“Các ngươi không phải là bản thể, lấy một địch hai có gì mà không được cơ chứ?” Hàn Lập cười cười trả lời bâng quơ.
“Nói thì có thể nhưng làm được hay không lại rất khác. Các hạ cứ đem mạng của mình để lại cho lão phu đi.” Lão ta nghe vậy liền hóa giận mà cười ầm lên. Lão giơ một tay bấm niệm thần chú, hào quang màu đỏ như máu phía sau lưng phóng vút lên, thoáng chốc lại biến thành ảo ảnh một con côn trùng đỏ rực, lớn đến vài chục trượng.
Toàn thân ảo ảnh của con trùng có màu đỏ tươi, thoạt nhìn nó rất mập mạp giống như một con tằm lớn. Chỉ khác là trên đầu bất ngờ lại có thêm vài cái răng nanh thò ra từ cái miệng khổng lồ, vô cùng dữ tợn.
“Phanh!”
Con trùng vừa hiện ra đã há to cái mồm phun ra một đạo hào quang đỏ như máu.
Mà hào quang màu đỏ vừa ra khỏi cái miệng lớn liền mau chóng tách ra, hóa thành vô số sợi tơ máu đỏ rực nhắm thẳng về phía Hàn Lập.
“Đến hay lắm!”
Hàn Lập cũng thôi vẻ cười cợt trên mặt. Miệng hắn khẽ quát, sáu cánh tay của pháp tướng lại nhoáng lên.
Ngay lập tức có những tiếng xé gió vang lên mãnh liệt. Vô số bóng quyền màu vàng bất ngờ hiện ra ngay trước mặt, rồi hóa thành một đoàn hào quang vàng rực lao tới.
“Ầm ầm ầm…” Hàng loạt tiếng nổ liên miên không dứt.
Từng nắm quyền vừa chạm vào những sợi tơ liền nổ thành một vầng hào quang rực rỡ, tỏa ra từng đợt sóng khí mãnh liệt đem các sợ tơ chặn hết lại ở phía trước.
Lão già mặc áo bào thấy vậy bèn “hừ” lạnh, hai tay lão mau chóng bấm niệm thần chú rồi điểm vào những sợi tơ máu.
Một chuyện không thể tin nổi hiện ra!
Vô số sợi tơ rậm rạp trở nên vặn vẹo. Chúng run lên từng đợt rồi chìm nghỉm vào trong không gian, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngay sau đó, không gian ở trước người Hàn Lập bỗng trở nên nhộn nhạo. Vô số sợi tơ đỏ như máu bất ngờ hiện ra rồi vèo vèo lao tới, chúng dày đặc, kín mít như mưa ập thẳng về phía Hàn Lập.
Sắc mặt của Hàn Lập hơi đổi, hai chân chưa động mà thân hình của hắn đã thụt lui về sau đến mấy trượng. Lưỡi kiếm màu xanh chợt phóng lớn, từng đóa từng đóa hoa sen biến ảo thành tầng tầng lớp lớp hào quang xanh mướt mát chắn phía trước người.
Những sợi tơ máu vừa chạm vào màng kiếm màu xanh, hào quang lóe lên, ngay lập tức chúng bị chém nát thành vô số mảnh.
Nhiều sợi tơ màu máu như vậy nhưng không có sợi nào xuyên thủng được tầng sáng, tất cả đều bị chém nát vụn thành một làn sương đỏ tán loạn ra bốn phía.
Mùi máu tươi ngập ngụa khắp nửa bầu trời!
Nhưng còn kỳ lạ hơn là lão già phía xa thấy đòn tấn công của mình không có kiệu quả, chẳng những hắn không tỏ vẻ thất vọng mà còn nhếch miệng cười bí hiểm.
Hàn Lập cũng nhận ra điều gì đó không đúng lắm. Hắn ‘a’ lên rồi liếc nhìn qua ả có cặp cánh sau lưng.
Tia sáng màu lam rực chói lên trên hai mắt của Hàn Lập, dường như hắn đã nhìn thấy điều gì đó. Hắn liền đem cỗ thần niệm khổng lồ quét ra phía sau. Một tay của hắn cũng vòng lại đánh tới một quyền nhanh như chớp, nắm đấm bay đi phát ra tiếng nổ chói tai.
“Ầm”.
Nắm quyền tỏa ra hào quang vàng chói lọi giống như nó được đúc bằng vàng khối vậy. Mà trong tiếng gió rít còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng sấm chớp vang lên.
Trong không trung nơi có nắm quyền đánh tới bất ngờ hiện ra dao động. Một bóng người trong suốt thướt tha có hai cánh bất ngờ hiện ra.
Nắm đấm màu vàng không chút lưu sức táng thẳng đến bóng người này.
Nhìn lại có cảm giác như bóng người kỳ quái này đang đâm sầm vào nắm quyền.
Thấy vậy khuôn mặt mờ mờ của bóng người hơi tỏ vẻ ngạc nghiên. Thân hình liền khẽ uốn éo rồi trở nên mờ nhạt.
Một trận gió rít lên, nắm đấm màu vàng đâm vào bóng người trong suốt rồi lướt qua như đánh vào không khí, không chạm vào bất cứ thứ gì.
Mà bóng người mờ ảo kia lúc này mới lóe lên rồi tan ra như bọt biển.
“Biến mất!”
Hàn Lập cảm thấy kỳ quái liền quay đầu lại, ánh mắt nhìn về một chỗ gần đó, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại rồi thì thào một tiếng.
Lúc này trong không trung chỗ hắn đang nhìn lại bỗng hơi dao động. Một bóng người mang cánh bỗng chốc bất ngờ hiện ra, rồi dùng ánh mắt lạnh như băng cùng nhìn về phía Hàn Lập.
Đúng là cô ả Ma tộc có hai cánh kia.
Mà rõ ràng bên cạnh lão già Ma tộc cũng có một ả mang cánh đang lơ lửng ở chỗ cũ.
Cho dù là vẻ mặt hay vóc dáng cũng đều giống hệt nhau.
“Đây là lần đầu tiên Hàn mỗ thấy có người chỉ với tu vi Hợp Thể mà đem ảo thuật tu luyện tới trình độ này. Nếu ta không có linh mục hay thần niệm cực kỳ mạnh mẽ thì e là vẫn tưởng rằng ngươi chưa hề ra tay.” Hàn Lập nói với giọng lạnh nhạt. Trong nháy mắt hắn phất tay về phía thân người mang cánh đang đứng bên cạnh lão già.
Một tiếng sấm vang lên!
“Phốc.” Một tia chớp màu vàng từ đầu ngón tay bắn ra. Nó hơi chớp động rồi lướt tới bổ xuống ả Ma tộc có cánh.
Thân hình thiếu nữ có hai cánh đang đứng bên cạnh lão già Ma tộc lập tức vỡ vụn ra rồi hóa thành những điểm sáng tán loạn khắp nơi. Thì ra đây chỉ là một cái ảo ảnh thôi.
Lão già mặc áo bào cùng ả có cánh thấy vậy đều trở nên ngạc nghiên.
Nhưng ngay sau đó ả Ma tộc nói với giọng vô cùng lạnh lẽo:
“Cho dù ngươi có thể tránh nổi một đòn nhưng lần sau còn được sao?”
“Sao nào, đạo hữu định tiếp tục dùng cách này ư? Ngươi nghĩ nó vẫn hữu dụng sao?” Hàn Lập hơi nao nao, sau đó hắn lập tức khinh khỉnh cười.
“Đúng là sẽ dùng cách cũ! Tiếp chiêu cho tốt đi!”
Vẻ ác độc hiện lên trên khuôn mặt ả Ma tộc, cặp cánh sau lưng phe phẩy, thân hình lại mờ đi không thấy đâu nữa.
Mà ngay sau đó ở hai bên sườn của Hàn Lập bỗng dấy lên một tia dao động. Thân hình ả Ma tộc hiện ra, hai tay ả liền hóa thành hai trảo sắc nhọn tối đen như mực ập đến.
Hàn Lập thấy vậy liền không chút lưỡng lự phất tay áo. Một lưỡi kiếm xanh mướt bổ ra, hào quàng chợt lóe, bóng người của ả có cánh bị chém làm hai đoạn. Nhưng khi hai đoạn thi thể còn chưa rơi xuống mà đã tán loạn đi, hóa ra đây cũng chỉ là một cái bóng mà thôi.
Đúng lúc này, ở phía bên kia lại dấy lên dao động. Ả Ma tộc có cánh lại hiện ra một cách rất kỳ quái. Hai móng vuốt ập đến hóa thành vô số trảo nhọn xé gió ập tới Hàn Lập.
Vẻ mặt Hàn Lập lạnh như băng quay lại, hắn há miệng.
Một tiềng sấm vang rền. Một tia chớp vàng vụt bay tới đánh vào người ả có cánh, nhưng bất ngờ là tia chớp lại xuyên thủng qua, thì ra đây cũng không phải là bản thể của ả.
Mà lúc này trên đầu Hàn Lập lại có một bóng người lóe lên, cô ả lại một lần nữa hiện lên. Hai cánh của ả rung mạnh, bắn xuống vô số đốm sáng màu đen…
Cứ liên tục như vậy, cô ả có cánh dùng một phương pháp di chuyển quỷ quái không sao hình dung được. Ả cứ xuất hiện lúc ở gần, lúc ở xa xung quanh Hàn Lập rồi dùng các loại công kích như vũ bão đánh đến. Nhưng bản thân ả lại giống như bóng ma, căn bản không hề chịu chút tổn thương nào.
“Hay lắm, cứ đánh một đòn rồi lại biến mất, chỉ để lại ảo ảnh làm kẻ địch bị rối loạn. Phương thức này khá thú vị nhưng cũng chỉ là đem ảo thuật vận dụng đến mức nửa thật nửa giả để dấu diếm người khác. Có điều đối với ta không hề có tác dụng rồi.” Tia sáng màu lam trong hai mắt Hàn Lập liên tục chớp động, hắn cảm thấy hứng thú thốt lên. Pháp Tướng Phạm Thánh, sau lưng cũng khẽ nhoáng, trong mỗi cánh tay bất ngờ xuất hiện thêm một thanh kiếm thật lớn rồi hướng ra bốn phương tám hướng mà chém điên cuồng.
Ả Ma tộc thấy cảnh này lại xem như không có gì. Thân hình ả vẫn lập lòe xung quanh Hàn Lập, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn lúc trước rất nhiều, công kích cũng càng lúc càng mãnh liệt. Giống như có đến tám người đồng loạt tấn công Hàn Lập vậy.
Hàn Lập vẫn vững vàng, đợi cho đợt tấn công thứ ba qua đi, tốc độ tấn công của đối phương cũng hơi chậm lại. Hắn cười lạnh lùng, bàn tay khẽ phất, hào quang màu đen chợt lóe, một tòa núi nhỏ màu đen liền theo đó hiện ra.
Nhưng hắn cũng chưa kịp vận dụng ngọn núi, trên thân hắn bỗng chốc vang lên vô số âm thanh đì đùng. Từng đạo sấm chớp hình lưỡi liềm hiện ra, hóa thành một tấm áo bằng điện màu vàng bao bọc khắp nơi.
Mà đúng lúc này, khắp nơi xung quanh đó tràn ngập những gợn sương máu. Bỗng chốc chúng ngưng tụ lại thành những sợi tơ máu rồi linh hoạt như những con rắn ập đến Hàn Lập.
Nếu không phát hiện sớm, chỉ sợ Hàn Lập đã bị những sợi tơ máu này đánh lén thành công.
Lúc này hắn vận pháp Ịực trong cơ thể. Lập tức bên ngoài cơ thể hiện lên một tấm áo bằng điện mạnh mẽ ngăn lại những tơ máu này.
“Xèo xèo.” Tấm áo bằng điện chớp nháy liên tục. Những sợi tơ máu màu đỏ nhập vào trong đó liền phát ra những âm thanh trầm thấp rồi vỡ tan ra.
Một đoàn sương máu hiện lên rồi bao kín lấy thân hình của Hàn Lập.
Đám sương quay cuồng vài lượt rồi trở nên kín kẽ vô cùng. Bên trong còn có thể thấy mơ hồ những ký hiệu màu đỏ đang chớp nháy.
Lão già đang đứng phía xa thấy màn này liền thôi vận pháp quyết. Lão ta mừng rỡ hét lớn:
“Linh tiên tử, lúc này sao không thi triển thần thông kia đi, muốn đợi đến khi nào nữa?”
“Hừ, không cần ngươi nhắc ta cũng làm như vậy.”
Một tiếng trả lời lạnh lẽo vang lên. Bên cạnh đám sương máu bỗng cùng lúc hiện ra bảy người mang cánh có dáng vẻ giống hệt nhau.
Không biết bảy bóng người này là ả Ma tộc thật hay giả nhưng chúng vừa hiện ra đã chà xát hai tay. Một cán cờ đỏ rực hiện ra, chúng đồng thời cầm cán cờ ném vào màn sương máu.
Bảy lá cờ này mỗi lá đều không dài quá một trượng nhưng bên trong chúng đều được khắc rõ đồ án của loại ma trận nào đó. Sau khi được ném ra chúng liền hóa thành bảy khối quang cầu màu đỏ, xoay tít trong không trung.
Mà bảy ả Ma tộc lúc này đang lẩm nhẩm thần chú trong miệng, mười ngón tay liên tục bấm những đạo pháp quyết lên không trung.
Ngay sau đó, hàng loạt âm thanh “oanh oanh” trầm thấp vang lên.
Những tấm cờ trong màn sương máu lập tức biến mất. Bảy tòa pháp trận bằng ánh sáng màu máu hiện lên rồi lơ lửng trong màn sương.
Mà giữa những pháp trận lại như ẩn như hiện có thêm ngọn lửa đỏ rực đang không ngừng chớp động.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/08/2019 03:36 (GMT+7) |