Khắp nơi trong không trung ngập tràn các tia chớp và những khối lôi điện màu xanh, mà một phần những khỏa lôi cần và tia chớp này đang đánh tới một quầng sáng vàng đang bị bao phủ vào bên trong đó phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ở giữa quầng sáng có một con ma thú to hơn mười trượng đang nhả mây thổi khói ra khắp nơi!
Con thú có hình dáng giống như cá sấu, trên đầu mọc một chiếc sừng kỳ lạ, khắp thân mình trải đầy các phiến lân giáp màu đen. Làn sương đen của nó thổi ra biến thành hơn mười cái xúc tua lớn, rồi tỏa hào quang màu vàng điên cuồng chống lại sấm sét ở bên ngoài.
Không ít lôi điện bị xúc tua quật trúng liền phát ra tiếng “xèo xèo” rồi hóa thành một cỗ khói nhẹ bay mất.
Mà phía sau ma thú màu đen có một thiếu nữ mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng, một tay nàng vừa cầm một đóa hoa sen màu hồng vừa bấm niệm pháp quyết, tay còn lại nàng nâng một đồng xu màu vàng, hai mắt nhắm chặt không hề nhúc nhích, nhìn lại thì nàng thật giống như một pho tượng gỗ được điêu khắc thành vậy.
Một dài quang hà màu vàng từ trong đồng xu trên tay thiếu nữ liên tục tuôn ra rồi nhập vào trong vầng sáng bên ngoài, dường như nàng đang dùng pháp lực của chính bản thân mình ngăn chặn lôi điện ở bốn phía vậy.
Nhưng lôi điện ở xung quanh có vẻ như nhiều đến vô tận!
Cứ mỗi một cái chớp mắt qua đi, lại có hàng nghìn đợt lôi điện đánh lên phía trên vầng sáng.
Ngay cả khi vầng sáng màu vàng này vô cùng kiên cố, lại có khả năng khắc chế được lôi điện, nhưng dưới sự công kích điên cuồng như thế, cuối cùng nó đã nhấp nháy lúc sáng lúc tối bộ dáng như không thể cầm cự thêm được nữa.
Vừa nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ khiến cho đôi mắt của Hàn Lập co rụt lại, nhưng khi hắn đảo qua nơi khác lại thấy thêm hai người nữa.
Một trong hai người là một thiếu phục mặc áo bào màu lam, người còn lại là một thiếu nữ trẻ trung, hai người này tách riêng ra đứng ở hai phía bên sườn của cái thế giới ngập tràn lôi điện này.
Người bên này đang đứng trên một con rùa màu lam, trước mặt lơ lửng một cái phiên kỳ màu xanh. Người còn lại đang đứng trên một cái bánh xe màu vàng, tay đang cầm một pho tượng hình ma quỷ màu bạc.
Giọng nói khi nãy chính là của thiếu nữ trẻ trung đang đứng trên bánh xe màu vàng.
Hàn Lập nhìn thấy hai người này, ánh mắt hắn chớp động, khuôn mặt không khỏi trầm lại.
Tuy hắn không biết được lai lịch của thiếu phụ mặc áo bào màu Lam, nhưng thiếu nữ trẻ trung kia so với dáng vẻ vị sư phụ của Tử Linh được lưu trong ngọc giản do người thân tín của nàng đưa tới thì giống hệt nhau.
Tuy chỉ có tu vi Hợp Thể Hậu kỳ nhưng hắn tuyệt đối không dám xếp nàng ngang hàng với những Ma Tôn bình thường khác.
Còn về thiếu phụ áo lam kia, khi thần niệm hắn đảo qua không cách nào nhận biết được tu vi của ả, nên tự nhiên có thể đoán được đối phương chính là một gã Thánh Tổ của Ma tộc, hơn nữa lại là bản thể chân chính.
Chỉ cần như vậy, ngay cả khi có sự trợ giúp của Giải Đạo Nhân nhưng để đối phó với hai người này cũng vô cùng phiền phức.
Nhưng sự hiện diện của Hàn Lập ở đây cũng nằm ngoài dự đoán của hai nữ nhân kia.
Thiếu nữ trẻ trung quan sát Hàn Lập xong khẽ nhíu mày, rồi thản nhiên quay về phía thiếu phụ nói:
“Lam tỷ tỷ, chuyện này là sao? Không phải ngươi đã khẳng định là khi ở trong Lục Tuyệt Thanh Lôi trận sẽ không bị người khác quấy rầy, vậy sao còn xuất hiện thêm người này? Những hóa thân của ngươi đâu mà không tới ngăn chặn bọn họ?”
“Đại trận lớn như thế này ngươi cho rằng dễ bố trí lắm hay sao? Tất cả hóa thân cùng với thủ hạ của ta phải khó khăn lắm mới khống chế được nó. Mà công kích của đại trận ở những nơi khác cho dù không ghê gớm bằng nơi này thì người bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng đi qua được, ta cũng không hiểu tại sao bọn chúng có thể đến được nơi đây.” Thiếu phụ mặc lam bào hừ một tiếng tức giận rồi trả lời.
“Mà nói cho cùng thì một phần là do Lục Tuyệt Thanh Lôi trận này chưa được hoàn chinh, nếu không thì làm sao mà ngươi lại không phát hiện ra sự xâm nhập của những người này. Bây giờ xem ra có chút phức tạp rồi.” Thiếu nữ trẻ trung nhìn qua Hàn Lập với Giải Đạo Nhân tựa như sực nhớ ra điều gì đó, nàng thở dài nói.
Thiếu phụ mặc lam bào cùng thiếu nữ trẻ trung này đúng là Làm Bộc Thánh Tổ và hóa thân của Lục Cực đã từng gặp nhau và bàn bạc mưu kế trước đây.
Nhờ có một lượng lớn thủ hạ cuối cùng họ đã điều tra ra nơi ở của Bảo Hoa, lại.
Tiêu tốn thêm đến mấy ngày để bố trí cái siêu cấp đại trận Lục Tuyệt Thanh Lôi. Sau đó dựa vào những hiểu biết đối với Bảo Hoa, hai người liên tiếp dùng mọi loại kế sách, cuối cùng mới dụ được Bảo Hoa xuất hiện và đưa nàng vào trong cái trận pháp lớn khủng khiếp này.
Trận pháp Lục Tuyệt Thanh Lôi này tuy có uy lực không nhỏ, nhưng điểm kỳ diệu nhất của nó chính là khi chưa kích phát thì hoàn toàn không có lấy một chút dao động của cấm chế nào. Ngay cả Bảo Hoa có thần thông lớn đến như vậy, nhưng chỉ một chút bất cẩn nàng đã bị vây vào trong đại trận mà không hề hay biết.
Hai ngươi kia lựa chọn cái trận pháp không trọn vẹn này để sử dụng cũng bởi vì chính nguyên nhân đó.
Sau khi mọi chuyện hoàn tất, bước cuối cùng chỉ cần mở rãnh thành sông nữa là xong!
Bởi vì đang mang thương thế rất nặng trong người nên Bảo Hoa không thể nào tiếp tục sử dụng Huyền Thiên Hoa Thụ để tự vệ được nữa. Nàng cũng đã tìm đến tâm của trận pháp, nhưng lại bị hóa thân của Lục Cực liên thủ với Lam Bộc Thánh Tổ cầm chân không thoát ra được. Mặc dù đã sử dụng đến nhiều bảo vật quan trọng mang theo trong người, nhưng nàng cũng chỉ có thể cố gắng cầm cự mà thôi.
Cuối cùng, ngay cả Hắc Ngạc đang mang thương thế rất nặng cũng không thể không liều mạng hiện thân ra trợ giúp nàng.
Mà ngay tại thời khắc quan trọng này, không hiểu là do vô tình hay ông trời sắp đặt sẵn, Hàn Lập sau khi xông bậy xông bạ một trận rồi cũng xuất hiện ở nơi này.
Lúc này, Lam Bộc thánh tổ nghe hóa thân của Lục Cực nói xong thì lạnh lùng cười:
“Dù sao cũng chỉ là một tên tu vi Hợp thể hậu kỳ, liệu có thể có phiền toái gì chứ, ta đây dùng một ngón tay cũng dẹp xong rồi. A, người kia là ai, hình như không có thân thể bằng xương bằng thịt, hơi thở cũng có chút quen thuộc?”
Lam Bộc thánh tổ vừa mới nói được hai câu thì đột nhiên thần sắc biến đổi, giật mình nhìn lên người của Giải Đạo Nhân.
“Tỷ tỷ, rốt cục cũng nhận ra rồi sao. Nếu ta không nhìn nhầm thì vị này hẳn là Giải huynh ở Ma Nguyên Thánh Hải. Còn vị ở bên cạnh kia, lại chính là người gần đây làm cho thánh giới chúng ta điên đảo suốt một thời gian, Hàn đạo hữu.” Đôi mắt của thiếu nữ trẻ trung nhìn tới, chậm rãi nói.
“Cái gì, chính là hai người bọn hắn?” Thiếu phụ mặc lam bào nghe thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, hỏi lại.
Hàn Lập không nói lời nào, mặc dù hiện tại thanh danh của hắn ở Ma giới không hề nhỏ, nhưng không có tu vi Đại Thừa nên bậc Thánh Tổ như Lam Bộc dĩ nhiên không hề để vào trong mắt. Nhưng Hoàng Kim Thánh Giải ở Ma Nguyên Hải đã nổi danh không biết bao nhiêu năm, mỗi một Thánh Tổ thành danh cũng đều gặp qua vài lần nên đối với vị này vô cùng kiêng kị.
“Tại hạ cũng không nghĩ tới có thể gặp được hai vị ở đây, thật đúng là may mắn ba đời của Hàn mỗ. Nhưng ta hôm nay chỉ tình cờ đi ngang mà thôi, mong nhị vị có thể mở ra một con đường để ta rời khỏi nơi này.”Hàn Lập hướng nhị nữ ôm quyền, thấp giọng nói.
Còn về phần Giải Đạo Nhân thì không để ý tới nhị nữ, sắc mặt đờ đẫn, thậm chí cũng không hề có ý đứng dậy chào hai người này.
Thấy cảnh này, thiếu nữ trẻ tuổi và thiếu phụ mặc lam bào lại một lần nữa biến đổi thần sắc. Hai người đều không khỏi nhớ tới lời đồn gần đây rằng Hoàng Kim.
Cự Giải đã bị một tiểu tử của Nhân tộc thu phục.
Điều này hai người đều bán tín bán nghi, nhưng trước mắt thấy Giải Đạo Nhân không nói lời nào, lại giống như là thủ hạ của Hàn Lập thì trong đầu không khỏi thầm nửa tín nửa ngờ điều này.
“Không ngờ tại địa phương hẻo lánh này lại gặp được với đạo hữu. Nhưng nếu chỉ là đi ngang thì bọn ta cũng không làm khó dê, để ngươi đi cũng không có vấn đề gì. Lam tỷ tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?” Anh mắt của thiếu nữ trẻ trung nhìn sang thiếu phụ mặc lam bào, thản nhiên cười.
“Hừ, nếu không phải có Giải Đạo Hữu ở đây thì một tên tiểu tử như ngươi đừng hòng rời đi được. Chỉ là một gã tu sĩ Nhân tộc mà dám hoành hành gây loạn ở thánh giới chúng ta. Lần tới đừng để bổn tọa gặp được, nếu không thì đó sẽ là ngày chết của ngươi.” Thiếu phụ mặc lam bào ánh mắt dừng lại trên người Hàn Lập và Giải Đạo Nhân, sát khí trong mắt chợt lóe, cuối cùng cắn răng một cái, oán hận nói.
Hiên nhiên là ả hoàn toàn không nguyện ý thả cho gã tu sĩ Nhân tộc này rời đi chút nào. Nhưng việc Bảo Hoa ở trước mắt mới là quan trong nhất nên đành miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy làm phiền hai vị tiền bối rồi.” Hàn Lập trong lòng thật sự thở phào, mỉm cười đáp lại.
Về phần nhị ma cùng với Bảo Hoa, người từng là thủy tổ của Ma giới giao tranh, hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào quan tâm cả.
Thiếu phụ mặc lam bào lại hừ một tiếng, một ngón tay hướng về một cây cờ màu xanh khiến cho cây cờ lập tức lớn lên, cao hơn mười trượng, trên mặt ngũ sắc chuyển động, lại có hồ quang màu xanh quấn quanh truyền ra từng tràng tiếng sấm đì đùng.
“Mở!”
Thiếu phụ quát khẽ một tiếng.
Cây cờ run lên!
Trong phút chốc, tiếng sét thật lớn truyền đến, một đạo hồ quang màu xanh như con giao long từ trên đỉnh cây cờ bắn ra, bay lên cao hơn trăm trượng mói bắt đầu ngưng tụ lại thành một đoàn, sau đó lại biến ảo thành một đám ký hiệu màu xanh.
Đám ký hiệu màu xanh này chợt lóe rồi nhập vào hư không, tiếp đó ở chỗ cũ hào quang chợt lóe, một lỗ thủng lớn đột nhiên xuất hiện, bên kia là bầu trời xanh thăm thẳm.
Mà cùng lúc đó, vô số đạo điện quang màu xanh ở trước người Hàn Lập cũng mở ra hai bên, tạo ra một con đường nhỏ an toàn để dẫn ra bên ngoài.
Vị Lam Bộc Thánh tổ này đúng là vô cùng quyết đoán, một khi đã có quyết định, dù trong lòng không muốn nhưng vẫn lập tức mở ra một thông đạo dẫn ra ngoài.
Hàn Lập thấy vậy thì vô cùng cao hứng, chân dẫm một cái, chiếc xe lập tức chạy một hơi tới cửa của thông đạo.
Nhưng ngay lúc này, Bảo Hoa đang ở trong vầng sáng màu vàng đột nhiên thở dài, đôi mắt đẹp mở ra, đồng thời nói ra một câu làm Hàn Lập phải biến sắc:
“Hàn đạo hữu, ngươi không muốn đi tìm Tiểu Linh Thiên sao? Nếu ta hôm nay ngã xuống ở đây thì chắc chắn trên đời này sẽ không có người thứ hai nào có thể tìm ra vị trí của Tiểu Linh Thiên.”
“Làm sao ngươi biết ta muốn đi tìm Tiểu Linh Thiên?” Hàn Lập thân hình bất động, ánh mắt đầy phức tạp nhìn vào Bảo Hoa, sắc mặt liên tục thay đổi, sau đó mới hỏi lại.
‘Không biết Hàn đạo hữu thực sự quá bận rộn hay đã hoàn toàn quên rồi, tiểu nha đầu bên cạnh ngươi từng ở cùng ta một đoạn thời gian, làm sao ta lại không biết chuyện về Tiểu Linh Thiên chứ!
Mặc dù không biết Hàn đạo hữu muốn tới Tiểu Linh Thiên tìm người nào hay vật gì đó, nhưng chắc chắn đối với đạo hữu thì nó có vai trò cực kỳ quan trọng đi. Sắc mặt của Bảo Hoa không chút thay đổi, thập phần bình tình nhìn hắn trả lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/08/2019 03:36 (GMT+7) |