Hàn Lập - Quyển 17

Phần 89

Nghe Hàn Lập nói như vậy, Liễu Thuý Nhi nhíu mày một hồi lâu sau mới than nhẹ một tiếng đồng ý. Bất quá, hiện tại cách hai người Hải Vương Tộc cũng không quá xa, đương nhiên không thể ở lại chỗ này mà điều tức khôi phục lại lượng pháp lực tiêu hao lúc trước, nếu không vạn nhất hai người kia quay lại hoặc đưa tới mãnh thú và dị tộc gì khác thì ba người Hàn Lập sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, ba người lại phi hành về phía trước nửa ngày rốt cục thấy một ngọn núi xanh phía xa xa, linh khí bên trong cũng có chút nồng đậm. Vì cẩn thận, ba người hiển nhiên dùng thần niệm dò xét ngọn núi này một hồi.

Kết quả khiến ba người không khỏi vui mừng!

Núi này mặc dù không cao nhưng bên trong núi lại có một đám tiểu thú tu vi tất cả đều rất thấp, cơ hồ không quá Trúc Cơ Kỳ. Kể từ đó, ba người hạ xuống thấp, tùy tiện giết sạch sẽ đám yêu thú yếu nhược, mà đám thú này căn bản ở trong các động quật trông có vẻ không tệ mấy, linh khí phi thường tốt liền sản sinh ra một ít dị vật nhưng đều bị Liễu Thuý Nhi dùng pháp thuật thuỷ thuộc tính tẩy rửa một phen liền trở nên vô cùng thanh linh.

Vì thế ba người chiếm luôn cái động quật này, khoanh chân ngồi xuống điều tức.

Lúc Hàn Lập kết thúc một vòng đại chu thiên, tựa hồ cảm thấy áo choàng nữ tử nhìn mình, hắn mở mắt ra vừa lúc chạm với ánh mắt của nàng. Tinh quang trong mắt nữ tử này chợt hiện, hiển nhiên đã khôi phục hoàn toàn pháp lực.

“Chúc mừng tiên tử đã khôi phục xong.”

Hàn Lập mỉm cười, thong dong nói.

“Tiểu muội đa tạ Hàn huynh đã chiếu cố.”

Liễu Thuý Nhi thở dài một hơi, ôn nhu nói.

“Ha ha, lúc trước trong Ám Thú sâm lâm, nếu không phải tiên tử một mình cầm chân bốn đầu cao giai ám thú thì ta và Thạch Đạo hữu sao có thể toàn thân trở ra được chứ!”

Hàn Lập lãnh đạm cười.

“Ha ha, Hàn huynh nói lời này quả thật là khiêm tốn khiến Thạch mỗ xấu hổ. Lấy thần thông sâu không lường được của Hàn huynh ra thì có lẽ một mình dễ dàng giết hết tất cả đám ám thú đó nhưng nếu thoát ra thì sợ rằng dư sức. Ta và Liễu tiên tử vốn định tổn hao một ít nguyên khí để xông ra nhưng không ngờ lại được đạo hữu ra tay giúp đỡ nên kết quả thực là ngoài mong đợi như thế.”

Ở một góc khác, Thạch Côn cũng đã mở hai mắt, cười to ngắt lời.

“Hai vị đạo hữu đã đề cao Hàn mỗ rồi, tại hạ đích xác có chút thần thông lợi hại nhưng chỉ có thể đánh một kích mà thôi. Nếu bị nhiều ám thú bao vây thì có thể toàn mạng mà ra hay không thì lại là vấn đề khác. Hắc hắc, lấy thân thể mạnh mẽ của Thạch đạo hữu thì cũng không cần liều mạng thì cũng dư sức lao ra được.”

Hàn Lập sờ sờ cằm, nhìn Thạch Côn cười nói.

“Có lẽ là thế thật, nếu Liễu tiên tử đã hồi phục pháp lực thì chúng ta nên xuất phát thôi, sớm tìm được cấm chế chi địa thì cũng có thể sớm được nghỉ ngơi.”

Thạch Côn cười nhẹ một tiếng, vươn vai đứng lên nói.

Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi nhìn nhau một cái, không có ý kiến gì khác.

Một lát sau, trong sườn núi bay ra ba đạo kinh hồng, sau khi xoay quanh một vòng liền phá không mà đi.

Sáu ngày sau, ba người Hàn Lập bị một đám quái điểu miệng phun ra phong nhận bay lấy. Ba người Hàn Lập đều tự thúc dục bảo vật, vạn đạo quang hà hạ xuống, từng trận huyết vũ từ trên không trung rơi xuống, sau một thời gian khoảng một chén trà liền trảm sát hết đám quái điểu này.

Nửa tháng sau nữa, bên một bờ hồ thật lớn trên thảo nguyên mênh mông, ba người Hàn Lập đang thu liễm khí tức, hoá thành hư ảnh lặng yên chậm rãi phi hành phía trên không hồ nước.

Bên dưới hồ nước có một đám quái vật có hình thể giống như ngựa nhưng không phải là ngựa, giống cá mà không phải là cá đang lơ lửng trên mặt nước. Hình thể phảng phất giống như một ngọn núi nhỏ, từng cột nước từ trên mình chúng phun ra cứ chợt lóe lên mà biến mất, ngẫu nhiên trong đám quái thú cũng có một vài con đánh lên trên mặt đất nhất thời nổ ầm ầm ra, vài cái hố đường kính hơn mười trượng xuất hiện, quả thực là làm người ta sợ hãi không thôi.

Cũng may, thuật ẩn nặc của đám người Hàn Lập cao minh mà đám cự thú đó hình như là đang chơi đùa cho nên cũng không phát hiện ra trên đầu chúng có ba con kiến bay qua. Cho nên ba người Hàn Lập cũng bình yên vượt qua được hồ nước này.

Một tháng sau nữa, trên bầu trời một vùng hoang nguyên, ba người Hàn Lập và bốn tên cả người đen thui đang đối mặt với nhau, cơ hồ chuẩn bị khai chiến với nhau. Bốn phía quanh người Hàn Lập là vô số thanh sắc kiếm quang bay lượn, bảo hộ bản thân nghiêm ngặt phá vỡ lãng ngân của hai tên Dạ Tộc Nhân nhưng hai tên Dạ Tộc Nhân còn lại lại thúc dục pháp quyết, lãng ngân tiếp tục khôi phục như lúc đầu lần nữa biến thành một đám hư ảnh công kích Hàn Lập. Mà phía bên kia, Liễu Thuý Nhi cả người lam quang chớp động, thân hình được bao phủ trong một đoàn chất lỏng thần bí, trong tay thúc giục ngân toa bắn ra tinh quang bao lấy một tên Dạ Tộc Nhân khác. Phía đối diện, đối thủ của nữ tử này xem ra cũng không nhỏ, cả người ẩn trong hắc khí tung ra một đoàn hoả điểu phối hợp với ngân lãng va chạm với ngân toa không chút nào rơi xuống hạ phong.

Về phần Thạch Côn, giờ phút này hắn đã hoá thành một người khổng lồ cao hơn mười trượng, ngoài thân bao phủ một tầng hôi bạch sắc quỷ dị, lộ ra vẻ hung hãn, hai tay vung cự chuỳ đánh về phía một gã Dạ Tộc Nhân khác bức hắn liên tiếp lùi ra sau. Mặc dù tên Dạ Tộc Nhân kia đang ở hạ phong nhưng hay tay của hắn không ngừng huy động, một tầng hắc khí từ trên người hắn tán ra tạo thành một tấm hắc thuẫn che trước người miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình.

“Hàn huynh, Thạch đạo hữu mau ra tay đi, đến tối xuống thi Dạ Tộc Nhân cũng giống như ám thú, thực lực tăng lên không ít, đến lúc đó thì thực sự phiền phức đấy!”

Liễu Thuý Nhi thấy nhất thời lâm vào giằng co thì trong lòng lộ ra vẻ lo âu, mở miệng cảnh tỉnh hai người Hàn Lập.

Nghe vậy, Hàn Lập thần sắc vừa động, ngẩng đầu nhìn lên trời một cái, chỉ thấy lúc này trời đã gần đến nơi rồi.

“Hắc hắc, hiện tại mới nhớ đến thì đã muộn rồi, Chỉ một lát nữa thôi, lão phu sẽ đối tốt với mấy người Thiên Vân các ngươi!”

Một trong hai gã Dạ Tộc Nhân đối diện với Hàn Lập đột nhiên phát ra tiếng cười vô cùng khó nghe.

“Một lát nữa? Căn bản không cần lâu như thế, các ngươi có thể lập tức biến mất trên thế gian này được rồi.”

Hàn Lập thản nhiên nói, tiện thế vung tay lên, nhất thời hôi mông quang hà quang mang đại phóng ào ào tuôn ra.

Cùng lúc đó, hai tay Liễu Thuý Nhi bắt quyết, một hôi sắc quang luân hiện ra sau lưng, còn Thạch Côn thì thân hình xoay tròn một cái, mười ngón tay bắn ra hôi ti như đạn. Từ xa nhìn lại, chỗ đại chiến giữa ba người Hàn Lập với bốn tên Dạ Tộc Nhân đột nhiên hiện lên một quang cầu vô cùng lớn, hôi quang chớp động vô số phù văn như ẩn như hiện.

Lập tứ, hôi sắc quang cầu bạo liệt mà ra, vô số phù văn bắn ra như mưa, đem phương viên trăm dặm bao phủ lại. Bốn gã dị tộc nhân kinh hãi một trận, toàn bộ đều thi triển thần thông liều mạng ngăn cản nhưng mỗi phù văn lại có uy lực vượt xa tưởng tượng.

Nhất thời, tiếng nổ kinh thiên động địa liên tục nổ ra không dứt, bốn gã dị tộc vì thế mà tan thành mây khói, phi hôi yên diệt.

Sau khi kết thúc tất thảy, ba người Hàn Lập lúc này mới thu lại Nguyên từ thần quang, đều nhìn nhau khẽ cười một cái.

Ba tháng sau, trên bầu trời một dãy núi bất tận, ba người Hàn Lập hoá thành ba đạo kinh hồng bay giữa ngàn vạn yêu thú, liều mạng phi độn về phía trước. Phía sau bọn họ vài dặm là một đám ngân sắc vân vụ đang cuồn cuộn kéo tới như thuỷ triều, nơi chúng đi qua cây cối hay là các loại tiểu thú đều bị thôn phệ sạch sẽ, một ngọn cỏ cũng không lưu lại. Một lúc sau, số lượng thú chạy trối chết từ trong núi chạy ra càng ngày càng nhiều, tất cả đều kinh hoàng thất thố chạy trốn.

“Làm sao bây giờ, sớm muộn thì chúng ta cũng bị ngân triều đó đuổi kịp, nghe đồn loại trùng này không kém chút nào so với Phệ Kim Trùng, một khi nhận định được con mồi thì căn bản không buông tha. Giới này hoá ra lại sinh sôi nảy nở nhiều như vậy.”

Thạch Côn sắc mặt cực kỳ khó coi, quay đầu nói với hai người Hàn Lập.

“Không sai, thế lực triều trùng này thật kinh người, chỉ sợ chúng sẽ theo chúng ta mấy tháng cũng không thành vấn đề. Ngay cả thượng cổ mãnh thú đối mặt với ngân trù này thì cũng phải tránh lui ba thước.”

Thanh âm của Liễu Thuý Nhi hiện ra một tia bối rối.

Cũng khó trách hai người có bộ dáng như thế!

Cho dù là ai thì khi bị trăm vạn hung trùng đuổi theo ba ngày ba đêm, pháp lực cũng tiêu hao gần nửa thì không tránh khỏi kinh hoàng.

“Cách duy nhất là hy vọng có thể gặp vài thượng cổ mãnh thú, dẫn chúng tới đám hung trùng này mà thôi.”

Sắc mặt Hàn Lập cũng phát xanh nhưng trấn định nói.

“Theo như địa đồ ghi lại thì cách chúng ta gần đây có khu vực của mãnh thú, lộ trình khoảng một ngày. Nếu không còn cách nào thì chúng ta chỉ có thể đi đến chỗ nó mà thôi.”

Thạch Côn cười khổ trả lời.

Hàn Lập nghe vậy, nhất thời không nói gì thêm. Nhưng vào lúc này, trên trời bỗng truyền đến tiếng ầm ầm, tiếp theo lục quang chớp động tại chân trời, một đám lục sắc vân vụ phóng nhanh về phía ba người Hàn Lập.

Thấy vậy, Hàn Lập hiển nhiên cả kinh nhưng lam mang trong mắt chợt lóe đã nhìn rõ bản chất của lục vân phía xa xa, là những con quái điệp cỡ nắm tay, cả người chớp động lục phấn, bộ dáng vô cùng dữ tợn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 17
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 03/08/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 12
Phần 89 Hoàng Kình Thiên ngửi mùi máu trong không khí, nhìn bãi máu dưới đất, hai cái xác rách nát bị băng sương bao trùm, vài món vũ khí đứt gãy. Hoàng Kình Thiên lại nhìn các vết trầy giăng đầy trên vách đá. Cừu tổng quản tiến lên chắp tay: Nhị gia, Tứ gia hãy nhìn cái này. Cừu tổng quản chỉ vào quái vật răng nanh vuốt nhọn bị trói trên cột màu đồng. Không cần Cừu tổng quản nhắc thì hai bảo chủ cũng đã nhìn con quái vật vùng vẫy kêu gầm gừ không dứt. Họ đến gần cây cột, nếu không phải quái vật vùng vẫy không ngớt thì đã tưởng lầm rằng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Chị Quỳnh vắng chồng - Tác giả The Kid
Dựa theo nhân vật trong phim “Mãi mãi là bao lâu” Tại một khu chung cư cao cấp ở thành phố Hồ Chí Minh. Chị Quỳnh là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, đã có chồng và một đứa con trai. Nhưng chồng chị đã đi ra nước ngoài làm ăn, bỏ lại chị và đứa con trai ở nhà ông bà nội. Quỳnh lúc nào cũng nhớ chồng và mong chồng sớm về với mẹ con mình. Suốt 5 năm trời, chồng Quỳnh vẫn không về. Làm cho Quỳnh chờ đợi mỏi mòn, bé Tuấn thì đã vào lớp 1. Người luôn bên cạnh và quan tâm chăm sóc cho mẹ con Quỳnh chính là Khôi em trai...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hạ Thiên – Quyển 8
Phần 89 Thạch Trường Canh giải thích một lượt cho Vân Thanh trong điện thoại, sau đó nàng mới biết được sự việc quả nhiên có chút phiền toái. Khi Vân Thanh và Hạ Thiên đang cờn dây dưa ở khách sạn thì Mạnh Tiến Tài đã làm công tác với Ba Sơn, nhưng khi thấy Mạnh Tiến Tài càng xem trọng mình thì Ba Sơn càng kiêu ngạo. Dù Mạnh Tiến Tài đã nói những lời hữu ích nhưng Ba Sơn vẫn muốn Hạ Thiên và Vân Thanh phải cùng nhau đến trước mặt hắn cầu xin mới được. Điều này còn chưa tính, Ba Sơn còn phải xem thành ý xin lỗi của bọn họ, như vậy mới...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng