Hàn Lập - Quyển 17

Phần 70

Mặc dù Hàn Lập cảm thấy bất ngờ đối với việc vị Đại Thừa Kỳ này ban cho một kiện dị bảo nhưng hiển nhiên sẽ không cự tuyệt. Sau khi thu bảo vật về, trong lòng âm thầm tự định giá nguyên nhân đối phương làm như vậy.

Đám người Thiên Cơ Tử thấy vậy, cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên không khỏi nhìn nhau một cái. Nguyên vốn tưởng rằng thanh niên họ Ông sẽ nói thêm điều gì đó với Hàn Lập nhưng thanh niên lại ngậm miệng không nói gì nữa.

Thiên Cơ Tử ngẩn người nhưng lập tức cười nói với Hàn Lập:

“Hàn đạo hữu có thể được Ông tiền bối ban bảo vật, xem như là thiên đại phúc khí. Nghĩ rằng có bảo vật này hộ thân trong Nghiễm Hàn Giới hơn phân nửa là vô sự. Thời gian không còn nhiều nữa, trước tiên ta sẽ giới thiệu cho ngươi một chút về những người sẽ cùng ngươi tiến vào trong Nghiễm Hàn Giới.”

“Như vậy thì làm phiền tiền bối.”

Hàn Lập cung kính trả lời.

“Trước tiên ta giới thiệu ngươi một chút về Nguyệt tiên tử. Nàng cũng giống ngươi đều là người kích thích Nghiễm Hàn Lệnh, cho nên sẽ là người mang một đội khác vào bên trong. Mặc dù truyền tống sau nhưng hai đội các ngươi sẽ được truyền tốn không cách nhau quá xa. Nếu ở bên trong có gặp nhau thì nên chiếu cố nhau một chút.”

Thiên cơ Tử chỉ vào một nữ tử khuôn mặt tái nhợt, mặc cung trang, giới thiệu.

“Hoá ra là Nguyệt tiên tử!”

Hàn Lập quay đầu đánh giá nữ tử này một cái, nhất thời không thể nhìn ra được đối phương là người tộc nào, mỉm cười ôm quyền nói.

Vị “Nguyệt tiên tử” này thản nhiên gật đầu với Hàn Lập, vẫn chưa nói gì.

“Vị này chính là Thạch Côn ở Thạch Kiến Tộc, một thân thần thông phòng ngự, cũng tính là số một số hai trong các ngươi. Bên cạnh là Phong Khiếu của Thanh Tộc và hai vị huynh đệ song sinh Vân Đằng Tộc am hiểu liên thủ đối địch.”

Thiên Cơ Tử lần lượt chỉ ra những tồn tại Luyện Hư Kỳ đỉnh giai.

Thiên Cơ Tử cũng không nói rõ, mỗi người chỉ nói sơ vài câu cho nên chỉ một lát đã giới thiệu tất cả mọi người. Mà những người này đối với một tồn tại thất giai như Hàn Lập thì có bất động thanh sắc, có lạnh lùng, chỉ có một số người là tươi cười với hắn. Điều này cũng khó trách, bọn họ đều là thượng tộc cửu giai, hơn nữa chỉ là loại cần một bước nữa là đột phá bình cảnh tiến vào thánh giai, nếu không cũng không được tham gia đi lần này, như thế nào lại để ý tới một dị tộc nhân kém mình hai bậc, cho dù hắn có được thanh niên họ Ông khen ngợi đi nữa thì bất quá chỉ là tu luyện một công pháp có chút đặc thù mà thôi, không ít người coi trọng.

Thiên Cơ Tử thấy vậy thì khẽ cau mày.

Người khác thì không rõ nhưng hắn lại biết Hàn Lập từng dựa vào thực lực bản thân mà diệt sát vài tên cùng giai. Nói về công pháp và thần thông thì mặc dù không dám cam đoan có thể dùng lực đè áp tất cả nhưng thực lực cũng có thể xếp vào ba hạng đầu trong nhóm người đi vào Nghiễm Hàn Giới lần này.

Hàn Lập không thèm để ý, chỉ gật đầu với những người đó. Trong những người này, đồ đệ của Thải Lưu Anh và Đoạn Thiên Nhận cũng ở trong đó. Vị Thạch Côn của Thạch Kiến Tộc chính là đồ đệ của Đoạn Thiên Nhận, mà nữ tử che mặt kia mới vừa rồi cũng nghe rõ tên là “Liễu Thuỷ Nhi”.

“Nguyên bổn một Nghiễm Hàn Lệnh chỉ có thể mang mười ba người tiến vào Nghiễm Hàn Giới nhưng pháp trận này sau khi đã trải qua cải thiện của mấy vị trận pháp đại sư của chúng ta cùng Tinh Tộc, hiện tại đã có thể truyền tống mười lăm người. Cho nên ba mươi người các ngươi ở đây đều có thể tiến vào trong Nghiễm Hàn Giới. Được rồi, ta đã giới thiệu xong. Đến lượt các ngươi chia đội. Những người được đọc tên sẽ truyền tống cùng Nguyệt tiên tử, số còn lại sẽ đi theo Hàn đạo hữu. Mặc Sát, Phong Khiếu…”

Thiên Cơ Tử bắt đầu điểm danh.

Kết quả chỉ một lát sau, mọi người đã được phân thành hai nhóm. Hàn Lập và lam bào nữ tử được chia làm hai đội. Hàn Lập nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nghĩ thầm không biết Thải Lưu Anh và Đoạn Thiên Nhận thi triển loại thủ đoạn nào mà có thể mua chuộc được Thiên Cơ Tử để đưa Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn thật sự được chia vào đội của hắn. Bất quá hai người này vô cùng bình tĩnh, phảng phất đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Lập.

Kể từ đó, xem ra cấm địa thất lạc trong Nghiễm Hàn Giới kia, hắn thật sự phải xông vào một chuyến rồi.

Sau khi chia đội xong, Thiên Cơ Tử phất tay, một lão quái thánh tộc xa lạ bắt đầu nói cho đám người Hàn Lập một số chuyện kiêng kỵ về Nghiễm Hàn Giới.

Mặc dù đám người Hàn Lập đã sớm nghe từ nguồn khác vài lần nhưng giờ phút này vẫn chăm chú lắng nghe, không dám phân tâm.

Sau khi lão quái nói xong, Thiên Cơ Tử lại phất tay, một mảnh sương mù từ trong tay áo bay ra, sau khi chợt lóe lên trong hư không liền hiện ra năm, sáu mươi bảo vật lớn nhỏ không đồng nhất. Bảo vật này có viên hoàn, kim bát, tiểu phiên, quải trượng… có thể nói là đa dạng, bảo khí trùng thiên nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả một kiện phi đao, phi kiếm thường thấy thì lại không có.

Mọi người nhìn bảo vật trên hư không mà hoa cả mắt, nét mặt không khỏi hiện ra một trận kinh nghi. Có người nhìn về phía Thiên Cơ Tử môi giật giật như muốn trực tiếp hỏi điều gì nhưng vào lúc này Thiên Cơ Tử lại cười một tràng dài nói:

“Các ngươi còn chờ gì nữa, những bảo vật này đều được lấy ra từ bí khố trong thành, vì để các ngươi đi một chuyến này thuận lợi cho nên mới ban cho các ngươi. Mỗi một kiện đều không cần luyện hoá, có thể sử dụng ngay. Nhưng mỗi người chỉ có thể lấy một kiện, số còn lại sẽ bị lão phu thu hồi.”

Nghe nói như thế, mọi người đầu tiên là ngẩn ngơ nhưng lập tức liền mừng rỡ. Không ít người lập tức bắt quyết niệm chú hoặc là trực tiếp trảo lên không bắt lấy vật mình nhìn trúng. Trong đó có vài món bảo vật có khí tức cực mạnh thì càng được coi trọng. Trong lúc nhất thời mặt ngoài bảo vật đó chớp động linh quang, trong hư không lay động không ngừng, cuối cùng rốt cuộc rơi vào tay ai thì hiển nhiên phải xem bản lĩnh của người đó.

Trong nháy mắt bảo vật trên không đều bị lấy đi một nửa nhưng vẫn còn một số người vẫn chưa ra tay, chỉ là không ngừng đánh giá số bảo vật còn thừa, bộ dáng chần chờ không quyết.

Đối với những người này mà nói, khí tức bảo vật cường đại thì đương nhiên uy lực không tầm thường nhưng không phải bảo vật khí tức yếu thì sẽ yếu. Đôi khi có được một kiện bảo vật phù hợp với công pháp thì ngược lại có thể gia tăng uy lực gấp bội. Đây cũng là lý do Hàn Lập chưa thu lấy bảo vật.

Bất quá, hắn không chần chờ lâu, lam mang trong mắt chợt lóe, tay bỗng trảo một cái lên không trung. Một kiện dị bảo trên trời chợt lóe thanh quang, một bàn tay to hiện lên tóm lấy rồi kéo xuống phía dưới. Linh quang trong tay Hàn Lập chợt lóe, thanh hà tán đi hiện ra một kiện bích ngọc phiến tử lập loè lam quang, mặt ngoài có vẽ một ngọn núi đẹp tuyệt trần, một cỗ kỳ hàn từ trên phiến này truyền đến.

Đúng là một kiện dị bảo bằng thuộc tính.

Khóe miệng Hàn Lập vểnh lên, hài lòng gật đầu nhưng dường như cảm ứng được gì đó mà thong thả ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Kết quả liền thấy vị Nguyệt tiên tử kia đang nhìn lại, ánh mắt đối phương đúng là rơi vào kiện lam sắc ngọc phiến trong tay hắn. Nhưng khi thấy Hàn Lập nhìn lại, nàng liền thu ánh mắt lại, một lần nữa nhìn lên không trung.

Nữ tử này cũng là người chưa thu lấy bảo vật.

Khóe miệng Hàn Lập hiện ra một tia cười lãnh đạm nhưng trong mắt lại hiện lên một tia đăm chiêu. Cuối cùng vị Nguyệt tiên tử này cũng thu lấy một kiện dị bảo, bộ dáng cũng là thuộc tính âm hàn.

Sau khi người cuối cùng cũng nhận lấy bảo vật, Thiên Cơ Tử phất tay, nhất thời bạch quang hiện lên, tất cả bảo vật còn lại trên không trung đều hoá thành từng đạo bạch quang bay về trong tay áo hắn.

“Thời gian cũng không sai biệt lắm, các ngươi cũng đi ra ngoài chuẩn bị một chút đi.”

Thiên Cơ Tử sau khi xin chỉ thị của thanh niên họ Ông, liền trầm giọng phân phó nói.

Vì thế mọi người trong đại điện tao động một trận, bắt đầu đi ra ngoài cửa điện.

Hàn Lập đứng ngoài điện phủ tùy ý nhìn lên không trung, chỉ thấy ánh mặt trời chói mắt, hiển nhiên bây giờ đang là giữa trưa. Tiếp theo, ánh mắt hắn nhìn về phía hai toà pháp trận thật lớn kia. Chỉ thấy trong hai toà trận pháp đã có hơn trăm tên giáp sĩ cầm trận bàn và trận kỳ đứng chờ. Pháp trận này khảm vô số linh thạch, bộ dáng chỉ còn chờ phát động.

Bất quá Hàn Lập bỗng híp mắt nhìn lên trời cao. Trong hư không bất ngờ xuất hiện một quang cầu cỡ đầu người, mặt ngoài chớp động ngũ sắc linh quang không ngừng, bên trong mơ hồ có thứ gì đó. Hàn Lập giật mình, tâm thần sau khi cảm ứng liền biết được trong quang cầu chính là Nghiễm Hàn Lệnh mà mình vô tình kích phát lúc trước.

Chỉ khác biệt là lệnh bài này tựa hồ bị ngũ sắc quang cầu tạm thời cấm chế, giờ phút này hắn không có cách nào thúc giục được. Lúc này Thiên Cơ Tử cũng từ trong điện phủ đi ra, dừng lại tại cửa điện một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong mắt chợt lóe tinh mang.

“Thời gian đã đến, mang Nghiễm Hàn Nghi ra.”

Hắn đột nhiên phân phó với giáp sĩ gần đó một tiếng.

“Vâng.”

Sau một tiếng đáp ứng, nhất thời vài tên giáp sĩ lập tức hoá thành từng đạo ngân hồng bay vào trong đại điện. Một lát sau, mấy người này cố hết sức nâng một vật cực kỳ lớn từ trong điện đi ra.

Vật này cao chừng hơn mười trượng, toàn thân phảng phất như một màu xanh nhưng hết lần này tới lần khác bên ngoài lại có mười mấy pho tượng rồng nhắm mắt làm cho nó có vẻ thần bí vô cùng.

“Ầm” một tiếng, “Nghiễm Hàn Nghi” được đặt giữa sân.

Thiên Cơ Tử nhíu mày, giơ tay bắt quyết.

Một đạo bạch sắc pháp quyết bay ra, chợt lóe lên rồi tiến nhập vào trong Nghiễm Hàn Nghi không thấy bóng dáng.

Mặt ngoài thanh sắc đại chung lập tức sáng lên, đồng thời vô số thanh sắc phù văn hiện lên, mười mấy pho tượng rồng nhúc nhích như sống lại. Mọi người kể cả Hàn Lập đều không ngừng đánh giá vật ấy, nhưng hiển nhiên là không thể nhìn ra danh tiếng của nó.

Lúc này Thiên Cơ Tử không hề để ý tới Nghiễm Hàn Nghi nữa mà đứng yên tại chỗ như chờ gì đó. Còn thanh niên họ Ông thì không biết vì sao vẫn chưa từ trong điện phủ đi ra.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 17
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 03/08/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 25
Phần 70 Vừa mới nói xong, lại một tên nhàn chức đại thân khác nhảy ra cười lớn ba tiếng, chỉ vào hắn chê nhạo nói: Chuyện cười! Đã xảy ra chuyên lớn như vậy mà sau khi nhận được tin tức không lập tức sai người tra rõ, còn phải đợi đến sau triều hội mới lại điều tra, kẻ làm Hầu gia như ngươi đúng thật là đủng đỉnh! Sao ngươi biết ta không lập tức sai người tra rõ? Không phải chính ngươi vừa nói sau triều hội sẽ điều tra. Bắt bẻ từng câu từng chữ để chứng minh ta có tội ư? Được rồi! Nếu đã tra xét, thế tra...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lăng Tiếu – Quyển 2
Phần 70 Trước khi đi Lý Nguyên Long trừng mắt Lăng Tiếu, xoay người sang chỗ khác mang theo Lý gia cùng Lam gia rời đi. Lúc này Lăng Tiếu sâu kín nói ra: Chuyện này còn chưa xong, các ngươi đã muốn chạy đi? Được rồi Tiếu nhi, chuyện hôm nay dừng ở đây thôi. Lăng Viễn không rõ ràng Lăng Tiếu cho lắm, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ: Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự muốn bức Lý Nguyên Long phản công mới cam tâm. Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng chiếm chút thượng phong là kêu gào, chẳng lẽ thực cho rằng Lăng Viễn cùng hai mươi bốn hổ vệ bảo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Phần 56 Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?” Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không thuận lợi trong sự nghiệp, ông ấy thầm nghiên cứu gương cổ và quẻ phù dám chắc chỉ là bất đắc dĩ thôi, không muốn người khác xía vào thành quả nghiên cứu của mình chẳng hạn. Hơn nữa cổ vật triển lãm trong bảo tàng toàn là hàng giả, lúc đầu tôi và anh không biết việc này, nhưng có lẽ giáo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng