Hàn Lập - Quyển 17

Phần 58

Trải qua lần thử nghiệm vừa rồi, đối với những gì ghi chép trên điển tịch hắn cũng không phải nghi ngờ gì nữa, cũng chỉ có thể để Đề Hồn thú chậm rãi hấp thu Chân lân bản nguyên mà thôi. Dù sao Đề Hồn thú cũng là linh thú của hắn, nếu có thể hấp thu xong, tu vi tiến nhanh cũng là một sự kiện đáng mừng. Kết quả nếu đem so sánh Chân lân bản nguyên mấy trăm xuất thế thì chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều.

Trong lòng sau khi tự định giá một phen, Hàn Lập trước tiên thì mừng rỡ sau lại vô cùng thất vọng uể oải, nhưng cuối cùng cũng phai nhạt, tâm tình dần dần khôi phục bình tĩnh như trước.

Hắn khoát tay cầm linh thú hoàn phóng ra, đem Đề Hồn thú thu lại sau đó ngưng trọng, bàn tay cuốn một cái lấy ra một cái bình ngọc màu xanh. Bình ngọc này nhìn như bình thường nhưng bề ngoại lại tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, đồng thời trên miệng bình được vài đạo cấm chế phù lục dán kín. Hàn Lập nhíu đuôi lông mày một cái, đem ném cái bình ngọc lên trên không trung rồi tay áo run lên, từ trong bay ra mười cái trận kỳ.

Trong miệng hắn lầm bầm rồi đưa tay chỉ vào những cái cái trân kỳ này một cái.

Một tiếng gào thét vang lên, những trận kỳ này hoá thành hơn mười đạo ánh sáng màu sắc khác nhau, chợt lóe lên tiến nhập vào trong không trung rồi biến mất. Một màn sáng màu vàng nhạt hiện lên trong mật thất, mặt ngoài có các ký hiệu khác nhau động đậy không ngừng. Hàn Lập vậy mà lại bố trí ra một loại trận pháp nhỏ, sau đó bản thân cũng tiến vào trong trận.

Sau khi làm tốt hết thảy, hắn mới yên tâm nhìn cái bình ngọc màu xanh hé miệng thổi nhẹ một cái, một luồng gì nhẹ bay ra. “Phốc phốc” vài tiếng, sau đó tại miệng bình mấy tấm phù lê trong ngọn gió nhẹ tự động bong ra, cái miệng bình chút mở rộng. Bên trong mơ hồ có ánh sáng chớp động. Hàn Lập thấy tình hình này thì không chút lưỡng lự, nhấc cánh tay lên hướng về miệng bình ngọc quơ một cái. Bình ngọc màu xanh quay tròn, ánh sáng mờ mờ bên trong phát ra, đủ loại màu sắc.

Một đồ vật quỷ dị từ trong miệng bình phun ra. Vật này hình người, cao vài tấc nhưng không nhúc nhích, phảng phất như một cái tượng hình người năm màu. Nhưng Hàn Lập nhìn cái tượng người này lại không chút chậm trễ, trong miệng lầm bầm, tay liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Bên ngoài thân của tượng người các loại linh quang chợt lóe lên, nhất thời hình thể nó lớn vọt lên. Chỉ sau mấy lần chớp động liền khôi phục hình dạng vốn có. Thân hình cao hai trượng, khuôn mặt xanh biếc dị thường, quái vật hình người có bốn chân màu tím nhạt.

Chính là vật Hàn Lập lúc trong Ma Kim Sơn Mạch đã thu hoạch ngoài ý muốn “Chi tiên”. Lúc này, trên thân thể nó hiện lên các loại ký hiệu, toàn thân đều bị cấm chế gắt gao, hai mắt nhắm chặt, nhìn như đã lâm vào giấc ngủ say. Hàn Lập hai mắt nhất mị, đem “Chi tiên” trước mắt đánh giá từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy rất hứng thú. Khó trách hắn biểu hiện như thế.

Tuy rằng linh dược biến hình sinh vật Hàn Lập cũng không phải chưa từng gặp qua, thậm chí Cửu Khúc Linh Sâm của hắn có thể đem linh tính biến thành một con thỏ trắng khá sống động nhưng so với con “Chi tiên” này vốn đã đem bản thể biến ảo thành hình mà lại là hình người thì căn bản Cửu Khúc Linh Sâm không thể so sánh được.

Tuy rằng như thế, hắn cũng không lập tức đánh thức linh vật mà một ngón tay trong tay áo bấm một cái. Tiếng xé gió vang lên, một đạo kiếm quang tinh tế bắn ra, vây quanh một cái rễ cây màu tím. Ánh sáng xanh lóe lên, một vết thương dài cỡ một tấc hiện lên, vài giọt dịch thể màu trắng sữa chảy ra.

Dược dương nồng đậm tràn ngập khắp đại sảnh. Trong mắt Hàn Lập hàn quang chợt lóe, giương nắm tay lên rồi một cái bình to cỡ một ngón tay cái bay ra. Đồng thời hắn hé miệng phun ra một dải sáng mờ. Dải sáng này chớp động rồi đem dịch thể màu trắng cuốn lấy rồi đem tất cả cuốn vào trong cái bình nhỏ, một chút cũng không sót. Mà trong lúc này, vết thương trên cơ thể Chi tiên chợt có ánh sáng tím lóe lên sau đso lại khôi phục như lúc ban đầu, phảng phất chưa từng tồn tại.

Hàn Lập đối với tình hình này cũng không ngoài dự liệu, không tỏ vẻ kinh ngạc mà đưa một tay chộp vào không trung. Một lực vô hình nhất thời hiện ra. “Vù” một tiếng, chiếc bình chứa dịch thể màu trắng đục bỗng nhiên bị kéo lại rồi bị hắn cầm vào trong tay, nhẹ nhàng đem lên mũi ngửi.

“Hảo tinh thuần linh lực.”

Hàn Lập thì thào một tiếng, nhìn như sợ hãi nhưng mà nét mặt vẫn chưa có lộ ra vẻ mừng như điên. Mày tay kia sau khi bâng quơ chộp vào hư không thì một đoàn sáng bạc hiện ra trong lòng bàn tay, sau khi chợt lóe lên một cái thì hoá thành một chiếc bát vuông, lớn chừng nửa thước.

Mặt ngoài cái bát áng sáng bạc lập loè, có những hoa văn đẹp tuyệt vời, hình như không phải là vật bình thường. Hàn Lập không chút chần chờ, cầm cái bình nhỏ hướng cái bát màu bạc dốc xuống. Một giọt linh dịch màu trắng sữa rơi vào trong.

Tiếp theo, tay áo bào Hàn Lập hướng về mặt đất run lên, cái vòng tay trữ vật bay ra, sau khi chợt xoay một cái thì bên trong bỗng có một đoàn sáng mờ phun ra. Luồng sáng mờ bay qua, trên mặt đất bỗng nhiên hiện ra một loạt các loại hộp gỗ cùng các loại lọ khác nhau. Hàn Lập đảo mắt qua rồi quơ lấy một chiếc hộp ngọc trong đó. Nắp hộp tự động bay ra, tiếp đó một ít linh dịch màu lam từ trong bay ra rơi vào trong cái bát. Sau một khắc, lại có một cái chai bay lên nhằm hướng cái ngân bát bay tới.

Sau ba bốn canh giờ, cả gian mật thất tràn ngập dược hương, lam quang trong mắt Hàn Lập chớp động nhìn chằm chằm vào vật to ước chừng nắm tay trong bát, thân hình vẫn không nhúc nhích. Lúc lâu sau, một tiếng cười khổ vang lên trong mật thất, sau đó trong tay Hàn Lập chợt lóe lên ánh sáng màu bạc, cái bát bỗng nhiên biến mất.

“Là luyện đan tài liệu, Chi tiên linh huyết mặc dù có không ít tác dụng thần kỳ nhưng tuyệt đối không đủ khiến cho các tồn tại Hợp Thể kỳ coi trọng đến như thế. Có lẽ bản thân nó còn có công dụng thần kỳ khác.”

Hàn Lập đem thân thể lần nữa ngồi thẳng, đăm chiêu lầm bầm.

Trong miệng vừa nói, hắn cũng vừa xoay chuyển ánh mắt lần nữa nhìn về Chi tiên vẫn đang lơ lửng trước người. Hàn Lập sờ sờ cằm, ánh mắt chớp động vài cái, bỗng mười ngón tay bắn ra. Hơn mười đạo chỉ phong xé gió bắn ra, chợt lướt qua, dồn dập thu vào trong thân thể Chi tiên không thấy tung tích. Kế tiếp, ngón tay Hàn Lập dừng lại, đem hai tay thu về trong tay áo rồi nhìn Chi tiên.

Không lâu sau, nguyên bản đang bất động, bên ngoài thân Chi tiên ánh sáng lóe lên, hiện ra một tần ánh sáng màu tím nhạt. Mí mắt khẽ động rồi chậm rã mở ra rồi chậm rãi nhìn về phía Hàn Lập. Chỉ thấy con ngươi nó có màu lục nhạt, bên trong còn có ánh sáng bạc rực rỡ lưu chuyển, trông cực kỳ quỷ dị.

“Ta đã rơi vào tay các ngươi. Có thể nói cho ta biết đây là nơi nào không?”

Ngoài dự liệu, Chi tiên không lộ ra vẻ kinh sợ, trái lại còn bình tĩnh nói giống như đang cùng một người qua được nói chuyện vậy.

Thấy tình hình này, lông mi Hàn Lập khẽ động một cái, như cười như không, nhưng không hề giấu diếm trả lời:

“Nơi này là Vân thành, cũng cách Ma Kim Sơn Mạch không xa lắm! Nhìn đến ngươi linh trí đã mở ra rất sớm nhưng dưới tình hình này làm sao còn vẻ bình tĩnh như thế?”

“Ta không trấn định thì thế nào, chẳng lẽ ta mở miệng cầu xin ngươi thì ngưoi có thể thả ta đi hay sao?”

Chi tiên trầm mặc một chút rồi mới nhàn nhạt nói.

“Điều này cũng đúng. Các hạ là thiên địa linh dược có thể biến ảo nhân hình, toàn bộ Linh giới cũng khó xuất hiện, thả ngươi đi tự nhiên là không thể.”

Hàn Lập cười cười nhưng lại tán thành gật gật đầu.

Thấy Hàn Lập khí định thần nhàn, nét mặt Chi tiên cũng có chút kinh ngạc nhưng ánh mắt nó sau khi nhìn lướt qua Hàn Lập một cái thì hừ lạnh, hai mắt nhắm lại, bộ dáng như không muốn nói tiếp.

“Bất quá, ta có chút tò mò, các hạ ngoài việc làm linh dược luyện đan thì có những công dụng khác hay không. Bằng không những tồn tại cao giai kia đối với các hạ lại đuổi theo không thôi.”

Hàn Lập lại không hề lưu tâm, chỉ là hỏi tiếp.

Chi tiên nghe Hàn Lập hỏi như thế thì khóe miệng nổi lên một tia châm chọc nhưng vẫn ngậm miệng, căn bản không có ý trả lời.

“Các hạ nếu linh trí đả mở, cũng đã có nguyên thần tinh hồn của chính mình thì sẽ không muốn bị ta vận dụng sưu hồn thuật chứ.”

Hàn Lập thở dài một hơi nói ra.

“Sưu hồn? Ngươi cho rằng có thể dùng phương pháp này để biết được điều gì sao, nếu vậy thì cứ tự nhiên thi triển ra.”

Chi tiên nghe vậy thì trái lại cười nhạt nói.

Hàn Lập nghe đối phương nói thế, trán không khỏi nhíu lại. Tại Linh giới, người giống như hắn có Phạm Thánh Chân Ma công rút hồn bí thuật tuy rằng không nhiều nhưng cũng không nói là quá ít. Cái loại Chi tiên không biết sống qua bao nhiêu năm tháng này nếu biết được loại thuật này thì cũng không quá ngạc nhiên. Tâm niệm liên tục quay nhanh nhưng thần sắc thì bất biến, nhìn không ra chút dị dạng nào.

“Các hạ không nói cũng không có gì, ta có thể đem bản thể của ngươi luyện ra một ít đỉnh giai đan dược. Nhưng theo ta được biết, loại như ngươi vốn là nguyên thần của thiên địa linh vật hoá hình, đối với một ít bí thuật tu luyên cùng tu luyện giả tu luyện công pháp đặc thù mà nói rất có tác dụng. Các hạ cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm mới có thể tu luyện được một điểm linh tính, nếu rơi vào trong tay loại người này thì sợ rằng phải phí một phen khổ tu trước đây.”

Hàn Lập trừng mắt nhìn nói rồi chợt nói ra.

“Ngươi uy hiếp ta sao!?”

“Uy hiếp thì không. Chỉ là tại hạ mạo hiểm lớn như thế khi tiến vào Ma Kim Sơn Mạch, nếu như không chiếm được cái gì có thể bù đắp thì cũng chỉ lấy nó dùng một lần.”

Hàn Lập khẽ cười một tiếng nhưng ánh mắt lại không chút tình cảm nào.

“Lẽ nào ta nói thì ngươi sẽ giữ lời thả nguyên thần của ta ly khai hay sao? Ngươi lấy cái gì để làm cho ta tin tưởng?”

Chi tiên hiển nhiên nghe ra ý tứ của Hàn Lập, ánh bạc trong con ngươi chợt lóe lên lạnh lùng hỏi.

“Thả nguyên thần của ngươi tự động ly khai thì chắc chắn không thể. Ta còn sợ ngươi đoạt thể trọng sinh hoặc là bị những người khác bắt được mà lộ ra cái gì đó. Nhưng có thể trực tiếp đem ngươi binh giải, thả cho ngươi trực tiếp tiến nhập vào con đường luân hồi. Về phần có tin hay không thì lẽ nào các hạ còn những lựa chọn khác sao?”

Hàn Lập vui vẻ nói ra.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 17
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 03/08/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 8
Phần 58 Trong lúc Hàn Lập đang ngẫm nghĩ thì Ngụy Vô Nhai bỗng nhiên thở phào ra một hơi: “Không sai, đích xác là lân phiến của Độc Giao khi lột xác. Đồ vật này xuất hiện vừa đúng lúc, xem ra kiện pháp bảo kia của lão phủ có hy vọng tăng tiến thêm tầng nữa rồi.” Sau khi vui mừng nói hết, sắc mặt Ngụy Vô Nhai vẫn tràn đầy vẻ thích thú, bỏ lại lân phiến vào trong hộp rồi thu lấy. Tiếp theo lão ngẩng đầu đánh giá Hàn Lập thêm lần nữa, biểu tình nghiêm nghị nói: “Việc đạo hữu có thể xuất ra thứ đồ trân quý như vậy thực sự nằm ngoài...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lăng Tiếu – Quyển 24
Phần 58 Những thứ này đều là lão tích lũy nhiều năm qua, mỗi lấy ra một chút lão đều là đau long vô cùng a! Lăng Tiếu nhìn bộ dạng của lão buồn cười như vậy, lại là sinh sôi mà nhịn lại, trong lòng thầm nghĩ: ‘Lục lão vẫn quá thần chuân rồi, ở lại chỗ này cũng không có câu tâm đấu giác, cũng không có người nào dám dễ dàng tới đây tìm, tin tưởng lão có thể sớm ngày đạt tới đỉnh phong a! Được rồi Lục lão, ta và ngươi tương giao một tràng, liền đánh cái năm mươi phần trăm đi, những cái này cũng đủ cho ta dùng rồi! Lăng Tiếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Quan Trường – Quyển 3
Phần 58 Lý Đinh Sơn cười mắng: Đồ láu cá, phản ứng khá thông minh. Tuy nhiên về sau đừng hơi một tí đã lôi Trưởng ban Phương vào. Như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt đến ông ấy. Có một số việc không nhất định phải đưa ra ngoài mới có thể giải quyết được. Ra tay ngầm cũng có thể giúp được mà. Phương Cách tỏ vẻ khiêm tốn học hỏi: Vâng ạ, tôi nhớ kỹ, Bí thư Lý. Không phải là vì tôi sốt ruột sao? Kẻ nào vô sỉ như vậy chứ? Dám bôi nhọ Hạ ca ở sau lưng, rất láo toét. Chờ Phương Cách đi rồi, Lý Đinh Sơn gọi điện...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng