Một viên cầu màu xanh bắn ra, lóe lên rồi lập tức nhập vào thân thể của thiếu nữ.
Ngay sau đó, thiếu nữ đang ngủ say chớp chớp mí mắt, từ từ tỉnh lại.
Nhưng khi Chu Quả Nhi từ trên mặt đất ngồi dậy, sau khi nhớ lại cảnh xảy ra trước khi mình mất đi thần trí, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Ngươi đã tiến hành sưu hồn ta!” Thiếu nữ nhìn chằm chằm Hàn Lập, gằn từng chữ hỏi.
“Nếu không sưu hồn ngươi, làm sao ta có thể biết được những điều mình muốn. Chẳng qua là ngươi cứ yên tâm, đối với những tư liệu mà ta không cảm thấy có hứng thú, ta sẽ không tốn tâm tư đi điều tra, ngoài ra, với tu vi của mình, ta cũng không gây ra bất cứ tổn thương nào cho nguyên thần của ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại không phải là người của Linh Giới mà từ Tiểu Linh Thiên đến đây, điều này thật sự ngoài dự đoán trước đó của ta.” Hàn Lập thản nhiên trả lời.
Nghe thấy Hàn Lập nói ra được cả cái tên “Tiểu Linh Thiên”, Chu Quả Nhi khẽ cắn chặt môi, cả nửa ngày cũng không hề mở miệng nói gì nữa.
“Ta đã hạ cấm chế trong cơ thể ngươi, trong thời gian ta ở Huyễn Dạ thành, trước hết ngươi cứ làm tỳ nữ cho ta rồi tính sau. Nếu có thể khiến ta vừa lòng, cho đến khi ta rời khỏi thành này, việc trả lại tự do cho ngươi cũng không phải là không thể. Bây giờ ngươi cứ tùy tiện tìm một căn phòng để nghỉ ngơi đi. Không có việc đặc biệt thì không cần thiết phải đến nơi này. Mặt khác, từ giờ trở đi ngươi hãy gọi ta là chủ nhân.” Hàn Lập không để ý đến thần sắc của thiếu nữ, trái lại dặn dò qua loa vài câu.
“Vâng thưa chủ nhân. Tiểu tỳ xin cáo lui trước!” Thiếu nữ hoàng sam chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, đồng thời sau khi thi lễ với Hàn Lập liền ngoan ngoãn đi xuống lầu dưới.
Xem ra nàng cũng rất hiểu chuyện, trước mặt một gã Ma tôn Hợp Thể kỳ, làm bất cứ hành động chống đối nào cũng chính là tự mình chuốc khổ vào thân mà thôi. Chỉ có điều thấy bộ dạng vô tình của Hàn Lập, hiển nhiên nàng cũng thật sự không ôm hy vọng gì đối với lời hứa hẹn của hắn.
Sau khi Hàn Lập thấy bóng dáng của Chu Quả Nhi biến mất ở cầu thang, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn trần nhà đến ngơ ngẩn.
Trong ba ngày tiếp theo, Hàn Lập đều trốn trong tầng cao nhất của lầu các, lẳng lặng tĩnh tọa nghỉ ngơi, không hề rời khỏi nơi này nửa bước. Nhưng vào ngày thứ tư đã có người chủ động tìm đến cửa.
“Người đứng đầu Triệu gia phái người đến đây?” Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khi thấy thiếu nữ hoàng sam tiến vào bẩm báo liền nhíu chân mày hỏi.
“Đúng vậy thưa chủ nhân. Vừa rồi có một vị trưởng lão của Triệu gia tự mình đưa thiếp mời đến, nói rằng nhất định phải giao tận tay cho chủ nhân!” Chu Quả Nhi nâng tấm thiếp mời màu bạc sáng rực trong tay lên, bình tĩnh nói.
“Để ta xem xem…”
Hàn Lập híp hai mắt lại, một tay chụp vào hư không, ngay sau khi một tiếng “Vù” vang lên, tấm thiếp mời đã bay đến trong tay một cách khó hiểu, nhẹ nhàng mở ra.
Một tiếng “Phù phù” vang lên!
Trên tấm thiếp bạc tỏa ra một luồng kim quang, từ từ nhạt dần nhưng lại huyễn hóa thành hư ảnh khuôn mặt nho nhã của một gã nam tử trung niên.
Ẩn dưới khóe mắt của nam tử này là lân phiến màu đen, song con mắt lại lấp lánh kim mang.
Xem ra đây là người đứng đầu Triệu gia!
Hư ảnh hướng về phía Hàn Lập chắp tay thi lễ, sau đó mỉm cười nói mấy câu.
Giọng điệu của hắn vô cùng khiêm nhường, nói về hai chuyện chính. Thứ nhất, hắn từ Hoàng chưởng quỹ của Vạn Tháp nô mà biết được vị Ma tôn Hàn Lập đến đây, Triệu gia thân là địa chủ ở Huyễn Dạ thành hy vọng có thể giao hảo với Hàn Lập, hơn nữa còn ám chỉ rõ ràng rằng Triệu gia sẽ không vì một nữ nô mà có bất cứ bất mãn gì đối với Hàn Lập. Một chuyện khác là một tháng sau chính là ngày tế tổ của Triệu gia, hắn hy vọng Hàn Lập có thể làm thượng khách đến Triệu gia tẩy sơn.
Hư ảnh vừa nói xong liền chắp tay vái Hàn Lập, sau một tiếng ‘Phanh’ lập tức toán loạn rồi biến mất, chỉ để lại tấm thiếp bài bạc sáng rực!
Hàn Lập đảo ánh mắt lên trên tấm thiếp bạc, chỉ thấy đại thể được khắc chi chít ma văn đen kịt, còn ở giữa thì lại có một chữ ‘Triệu’ vàng rực.
Vẻ mặt Hàn Lập không thay đổi nhưng hai tay đột nhiên chà xát. Một âm thanh trầm đục vang lên, một luồng hỏa diễm bạc đột nhiên xuất hiện từ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt đã thiêu cháy tấm thiếp mời thành tro bụi.
“Nếu lần sau có người của Triệu gia đến để hỏi về câu trả lời, hãy nói ta chấp nhận lời mời của bọn họ, một tháng sau sẽ đến nơi hẹn đúng thời gian!” Hàn Lập dặn dò thiếu nữ.
“Tuân lệnh!” Chu Quả Nhi cúi đầu vâng lời, sau đó liền xin cáo lui.
Hàn Lập một lần nữa nhắm hai mắt lại, tiếp tục ngồi thiền. Chỉ có điều ngoài dự tính của hắn, chỉ vẻn vẹn một ngày sau thiếu nữ hoàng sam đã lần nữa đến đây, thông báo có một nữ tử họ Bạch đến chơi, tự xưng là người quen cũ của Hàn Lập.
Hàn Lập vừa nghe xong lập tức đoán được người đến hơn phân nửa là Bạch Vân Hinh. Xem ra việc mình đột nhiên trở thành Ma tôn cuối cùng cũng truyền đến tai Bạch gia, nếu không nàng sẽ không vừa về nhà mấy ngày đã lập tức vội vàng đích thân đến đây.
Trong lòng Hàn Lập cân nhắc như vậy nhưng không hề có ý định lập tức gặp nàng, liền dặn dò Chu Quả Nhi mời khách đến một căn phòng ở đại sảnh, sau một khoảng thời gian hắn mới từ tầng cao nhất thong dong đi xuống.
Khi đi đến đại sảnh, Hàn Lập liếc mắt liền nhìn thấy đúng là người mình nghĩ – thiếu phụ có diện mạo duyên dáng đang ngồi trên ghế, khóe miệng lập tức nhếch lên nở nụ cười, mở miệng nói một câu:
“Thì ra là Bạch tiên tử đến chơi, Hàn mỗ xuống đây chậm chạp, mong rằng đạo hữu không trách móc.” Hàn Lập miệng nói vậy nhưng không hề có ý định che dấu khí tức Hợp Thể kỳ trên người, thản nhiên phóng thích ra.
Thần niệm của Bạch Vân Hinh thoáng quét qua người Hàn Lập, sắc mặt lập tức đại biến, từ trên ghế đứng dậy, vội vàng chỉnh đốn trang phục thi lễ!
“Lúc trước vẫn bối không biết chân thân của Ma tôn đại nhân nên có chỗ đắc tội, mong rằng đại nhân không trách tội vãn bối!”
“Người không biết không có tội, trước kia ta sợ các ngươi quá câu nệ nên mới áp chế khí tức ở cấp bậc Luyện Hư, sao lại oán trách chứ.” Hàn Lập cười hắc hắc, khoát khoát tay về phía thiếu phụ, ra hiệu hãy ngồi xuống nói chuyện.
Mà chính hắn cũng đi đến ghế chủ, an nhàn ngồi xuống.
“Không dám, trên đường vãn bối có nhiều lần không được chu đáo, thực sự có phần bất kính đối với tiền bối.” Bạch Vân Hinh vừa nghe vậy, trong lòng hơi buông lỏng nhưng vẫn cẩn thận trả lời, thực sự không dám ngồi xuống ghế lần nữa.
Hàn Lập thấy bộ dạng cẩn thận như vậy của thiếu phụ cũng không tiếp tục miễn cưỡng, trái lại chớp chớp mắt hỏi một câu:
“Nhanh như vậy Bạch đạo hữu đã đến thăm, hẳn không phải chỉ là đến đây nhận lỗi chứ?”
“Tiền bối minh giám (ca ngợi người có kiến thức, có nhãn lực), vãn bối đã bẩm báo chuyện của tiền bối với gia tổ Phúc Thiên. Hiện tại phụng lệnh lão tổ đặc biệt đến mời tiền bối qua phủ một lần!” Bạch Vân Hinh trả lời vô cùng ngắn gọn.
“Thì ra là Phúc Thiên đạo hữu cho mời, nếu đã như vậy, ta nhất định phải gặp một lần mới được. Được rồi, Bạch đạo hữu hãy đi trước dẫn đường cho ta.” Hàn Lập nghe vậy không hề có bất ngờ gì, đồng thời lập tức đồng ý.
Bạch Vân Hinh nghe xong, trên mặt đương nhiên lộ vẻ mừng rỡ, luôn miệng “Vâng dạ”.
Hàn Lập cũng không mang theo Chu Quả Nhi đi cùng, sau khi dặn dò thiếu nữ ở lại lầu các liền cùng Bạch Vân Hinh đi thẳng ra đại môn.
Khi hai người đến gần đại môn khổng lồ của tòa lầu, ở đó đã có một chiếc thú xa (xe do thú vật kéo) do bốn con độc giác mã kéo đứng đợi.
Trên đỉnh thú xa có một cây phiên kỳ (cờ) màu tím, một chữ Bạch đen nhánh lờ mờ như ẩn như hiện trên tấm cờ. Dễ nhận thấy đây là xe chuyên dùng để đón khách quý của Bạch gia.
Mà ở hai bên hông của thú xa thì có mười sáu tên kỵ sĩ mặc giáp đen cưỡi cự lang song đầu, lẳng lặng chờ ở đây.
Tất cả vệ sĩ lẫn ma thú để cưỡi đó đều được che phủ bởi một lớp giáp màu đen, sau lưng mỗi người đều cắm hai cây cự kiếm, trên người loáng thoáng có một luồng sát khí như ẩn như hiện, song những người này chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ.
“Hổ Sát vệ này là đội quân tinh nhuệ do bạch gia chúng tôi huấn luyện đặc biệt, mỗi một người đều đã từng sinh sống một mình ở những vùng đất hoang vu hơn trăm năm, trảm sát vô số ma thú, không biết tiền bối cảm thấy như thế nào?” Bạch Vân Hinh vừa thấy Hàn Lập chú ý đến những kỵ sĩ Ma tộc này lập tức dịu dàng cười hỏi.
“Không tồi, so với tinh nhuệ chính thức của một tòa thành lớn cũng không chênh lệch lắm!” Hàn Lập vuốt cằm rồi nói, sau đó liền đi lên thú xa, hai mắt nhắm lại không nói câu nào nữa.
Thấy bộ dạng của Hàn Lập như vậy, Bạch Vân Hinh cũng không dám hỏi nhiều nữa, cũng theo sau đi lên xe, sau đó dặn dò một tiếng. Ngay lập tức, thú xa khổng lồ cấp tốc dọc theo con đường ầm ầm lao về phía trước, còn mười sáu tên Hổ Sát vệ thì hối thúc cự lang song đầu bám sát hai bên hông.
Dọc đường đi, những Ma nhân phổ thông đi trên đường vừa nhìn thấy thú xa khổng lồ cùng ma kỵ mặc giáp đen hai bên liền nhao nhao tránh né, đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ kính sợ cùng hâm mộ.
Trên đường, thú xa khổng lồ gần như không bị ngăn trở, không ngừng băng băng về phía trước, ước chừng mấy canh giờ sau, cuối cùng cũng dừng lại trước một thành trì tương tự như trong thành.
Hàn Lập đi xuống thú xa, sau khi lướt mắt về phía thành trì ở phía xa vài lần, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.
Thành trì trước mắt đương nhiên chính là nơi ở của Bạch gia!
Cả tòa kiến trúc không những là một khối hoàn chỉnh, những bức tường ở giữa bóng loáng như ngọc, gần như không hề có một kẽ hở, đồng thời đá xây nên thành trì màu xám nhạt, không phải kim loại cũng chẳng phải là ngọc thạch, với kiến thức của hắn cũng không biết thành trì được xây dựng bằng loại tài liệu nào.
Chỉ có điều từ việc xung quanh phảng phất tỏa ra khí tức uy nghiêm đáng sợ, xem ra Bạch gia cũng có tầng tầng cấm chế, tuyệt đối không đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài.
Ở phía trước thành trì có một cự môn cao hơn trăm trượng, hai bên cạnh có mấy chục bức tượng ma thú không giống nhau sừng sững, hình thành nên một con đường.
Mỗi một pho tượng này đều đen tuyền nhưng trông rất sống động, tất cả đều lẳng lặng nằm gục ở nơi này. Mà ở trước đại môn còn có tám tên Ma tộc mặc hoàng bào tay không tấc sắt, vẻ mặt lạnh lùng canh giữ ở đó.
Được Bạch Vân Hinh dẫn đường, dưới sự kinh ngạc của tám tên Ma tộc hoàng bào, Hàn Lập nghênh ngang tiến vào đại môn.
Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, bên trong một căn phòng có phong cách cổ xưa của thành trì, Hàn Lập đang ngồi trên một chiếc ghế tím, một tay nâng chén trà màu bạc chậm rãi thưởng thức, điềm nhiên như không có việc gì.
Trong chén tỏa ra những hương thơm đặc biệt xông thẳng vào mũi, ở gần đó cũng có bốn thị nữ Ma tộc cực kỳ xinh đẹp cung kính khoanh tay đứng bên cạnh.
Lúc này cũng không thấy bóng dáng của Bạch Vân Hinh đâu, cả gian phòng trở nên yên tĩnh, một âm thanh nhỏ cũng không có.
Song, sau khi Hàn Lập đợi một lát, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp đó bóng người ngoài cửa nhoáng lên, một người từ bên ngoài nhẹ nhàng đi vào.
Người này lướt về phía Hàn Lập vài lần, đột nhiên khẽ mỉm cười:
“Tại hạ là Phúc Thiên cư sĩ, Hàn đạo hữu có thể đích thân đến đây thật sự là việc may của Bạch gia!”
“Các hạ chính là Phúc Thiên lão tổ?” Hàn Lập quan sát người phía trước, khóe miệng giật giật vài cái, có phần trợn mắt há hốc mồm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/08/2019 11:36 (GMT+7) |