Mắt thấy Thiên Cơ Tử như đã sớm đứng đợi ở đây từ lâu, Hàn Lập sau khi hơi ngẩn ra liền cung kính thi lễ.
“Ha ha, Hàn đạo hữu không phải khách khí như vậy. Di, đạo hữu đã là thượng tộc cửu giai!”
Thiên Cơ Tử vẻ mặt vốn cười hì hì liên tục xua tay hướng Hàn Lập bước tới nhưng sau khi dùng thần niệm đảo qua người hắn, sắc mặt hơi đổi nói.
“Vãn bối trong Nghiễm Hàn Giới gặp được một ít cơ duyên, may mắn tiến giai.”
Hàn Lập trong lòng thở dài một hơi nhưng trên mặt không chút khác thường nào, trả lời.
Tuy rằng hắn trong một thời gian cực ngắn liên tiếp tiến giai hai lần lên Luyện Hư hậu kỳ đỉnh phong nhưng trước đó hắn đã dùng tới bí thuật che dấu tu vi làm cho đám người Liễu Thuý Nhi cùng những người đồng giai khác khó có thể phát hiện ra tu vi hiện thời của hắn. Về phần sau khi rời khỏi Nghiễm Hàn Giới, Nguyệt tiên tử tuy rằng đã thành công tiến giai lên Hợp Thể Kỳ nhưng bởi vì vừa mới tiến giai thành công nên thần niệm cũng khó có thể so với Hàn Lập, tự nhiên sẽ không thể nhận ra được.
Về phần thanh niên họ Ông, tuy rằng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hết thảy nhưng lấy tu vi của vị Đại Thừa Kỳ này mà nói tự nhiên sẽ không để việc này vào mắt, cho nên căn bản là chưa đề cập đến, bất quá hiện tại hắn đã bị vị Thiên Cơ Tử này nhìn thấu.
“Có thể thoáng chốc tiến hai cấp, cơ duyên như vậy không thể nói tiểu cơ duyên được. Ha ha, bất quá lão phu lúc này chính là vì Hàn đạo hữu mà tới. Đạo hữu theo ta một chút, có hai vị đạo hữu khác cũng muốn gặp mặt đạo hữu.”
Trên mặt Thiên Cơ Tử dị sắc thoáng hiện lên liền khôi phục lại bộ dáng như trước, tươi cười nói.
“Hai người khác?”
Hàn Lập khép tay lại, tự nhiên có vài phần kinh ngạc hỏi lại một câu.
“Không sai. Hàn đạo hữu không cần lo lắng, hai người này đều là những người Hàn đạo hữu đã từng gặp qua.”
Thiên Cơ Tử thâm ý sâu sắc nói.
Hàn Lập tâm niệm nhanh chóng chuyển động nhưng trên mặt vẫn như thường, nói:
“Nếu là tiền bối có lệnh, vãn bối tự nhiên sẽ tòng mệnh.”
“Hảo, theo lão phu đến đây.”
Thiên Cơ Tử vừa lòng gật gật đầu, xoay người đi nhanh vào trong lầu các.
Hàn Lập chần chừ một chút rồi cũng đi theo sau. Hắn tuyệt không sợ đối phương nảy sinh dụng tâm hiểm độc. Dù sao nơi này cũng là trọng địa của Thiên Vân tộc, xung quanh lại đông người nhìn vào, cho dù đối phương thân là trưởng lão Vạn Cổ Tộc quyết không thể huỷ đi danh tiếng của bản thân được. Mà có vị Vạn Cổ Tộc trưởng lão dẫn đường, ngân y thủ vệ hai đường bên tự nhiên không có tiến lên ngăn trở cái gì, kết quả là hắn cùng Thiên Cơ Tử một đường thẳng đến một gian phòng khác. Gian phòng này nằm ở tầng một, bên trong ngoại trừ mấy toà tiểu truyền tống trận thì hoàn toàn không có thứ gì khác.
Thiên Cơ Tử vẫn không dừng lại mà trực tiếp dẫn Hàn Lập đi vào trong một cái tiểu pháp trận, bạch quang chợt lóe, lát sau hắn đã xuất hiện ở bên trong một toà đại sảnh. Đại sảnh này cũng không tính là quá lớn, chỉ tầm hai mươi trượng. Bốn phía đại sảnh có một ít bàn ghế, trên đỉnh đại sảnh được khảm một viên tinh thạch lớn bằng đầu người, bạch quang loè loè đem cả đại sảnh chiếu sáng như ban ngày. Bất quá những thứ này cũng chưa phải là trọng yếu nhất, ánh mắt Hàn Lập khẽ đảo qua khắp nơi trong đại sảnh, ánh mắt liền rơi xuống bốn người đang ngồi bên trong đại sảnh, hai nam hai nữ, hai người ngồi còn ha người đứng phía sau lưng. Bốn người này hắn đều nhận ra được, đúng là Thải Lưu Anh, Liễu Thuý Nhi, Thạch Côn cùng Đoạn Thiên Nhận, hai cặp sư đồ.
Hàn Lập vừa thấy bốn người này, trong lòng có chút than thầm nhưng thần sắc không thay đổi, hướng hai gã thánh giai nói:
“Nguyên lai là Đoạn tiền bối cùng Thải tiền bối, xin bái kiến nhị vị tiền bối.”
“Ha ha, Hàn đạo hữu không cần đa lễ. Nếu không có đạo hữu ra tay tương trợ thì e là hiện tại ta cùng Thải đạo hữu cũng không thể có được thứ mình muốn.”
Đoạn Thiên Nhận ha ha cười nhưng ánh mắt lại đánh giá Hàn Lập từ trên xuống dưới một chút, dị sắc chợt lóe lên.
Hiển nhiên vị Thạch Kiến Tộc trưởng lão này đồng dạng đã nhìn ra tu vi hiện tại của Hàn Lập.
Thải Lưu Anh một bên tuy rằng chưa mở miệng nói gì nhưng tinh quang trong mắt đồng dạng chợt lóe lên.
“Vãn bối bất quá chỉ là làm theo những gì nhị vị tiền bối dặn dò mà thôi, nào dám nói chuyện công lao gì.”
Hàn Lập nét mặt cười cười, không ngớt lời khiêm nhượng nói. Bất quá, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, trong lời nói của Đoạn Thiên Nhận cùng Thải Lưu Anh đầy ẩn ý, vậy mà Thiên Cơ Tử ở một bên cũng không có gì thắc mắc, tựa hồ sớm đã biết rõ.
“Hàn đạo hữu cần gì phải khiêm nhượng. Ta nghe tiểu đồ kể lại, thần thông của đạo hữu còn lợi hại hơn hẳn những gì ta đoán lúc đầu, nếu không phải đạo hữu ra tay thì đồ vật nọ sao có thể thuận lợi tới được tay ta chứ. Hiện giờ tu vi của đạo hữu tiến nhanh như thế, chỉ sợ thần thông đã không dưới thánh tộc sơ giai, hoàn toàn có thể ngang hàng cùng chúng ta.”
Thải Lưu Anh thản nhiên cười, mở miệng nói.
Nghe Thải Lưu Anh nói như thế, Hàn Lập có chút ngẩn ra, ánh mắt không khỏi quét qua hai người Đoạn Thiên Nhận cùng Thiên Cơ Tử một chút, hai người này thần sắc bình tĩnh, đối với ý kiến của Thải Lưu Anh bộ dáng cũng không chút phản đối nào.
Hàn Lập tâm niệm nhanh chóng chuyển động, vẻ mặt cười cười cũng không có ý phản bác lại mà hỏi ngược lại một câu:
“Lần này ba vị tiền bối muốn gặp tại hạ hẳn là có nguyên do gì rồi. Chẳng lẽ truyền tống trận có chuyện gì sao, hay là có khó khăn gì khác?”
“Chuyện lão phu cùng mấy vị tộc trưởng các tộc khác đã đồng ý tự nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra. Huống chi, Ông tiền bối đã phân phó thì lại càng không có người nào dám gây khó dễ gì.”
Thiên Cơ Tử vân vê chòm râu nói.
“Vậy ý của ba vị tiền bối là…”
Hàn Lập mơ hồ đoán ra được cái gì đó nhưng thần sắc vẫn bất động hỏi ngược lại một câu.
“Đạo hữu chớ nên hiểu lầm. Đoạn mỗ nghe tiểu đồ nói đạo hữu tựa hồ đã phá giải cấm chế dược viên bên trong Tiên giới di chỉ và đã đem toàn bộ linh dược bên trong quét không còn một mảnh. Số Tiên giới linh dược kia khẳng định là Linh giới không còn tung tích, hơn phân nửa là hữu dụng đối với tu vi ngoài thánh giai. Như thế này đi, Hàn đạo hữu có muốn làm một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi với ba người bọn ta?”
Thải Lưu Anh mỉm cười nói.
“Cùng có lợi! Ý của ba vị tiền bối là muốn giao dịch như thế nào?”
Hàn Lập nghe vậy, thần sắc bình tĩnh, từ chối cho ý kiến ngược lại hỏi một câu.
Bộ dáng Hàn Lập thong dong làm cho ba người Thải Lưu Anh có chút bất ngờ nhưng thần sắc ba người vẫn chưa lộ ra chút khác thường nào mà chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đoạn Thiên Nhận mở miệng trước, giải thích rõ ràng nói:
“Lấy thân phận ba người chúng ta tự nhiên sẽ không khiến cho đạo hữu chịu thiệt chút nào. Trong tay ba người chúng ta còn có một chút linh đan có khả năng hỗ trợ đột phá bình cảnh thánh giai cùng một ít bảo vật, dùng chúng đổi lấy một ít linh dược trong tay đạo hữu, thế nào?”
“Ngay cả Tiên giới linh dược có quý hiếm dị thường nhưng so với cơ hội tiến giai lên thánh tộc, bên nặng bên nhẹ, Hàn đạo hữu hẳn rất rõ ràng?”
Thiên Cơ Tử suy đoán, trực tiếp nói.
“Đan dược hỗ trợ đột phá bình cảnh!”
Hàn Lập nghe xong lời này, thần sắc hơi động, bộ dáng có chút động tâm.
“Bất quá, năm đó ba người chúng ta tiến giai lên thánh tộc tự nhiên đều đặc biệt luyện chế ra một lượng lớn loại đan dược này, tuy rằng đã tiêu hao hơn phân nửa nhưng trong tay ba người cũng còn dư ra một ít. Với số đan dược này, xác suất đột phá bình cảnh có thể nắm chắc được hai ba thành.”
Đoạn Thiên Nhận ngạo nghễ nói.
“Đương nhiên, nếu muốn ba người bọn ta xuất nhiều ít linh dược cùng bảo vật thì phải xem đạo hữu có thể mang ra nhiều ít Tiên giới linh dược cùng chất lượng ra sao mà định.”
Thải Lưu Anh bổ sung thêm một câu.
Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn một bên ngay cả sớm biết rằng Đoạn Thiên Nhận tìm Hàn Lập là có dụng ý, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập không khỏi lộ ra một chút hâm mộ. Tuy rằng bọn hắn lúc này đã chiếm được không ít chỗ tốt ở Nghiễm Hàn Giới cùng những ưu đãi mà sư phụ bọn họ ban cho nhưng so với những gì được đưa ra lúc này tự nhiên vẫn kém xa.
Hàn Lập thần sắc bất định, ánh mắt chớp động không thôi, bộ dáng cân nhắc.
Ba người Thiên Cơ Tử cũng không tiếp tục mở miệng, để cho Hàn Lập hảo hảo cân nhắc một phen lợi hại trong đó. Một lúc lâu sau, Hàn Lập thở dài một hơi, rốt cục đã có quyết định, hướng mấy người Thiên Cơ Tử nói:
“Vãn bối bên trong dược viên di chỉ đích xác đã thu được một ít linh dược, số lượng cũng không nhiều lắm nhưng đa số là không thể phân biệt được lai lịch của chúng, có thể dùng chúng để đổi lấy linh dược của ba vị tiền bối cũng là chuyện tốt. Cũng không biết ba vị tiền bối có vừa ý với số linh dược này hay không.”
“Hàn đạo hữu cứ yên tâm, ba người bọn ta coi như cũng có chút lịch duyệt, có lẽ có thể phân biệt ít nhiều. Cho dù không thể phân biệt được cũng tuyệt sẽ cấp cho đạo hữu một cái hảo công đạo.”
Vừa nghe Hàn Lập đồng ý trao đổi, Thiên Cơ Tử trong lòng mừng rỡ nói.
Đoạn Thiên Nhận cùng Thải Lưu Anh cũng vô cùng vui sướng, đồng dạng cam đoan nói như vậy.
“Ba vị tiền bối đã nói như thế, vãn bối sẽ lấy linh dược ra, mời ba vị xem xét.”
Hàn Lập gật đầu, cổ tay run lên một cái. Trữ vật trạc chợt phát ra thanh âm vù vù, nhất thời một cỗ thanh sắc hào quang mờ hướng không trung phun ra. Thanh quang chợt lóe lên, trong hư không hiện ra hơn trăm ngọc hợp các loại, mỗi loại linh quang chớp động không ngừng.
Đoạn Thiên Nhận hai mắt sáng ngời, hư không trảo một cái đem ngọc hợp tím đậm cách đó không xa nhiếp vào trong tay. Ngón tay phất một cái, ngọc hợp tự hành mở ra, bên trong là một gốc cây giống như san hô đỏ dài hơn thước có màu đậm loè loè sáng.
“Viêm hô thảo! Thật không ngờ lại là nó!”
Đoạn Thiên Nhận thất thanh thốt ra, trên mặt tràn đầy vẻ giật mình.
Hàn Lập thấy vậy, đồng tử thoáng co rụt lại nhưng lập tức liền khôi phục như thường.
Linh dược này là một trong những loại linh dược hắn trước không thể nhận ra, nhớ không nhầm thì còn năm sáu gốc như vậy, tự nhiên đây chỉ là một gốc trong số đó.
Thải Lưu Anh cùng Thiên Cơ Tử gặp cảnh này liền liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng. Lúc này đồng dạng cũng đem một đám ngọc hợp hấp tới trong tay, bắt đầu cẩn thận phân biệt.
Ba người bọn họ không hổ là thánh giai đã sống qua mấy vạn năm, tự nhiên nhận biết được hơn mười năm mười sáu loại linh dược mà Hàn Lập không thể phân biệt được. Tuy rằng số lượng ngọc hợp tầm trên trăm chiếc nhưng chỉ một thời gian công phu ngắn ngủi đã bị ba người xem xét không sai biệt lắm.
“Không sai, số linh dược này đều là Linh giới linh dược khó tìm. Bất quá dựa theo khuôn viên dược viên sẽ không chỉ có chừng này linh dược chứ? Hàn đạo hữu còn bao nhiêu linh dược thì hãy lấy ra cả đi.”
Thiên Cơ Tử sau khi kiểm tra ngọc hợp cuối cùng, có chút không nỡ đem linh dược đặt vào lại ngọc hợp, bỗng nhiên hướng Hàn Lập mỉm cười nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 06/08/2019 03:36 (GMT+7) |