Hàn Lập dùng hai ngón tay đem vật này kẹp ở giữa, sau đó dùng thần niệm cùng lam mang kiểm tra lại vài lần. Chỉ thấy Hàn Lập trầm ngâm xuống. Không biết qua bao lâu sau, trong đầu hắn linh quang chợt lóe rồi thần sắc trở nên cổ quái dị thường.
“Cái này chẳng lẽ là đồ vật nghe đồn trong truyền thuyết kia?”
Hàn Lập nói nhỏ một tiếng, trên hai đầu ngón tay thanh quang chợt lóe rồi một cỗ pháp lực tinh thuần được rót vào trong viên châu.
‘Oanh’ một tiếng, mặt ngoài viên châu linh quang lưu chuyển một trận rồi một cỗ thuỷ quang màu xanh từ phía trên phun ra, sau đó nhoáng lên một cái mà hoá thành một màn nước thuỷ tinh màu bạc đem thân hình Hàn Lập hoàn toàn gắn vào phía dưới.
Hàn Lập thần sắc vừa động, không nói gì mà há mồm phun ra một đạo thanh quang chém lên trên quầng sáng. Sau khi có âm thanh như tiếng kim chúc va chạm thì thanh quang bị hất bắn ngược trở về, trở về hình dáng cũ là một thanh tiểu kiếm màu xanh quang hoa loè loè.
Vừa rồi thanh phi kiếm này giống như là chém lên tinh cương, không thể phá vỡ được màn nước mảy may. Lấy sự sắc bén của Thanh Trúc Phong Vân kiếm này mà nói, đây tự nhiên là một chuyện cực kỳ kinh người.
“Thiên Ly thuỷ tinh! Thứ này là Ly Thuỷ Châu!”
Hàn Lập một chút thất thanh kêu lên, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Nhưng ngay sau đó vẻ kinh hãi trên mặt hắn hơi thu lại. Sau khi một phen tự đánh giá lại thì lại há mồm đem tiểu kiếm màu xanh này thu trở về trong bụng. Sau đó lại dùng một ngón tay hướng về phía màn nước hư không điểm ra một cái. Hồng quang chợt lóe lên rồi một khối hoả cầu to cỡ quả trứng chim hiện lên ở đầu ngón tay, vừa động đánh lên màn nước.
Vô thanh vô tức!
Vừa tiếp xúc với màn nước, hoả cầu liền lập tức bị tiêu diệt, một chút uy lực cũng không thể hiển lộ ra được. Hàn Lập nhíu mày, tay áo bào lại nhằm màn nước vung lên. Một tiếng thanh minh truyền ra rồi một con hoả điểu màu bạc từ trong cổ tay áo bay ra. Đúng là Phệ Linh hoả điểu.
Hoả điểu này sau khi bay quanh Hàn Lập một trận thì liền giang rộng đôi cánh nhằm về phía màn nước vọt đến.
‘Đùng’ một tiếng muộn hưởng vang lên, ngân diễm cùng lam quang đan vào nhau thì liền đều run lên mà tách ra. Phệ Linh Thiên Hoả nhất thời không thể thay vào trong màn nước đó được.
“Không sai, quả thật là Thiên Ly thuỷ châu không giả!”
Hàn Lập thì thào một tiếng, tay áo bào lại run lên mà đem hoả điểu màu bạc thu trở về, sau đó lại cúi đầu xem xét thêm viên châu trong tay, ánh mắt một chút trở nên nóng bỏng dị thường nhưng một khắc sau, nhiệt ý trong mắt hắn liền dần dần giảm đi.
“Đáng tiếc a. Công pháp ta tu luyện lại không phải là thuỷ thuộc tính. Bảo vật này chỉ có thể làm một kiện bảo vật bình thường mà thôi. Nếu không mà nói, chỉ cần đem viên châu này luyện hoá sau đó chậm rãi hấp thu thì đủ có thể làm cho thân thể chính mình Ly thuỷ thân trong truyền thuyết.”
Hàn Lập nhẹ thở ra một hơi, sắc mặt lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuối.
Nếu có được Ly thuỷ thân mà nói, vô luân là tu luyện loại thuỷ thuộc tính công pháp nào đều làm ít mà hưởng nhiều, hơn nữa nghe nói còn có thể lĩnh ngộ được Thuỷ chi lĩnh vực thiên địa quy tắc nào đó. Điều này đủ làm cho Hợp Thề kỳ cũng phải động tâm.
Bàn tay Hàn Lập lại nhoáng lên một cái. Nhất thời mặt ngoài viên châu màu lam quang mang chợt tắt đi, màn nước bao phủ phụ cận lại hoá thành một mảnh thuỷ quang bị hút trở lại vào trong viên châu này, ánh mắt hắn chớp động như đang nghĩ đến cái gì.
Bỗng nhiên trong mắt Hàn Lập tinh quang chợt lóe, tựa hồ sực nghĩ tới điều gì, tay kia thì bấm quyết, chỉ thấy một bóng trắng mơ hồ từ bên hông bay ra, sau khi xoay quanh một cái thì hoá thành một con bạch xà màu trắng dài hơn một thước, nó trôi nổi trước người hắn. Đúng là Thông linh khôi lỗi mà Hàn Lập kêu là ‘Oa oa’ kia.
Vì khôi lỗi này mới có tu vi Luyện Hư sơ giai thần thông nên lần đi vào Ma Kim Sơn Mạch, lúc tranh đấu cũng không có nhiều tác dụng nên Hàn Lập vẫn chưa từng triệu hồi nó ra. Dù sao cái khiến hắn coi trọng khôi lỗi này chính là linh tính và tiềm lực có thể tiến giai, nên cũng không muốn nó dễ dàng bị hao tổn.
Chỉ thấy Hàn Lập trong miệng lầm bầm, một tay hướng về phía khôi lỗi này điểm ra một chỉ. Toàn thân bạch xà tinh quang chợt lóe rồi bỗng nhiên hoá thành một mỹ mạo nữ tử tư thế oai hùng. Nữ tử này từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống, hai con mắt sáng chớp động nhìn chằm chằm vào Hàn Lập nhưng trên mặt lại không có chút biểu tình nào, từ trên thân thể tản mát ra một cỗ hàn khí trắng mịt mờ giống như là thân thể bằng huyền băng.
Hàn Lập cảm nhận được hàn khí kinh người trên người nàng thì lại nhìn viên lam châu trong tay, thần sắc có chút chần chờ không quyết.
“Băng thuộc tính là từ thuỷ thuộc tính biến dị mà thành, Ly Thuỷ Châu này nếu cấp cho Thông linh khôi lỗi có băng thuộc tính đeo trường kỳ thì không biết có ích lợi gì hay không.”
Một lúc lâu sau, Hàn lập mới nhẹ giọng tự nói một câu, rốt cục đã có quyết định liền đem viên châu màu lam cầm trong tay hướng về phía ‘Oa oa’ ném đi. Ly Thuỷ Châu hoá thành một đoàn lam quang nhằm thẳng đến nữ tử bay qua. Còn chưa bay đến thì một cỗ thuỷ linh khí nồng đậm đã đem khôi lỗi này bao bọc lấy.
Nói cũng kỳ quái, Oa oa vừa tiếp xúc với thuỷ linh khí nồng đậm dị thường thì khuôn mặt nguyên bản đang đờ đẫn lại bỗng nhúc nhích, con ngươi đang nhìn chằm chằm vào Hàn Lập lại xoay chuyển gắt gao nhìn vào viên châu đang bay đến phụ cận. Nàng đột nhiên há mồm phun ra một đạo sáng mờ đem viên châu này quấn vào, sau đó lôi kéo nuốt vào trong miệng.
Khuôn mặt Oa oa nguyên bản vốn vô cảm dị thường, lúc này sắc mặt khẽ biến đổi, sắc xanh bao phủ cả khuôn mặt đồng thời lông mày khẽ nhíu lại nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng lại hòa hoãn lại, trên mặt sắc xanh giảm xuống như lúc bình thường. Hàn Lập tự nhiên vẫn quan sát ‘Oa oa’, thấy tình hình này thì đưa tay sờ sờ cằm, trên mặt cũng không có lộ ra vẻ thất vọng.
Dù sao cho dù thật sự có hiệu quả thì khẳng định cũng không phải trong thời gian ngắn có thể thể hiện ra được nhưng hắn cũng không có ý tứ đem Thông linh khôi lỗi này lập tức thu hồi lại mà nhìn ra hướng cửa đá chỉ tay và dùng ngữ khí phân phó nói:
“Ta còn muốn tiếp tục bế quan, ngươi có thể tự do hoạt động ở trong động phủ, đồng thời thuận tiện trông coi dược viên cho ta.”
Mặc dù khôi lỗi này linh tính không cao nhưng mệnh lệnh đơn giản này tự nhiên là vẫn có thể hiểu được. Hơn nữa cũng chỉ cso thể đem Thông linh khôi lỗi phóng xuất ra ngoài hoạt động nhiều thì mới có thể bồi dưỡng linh tính. Điểm này thật ra so với bồi dưỡng linh thú cũng không sai biệt lắm.
Oa oa vô thanh vô tức nhoáng lên một cái liền quỷ dị bay xuyên qua cửa đá không thấy bóng dáng. Cấm chế bên kia tựa hồ không thể ngăn cản được nó. Thấy tình hình này, Hàn Lập đang muốn mở cấm chế ra lại ngẩn người, đối với Thông linh khôi lỗi này lại càng không khỏi có thêm vài phần chờ mong.
Sau đó hắn lại xoay chuyển ánh mắt nhìn vào cái hộp ngọc đang trôi nổi trên không trung kia. Mặt ngoài hộp ngọc này có dán cấm chế, lúc này đang có linh quang chớp động không ngừng. Hàn Lập khẽ cau mày nhưng vẫn nâng tay đánh ra một đạo pháp quyết. Nhất thời pháp quyết chợt lóe lên lướt qua rồi tiến vào trong hộp ngọc. Mặt ngoài hộp ngọc chợt có quang mang kỳ lạ lưu chuyển, tấm phù nhanh chóng không một tiếng động rơi xuống đồng thời nắp hộp tự động mở ra. Sau đó một đoàn ngân quang từ trong hộp bắn ra, sau một cái chớp động thì liền nhằm thẳng về phía chân trời kích bắn đi.
Tuy nhiên Hàn Lập đã sớm có chuẩn bị, trên tay kia thì thanh quang chợt lóe rồi nhằm hư không đánh ra một trảo. ‘Sưu’ một tiếng. Ngân quang lập tức bị một cỗ cự lực vô hình kéo xuống, sau đó mạnh mẽ bị nhiếp qua mà biến thành một cái trang giấy ngọc màu trắng ngà.
Mặt ngoài trang giấy ẩn hiện đông đảo văn tự màu bạc chớp động không thôi, đúng là trang giấy ngọc mà Hàn Lập lấy được từ trong cái huyết sàng của ma viên, là một cái Kim Khuyết ngọc thư. Phía trên trang giấy ngọc này có ghi lại một loại luyện khí chi pháp tên là “Huyền Thiên luyện khí thuật”, thủ pháp có vẻ cũng là bất khả tư nghị, tựa hồ viễn siêu cảnh giới mà Hàn Lập có thể lĩnh ngộ.
Nhưng hắn ngày đó thời gian gấp gáp, chỉ vội vàng đảo qua mà thôi nên vẫn chưa thật sự nhìn kỹ được. Hiện giờ tự nhiên muốn xuất ra cẩn thận nghiên cứu lại một lần, nhìn kỹ xem liệu có ngộ ra được cái gì hay không.
Hàn Lập cầm trang giấy ngọc trong tay, sau đó đặt lên trên trán dùng thần niệm xâm nhập vào trong đó, chỉ thấy hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân hình không hề động đậy chút nào. Thời gian qua đi, hơn nửa ngày đã trôi qua, thân ảnh Hàn Lập đang ngồi xếp bằng mới hơi cử động rồi mở hai mắt ra, bên trong còn lưu lại một tia hoảng sợ.
“Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn”, vậy mà lại có loại phương pháp luyện chế đem ngũ kiện đỉnh giai Thông thiên linh bảo dung hợp làm một thể. Thật sự rất không thể tưởng tượng nôi! Nếu phương pháp này mà khả thi thì chỉ cần có đủ tiền vốn và thời gian thì có lẽ thực sự có thể tại Linh giới cũng có thể luyên chế ra một loại hậu Huyền Thiên chi bảo nhưng loại chuyện này chỉ sợ có khuynh tẫn hết tài lực của một chủng tộc bình thường cũng rất không có khả năng làm được. Nhưng ngay cả như vậy, việc tạo thành đơn độc một kiện “Ly Hợp cực sơn” cũng đã đủ để phiên sơn đảo hải còn chuyện ngũ kiện hợp nhất thì rất không có khả năng. Tuy vậy, nếu có thể luyện chế được hai kiện dung hợp được cùng nhau mà nói thì uy lực to lớn không thể tưởng tượng nổi. Hàn Lập như có suy nghĩ gì hiểu rõ lầm bầm nói.
Nguyên lai trên ngọc bài này, bộ phận cuối cùng trong Huyền Thiên luyện khí thuật lại có một số phương pháp cụ thể luyện chế hậu Huyền Thiên chi bảo nhưng vài loại tài liệu cần thiết thì hoặc là không có khả năng xuất hiện ở Linh giới hoặc là Hàn Lập căn bản chưa từng nghe qua.
Duy chỉ có tài liệu luyện chế và thủ pháp luyện chế Ngũ Hợp Ngũ Cực sơn này tựa hồ ở Linh giới còn có thể thực hiện được. Thủ pháp luyện chế này nhất định phải là tồn tại ngoài Hợp Thể kỳ mới có thể miễn cưỡng làm được. Mà nguyên liệu luyện chế đúng là ngọn núi hàng thật giá thật mới được. Đương nhiên ngọn núi đó không có khả năng là núi bình thường mà nhất định phải là vài loại núi có thuộc tính và năng lực hiếm thấy.
Nguyên từ thần sơn hiển nhiên là một trong số đó.
Đương nhiên Nguyên từ tiểu sơn trong tay hắn vẫn chưa thể so sánh với những gì mà trong ngọc bài ghi lại. Nhất định phải gia nhập thêm rất nhiều loại tài liệu quý hiếm cũng như trải qua luyện chế đặc thù và thời gian dài bồi luyện nữa thì mới có thể đại công cáo thành, uy lực gia tăng lên nhiều lần.
Bất quá mà nói, hắn cũng đã có trong tay một ngọn sơn phong làm tài liệu chính. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hàn Lập động tâm. Về phần Chung Sơn phong còn lại thì nhất định Bắc Cực nguyên sơn ẩn chứa bên trong đại lượng Bắc Cực nguyên quang cũng liệt vào một trong số đó.
Hắn một tay nâng trang giấy ngọc, cả người lại lâm vào trầm tư. Theo lý thuyết, Hàn Lập đã có một kiện Huyền Thiên chi bảo cùng một kiện tàn bảo, đối với cái hậu Huyền Thiên chi bảo này không nên có hứng thú mới phải nhưng vấn đề là cái Nguyên Hợp Ngũ Cực sơn này có một công hiệu sử dụng đặc biệt, đó là một khi tế ra liền có thể làm suy yếu non nửa uy lực của lôi kiếp, thật không thể tưởng tượng nổi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 03/08/2019 11:36 (GMT+7) |