này một chiêu chém xuống, cứ như vậy mà vẫn lạc. Nhớ tới uy lực một kích kinh thiên ngày đó của tàn nhận, trong mắt Hàn Lập lam mang chợt lóe lên, đó là đang vận dụng Minh Thanh linh mục thần thông để tra xét.
Quả nhiên linh mục có thể trực tiếp thấu thị vào bên trong tàn nhận nhưng ngoại trừ số kim sắc hành văn nhỏ như hạt gạo ra thì cũng không nhìn thấy đồ vật gì khác. Đuôi lông mày Hàn Lập hơi nhíu lại, thật sự cũng không biết bên trong tàn nhân này nguyên bản vốn là như vậy hay là sau khi bị pháp tướng của hắn thúc dục mà biến thành như vậy.
Bất quá khi tâm niệm vừa chuyển hắn lại cười. Mặc kệ tàn nhân này có bộ dáng gì, cái đó không có quan hệ quá lớn. Hắn chỉ cần có thể đem bảo vật này biến thành một kiện sát thủ giản của minh là được.
Tuy rằng ngày đó hắn đã dùng pháp tướng chi lực thúc dục Huyền Thiên quả thực nên không mất đi quá nhiều tinh huyết và pháp lực nhưng pháp tướng chi lực cũng bị hấp thu hơn non nửa, cái này cũng đã đủ nghiêm trọng. Để phục hồi lại đồng dạng cũng đòi hỏi không ít thời gian. Huống hồ, Huyền Thiên quả thực hiện giờ lại tự hành phong ấn vào trong cánh tay, vẫn không thể chủ động kêu gọi ra được. Ai biết lần tiếp theo gặp phải đại địch thì còn có thể đúng dịp chui ra nữa hay không.
Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ đem cái mạng nhỏ của mình ký thác vào loại đòn sát thủ không thể nắm bắt được, cho dù đòn sát thủ này uy lực sâu không lường được, thậm chí liên tiếp cứu mạng hắn hai lần.
So sánh với trường kiếm do Huyền Thiên quả thực biến thành thì thanh tàn nhận này uy lực có lẽ thật sự không bằng nhưng cũng là bở vì như thế nên việc thi triển bảo vật này thực sự tiêu hao ít hơn nhiều so với thi triển Huyền Thiên quả thực, có nhiều khả năng là tùy tâm thúc dục.
Trong lòng nghĩ như thế, trong mắt Hàn Lập lam mang lưu chuyển một trân rồi tự nhiên tính toán thử một lần. Chỉ thấy hắn cầm kim sắc tàn nhận trong tay ném lên không trung, tiếp theo hai tay kháp pháp quyết, nhất thời toàn thân kim quang đại phóng, một mảnh kim sắc lân giáp từ bên ngoài thân hiện lên. Theo sau một cái kim sắc pháp tướng cao hơn một trượng ở sau lưng hiện lên, pháp tướng ba đầu sáu tay, kim quang loè loè.
Thoạt nhìn, pháp tướng này tựa hồ không khác gì ban đầu nhưng nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện ra thân hình so với trước kia trở nên mơ hồ rất nhiều, ngay cả kim quang thả ra cũng hơi có chút ảm đạm. Phạm Thánh Chân Ma pháp tướng vừa hiện ra, một cánh tay lập tức vừa động đem kim sắc tàn nhận trên không trung bắt vào trong tay.
Hàn Lập hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên thúc dục pháp quyết. Trên không trung, pháp tướng phát ra vạn đạo kim quang đồng thời thả ra quang mà cực kỳ chói mắt, hơn nữa hư không phụ cận có vô số điểm sáng màu vàng hiện lên, một chút đã tràn ngập cả gian mật thất.
Hàn Lập thấy dị tượng này thì đuôi lông mày nhảy dựng, đột nhiên trong miệng quát khẽ một tiếng. Bàn tay pháp tướng bên trên đang cầm lấy kim sắc tàn nhận nhẹ nhàng run lên. Một tiếng rít chói tai phát ra, kim quang trên người pháp tướng như nước chảy hướng về phía thanh tàn nhận, đồng thời trong hư không điểm sáng màu vàng nhộn nhạo một trận rồi biến ảo thành một đám kim sắc ký hiệu lớn nhỏ không đồng nhất.
Đám ký hiệu này sau khi chuyển động một chút thì liền giống như bị gọi về mà hoá thành kim mang hướng về phía thanh tàn nhận bắn đến, cuối cùng thì thi nhau chui vào trong đó không thấy bóng dáng.
Toàn thân Tàn nhận bị ánh sáng màu vàng bao phủ, thanh âm chói tai cũng bỗng nhiên dừng lại. Một khắc sau, kim quang bao trùm tàn nhận liền chợt tắt. Đầu tàn nhận này nguyên bản bị khuyết thiếu một phần thượng lúc này lại khôi phục như lúc ban đầu, mặt ngoài còn có nhiều đạm kim sắc ký hiệu lưu chuyển không chừng.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên kim nhận trên không trung, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mặt ngoài trên tàn nhận phát ra linh áp kinh người, đồng thời pháp lực trong cơ thể tiêu hao rất nhanh nhưng trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Quả nhiên, hắn có thể dựa vào pháp tướng mà điểu khiển bảo vật này, tuy rằng pháp tướng chi lực cùng linh lực vẫn bị hấp thu một ít nhưng tuyệt đối có thể ở trong phạm vi chấp nhận được.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, đột nhiên cẩn thận nhìn lên trên ba cái kim sắc ký hiệu trên thanh tàn nhận. Ba ký hiệu này giống với hành văn trên bảo kiếm do Huyền Thiên quả thực biến thành, văn tự nhìn thấy chính là cùng loại với nhau.
“Kim triện văn, vật này quả nhiên là một kiện Huyền Thiên chi bảo khác.”
Hàn Lập nói nhỏ một câu, cũng không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn nhưng bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, hắn đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn lên pháp tướng ba đầu sáu tay.
Chỉ thấy kim quang trên người pháp tướng mặc dù không còn cuốn về phía kim nhận nhưng vẫn có một ít từ từ truyền qua. Cái Huyền Thiên tàn bảo này từ ngay sau khi thành hình thì lại không ngừng rút ra pháp tướng căn nguyên lực.
Hàn Lập hơi có chút bất ngờ, sau khi nhướng mày thì lập tức giơ một tay hướng pháp tướng trên không trung điểm ra một chỉ. Nhất thời cánh tay pháp tướng vừa động, kim nhận bỗng nhiên bị năm đầu ngón tay buông lỏng mà rơi ra ngoài. Tiếp theo hai gương mặt lại đồng thời há mồm phun ra một cỗ kim huỳnh kình phong, chỉ chợt lóe lên đã đem kim nhận vừa rời tay quấn vào trong đó.
Nhất thời một tiếng vang thật lớn truyền ra, nửa trên của kim nhận hoá thành một tầng sáng mờ màu vàng bị kình phong cuốn đi, một lần nữa hướng về phía pháp tướng bay đi. Pháp tướng ba đầu sáu tay đợi sau khi kim sắc sáng mờ hấp thu cạn sạch thì hình thể lại tăng vọt, khôi phục lại bộ dáng trước khi phóng xuất mà kim nhận trên không trung cũng khôi phục bộ dáng không trọn vẹn như ban đầu, cũng từ trên không trung rơi thẳng xuống.
Một tay Hàn Lập hướng lên không trung vẫy nhẹ. Kim quang chợt lóe lên rồi tànn hạ từ trên hư không hạ rơi vào tay. Huyền Thiên tàn bảo có uy lực đáng sợ này từ nay về sau đã trở thành một đòn sát thủ của hắn nên tự nhiên phải cẩn thận thu hồi lại.
Liên tiếp có hai kiện dị bảo tới tay, Hàn Lập tự nhiên là rất vừa lòng, bất quá tại Ma Kim Sơn Mạch hắn thu hoạch không chỉ có nhứng thứ này. Hàn Lập sau khi hơi trầm ngâm thì cổ tay áo run lên, hai kiện đồ vật khác bay ra, lơ lửng gần trong gang tấc trước mặt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 03/08/2019 11:36 (GMT+7) |