Bạch phiên do ngân toa tỏa ra hoá thành một đoàn bạch hà, bên trong phù văn quay cuồng, thiểm động liên tục. Mà kim sắc tiểu cổ thì xoay tròn tại chỗ, một phiến kim sắc ba lãng bỗng chốc hình thành nhanh cuốn về phía cự thú.
Về phần Liễu Thuý Nhi, trừ bỏ pháp tướng sau lưng ra thì hơi thở tràn ngập mùi đàn hương từ trong miệng liên tục phun ra hoá thành từng đoá lam sắc quang liên, mỗi một đoá quang liên đều trong suốt, sáng long lanh, diễm lệ phi thường. Những đoá băng liên này hiển nhiên có uy năng to lớn, thật sự không phải tầm thường.
Một bên tấn công, một bên phòng ngự. Ngẫu nhiên có một vài ngân tuyến xuyên qua được tầng tầng phòng ngự thì đều bị những đoá băng liên này ngăn cản lại, sau khi va chạm thì cả hai đều biến mất vô ảnh vô tung.
Xem ra việc thi triển những đoá băng liên này thật sự đã làm khó Liễu Thuý Nhi. Nữ tử này mỗi lần phun ra một đoá băng liên thì sắc mặt cũng tái nhợt đi một phần, mà trong khoảng thời gian ngắn phun ra trên trăm đoá băng liên, quang mang ngoài thân của nữ tử này thậm chí bắt đầu có dấu hiệu lung lay sắp đổ.
Cũng do là Liễu Thuý Nhi mắt thấy Hàn Lập đã đến thì mới có thể duy trì chịu đựng, nếu không thì nga lúc tứ thú dung hợp thành cự thú tứ thủ nàng đã sớm quay đầu bỏ chạy rồi. Lúc này, vừa thấy Hàn Lập và Thạch Côn thật sự chạy đến chỗ nàng thì sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, trong miệng vội vàng quát to:
“Nhị vị đạo hữu, cự thú này thật sự lợi hại, mau thi triển hợp kích bí thuật!”
Nguyên bản Hàn Lập đang định ra tay đối phó với cự thú phía dưới, vừa nghe được lời này thì hơi ngẩn ray nhưng ngay lập tức hướng phía dưới điểm một cái. Một ngọc thủ đen thui bắt đầu bắt quyết, sau lưng mênh mông hôi quang bỗng nhiên phóng lên cao hoá thành một mảnh mênh mông quang mang. Thạch Côn bên kia, sau khi hơi do dự một chút thì cũng đồng dạng mở miệng quát khẽ một tiếng, ngoài thân linh quang chợt biến thành hắc sắc quang mang, mười ngón tay đen như mực hé ra, vô số hôi sắc quang ti bắn ra. Mà Liễu Thuý Nhi hai tay cũng bắt đầu bắt quyết, pháp tướng sau lưng đột nhiên tán loạn biến mất thay vào đó là một vòng hôi sắc quang luân xuất hiện từ từ trồi lên cao.
Hôi sắc quang luân thế xoay cực nhanh, hơn nữa bên trong quang luân có vô số phù văn lớn nhỏ tuôn ra, tấc tấc vỡ vụn, sau đó đám phù văn này tức thì tổ hợp lại thành một phù văn vô danh thật lớn ở trung tâm của quang luân, dần dần hình thành.
Sau khi phù văn thật lớn được hình thành, Liễu Thuý Nhi mục quang lóe lên, trong miệng truyền ra một loạt chú ngữ huyền ảo tối nghĩa.
Tứ thủ cự thú vừa thấy cảnh này, tựa hồ đã cảm giác được chút không ổn, lập tức rống lên một tiếng phẫn nộ, đệ tam nhãn trên bốn cái đầu lập tức phun ra các đạo ngân quang thô to hơn so với lúc bình thường không ít, sau khi bay ra một đoạn thì lập tức lóe lên mà dung hợp lại một đạo quang trụ nhắm thẳng Liễu Thuý Nhi đánh tới. Đồng thời hơn mười hoá thân đen thui của tứ thú cũng đột nhiên chia ra làm hai hướng hung hăng hướng về phía Hàn Lập và Thạch Côn đánh tới. Đám hoá thân chưa tới gần thì từng đạo quang trụ từ trong miệng hùng hổ phun ra, sau đó đám hoá thân lập tức biến thành một hắc sắc đại võng hướng từ đỉnh đầu hai người mà chụp xuống.
Nhưng bất quá chỉ là hoá thân của đám ngân mục ám thú mà thôi, tự nhiên không được Hàn Lập để vào trong mắt. Cười lạnh một tiếng, một đoàn ngân sắc hoả diễm từ trên người hắn tự hành bay ra, sau khi quay cuồng một trận liền cuồn trướng lên biến thành một ngân sắc hoả cầu tầm một trượng. Hoả câu này xoay tròn một cái liền bạo liệt bắn ra vô số ngân sắc hoả cầu lớn nhỏ bắn ra bốn phương tám hướng. Hắc võng do đám hắc sắc quang trụ hình thành đang bay thẳng về phía Hàn Lập thì bỗng nhiên một tấm thuỷ tinh thuẫn hiện lên chặn lại, sau đó chợt lóe lên mà tách ra hướng bên cạnh hắn mà qua.
Cự võng còn lại chưa kịp chụp xuống thì đã bị một đám ngân sắc hoả cầu đánh tới. Kết quả liền bị ngân sắc hoả diễm bao vào bên trong, lát sau đã biến thành một đám hắc khí nhẹ nhàng tán vào trong không khí.
Về phần Thạch Côn bên cạnh, tuy rằng không nhẹ nhàng giống như Hàn Lập dễ dàng giải quyết đối thủ nhưng bỗng nhiên hé miệng phun ra một mặt xích sắc tiểu kính. Kính này hơi run lên, từ bên trong tiểu kính liền phun ra một đám tam sắc quang diễm, quang diễm này chẳng những đem hắc sắc quang trụ dễ dàng đánh tan mà còn có thể ngăn hắc võng không thể hạ xuống được chút nào.
Mà Liễu Thuý Nhi đối mặt với đám ngân sắc quang trụ, sắc mặt hơi đổi nhưng không nói hai lời đơn thủ đánh ra một pháp quyết cổ quái, ngọc thủ còn lại hướng về phía ngân sắc quang trụ mà điểm ra một chỉ. Hôi sắc quang luân sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng ‘vù vù’, sau đó trực tiếp bay ra đánh thẳng về phía ngân sắc quang trụ. Ngân sắc quang trụ hơi chớp động một cái liền hung hăn đánh thẳng vào cự đại phù văn ở trung tâm của quang luân.
Cự đại phù văn trong quang luân cấp tốc chuyển động, cuối cùng trở nên mơ hồ rồi biến mất.
Một chuyện quỷ dị xảy ra!
Quang trụ sau khi đánh vào phù văn ở giữa quang luân phảng phất như một đi không trở lại, chợt lóe liền biến mất. Mà một khắc sau, ngay phía trước người cự thú quang hà chợt lóe lên, tiếp theo là một cự sắc phù văn hiện ra, mặt ngoài phù văn đại phóng quang mang, một ngân sắc quang trụ thô to từ trong đó bắn thẳng đến cự thú.
Mới vừa rồi Liễu Thuý Nhi đã thi triển một loại thần thông khó thể tin được, trực tiếp xé rách hư không hút quang trụ vào rồi sau đó đưa nó chui ra theo hướng ngược lại.
Bất quá công pháp này hiển nhiên tiêu hao rất nhiều pháp lực, nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt của Liễu Thuý Nhi lúc này hiện ra một tia đỏ tươi không bình thường nhưng thân hình vẫn vững vàng đứng vững.
Hơn nữa tia đỏ tươi này chỉ chợt lóe liền biến mất.
Cự thú mắt thấy công kích của mình bị phản ngược lại, sau khi ngẩn ngơ một chút liền trở nên vô cùng kinh sợ nhưng lúc này đã trễ, ngân quang trong mắt chợt lóe liền phát ra bốn đạo quang trụ bắn thẳng về cự đại ngân sắc quang trụ.
“Ầm” một tiếng, hai cổ ngân quang đụng vào nhau, một đoàn quang mang bạo liệt ra, cự đại ngân lãng tán đi khắp nơi làm cho không gian gần đó có chút vặn vẹo, đồng thời phát ra tiếng xé gió không ngừng.
Nhưng chỉ một chút thời gian này, Liễu Thuý Nhi lại búng ra mười ngón tay. Từng đạo pháp quyết màu sắc khác nhau bắn ra, sau khi chớp động một cái liền chui vào trong tầng hôi sắc quang mang không thấy bóng dáng.
“Đi!”
Liễu Thuý Nhi quát khẽ một tiếng, ngón tay lại điểm một cái lên hôi sắc quang luân trước người. Quang luân chợt run lên, ở giữa chợt hiện ra phù văn hoá thành một đạo hôi sắc quang trụ bắn ra. Mà lúc này vẻ mặt của Thạch Côn và Hàn Lập cũng không chút thay đổi, đồng dạng thúc dục pháp quyết. Hôi sắc quang hà cùng hôi sắc ti quang thuấn di bắn về đỉnh đầu cự thú.
Ba người chợt lóe liền đứng gần lại, hợp sức tạo thành một ngân quang cầu đường kính hơn mười trượng, hôi quang chớp động, bề ngoài hiện ra vô số hành văn lớn nhỏ, chớp động quang mang chói mắt. Tiếp theo là một tiếng nổ vang lên, quang cầu bỗng nhiên vỡ vụn ra, phù văn từ bên trong giống như thuỷ triều tràn ra.
Ba người Hàn Lập vừa thấy cảnh này thì lập tức bắt quyết một cách thuần thục, trong miệng niệm chú.
Phía bên trên cao xuất hiện một màn quỷ dị.
Phù văn trong quang cầu chớp động, lập tức bắn xuống cự thú phía dưới như mưa rào. Mỗi một phù văn đều mang theo khí thế bất phàm. Cự thú bên dưới hiển nhiên cũng có thể cảm ứng được lực lượng to lớn trong phù văn, nó gầm lên giận dữ, bốn cái đầu đột nhiên mở to, tỏa ra hắc quang. Trong hắc quang một cự thú so với trước còn giữ tợn hơn hiện ra.
Con thú này chẳng những trên đầu có hai cái sừng giống như sừng của sơn lộc mà còn có thêm hai cái răng nanh rất dài, hàn quang lập loè giống như hai cự nhận. Nhưng càng làm người ta hoảng sợ chính là trên trán con thú này bất ngờ có đến bốn con mắt đặt song song, không ngừng quét về bốn phía.
Đối với phù văn trên không, bốn con mắt trên trán nó đồng thời nhìn lên, ngân sắc quang mang trong mắt lưu chuyển lập tức từ trên đỉnh đầu hiện ra vô số ngân sắc quang cầu, mỗi một khối chỉ vừa hiện ra lên đã lập tức hoá thành vô số ngân mang bắn lên trên không. Đồng thời con thú này hít một cái, lập tức há miệng phun ra một quang cầu đen như mực.
Quang cầu này vừa xuất hiện liền lập tức cuồng trướng hoá thành một hắc sắc quang mạc đem thân hình nó bao vào trong.
Quang mạc dày đặc như thực chất, đồng thời mặt ngoài chớp động ám mang không ngừng, có vẻ quỷ dị.
Hàn Lập đang đứng trên không, thấy cảnh này hai mắt không khỏi híp lại, một đoàn hàn mang bắn ra.
Mà lúc này, ngân mang và phù văn đã va chạm trên không, sau đó đều tự bạo liệt tan biến.
Trong lúc nhất thời nguyên khí gần đó trở nên hỗn loạn, linh ám kích động hình thành một cơn lốc cao hơn trăm trượng, điên cuồng khuếch tán về bốn phía, phảng phất như muốn thôn phệ tất cả.
Cho dù là Liễu Thuý Nhi hay Thạch Côn thì cũng không khỏi biến sắc, đều bắn ra xa hơn mười trượng, lấy bảo vật phòng ngự ra chắn trước người.
Bất quá lúc này, nguyên bổn Hàn Lập đang lơ lửng trên trời cao đột nhiên hai cánh sau lưng khẽ vỗ một cái, hoá thành một đạo thanh bạch điện hồ biến mất tại chỗ. Sau một khắc, không gian bên dưới hắc sắc quang mạc chợt ba động, Hàn Lập quỷ dị hiện ra.
Trong quang mạc, cự thú gầm nhẹ không ngừng, bốn mắt chớp động quang mang, trên người bắt đầu sinh ra hắc sắc lân phiến, hai bên hông mọc ra hai cái xúc tu thật lớn, hơn nữa cái đuôi nguyên bổn đang nhỏ dài thì lúc này lại biến thành vô cùng to lớn, phảng phất như kỳ lân linh thú.
Hắc quang trong miệng nó chớp động, một khí tức đáng sợ mơ hồ phát ra làm cho người khác nổi da gà. Trong lòng Hàn Lập có chút ngẩn ra nhưng nét mặt không chút biểu tình, đột nhiên thân hình chợt lóe kim quang, một hư ảnh ba đầu sáu tay hiện ra. Nhân ảnh vung tay lên, một kim sắc tàn nhận nhẹ nhàng chém một cái về phía hắc sắc quang mạc.
Cách trận chiến của đám người Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, một kim sắc thú ảnh dẫn theo mười mấy con tam mục ám thú đi bay đi, đột nhiên kim quang trên người nó chợt lóe, dừng lại trên một nhánh cây, xoay đầu nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên một tia kinh nghi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 03/08/2019 11:36 (GMT+7) |