Vô số côn ảnh hiện lên rồi hóa thành một cỗ lốc xoáy màu đen đem phương viên rộng hơn một mẫu xung quang che phủ đến gió mưa cũng không lọt.
Từng tràng âm thanh gầm rú nổi lên, thỉnh thoảng lại có vài khối thi thể của đám ma hai sừng tộc bị đánh tan nát từ trong gió lốc rơi ra.
Đám ma tộc hai sừng này rõ ràng không phải là đối thủ của Hắc Ngạc. Song phương mới chỉ giao thủ phút chốc mà chúng đã bị đánh chết rất nhiều tên.
Nhưng dù vậy thì đám cao giai Ma tộc rõ ràng không hề biết sợ hãi, cho dù một chút ý định thối lui cũng không có.
Thần thông của Hắc Ngạc dù cho có hơn xa đám ma tộc này nhưng do phải liên tiếp kịch chiến nên cũng tỏ ra ăn không tiêu. Pháp lực trong thân thể hắn hiện giờ đã tiêu hao gần hết, nên mới chỉ toàn lực thi triển ma công một lúc đã cảm thấy khó có thể gắng gượng thêm nữa.
Lang nha bổng trong tay hắn vẫn được huy vũ vô cùng hung mãnh, nhưng nếu nhìn kỹ thì trên gương mặt xấu xí đã mơ hồ lấm tấm những giọt mồ hôi.
Sau khi chém giết một phần ba đám ma tộc hai sừng thì cây bổng trên tay Hắc Ngạc đã có phần chậm chạp lại. Bổng ảnh thưa đi nên không thể ngăn cản được toàn bộ công kích đang đánh tới từ bốn phía. Trên người Hắc Ngạc giờ đây liên tiếp bị các khỏa quang cầu màu đen đánh trúng.
Những khỏa quang cầu này không biết mang theo uy lực gì nhưng chỉ vừa tiếp xúc lên ma giáp của Hắc Ngạc hòa tan vào rồi dễ dàng xuyên qua. Kiện ma giáp hoàn toàn không thể ngăn cản chút nào.
Chỉ trong chốc lát trên người đại hán đã tuôn ra vô số khói đen cùng từng tràng tiếng nổ liên miên không dứt.
Hắc Ngạc gầm lên giận dữ!
Thân hình hắn bị những trận bạo liệt làm cho chao đảo liên tục. Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn gắng gượng chắn phía trước Bảo Hoa, một tia ý muốn thối lui cũng không có.
Dựa vào độ mạnh mẽ của thân thể lại có thêm Tà Long Chân Huyết thì phi đao phi kiếm bình thường cũng vô pháp tổn thương hắn được. Nhưng bị đám quang cầu màu đen công kích liên tục, thân hình Hắc Ngạc đã xuất hiện nhiều nơi đã bị trầy da tróc thịt, máu tươi cũng bắn ra tứ tung khắp nơi.
Bảo Hao trông thấy một màn này thần sắc càng trở nên âm trầm, nhưng kỳ quái là nàng vẫn một mực ở sau lưng đại hán khoanh tay đứng nhìn, không hề có lấy một chút ý định ra tay tương trợ.
Không biết thời gian bao lâu qua đi, gã ma tộc hai sừng cuối cùng cũng bị Hắc Ngạc đem một bổng đánh chết. Chỉ bất quá lúc này tia pháp lực cuối cùng trong người hắn cũng bị tiêu hao hết. Sau khi đem lang nha bổng ném đi liền lăn ra ngất xỉu, cả thân hình nhuộm đầy máu giống như diều đứt dây mà rơi xuống dưới.
Bảo Hoa thấy vậy khẽ thờ dài một hơi, tay áo nàng khẽ phất lên.
Một đoàn hào quang màu phấn hồng vang lên một tiếng “phốc xuy” bay ra rồi quấn chặt lấy thân hình đại hán vào trong đó.
Trong quầng sáng mờ ảo hiện lên vài cái ký hiệu màu bạc chớp nháy rồi biến mất. Thân hình Hắc Ngạc cũng theo đó thu nhỏ lại, trở thành bộ dáng một con cá sấu lớn tầm vài tấc xinh đẹp mê người.
Cá sấu toàn thân màu ngăm đen, trên mình chi chít các vết thương, bộ dáng còn đang hôn mê bất tỉnh.
Đoàn hào quang màu phấn hồng quận tròn bay về!
Bảo Hoa đem quang đoàn đang bao bọc con cá sấu nhỏ nhắn vào trong tay áo rồi ngẩng lên thản nhiên nói một câu:
“Hai vị đứng một bên xem náo nhiệt lâu như vậy cũng nên tự mình ra động thủ đi!”
“Hừ, ta đã biết là không thể qua mắt được ả tiện tỳ này mà. Vì ngày hôm nay mà năm trăm thủ hạ của ta đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Bất quá cũng làm ngươi không còn ai giúp đỡ, cái giá này xem những cũng không quá đắt đi.”
Âm thanh vừa qua đi thì tại một nơi trong hư không gần đó trở nên dao động, lập tức có hai thân ảnh một bà lão cùng một đại hán cao lớn hiện ra.
Bà lão trên mình khoác một cái trường bào màu hồng, hai mắt nhìn về Bảo Hoa với bộ dáng đầy oán độc. Lời nói khi nãy rõ ràng do mụ này nói ra.
Hai người này đúng là hai tên Thánh tổ lừng lẫy tiếng tăm ở Ma giới, Thiên Khấp và Hạc Nhan.
Hai tên Thánh tổ Ma tộc này chẳng những một thân thần thông cao thâm mặc trắc mà còn tinh thông thuật liên thủ. Ở Ma giới bọn chúng được biết đến nhờ tàn nhẫn và ngoan độc, danh khí tuyệt đối không hề thấp hơn so với tam đại Thủy Tổ.
Cho dù là đám Thánh tổ bình thường khác khi gặp chúng cũng chỉ kính nhi viễn chi mà thôi.
Bất quá không hiểu do đâu mà Bảo Hoa để lộ ra hành tung, hôm nay chẳng những bị hai tên Ma tộc này đuổi đến mà còn liên tiếp phái ra rất nhiều thủ hạ vây công nàng.
Bảo Hoa vì phải lo lắng hai tên Ma tộc rình nấp ở bên mà không dám ra tay vì sợ để lộ sơ hở, cho nên nàng chỉ đành để cho Hắc Ngạc một mình đối phó với đám địch nhân.
Cuối cùng sau khi trải qua nhiều trận đại chiến liên tiếp thì pháp lực của Hắc Ngạc đã hoàn toàn cạn kiệt, giờ đây chỉ còn lại đơn độc một mình Bảo Hoa mà thôi.
Nhị ma lúc này mới xuất hiện!
“Bảo Hoa đạo hữu, đã nhiều năm không gặp ngươi vẫn xinh đẹp như xưa.” Đại hán tên Thiên Khấp nhìn về Bảo Hao với hai mắt sáng ngời, sau đó lại cảm khái nói một câu.
“Khí chất của Thiên Khấp đạo hữu cũng thay đổi thật nhiều, lại không còn tính khí nóng nảy như trước. Xem ra tu vi của ngươi cũng đã tiến thêm một tấng, thiếp thân có lời chúc mừng a.” Bảo Hoa đánh giá qua Thiên Khấp một chút rồi kinh ngạc trả lời, nhưng đối với bà lão kia thì dường như không thèm chú ý đến.
Bào lão tên Hạc Nhan thấy vậy liền nổi lên giận dữ đem quải trượng giậm xuống làm không gian phía dưới nổi lên từng tràng nổ vang, sau đó lớn tiếng quát:
“Bảo Hoa, ngươi không cần phải cố làm ra vẻ. Tu vi của ngươi còn chưa hồi phục thì sao có thể đấu lại ta với sư huynh cùng liên thủ. Thức thời hãy mau quỳ xuống van xin, biết đâu ta nhất thời nổi thiện tâm mà cho ngươi chết được toàn thi.”
“Xem ra Hạc đạo hữu còn chưa quên chuyện tình năm đó nên hôm nay đến đây chắc để báo thù a. Thiên Khấp, ngươi cũng có ý này sao?” Bảo Hoa bất động thanh sắc, ngọc thủ nhẹ nhàng vân vê lọn tóc đen dài trên vai khẻ hỏi ngược lại.
“Lần thiên kiếp tiếp theo của ta cũng sắp buông xuống nên muốn mượn của ngươi một kiện bảo vật.” Thiên Khấp không chút dấu diếm liền đem ý định của mình một hơi nói ra.
“Ý ngươi là Ngự Lôi Thiêm?” Bảo Hoa dù sao cũng là bậc tài trí, tâm niệm chỉ mới xoay chuyển đã lập tức hiểu ra.
“Không sai, nếu ta có vật này trong tay thì lần thiên kiếp sắp tới sẽ có phân nửa cơ hội vượt qua, mong rằng đạo hữu có thể thành toàn cho ta.” Thanh âm của Thiên Khốc không chút thay đôi nhưng ánh mắt dần trở lên lạnh như băng.
“Ngươi muốn Ngự Lôi Thiêm? Cũng không phải là không được. Bất quá vật này đối với ta là bảo vật quang trọng bậc nhất sao lại có thể dễ dàng giao cho người khác. Hay là như vậy đi, nếu ngươi tiếp được một kích của ta, ta sẽ đem nó cho ngươi mượn dùng một vạn năm. Đạo hữu cảm thấy ý kiến này cũng không tệ chứ?” Bảo Hoa khẽ mỉm cười ung dung nói.
“Ngươi muốn ta tiếp một kích của ngươi?” Thiên Khấp nghe được lời này đồng tử không khỏi co rụt lại.
Bà lão đứng bên kia đang nhìn Bảo Hoa với ánh mắt tràn đầy oán độc cũng giật mình thất sắc, nét mặt tràn đầy vẻ kinh nghi.
Chẳng nhẽ nàng đã thực sự phục hồi pháp lực? Nếu là vậy thì hành động của nàng từ trước đến giờ chỉ là cố ý dẫn dụ chúng ta xuất hiện?
Nhị ma trong lúc nhất thời không khỏi thầm đoán già đoán non như vậy.
Trong lúc nhất thời cả hai đều trở nên im lặng, không ai chịu mở miệng nói ra điều gì.
“Như thế nào? Không lẽ Thiên Khấp đạo hữu lại trở nên nhút nhát như vậy a?” Bảo Hoa nhìn thấy một màn này đôi mắt xinh đẹp chớp chớp một hồi rồi thàn nhiên cười nói.
“Hảo, ta cũng muốn thử xem những năm gần đây Bảo Hoa đạo hữu đã tu luyện được loại thần thông nào mà có khẩu khí lớn như vậy.” Đôi mắt của Thiên Khấp chớp động tinh quang, tâm niệm xoay chuyển một hồi rồi lạnh lùng đáp ứng.
“Sư huynh nên cẩn thận, ta sẽ ở một bên hộ vệ cho ngươi.” Sau một hồi âm trầm suy nghĩ, lão ẩu rốt cuộc cũng đồng ý rồi quay sang đại hán dặn dò đôi câu.
Thiên Khấp khẽ gật đầu rồi bất động thanh sắc bước khẽ một bước. Thân hình hắn khẽ trở nên mơ hồ rồi thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại một nơi cách chỗ cũ hơn mười trượng, sau đó vững vàng phiêu phù giữa hư không.
Hai tay hắn chắp sau lưng, thân hình thẳng tắp bất động, bộ dáng lặng thinh chờ đợi Bảo Hoa ra tay.
Bạch y nữ tử khẽ cười mơ hồ kèm theo một tia quỷ dị, ngọc thủ hướng về phía trước nhẹ nhàng phất một cái rồi há miệng phung ra một đoàn quang cầu màu phấn hồng.
Quang cầu thoạt nhìn có vể rất tầm thường, nhưng tỷ mỷ quan sát sẽ thấy bên trong là vô số ký hiệu mà hồng tạo thành. Sau khi nó quay tròn một vòng liền nhẹ nhàng hạ xuống lòng bàn tay xinh như ngọc kia.
Lúc này Bảo Hoa lại đưa tay còn lại ra nhẹ nhàng điểm lên khỏa quang cầu.
“Quang cầu vang lên một tiếng”Phốc xuy” rồi bạo liệt tách ra thành vô số ký hiệu màu phấn hồng. Đám ký hiệu này như những đóa hoa tản ra xung quanh rồi nhảy múa chớp động không ngừng, khung cảnh trông thập phần diễm lệ.
Mà đúng lúc này tại nơi khỏa quang cầu vừa bạo liệt hiện ra một dải màu xanh biếc!
Trên lòng bàn tay của Bảo Hoa vô thanh vô tức xuất hiện thêm một mầm cây nhỏ bé. Mầm cây vừa hiện ra đã đón gió lớn lên, chỉ trong chớp mắt đã dài hơn nửa thước. Tuy vậy gốc cây vẫn không dừng lại mà tiếp tục cuồng trước với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Chỉ trong khoảnh khắc trên tay của Bảo Hoa đã mọc thêm một gốc đại thụ xanh biếc, tán cây rậm rạp liền đem thân hình nàng che kín phía dưới.
Cành cây hiện lên màu xanh biếc trong suốt, mà gốc cây phía dưỡi cũng liền vào bàn tay của Bảo Hoa như cùng một thể. Hơn nữa dường như nó còn không ngừng hấp thu pháp lực trong người nàng.
“Huyền Thiên Thánh Thụ, ngươi đã đem bảo vật này dung hợp làm một thể. Chẳng lẽ thương thế của ngươi chẳng những đã hoàn toàn hồi phục mà còn đem thần thông này tu luyện đại thành?” Thiên Khấp nguyên bản vẫn thập phần trấn định nhưng vừa trông thấy cảnh này khuôn mặt trở nên tái mét, thất thanh hét lên một câu.
Ở phía khác bà lão đang đứng xem cũng nhăn mặt cực kỳ khó coi.
“Có phải hay không thì tự ngươi kiểm nghiệm sẽ biết!”
“Huyền Thiên Hoa Giới!”
Bảo Hoa quát khẽ một tiếng, cây đại thụ xanh biếc trên tay nàng dần trở nên mờ ảo. Khắp nơi trên các cành cây hiện ra những quang điểm nho nhỏ, rồi những quang điểm này lại biến ảo thành vô số nụ hoa màu hồng mọc xum xuê trên khắp các nhánh cây đại thụ.
Lúc này từ miệng nàng niệm ra một tràng chú ngữ khó hiểu, theo đó đám nụ hoa trên cây cũng bất đầu nở ra. Toàn bộ không gian xung quanh liền ngập tràn hương qua thơm ngát.
Một màn bất khả tư nghị hơn là khi các nụ hoa trên cành bắt đầu nở rộ thì thân cây cũng dần dần chuyển từ màu xanh biếc sang màu hồng.
Tất cả những biến đổi này đều diễn ra rất nhanh, dường như chỉ trong một cái ý niệm đã hoàn thành.
Lúc này đây trong hư không tràn ngập những tiếng Phạn âm. Đảo mắt nhìn qua thì khắp nơi trong phạm vi ngàn trượng đều trải đầy những bông hoa màu phần hồng. Dường như phiến không gian này đã trở thành một mảnh thiên địa riêng biệt vậy.
‘Không ổn, nàng ta đã thực sự luyện thành Huyền Thiên Lĩnh Vực! Mau chạy thôi! Thiên Khấp hiện tại đang đứng ở phía đối diện trông thấy cảnh này không gương mặt không dấu nổi vẻ kinh khủng. Hắn liền kêu thất thanh một tiếng rồi huyết quang lóe lên bao lấy toàn thân, tiếp đó lại hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía sau chạy đi như bay.
Hạc Nhan cũng không hề chậm chạp hơn Thiên Khấp chút nào. Quải trượng trong tay hướng phía trước hoa lên một cái, hư không liền hiện ra một khe nứt trắng mờ mịt, thân hình ả cũng nhoáng lên liền trốn mất dạng vào trong đó.
Hai người hoàn toàn không có chút ý định tiếp chiến với Bảo Hoa.
“Bây giờ còn muốn chạy, không thấy đã quá muộn sao?”
Hai mắt Bảo Hoa khẽ nhíu lại rồi lạnh lùng thốt ra một câu. Tiếp theo ngọc thủ hướng tới gốc hoa thụ phía trước nhẹ nhàng ngắt xuống một bông hoa màu phấn hồng. Nàng không chút do dự cầm bông hoa ném về hư không phía trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/08/2019 03:36 (GMT+7) |