Hàn Lập - Quyển 17

Phần 74

“Đây là những tiểu thần thông không đáng nhắc tới, đã làm Liễu đạo hữu chê cười rồi.”

Hàn Lập nghe vậy, chỉ cười trừ, tiếp theo hướng đảo nhỏ từ từ tiến tới.

Liễu Thuý Nhi nhíu mày, nguyên bổn còn muốn nói nhưng lại không thể, chỉ có thể hoá thành một đạo lam sắc kinh hồng hạ xuống.

Lúc này, Thạch Côn sớm đã ở trung tâm tiểu đảo. Hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy Hàn Lập thi triển pháp thuật hoá giải tường băng nhưng thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh so với trạng thái lúc điên cuồng giao thủ thì khác rất nhiều.

Hàn Lập thấy bộ dáng của đối phương như thế trong lòng thầm giật mình.

“Thời gian không còn nhiều, hiện tại chúng ta bắt đầu thao luyện bí thuật hợp kích đi.”

Thạch Côn thấy hai người Hàn Lập hạ xuống liền nhếch miệng nói.

“Điều này là đương nhiêu, bất quá bí thuật này chính là phối hợp có chính có phụ, cụ thể còn phải xem Nguyên từ thần quang của ai mạnh hơn nữa. Tốt nhất là do người có uy lực lớn nhất làm chủ, như vậy mới có thể phát huy thần thông này đến mức tận cùng. Ba người chúng ta trước tiên tự thể hiện uy lực Nguyên từ thần quang sau đó sẽ quyết định người nào là chủ, người nào phụ.”

Liễu Thuý Nhi tuy gật đầu đồng ý nhưng lại nói như vậy.

“Không thành vấn đề, ta cũng có ý này. Nghe nói Liễu tiên tử trời sinh đã là Nguyên từ chi thể nhưng không biết sau khi cùng ta tu thành Nguyên từ chi thể thì ai mạnh hơn ai.”

Hai mắt Thạch Côn sáng ngời, nét mặt mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn.

“Đại khái là mỗi người một vẻ. Tiên thiên Nguyên từ chi thể mặc dù có thể thao túng tùy tâm sở dục nhưng tu luyện lại vô cùng khó khăn, sao lại có thể so sánh với đạo hữu, loại nắm giữ ngoại lực thế này thì dễ dàng trở nên cường đại hơn nhiều.”

Liễu Thuý Nhi thong dong nói.

“Nhưng tiên thiên Nguyên từ chi thể có khả năng tiến giai, sao có thể só sánh với sau này chứ. Huống chi năm đó vì tu luyện Nguyên từ chi thể này Thạch Mỗ quả thực đã chịu không ít đau khổ. Hàn đạo hữu, nghe nói ngươi và tại hạ khác nhau, đạo hữu mượn mấy kiện Nguyên từ chi bảo mới có thể thi triển thần quang này, có thật thế không?”

Thạch Côn cười hắc hắc, quay đầu lại nhìn Hàn Lập hỏi.

“Không sai, Nguyên từ thần quang của Hàn Mỗ khẳng định là không thể so sánh với hai vị, việc tỉ thí thì quên đi vậy.”

Hàn Lập cười ha ha, hời hợt nói.

“Hàn huynh nói như thế thì tại hạ cũng không miễn cưỡng. Liễu tiên tử, ngươi cùng ta luận bàn một chút.”

Thạch Côn nghe Hàn Lập nói như vậy, nhìn hắn một lát, không hề tỏ vẻ bắt buộc.

Liễu Thuý Nhi nghe vậy, không nói hai lời, thân hình vừa động liền từ từ bay lên không, lơ lửng cách mặt đất hơn hai mươi trượng. Không biết nữ tử này có ý gì nhưng tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với Nguyên từ chi thể của Thạch Côn.

Thạch Côn quát khẽ một tiếng, hoàng quang ngoài thân chợt lóe cũng bay lên đối diện với áo choàng nữ tử.

Ngay sau đó, thân hình Hàn Lập trở nên mơ hồ mang theo một loạt tàn ảnh liên tiếp di chuyển ra xa, khi đã cách xa nơi cũ hơn trăm trượng thì mới mặt không biểu tình nhìn lên trời cao. Hắn tuy rằng không có hứng thú với việc tranh đoạt vị trí chủ đạo gì nhiều nhưng có thể xem hai người có cùng Nguyên từ chi thể đối chiến, việc này cũng có chút thú vị.

Lúc này, Thạch Côn hét lớn một tiếng, da thịt chợt biến thành màu đen, tiếp theo hai tay bắt quyết, hoàng quang ngoài thân trong nháy mắt biến thành hà quang. Đây là dấu hiệu phóng ra Nguyên từ thần quang.

“Liễu tiên tử cẩn thận.”

Thạch Côn hét lớn một tiếng, cũng không thấy bắt quyết gì cả liền vung tay, năm ngón tay trảo vào hư không phía đối diện.

Tiếng xé gió nổi lên!

Từ trong lòng bàn tay hắn phun ra hôi sắc quang trụ nhưng vừa bắn ra đã phân thành mấy ngàn đạo hôi sắc quang ti. Tiếng “xuy xuy” tràn ngập cả bầu trời.

Hàn Lập thấy cảnh này, hai mắt có chút híp lại.

Liễu Thuý Nhi sau khi trông thấy cảnh này, không chút hoang mang một tay bắt quyết, sau đó thân ảnh thướt tha quang mang đại phóng cũng đồng dạng phóng ra hôi sắc quang hà, quang hà sau khi phóng ra liền hoá thành một quang luân thật lớn, đường kính ba bốn trượng, chuyển động không ngừng. Trung tâm quang luân lóe lên, một mảnh hôi quang kích bắn ra trực tiếp nghênh đón quang ti đối diện.

Trong chốc lát, hai người đã va chạm, không khí liền trở nên có chút bạo liệt.

Cũng vì tu vi cùng bổn nguyên chi lực của hai người ngang nhau, dù cho Nguyên từ thần quang thần diệu nhưng cũng không thể phát huy được uy năng vốn có của mình, chỉ có thể đơn thuần dựa vào uy lực mà phân cao thấp. Nhưng sau khi không trung hết bạo liệt, vô luận là quang ti hay hôi sắc quang hà đều biến mất, bộ dáng bất phân thắng bại.

“Được, khá lắm, xem chiêu tiếp theo của ta đây!”

Thạch Côn cuồng tiếu một trận, hai tay đột nhiên hợp lại trước ngực. Nhất thời, thân hình hắn chấn động, hôi quang ngoài thân phát ra chói mắt, cả người bỗng chốc như biến thành một mặt trời, tại không trung bừng sáng lên làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Liễu Thuý Nhi thấy cảnh này, khuôn mặt ẩn sau lớp vải lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, không nói hai lời, hai tay liền bắt quyết đồng thời trong miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú. Kết quả, hôi sắc quang luân sau lưng trở nên mơ hồ, thế xoay tròn cực nhanh, hơn nữa trong quang luân hiện ra vô số phù văn bay vút ra rồi một lần nữa tổ hợp lại. Trong nháy mắt, một phù văn thật lớn đã hình thành tại trung tâm quang luân.

“Đi.”

Thạch Côn quát khẽ một tiếng, đồng thời hai cánh tay vừa động hoá thành vô số hư ảnh kích về phía trước, trong nháy mắt đánh ra cả trăm quyền. Mỗi quyền ảnh sau khi chấn động liền hoá thành một hôi sắc quang cầu bắn đi.

Trong phút chốc, hàng trăm hôi sắc quang cầu lấy khí thế phô thiên cái địa bắn thẳng về phía áo choàng nữ tử, tiếng gió rít nổi lên, thanh thế cực kỳ kinh người.

Đối mặt với công kích kinh người như thế, Liễu Thuý Nhi chỉ hừ lạnh một tiếng, vươn ngón chỉ điểm về phía đối diện một cái. Hôi sắc quang luân sau lưng phát ra tiếng xé gió, đồng thời ngừng xoay trong chốc lát, phù văn thật lớn kia từ trung tâm quang luân bắn ra.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Phù văn kia khi bắn ra liền cuồn trướng, chỉ vài lần chớp động đã biến to hơn mười trượng, cơ hồ che lấp nửa bầu trời trực tiếp nghênh đón hôi sắc quang cầu phía đối diện.

Vô thanh vô tức.

Hàng trăm quang cầu khi đánh lên phù văn, quang mang chợt lóe liền biến mất, giống như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại. Nguyên bổn Thạch Côn còn muốn phát động công kích lần hai, nhất thời ánh mắt ngẩn ngơ ngừng cử động trong tay lại, một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười khổ.

“Không đánh nữa, không hổ là tiên thiên Nguyên từ chi thể, căn bản là ta không thể sánh bằng, chỉ bằng vào một chiêu ấy đã đủ đặt ngươi vào thế bất bại.”

Thạch Côn rất sảng khoái, vừa thấy mình căn bản không có khả năng thắng liền lập tức không dây dưa nữa lập tức lên tiếng nhận thua, thân hình hắn nhoáng lên một cái đã về tới mặt đất.

“Thạch đạo hữu cũng không kém, nếu không phải công kích vừa rồi của đạo hữu kinh người như thế thì ta cũng không muốn dùng đến chiêu này. Trên thực tế, dựa vào uy lực của Nguyên từ thần quang thì một kích vừa rồi của đạo hữu cũng không kém ta bao nhiêu.”

Liễu Thuý Nhi thấp giọng trả lời, tiếp theo ngón tay lần nữa điểm ra một cái. Phù văn nhất thời vỡ vụn hoá thành điểm điểm linh quang lần nữa tiến nhập vào trong quang luân.

Sau đó, nữ tử này khẽ vung tay lên, quang luân sau lưng chợt lóe lên rồi quỷ dị biến mất, bản thân nàng cũng từ từ hạ xuống đất.

“Hắc hắc, Liễu đạo hữu không cần cấp cho ta mặt mũi, tạ hạ tự hiểu rõ. Mới vừa rồi Thạch mỗ đã dốc hết toàn lực mà sợ rằng Liễu đạo hữu nhiều lắm cũng chỉ mới thi triển ra sáu bảy thành toàn lực mà thôi. Hàn đạo hữu có lẽ cũng nhận thấy thần thông của Thạch mỗ thua xa tiên tử.”

Thạch Côn không thèm để ý, thản nhiên nói.

“Thạch huynh cũng tự nhận mình không phải là đối thủ của Liễu tiên tử thì Hàn mỗ cũng chỉ là dựa vào ngoại vật mà có được Nguyên từ thần quang, uy lực hiển nhiên còn thấp kém.”

Hàn Lập nghe Thạch Côn nói vậy, tựa cười mà không phải cười nói.

Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn hiển nhiên không tin hoàn toàn lời của Hàn Lập nhưng nếu đối phương dựa vào ngoại vật thì thật sự không thể sánh với hai người bọn họ được. Lúc này, hai người bọn họ cho dù khách khí bao nhiêu đi nữa thì cũng không có ý định kiểm tra Hàn Lập mà nếu bọn họ mà biết được bảo vật của Hàn Lập lại là một ngọn Nguyên từ thần sơn thì tuyệt không dám nghĩ như vậy.

Lần giao thủ này hiển nhiên là xác định lấy Liễu Thuý Nhi làm chủ, Hàn Lập và Thạch Côn làm phụ. Lúc này ba người bắt đầu bố trí ảo trận thật lớn gần đó đem tình hình trên tiểu đảo hoàn toàn che lại, sau đó mới bắt đầu luyện cách thi triển thuật hợp kích.

Mười ngày chớp mắt một cái đã trôi qua, trong khoảng thời gian này cũng không có người ngoài hoặc hải thú từ nơi khác đến, cho nên không xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn. Kết quả, qua bốn ngày tiếp theo ảo trận trên đảo đột nhiên biến mất, ngay sau đó ba đạo nhân ảnh bay lên không, chỉ chợt lóe lên liền bay về phía chân trời.

Ba nhân ảnh này dĩ nhiên chính là đám người Hàn Lập.

Trong mắt áo choàng nữ tử hiện lên vẻ vui mừng, thần sắc Hàn Lập thì bình tĩnh mà vẻ mặt của Thạch Côn thì bất cần, xem ra chuyện tu luyện vô cùng thuận lợi.

“Không nghĩ ra, lúc này đây tu luyện thuật hợp kích này lại thuận lợi như vậy, ba người chúng ta chỉ cần hơn mười ngày là có thể thao túng như ý. Thật là việc ngoài mong đợi.”

Liễu Thuý Nhi có chút cảm khái nói.

“Hắc hắc, điều này chủ yếu là do Liễu đạo hữu có lĩnh ngộ đối với Nguyên từ thần quang, lúc tu luyện quả thật khiến cho ta và Hàn đạo hữu thu được lợi ích không ít.”

Thạch Côn cười hắc hắc nói.

“Đích xác là vậy. Tại hạ không ngờ Nguyên từ thần quang lại có thể có nhiều cách biến hoá như vậy, thật sự là phải đa tạ Liễu tiên tử đã không tiếc chỉ giáo.”

Hàn Lập mỉm cười nói.

“Hai vị đạo hữu đã khách khí rồi, tiểu muội cũng là do có được tiên thiên Nguyên từ chi thể cho nên mới có lĩnh ngộ đó. Nghĩ rằng nếu đổi lại là hai vị đạo hữu thì e rằng việc lĩnh ngộ có lẽ còn vượt xa ta.”

Liễu Thuý Nhi khẽ cười trả lời.

“Ba người chúng ta không cần quá khách khí, hiện tại cũng đến lúc nên đi tìm cấm chế chi địa kia. Nhìn mặt biển thì căn bản là không thể xác định được vị trí của bản thân ở nơi nào, trước hết phải lên trên lục địa mới có thể xác định được lộ trình tiếp theo.”

Thạch Côn đĩnh đạc nói.

Nghe vậy, Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi hiển nhiên không có ý kiến gì khác, lúc này ba người độn quang cùng nhau, chọn một phương hướng rồi phá không bay đi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 17
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 03/08/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 41
Phần 74 Ầm ầm. Trong nháy mắt ngắn ngủi này, không trung điện thiểm lôi minh, khí thế khủng bố và lạ lẫm tỏa ra, nương theo đó là thiên uy cuồn cuộn xuất hiện. Xoẹt! Lập tức trên trời xuất hiện từng đạo lôi điện khủng bố, lôi điện chấn nhiếp nhân tâm, lập tức đánh thẳng vào thân hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du. Từng đạo lôi đình bao quát Lục Thiếu Du vào bên trong, lôi đình như điện long không ngừng giáng vào người Lục Thiếu Du. Từng đạo lôi đình chi lực đáng sợ, sợ rằng người có tu vị Tuyên Cổ Cảnh sơ giai một khi va chạm sẽ hóa thành mảnh vỡ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hạ Thiên – Quyển 2
Phần 74 Hạ Thiên đã đến bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, hắn vung tay ra chụp lấy cổ tay của tên sát thủ, khi hắn còn đang định có thêm hành động tiếp theo thì nghe thấy tên sát thủ hét lên đau đớn, thân thể không còn chút sức lực. Tiểu bại hoại, may buông tay. Một âm thanh mất hứng vang lên, thì ra là Liễu Mộng, nàng dùng một đấm đánh cho tên sát thủ ngất xỉu, ngay sau đó dùng tay kéo tên sát thủ ra. Lúc này nàng thấy có chút trở ngại, khi xem xét thì thấy Hạ Thiên đang cầm lấy tay tên sát thủ, vì vậy mới la lên. Hạ Thiên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lục Thiếu Du – Quyển 15
Phần 74 Tu luyện Tử Vong Phong Bạo một đoạn thời gia cũng tiêu hao không nhỏ, khi tiêu hao hầu như không còn Lục Thiếu Du lập tức lĩnh ngộ thuộc tính. Lĩnh ngộ thuộc tính phong càng mạnh vô hình trung sẽ khiến cho việc tu luyện Tử Vong Phong Bạo dễ dàng hơn rất nhiều. Trong con đường dài dằng dặc, Lục Thiếu Du chìm đắm trong việc lĩnh ngộ lại hồn nhiên không để ý rằng, trong lúc lĩnh ngộ thuộc tính thời gian trôi qua rất nhanh. Bằng không lộ trình ba tháng này tịch mịch tới chết. Theo sự lĩnh ngộ, Lục Thiếu Du nhắm mắt ngưng thần, quanh thân được bao phủ bởi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng