Vừa nhìn thì vật này tựa hồ có kích thước xấp xỉ với vật trong tay đại hán, một mặt có khắc một cái đồ án kim sắc chân phượng trông rất sống động. Hàn Lập sau khi xem xong thì trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Mà lúc này, Liễu Thuý Nhi lại giải thích:
“Hai vật này được gọi là Linh Lung Thược, là vật duy nhất có thể mở kim đỉnh này ra, thiếu một thứ cũng không được. Tuy rằng hai người ta cũng không biết tình hình bên trong điện nhưng gia sư đã có nói qua Linh Lung Thược này là vật dùng để mở ra và có đến tám chín phần bên trong có chứa Hư Linh đan.”
“Không sai, gia sư của ta cũng nói như thế.”
Thạch Côn thấy Liễu Thuý Nhi nói ra toàn bộ cũng không che giấu gì thêm nữa, rõ ràng thừa nhận.
“Nếu như vậy, nhị vị đạo hữu cũng không ngại đem đỉnh này mở ra, nhìn xem bên trong thực sự có vật mà nhị vị tiền bối cần hay không. Đúng rồi, Hư Linh đan kia không biết có mấy khoả, nếu là hơn hai khoả thì nhị vị đạo hữu cũng không phải tranh chấp gì nữa, cứ chia đều đan dược là được.”
Hàn Lập cười nói tỏ vẻ bất cần.
Nghe xong lời này, Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt đều có chút khác thường.
“Hàn huynh nói có đạo lý. Bảo đỉnh sớm hay muộn thì cũng phải mở ra. Thạch đạo hữu, chúng ta đều tự đem Linh Lung Thược sáp nhập vào trong đỉnh đi. Hư Linh đan kia tuy rằng tựa hồ chỉ có một viên nhưng nếu mà có hai viên thì chúng ta thật sự không cần tranh chấp nữa.”
Liễu Thuý Nhi không có lo lắng nhiều cái gì, nhìn đại hán thản nhiên nói.
“Lập tức mở cái đỉnh này ra tự nhiên là không có vấn đề nhưng là Thạch Mỗ cảm thấy được hai người chúng ta không bằng đem Linh Lung Thược giao cho Hàn huynh, để Hàn đạo hữu đem vật trong đỉnh lấy ra, sau đó lại cùng nhau quyết định phân phối. Liễu tiên tử thấy thế nào?”
Thạch Côn tựa hồ có ý nghĩ đó nên nhếch miệng nói ra làm cho nữ tử này ngẩn ra, trong lúc nhất thời nàng ta thật sự không biết phải nói như thế nào cả.
“Như thế nào, Liễu tiên tử đối với Hàn huynh không tin tưởng sao?”
Đại hán trên mặt hiện ra một tia quỷ dị hỏi.
“Hàn huynh thần thông quảng đại, nếu trợ giúp hai người chúng ta đến tận đây thì muội tự nhiên là không có ý kiến gì. Hàn huynh, tiếp lấy Linh Lung Thược này.”
Liễu Thuý Nhi phản ứng cũng rất nhanh, tâm niệm đảo mấy vòng thì liền khẽ cười đưa ra quyết định.
Phượng Linh Lung Thược liền hướng về phía Hàn Lập bay đến. Bên kia Thạch Côn cũng cười lạnh một tiếng rồi không chút do dự cầm vật trong tay ném đi. Hàn Lập vung tay áo bào lên cuốn lấy hai vật này. Thanh quang chợt lóe rồi hai cái Linh Lung Thược nọ đồng thời rơi vào tay hắn, hắn xem xét kỹ vật trong tay rồi lại nở nụ cười khổ.
“Nhị vị làm như thế, thật đúng là quá coi trọng tại hạ rồi.”
“Ha ha, đây là đương nhiên, cũng chỉ có giao cho Hàn đạo hữu bảo quản thì ta cùng Liễu tiên tử mới không lập tức nảy sinh tranh chấp. Nếu không vô luân là ai đi trước lấy bảo vật thì người kia cũng không an tâm.”
Thạch Côn nhếch miệng cười ha ha nói.
“Muội đối với Hàn huynh rất yên tâm.”
Liễu Thuý Nhi mâu quang chớp động rồi cũng thản nhiên cười rộ lên.
“Hắc hắc, nhưng Hàn mỗ cầm hai thứ này lại thấy nóng phỏng tay a.”
Hàn Lập tung tung hai khoả Linh Lung Thược, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói. Bất quá hàn Lập cũng không cầm trong tay mà trả lại cho hai người, sau khi hơi suy nghĩ thì liền đi tới phía kim đỉnh.
Hắn có biểu hiện thong dong như thế tự nhiên là đủ sức áp chế hai người. Ở trước thực lực tuyệt đối nói chung là không cần tốn nhiều tâm tư gì cả. Nhìn thấy hành động của Hàn Lập, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn trong mắt cùng hiện ra một tia khẩn trương nhưng hai người đều thức thời đứng yên tại chỗ.
Khi Hàn Lập tới kim đỉnh chừng một trượng thì dừng cước bộ lại, đem ánh mắt đảo qua hai vế lõm ở hai bên sườn kim đỉnh đảo qua rồi bỗng nhiên đem pháp lực hướng vào hai vật trong tay cuồng chú mà vào, theo sau cổ tay run lên. Một đôi Linh Lung Thược bắn ra nhưng trên đường đi bỗng nhiên phát ra một tiếng thanh minh rồi ở trong kim quang hoá thành một con kim sắc giao long cùng một con kim phượng hoàng.
Hai con này vây quanh kim đỉnh một vòng rồi liền hướng hai bên sườn bắn vào trong kim đỉnh không thấy bóng dáng, kết quả kim quang chợt lóe lên, sau đó kim đỉnh chợt xuất hiện hình dạng đại khái của nó. Hai thanh Linh Lung Thược cùng sáp nhập hơn phân nửa vào vết lõm hai bên, chỉ để lộ ra một pho long tượng cùng phượng tượng, thoạt nhìn hết sức cân xứng, thiên y vô phùng, một chút khe hở cũng không có.
Mà ngay lúc hai vật vừa tiến vào trong kim đỉnh thì trên đỉnh phát ra thanh âm như tiếng rồng ngâm du dương. Tiếp theo kim quang đại phóng, hoa văn xoắn ốc mặt ngoài lúc này như sống lại mà xoay tròn khiến cho kim quang từ trên đỉnh phát ra cũng xuất hiện hình dáng như lốc xoáy rất quỷ dị.
Hàn Lập chỉ mới nhìn một cái mà đã cảm giác được tâm thần chấn động một trận, giống như sẽ bị cơn lốc này trực tiếp hút vào trong đó. Điều này khiến cho hắn trong lòng rùng mình một cái. Bất quá, cái đỉnh này không có người chủ trì, chỉ là vật chết mà thôi nên tự nhiên là sẽ không khiến cho hắn thực sự e ngại cái gì.
Đại Diễn Quyết ở trong thân thể hắn lưu chuyển một trận rồi đồng thời trong mắt Lam quang chợt lóe lên, loại cảm giác không khỏe nọ cũng biến mất. Cùng lúc đó, Hàn Lập quát khẽ một tiếng, một tay bấm quyết bắn ra một đạo pháp quyết màu xanh, chỉ thấy quang mang màu xanh chợt lóe lên rồi lướt qua tiến vào trong đỉnh không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, tiếng rồng ngâm trong đỉnh lại biến thành tiếng phượng minh dễ nghe. Từ xa nhìn lại, hai bên sườn kim đỉnh một đầu long, một đầu phượng như sống lại mà đang muốn cất cánh bay ra.
Từ trên đỉnh, vạn đạo kim quang đại phóng, một chú phong lên cao mà rồi chợt lóe lên mà biến mất vào trong hư không, không thấy bóng dáng, đồng thời trong đỉnh có tiếng phong lôi nổ lớn, sau mấy tiếng sấm nổ như sấm thì mấy đoàn kim quang to nhỏ đồng thời từ phía dưới kích bắn ra, sau mấy cái chớp động thì tựa hồ đồng dạng sẽ vọt lên trời mà đi.
Sớm đã có chuẩn bị, Hàn Lập sao lại để cho chúng thực hiện được ý đồ. Lúc này một ống tay áo bào hướng về trước người vung lên. Một đạo quang mà màu xám cuồn cuộn bay ra, sau đó như chớp giật bay lên không trung đem đám kim đoàn nọ vây lấy.
Đám kim đoan này xoay tròn rồi đột nhiên tản ra mọi nơi, nơi nào có kim quang đi qua thì quang mà màu xám đều tán loạn tránh né không chút trở ngại, kim đoàn đã phá tan quang hà mà ra.
Phía dưới Hàn Lập thấy cảnh này thì cũng cả kinh. Một tay lại bấm quyết rồi đột nhiên hé miệng phun ra một đoàn thanh quang, bên trong có ẩn hiện một thanh sắc tiểu đỉnh. Đúng là Hư Thiên Bảo Đỉnh.
Một bàn tay hắn hơi vỗ lên mặt đỉnh. Cái đỉnh tự hành phi ra, tiếp theo trong đỉnh có tiếng “phốc xuy” vang lên rồi một chùm thanh ti kích bắn ra đầy trời. Bỗng chốc khắp không trung đều vang lên tiếng xuy xuy xé gió, vô số thanh ti giống như thanh sắc thiên võng ụp xuống một cái đã đem tất cả kim sắc quang đoàn bao phủ lại.
Kim sắc quang đoàn khi va chạm với thanh võng này lại đều hất bắn ngược quay về. Hàn Lập thúc dục pháp quyết rồi một tay hướng lên không trung hơi đẩy ra. Thanh sắc cự võng chợt thu lại, chỉ thấy thanh ti đầy trời co rụt lại rồi đem đám kim đoàn vây lấy. Đám kim đoàn này cuối cùng cũng bị hãm ở trong không trung vô pháp nhúc nhích mảy may.
Lúc này Hàn Lập mới lạnh nhạt hướng lên không trung vẫy nhẹ tay một cái, nhất thời thanh ti trên không trung liền phát ra quang mang chói mắt khiến cho hai người Thạch Côn cùng Liễu Thuý Nhi đứng phía sau nhìn chăm chú theo bản năng đồng thời nhắm mắt lại.
Thanh ti vây lấy kim đoàn mà hoá thành một mảnh thanh hà nhằm xuống phía kim đỉnh bắn đi, sau một cái chớp động thì tiến vào trong đó không thấy bóng dáng. Thanh sắc tiểu đỉnh lập tức rơi xuống mà hoá thành Hư Thiên Bảo Đỉnh.
Hàn Lập hướng tới tiểu đỉnh hư không đánh ra một trảo, nhất thời thanh quang chợt lóe lên rồi cái đỉnh liền quỷ dị hiện ra trong tay. Theo sau hắn một tay nâng đỉnh này mà quay người lại nhìn về phía hai người phía sau nói:
“Nhị vị đạo hữu, bảo vật đã tới tay, bên trong rốt cục có thứ mà nhị vị tiền bối cần hay không thì còn phải nhờ nhị vị đạo hữu tự mình phân biệt một chút.”
Vừa dứt lời, Hàn Lập khẽ rung cổ tay, Hư Thiên Đỉnh liền bay lên không trung huyền phù tại chỗ, sau đó hắn hai tay chắp sau lưng như cười như không nhìn hai người đối diện.
Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn nghe vậy thì không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái nhưng nữ tử nọ lập tức khẽ cười một tiếng rồi liền thướt tha đi tới, còn Thạch Côn thì sờ sờ cằm, ánh mắt rơi trên thanh sắc tiểu đỉnh một lúc rồi cũng ho nhẹ một tiếng. Hai người đi đến cách cái đỉnh tầm một trượng thì đều dừng chân lại.
Không chờ hai người này mở miệng nói cái gì, Hàn Lập thần sắc lạnh nhạt liền vung cánh tay, một ống tay áo hướng lên trên tiểu đỉnh trên không trung phất một cái. Nhất thời thanh sắc tiểu đỉnh quay tròn vừa chuyển, bên trong có thứ gì đó chợt lóe lên.
“Hàn huynh, bảo vật này thật linh mẫn, không biết tên nó là gì?”
Thạch Côn lúc này bỗng nhiên hỏi một câu.
“Như thế nào, Thạch huynh đối với linh bảo của tại hạ cũng cảm thấy hứng thú.”
Hàn Lập sắc mặt không chút thay đổi nhưng cũng không có trực tiếp trả lời hỏi lại một câu.
“Không có gì, tại hạ từng may mắn được xem qua bảo sao của Hỗn Độn Vạn Linh Bảng trong tộc một lần, tựa hồ trên đó có ghi lại một vật tương tự như bảo vật này của đạo hữu.”
Thạch Côn ánh mắt chớp động nói.
“Hỗn Độn Vạn Linh Bảng!”
Hàn Lập theo bản năng nhíu mày nói.
“Như thế nào, chẳng lẽ Hàn huynh chưa nghe nói qua về bảo bảng này sao?”
Thạch Côn có chút ngoài ý muốn nói.
“Nghe thì tất nhiên là đã nghe nói qua nhưng đều chỉ là nghe chút đồn đãi mà thôi, đối với tình hình chân chính của nó thì thật đúng là không quá rõ ràng. Mong đạo hữu chỉ giáo một lần.”
Hàn Lập trầm ngâm trả lời.
“Bảng này cũng không có gì đặc biệt. Kỳ thật phàm là tộc này có tài năng chiếm cứ một khu vực nhất định ở Linh giới thì sẽ có một khối thiên ngoại kỳ thạch rơi xuống, mặt trên sẽ có Hỗn Độn Vạn Linh Bảng. Bảng này sẽ ghi lại ngày xuất hiện các loại thiên địa linh vật cùng ngày chí bảo và cũng thường xuyên được cập nhật. Mỗi vật được ghi trong này đều không phải là vật tầm thường mà Thông Thiên Linh Bảo chẳng qua là một loại bài danh cuối cùng trong số các bảo vật mà thôi. Năm đó ta trong lúc vô ý xem qua một bảo sao nên mới nhớ rõ có một vật giống như cái đỉnh này của đạo hữu. Bất quá vật ấy bài danh chỗ nào thì ta cũng không chú ý lắm, có lẽ Thạch mỗ nhớ lầm cũng nên.”
Thạch Côn thản nhiên giải đáp một phen.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 06/08/2019 03:36 (GMT+7) |