Nhưng nếu ngước đầu nhìn lên thì sẽ rất ngạc nhiên phát hiện ra nóc đại sảnh lại có một cây nhũ trụ màu trắng, hơn nữa xung quanh còn rất nhiều thạch nhũ, trông y hệt một nhũ thạch động được con người cải tạo thành một đại sảnh.
Chung quanh đại sảnh được phân bố thành ba thông đạo, vách bên trong hai thông đạo đầu tiên đều khắc lên văn tự cổ, thông đạo đầu tiên khắc chữ ‘Khí’, cái thứ hai thì khắc chữ ‘Đan’. Thông đạo cuối thì trống không, bên vách cũng chẳng có tiêu ký gì.
Lúc này bên trong đại sảnh không có một bóng người, Hần Lập hơi trù trừ một chút cuối cùng quyết định đi vào bên trong thông đạo khắc chữ ‘Đan’.
Thông đạo này cũng không dài lắm, sau khi đi vài chục bước là đến cuối thông đạo thì xuất hiện một căn phòng. Bên trong phòng này chỉ có một cái bàn thật dài, ngoài ra còn một lão giả mặt đầy hồng quang đứng bên cạnh đang cười hì hì nhìn Hàn Lập.
Phía sau mấy cái bàn là một chiếc giá được gắn lên tường, trên chiếc giá bày la liệt các loại đỉnh lô nguyên liệu. Thậm chí có vài loại Hàn Lập chưa bao giờ nhìn thấy.
Không đợi Hàn Lập mở mồn nói, lão giả kia đã vui vẻ nói trước: “Vị tiểu hữu này chưa nhìn thấy bao giờ, chắc đây là lần đầu tiên tới nơi này! Cái địa phương quỷ quái này đích thực càng ngày càng ít người đến! Lão phu quen mặt tất cả những người hay đến đây, ngươi tuổi trẻ như vậy mà đã tới nơi này thật sự là tốt quá!” Lão giả lắc đầu nói, trên mặt không khỏi hiện ra vài tia quái quỷ.
Về phần Hần Lập cũng phát hiện ra Thiên nhãn thuật của mình đối với người này vô dụng, không thể nhìn ra tu vi của đối phương, khẳng định lão giả này ít nhất là cao thủ Trúc Cơ kỳ, hắn cũng không dám chậm trễ!
Vì vậy, vội vàng thi lễ nói: “Vãn bối ra mắt sư bá, sư điệt đúng là lần đầu tiên đến Nhạc Lộc điện, nhất định còn phải thỉnh giáo nhiều điều ở sư bá!” Hàn Lập cúi người thi lễ nói.
“Anh bạn nhỏ có gì không hiểu thì cứ hỏi ta. Mặt khác ta họ Hứa, cứ gọi là Hứa bá, hoặc Hứa lão là được, cũng đừng gọi là sư bá gì đó. Lão phu chẳng muốn nghe cái từ này!” Lão giả vội vàng cải chính, dường như rất để ý chuyện xưng hô thì phải.
“Vậy… vãn bối xin tuân mệnh!” Hàn Lập do dự một chút rồi đáp ứng, trong lòng cũng thấy có đôi chút cổ quái.
“Ừm, ngươi nói mục đích đến đây đi” Lão giả họ Hứa hài lòng nói.
“Vãn bối muốn tìm một ít sách vở liên quan đến cách điều chế đan dược, vãn bối rất muốn nghiên cứu cách luyện đan” Hàn Lập lời nói rất uyển chuyển, hẳn không muốn người ta phải chú ý đến mình làm gì.
“Luyện đan, các điều chế và sách vở? Thế thì đi theo cầu thang này mà lên” Điều Hàn Lập lấy làm kinh ngạc chính là lão giả này dường như không quan tâm đến mục đích của hắn, mà lập tức lấy ra một lệnh bài sau đó vận pháp quyết. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một thông đạo hướng lên nóc.
Hàn Lập mừng rỡ, vội bước nhanh tới thông đạo, đang định đi lên lầu thì vị Hứa lão kia đột nhiên lộ vẻ xảo trá.
“Trên lầu hai muốn xem sách vở, thì thu phí một linh thạch một canh giờ, ngoài ra không được mang sách vở ra ngoài, muốn mang đi thì phải sao chép một cái khác rồi mang đi, muốn sao chép thu phí mỗi làn mười linh thạch”.
Không đợi Hàn Lập kịp bước chân lên lầu hai thì vị Hứa lão sau lưng đã đọc ra điều kiện làm cho Hàn lập suýt chút nữa muốn mắng to mấy câu.
Thu phí như thế không phải quá cao sao. Không cần phải nói đến mười linh thạch một lần sao chép, chỉ tính đến đoạn canh giờ một linh thạch quả thật đủ cho các đệ tử phải dừng lại từ ngoài.
Phải biết rằng, một gã đệ tử năm thứ nhất phải thông qua các loại công tác, một năm giỏi lắm kiếm được hai ba mươi khối linh thạch mà thôi! Chưa kể tính đến việc mỗi ngày tu luyện đều tiêu hao một số lượng linh thạch nhất định, trên thực tế mỗi người giỏi lắm cũng chỉ còn vài khối linh thạch.
Thật sự khó mà chống đỡ nổi kiểu thu phí này của đối phương, tuyệt đối là bắt chẹt mà! Hàn Lập đối với lão già thái độ lập tức quay ngược một trăm tám mươi độ, không khỏi cảm thấy lão già này đúng là loại gian thương điển hình.
Hàn Lập mặc dù ánh mắt xuất hiện vài tia khác thường, nhưng cũng không thèm nói gì thêm với lão già, mà ngược lại cũng không quay đầu ném một khối linh thạch cho lão già, rồi đi nhanh lên lầu.
“Thú vi! Không bị tiền thu phí hù dọa cho sợ, xem ra đây đúng là tiểu tài chủ. Ha ha, xem bộ dáng phen này có thể giàu to rồi!” Vị Hứa bá này thấy Hàn lập hào sảng thể, không khỏi cao hứng, hai mắt như đèn pha nhìn khỏa linh thạch trong tay, bất giác dùng sức lau vài cái, rồi lại nhìn lại, sắc mặt đầy vẻ ham tiền không thể nghi ngờ, so với bộ dáng lúc ban đầu khác nhau một trời một vực.
Còn Hàn Lập lúc này nén nỗi buồn bực lấy lại tâm trạng bình tĩnh, sau đó mới cẩn thận đánh giá các vật phẩm tại lầu hai.
Trên này so với tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, căn bản hắn vốn nghĩ trên này sẽ có vô sớ sách vở, hoặc các loại vật phẩm, nhưng xem ra ngược loại hoàn toàn. Căn phòng này tuy không nhỏ nhưng đồ vật trong đó thực sự quá ít.
Phía trên có hai cái giá sách, ngoài ra còn một cái bàn và một cái ghế, toàn bộ gia sản của căn phòng này chỉ có thế. Mà trên giá sách cũng chỉ có hai ba chục quyển sách cũ kỹ, trên bàn lưa thưa vài trúc giản rách nát, cùng với hai khối ngọc đồng nhìn không ra màu sắc.
“Sao lại nghèo nàn như vậy? Chẳng lẽ ta tới nhầm chỗ, nơi đây đâu đáng gọi là tàng thư bí các của tu tiên đại phái! Rõ ràng là một cái thư phòng rách nát của tú tài nghèo” Hàn Lập bị cảng tượng trong phòng đả kích không nhẹ, nếu không phải úy kị Hứa lão kia pháp lực cao cường thì chắ đã nhảy xuống lầu một chất vấn hắn một phen.
Hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại bình tĩnh Hàn Lập tỉnh táo lại rồi đi tới giá sách phía trước tùy ý rút ra một quyển sách cẩn thận đứng xem.
“Thiên địa ngũ hành, Ngũ tạng đối ứng, Kim Châm thứ vị, còn có Hóa Tinh Sanh Nguyên…” Quyển sách này hắn mới đọc vài câu lập tức thấy kinh ngạc, không khỏi chú ý đến tên sách bên ngoài.
“Hoa thị kim châm bí thuật” Năm chữ lớn hiện ra trong mắt Hàn Lập.
Hàn Lập sắc mặt đúng là có chút khó coi, không phải sách này không ra gì, mà quyển sách này ghi loại bí pháp chữa bênh bằng kim châm thế gian hiếm có, thậm chí có thể nói là khởi tử hồi sinh, kích phát tiềm lực của người bệnh một cách kỳ diệu. Nhưng kim châm thuật và luyện đan có quan hệ gì? Điều làm hắn căm tức hơn chính là hắn sớm được xem qua quyển sách này ở chỗ Mặc đại phu, thậm chí có thể đọc thuộc lòng cả quyển. Đây rõ ràng là y thư nơi thế tục mà thôi, chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Liên tiếp các nghi vấn xuất hiện trong đầu Hàn Lập, làm cho hắn cảm thấy có một chút không giải thích được. Nhưng khi nhìn lướt qua tên của các quyển sách còn lại trên giá không khỏi cảm thấy càng thêm không hay.
Hàn Lập vội vàng đọc sơ qua một lượt các quyển sách trên giá, mỗi lần đọc thêm một quyển thì ánh mắt lại trở nên thâm trầm hơn một chút. Cuối cùng khi tất cả quyển sách trên kia đều đã xem qua, ánh mắt của Hàn Lập bây giờ như báo táp trong đêm tối vậy.
Hai mươi quyển sách kia khẳng định là không hề là luyện đan chi thư, tuyệt đối là y thuật cứu người. Đúng là các loại y thuật chữa trị đủ các chứng nan phương, ngoài ra còn có một quyển là tự thuật của cao thủ dùng độc, tất cả sách vở ở đây đúng là chỉ dùng trong thế tục mà thôi.
“Một canh giờ qua rồi, một là đi xuống hai là thêm một khối linh thạch nữa” Hứa lão đột nhiên đứng dưới lầu lên tiếng.
Hàn Lập nghe xong không khỏi thấy khó chịu, chỉ dựa vào đống sách vở này mà thu lịnh thạch sao? Bất quá lúc ánh mắt nhìn lên số vật phẩm trên bàn thì ngay lập tức lấy trong người ra một khỏa linh thạch rồi ra cầu thang đưa xuống.
“Lịnh thạch đã được thu, tiểu hữu cứ tiếp tục xem đi. Lão phu không quấy rầy nữa!” Hứa lão dưới lầu cười hì hì nói.
Hàn Lập không thèm để ý tới lão già, bởi vì hắn rất rõ ràng với dục vọng không che dấu của đối phương, hắn tự biết mình phải cung kính, mà trọng yếu nhất là tự mình phải móc ra linh thạch mang đến cho lão già kia.
Tuy nhiên Hàn Lập cũng không định tiêu phí thêm nữa, cho nên động tác lần này hắn lật xem trúc giản, ro ràng so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều, cũng chỉ xem lướt qua nội dung, chứ không hề đọc kỹ chi tiết.
Nóc nhà có một khỏa Thạc Đại nguyệt quang thạch tỏa ra ánh sáng màu trắng nhu hòa. Hàn Lập thần sắc khẩn trương lầm nhẩm đọc bên trong trúc giản. Sau khi đọc xong bên trong Hàn Lập trả trúc giản lại chỗ cũ thở một hơi dài.
Lần này trúc giản này quả thật có ghi lại một số cách điều chế đan dược, cùng cách phối xứng đan dược tâm đắc. Nhưng đáng tiếc đây cũng chỉ có cách hướng dẫn một vài loại mà Hàn Lập thường ăn thay cơm như “Hoàng Long Đan’hay’Kim Tủy Hoàn” thôi. Mà công hiệu của đám linh dược này đối với tầng mười một của Trường Xuân công đã mất đi tác dụng hoàn toàn rồi.
Cứ như vậy, Hàn Lập còn còn hy vọng duy nhất vào hai khối ngọc đồng, hy vọng bên trong có cái gì đó, để hắn hôm nay không đi tay không mà về.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/06/2019 03:36 (GMT+7) |