Hắn đã có được phương thức liên lạc từ Quảng Nguyên Trai nên vấn đề này coi như không khó. Ngoài ra còn phải nhanh chóng thu mua Huyết Nha Mễ nữa.
Hàn Lập vừa toàn lực thúc dục độn quang bay đi vừa cân nhắc bước hành động tiếp theo.
Mấy ngày sau, cuối cùng hắn cũng về tới Lam Bộc thành bình an vô sự.
Thế nhưng khi hắn vừa về tới khách sạn, không ngờ Tử Linh đã đang chờ ở đó.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại tự mình tới đây vậy?” Hàn Lập có chút bất ngờ, hắn thận trọng hỏi.
Trước đó hắn và Tử Linh cũng đã thương lượng kỹ, vì không muốn người khác chú ý và đem phiền toái tới cho Tử Linh nên nếu có sự tình quan trọng thì sẽ do thuộc hạ thân cận của nàng đem tin đến báo cho hắn.
Hai người thực sự là không cần phải gặp mặt làm gì.
Nhưng lúc này Tử Linh lại tự mình đến đây, mà hình như đã chờ khá lâu nên Hàn Lập thực sự có chút bất ngờ.
“Muội không thể không tự mình tới đây được. Sư phụ của muội đã đến Lam Bộc Hồ, hơn nữa còn triệu hồi muội và đám thuộc hạ tới gặp mặt.” Tử Linh vừa mở miệng đã nói ngay một việc khiến cho Hàn Lập nhảy dựng lên.
“Lục Cực đến đây, là bản thể sao?” Theo bản năng, hắn vội hỏi lại.
“Không phải, chỉ là một hóa thân Hợp thể hậu kỳ mà thôi. Nhưng lấy tu vi đó lại có thêm bảo vật mang theo thì cũng không kém thánh tổ nhiều lắm.” Tử Linh lắc lắc đầu, vô cùng kiêng kị nói.
“Nếu không phải bản thể của a tới thì ta cũng không cần phải quá lo lắng. Nhưng tại sao Lục Cực lại tới nơi này, chắc không phải là vì ta đấy chứ? Ta cũng đâu có quá đắc tội với ả, nếu muốn đối phó với ta cũng không phái tới một khối hóa thân đâu. Tử Linh, nàng có biết tại sao Lục Cực tới đây không?” Hàn Lập nhíu mày lo nghĩ rồi hỏi.
“Lúc sư phụ truyền lệnh cho muội cũng không nói rõ, hình như là muốn muội phái thuộc hạ tìm kiếm một ai đó ở quanh đây. Nhưng cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên muội chắc chắn người đó không phải là huynh. Dù sao huynh vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Tử Linh ân cần dặn dò.
“Được, ta nhớ rồi. Bản thân Lục Cực là thủy tổ Ma giới, chắc chắn sự cảnh giác của ả sẽ rất lớn. Trong thời gian này, Tử Linh, nàng tạm thời cũng đừng liên hệ gì với ta để tránh bị ả phát hiện mà gây bất lợi cho nàng. Không lâu nữa ta cũng sẽ rời khỏi Lam Bộc hồ, trở về Linh giới.” Hàn Lập nghe vậy, nhìn tới gương mặt kiều diễm vô song của Tử Linh, trong lòng không khỏi nóng lên, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói với nàng.
“Muội biết rồi. Nói không chừng, lần tới khi chúng ta gặp lại có sớm cũng trăm năm, mà cũng có thể là cả ngàn năm. Huynh cho dù có bảo vật phá giới do Lam muội đưa cho thì cũng không có khả năng tùy tiện quay lại Ma giới được.” Tử Linh thần sắc trở nên buồn bã, trong mắt lộ ra một tia sắc thái u oán.
“Cái này không nói trước được. Ta nếu có cơ duyên, có thể sẽ sớm đột phá bình cảnh Đại Thừa kỳ. Chỉ cần ta tiến giai thành công nhất định ta sẽ trở lại Ma giới đưa nàng rời đi. Lúc này, Tử Linh, nàng tạm thời chịu ủy khuất một thời gian, ở Ma giới phải tận lực bảo vệ mình. Nếu có chuyện gì không như ý, hoặc Lục Cực đem luyện hóa nàng thành hóa thân thì nàng hãy truyền tin tới Quảng Nguyên Trai để họ sẽ dùng bảo vật báo cho ta một tiếng. Ta nhất định sẽ dùng mọi cách phá giới tới cứu nàng.” Hàn Lập không chút do dự, lập tức hứa hẹn với nàng.
Nghe Hàn Lập nói xong, ánh mắt Tử Linh nhìn hắn có chút khác thường, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:
“Đa tạ Hàn huynh chiếu cố, tiểu muội cảm kích vô cùng. Muội tin tưởng với tài năng ngút trời của Hàn huynh thì nhất định có thể đột phá cảnh giới Đại thừa kỳ, trở thành tồn tại cao nhất trên thế gian. Tử Linh cầu chúc cho huynh thành công. Hiện tại ta cũng nói hết rồi, xin cáo từ.”
Nàng vừa dứt lời bèn chỉnh đốn trang phục, hướng tới Hàn Lập thi lễ nhưng vẫn có chút chần chừ khó nói, sau cùng quay người rời đi.
Hàn Lập nhìn bóng dáng xinh đẹp của Tử Linh biến mất ở đại môn thì môi khẽ nhúc nhích vài cái, nhưng cuối cùng lại thở dài một hơi không nói ra thành lời, thần sắc cũng trở nên ảm đạm.
Hai ngày sau, trên một đỉnh núi nhỏ bên ngoài Lam Bộc thành, ngay gần mặt hồ, Hàn Lập đứng trên một khối đá, lẳng lặng ngắm mặt hồ mênh mông ở phía xa, thân thể cũng không chút nhúc nhích.
Lúc này đang là sáng sớm, sắc trời vẫn còn hơi mờ mịt, trên mặt hồ phảng phất chút sương sớm làm cho không khí trở lên hơi ẩm ướt.
Đột nhiên đôi lông mày hắn chau lại, không quay đầu mà nói một câu:
“Nếu khách đã đến thì cần gì phải thập thập thò thò nữa. Đạo hữu cũng coi như là nửa chủ nhân ở đây, còn sợ tại hạ mai phục ám toán hay sao?”
“Hắc hắc, cuộc mua bán này lớn như vậy thì nên cẩn thận một chút vẫn hơn chứ.” Không khí khẽ dao động, sau đó một người đầu đội nón rộng, thân mang áo bào màu tro hiện ra cười hắc hắc trả lời hắn.
“Các hạ muốn đề phòng thế nào ta cũng không cần biết, ta chỉ quan tâm tới Huyết Ma Nhễ mà đạo hữu mang tới mà thôi.”
Hàn Lập nói xong bèn quay lưng nhìn về phía không trung, thản nhiên nói.
‘Huyết Ma Nhễ tất nhiên là có đầy đủ ở đây.
Nhưng số lượng mà các hạ cần thật sự quá mức kinh người, sợ ở nơi này không sao tìm ra được người nào khác có thể cung cấp được. Cho nên giá sẽ đắt hơn hai thành đó. ‘ Người mặc áo bào màu tro hai mắt lóe lên tinh quang nói.
“Đắt hơn hai thành? Ta chưa bao giờ nghe nói qua trên đời có cái luật mua bán nào lại nâng giá ngay lúc giao dịch như thế.” Hàn Lập ngẩn ra, lập tức sắc mặt tăng thêm vài phần âm trầm.
“Muốn giá gốc cũng được thôi, nhưng số lượng mà đạo hữu muốn có, ta chỉ có thể cung cấp một phần ba. Đạo hữu chẳng lẽ muốn ta phải chịu thiệt thòi sao?” Người áo bào tro không thèm để ý, nhếch miệng cười đáp.
“Hừ, các ngươi mà phải chịu thiệt sao? Thôi bỏ đi, ta còn có việc khác, không có thời gian ở đây cò kè mặc cả cùng các ngươi. Cứ theo như lời các ngươi, thêm hai phần thì hai phần, nhưng chất lượng của Huyết Ma Nhễ phải tốt, hơn nữa không thể thiếu dù chỉ một phân.” Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn lại rồi mới mới đưa ra quyết định.
“Ha ha, xin đạo hữu yên tâm. Huyết Nha Mễ của ta ở đây đều là hàng chất lượng cao, hơn nữa số lượng cũng không phải là ít.” Người áo bào tro mừng rỡ cười trả lời.
“Hy vọng như ngươi nói, bắt đầu giao dịch đi.” Hàn Lập không nhiều lời, tay áo run lên, một cái vòng màu đen bay thẳng về phía người mặc áo bào màu tro.
“Thật không ngờ đạo hữu lại hoàn toàn tin tưởng tại hạ, còn đem ma thạch giao ra trước.” Người mặc áo bào màu tro thấy hành động này của Hàn Lập thì có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không chần chừ, một tay vung ra bắt lấy cái vòng trữ vật rồi sử dụng thần niệm đảo qua bên trong.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời y.
Một lát sau, trên mặt người mặc áo bào màu tro hiện ra vẻ vừa lòng.
“Xem ra đạo hữu đúng là người rất có lai lịch, không ngờ trong nháy mắt lại xuất ra được nhiều ma thạch đến vậy. Nếu đạo hữu là người biết giữ chữ tín thì tại hạ tất nhiên cũng không hai mặt. Phương huynh hãy hiện thân đem Huyết Ma Nhễ ra đây đi.” Người mặc áo bào màu tro thu vòng trữ vật lại rồi vỗ nhẹ hai tay vào nhau, cực kỳ cao hứng nói.
Lời vừa dứt, trong không trung lục quang chợt lóe, một bóng người quỷ mị dần dần hiện ra.
Người này vung tay một cái, tiếng xé gió vang lên.
Một vòng trữ vật màu xanh biếc từ trên người y bắn ra, xoay tròn một chút rồi sau đó hướng Hàn Lập bắn tới.
Hàn Lập thấy tình hình như vậy thì sắc mặt có chút thay đổi, tay áo vung lên bắt lấy vòng trữ vật, sau đó đặt lên trán đem thần niệm hướng vào bên trong kiểm tra.
Tất nhiên là Hàn Lập phải kiểm tra cẩn thận hơn nhiều so với người mặc áo bào khi nãy.
Một lúc sau, thần sắc hắn mới buông lỏng rồi nhìn người mặc áo bào màu tro nói:
“Tuy rằng giá hơi đắt nhưng số lượng và chất lượng đều rất tốt.”
“Cái này đương nhiên rồi. Không cần phải nói dối đạo hữu làm gì, để thu thập đủ số thượng phẩm Huyết Ma Nhễ này ta đã cùng nhiều người giao dịch nên giá đương nhiên phải cao hơn một chút.” Người mặc áo bào màu tro cười giải thích.
“Nếu đã thanh toán xong, ta cũng sẽ không ở lại đây làm gì nữa, xin cáo từ trước.” Hàn Lập đem vòng trữ vật thu lại rồi ôm quyền nói.
Sau đó thanh quang hiện lên trên toàn thân hắn, cả người hóa thành một đạo thanh hồng phá không mà đi, sau vài cái chớp động đã biến mất ở phía chân trời.
“Trên không có cấm chế mà có thể đi lại thoải mái như thế, xem ra người này thần thông còn lớn hơn chúng ta đoán rất nhiều.” Người mặc áo bào màu tro nhìn lên trời một bầu hồi rồi bỗng nhiên nói.
Thanh âm từ sắc nhọn sau đó lại có chút trầm thấp dị thường.
“Nếu người này không phải đối tượng có thể ra tay, thì cứ coi như đã giao dịch xong là được rồi. Nói đi phải nói lại, thời gian gần đây những người thu mua Huyết Ma Nhễ tu vi đều không hề tầm thường. Cơ hội để cho chúng ta có thể ra tay cũng chỉ có vài lần.” Trên trời cao, bóng người màu lục lạnh lùng buông một câu.
“Đối mặt với những người của những thế lực lớn như này thì ngay cả thánh tổ cũng không muốn đắc tội. Đối tượng cho chúng ta ra tay chỉ có thể là người của các thế lực nhỏ hoặc lũ vô danh tiểu tốt thường độc vãng độc lai mà thôi. Người này chẳng những tu vi không kém, hơn nữa vừa vào thành đã tiến hành thu mua Dị Ma Kim thì chắc hẳn là người có thế lực không nhỏ, chúng ta thực sự không thể đắc tội được. Có thể thu vào thêm được một ít ma thạch thì cũng coi như chúng ta có chút thù lao mà quay về rồi.” Người mặc áo bào màu tro cười khẽ nói.
“Dù sao người này lai lịch cũng có chút thần bí, thời gian quá ngắn nên cũng khó lòng mà tra ra thân thế thật sự được. Ta cũng vừa nhận được lệnh triệu hồi của lão thánh tổ, phải lập tức rời thành, hành động đơn giản một chút cũng tốt.” Bóng người màu lục lạnh lùng nói một câu, sau đó bên ngoài hào quang lóe lên, y một lần nữa quỷ dị biến mất ngay trong không trung.
“Đâu chỉ là may mắn! Ta cũng có một dự cảm, nếu cùng người kia giao thủ thì người ăn quả đắng không chừng chính là chúng ta.” Người mặc áo bào màu tro nhìn về phía bóng người màu lục vừa biến mất, một lát sau hai mắt bỗng nhiên nhíu lại, thì thầm nói một câu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/08/2019 03:36 (GMT+7) |