Lập tức ba điểm sáng màu vàng bay vụt xuống, nhoáng lên một cái rồi lao vào ống tay áo của Hàn Lập biến mất không còn thấy bóng dáng.
Nắm tay xòe ra, trong lòng bàn tay lúc này xuất hiện thêm một con bọ cánh cứng to lớn màu vàng.
Đây chính là một trong ba con Ngụy Phệ Kim Trùng Vương mà Hàn Lập thả ra để đuổi giết Hắc Kiêu Vương.
Ánh mắt hắn chớp động nhìn chằm chằm vào con bọ màu vàng trong tay một lát, tiếp đó liền nhíu mày nói nhỏ:
“Thật đúng là đã để tên Hắc Kiêu Vương kia chạy thoát. Chẳng qua gần một nửa cơ thể của hắn đều bị ba tiểu gia hỏa này nuốt sạch, tổn thương của tên kia lần này so với dự đoán của ta lớn hơn rất nhiều. Kết quả thế này cũng không tệ!”
Sau khi Hàn Lập tự mình lẩm bẩm, bàn tay vừa động, liền đem con bọ trên tay thu vào. Tiếp đó ánh sáng màu lục chợt lóe lên, lập tức trên tay hiện ra một tấm thẻ ngọc.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn thoáng qua thẻ ngọc này, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt.
Lần đi Thiên Thư Các này, mặc dù nhìn thấy rất nhiều bí thuật uy lực không tồi nhưng mục đích thực sự của hắn đến đây cũng chỉ là vì nửa phần còn lại của Tế Lôi Thuật mà thôi.
Lúc trước, hắn từ mấy tên Yêu Vương ở Địa Uyên của tộc Phi Linh tộc đoạt được bộ Tế Lôi Thuật này. Chẳng qua nó lại không trọn vẹn nên không thể có được đầy đủ phương pháp sử dụng lôi điện. Bên cạnh đó, mặc dù thúc dục Ích Tà Thần Lôi có uy lực cực lớn nhưng quá trình thi pháp lại vô cùng chậm chạp, trong chiến đấu thực tế hắn cũng không sử dụng được bao nhiêu.
Mà sau khi hắn nghe từ miệng của Hắc Vũ Thượng Nhân biết được nửa phần khẩu quyết còn lại của Tế Lôi Thuật đang được Thánh Đảo cất giữ. Lúc đó liền ghi nhớ trong lòng, đồng thời nảy ra suy nghĩ đem toàn bộ thuật này học hết.
Hiện giờ, từ trong Thiên Thư Các hắn đã tìm được nửa phần Tế Lôi Thuật còn lại. Sau một lúc xem xét, liền phát hiện nội dung ghi lại trong đó cùng với nửa phần lúc trước đoạt được ở tộc Phi Linh quả thật có thể hợp thành một bộ hoàn chỉnh. Vì thế mà trong lòng mừng rỡ, không chút do dự liền ghi lại nội dung nửa phần còn lại này vào bên trong thẻ ngọc để giữ lại.
Còn hơn mười bí thuật khác cũng chỉ là mấy bí thuật kèm theo mà thôi.
Chẳng qua trong những bí thuật này cũng có vài loại hỗ trợ cho nhãn lực khiến hắn thực sự có ý định khi trở về sẽ tu luyện thêm một chút.
Hàn Lập đem nội dung trong thẻ ngọc Tế Lôi Thuật đảo qua một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì liền cất nó đi. Xong xuôi, hắn vội vàng trở về truyền tống trận cách đó không xa.
Ở nơi này, Giải Đạo Nhân vẫn đang lẳng lặng đứng đợi.
“Hàn đạo hữu đã trở lại?” Giải Đạo Nhân vừa thấy Hàn Lập đến gần, hỏi một câu bình tĩnh dị thường.
“Đã khiến Giải huynh chờ lâu. Bây giờ chúng ta đi gặp mấy tên trưởng lão Thánh Đảo kia thôi. Chắc bọn hắn đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn được nữa rồi.” Hàn Lập cười áy náy.
Giải Đạo Nhân tự nhiên gật đầu đáp ứng.
Vì thế hai người nhanh chóng tiến vào trong truyền tống trận. Sau khi hào quang lóe sáng, thân hình cả hai lại biến mất.
– ===Ooo000 ooo===
Mấy ngày sau, một con thuyền trắng ngà từ Thánh Đảo phá không bay đi, nhoáng cái biến mất ở phía xa chân trời.
Lúc này trên thuyền, đám người Hàn Lập, Giải Đạo Nhân, Ngân Nguyệt rõ ràng đều có mặt ở đây. Hơn nữa còn có thêm một ông lão đầu bạc, chính là vị trưởng lão họ Lạc của Thánh Đảo.
Hàn Lập đứng ở phía trước thuyền ngọc, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút trầm ngâm. Không biết là hắn đang cân nhắc chuyện gì nhưng chắc chắn là chuyện quan trọng.
“Lạc đạo hữu, tên Hắc Kiêu Vương kia đã bị ta đánh trọng thương, trong vòng mấy trăm năm nữa khó có khả năng tiếp tục mưu đồ gì đối với hai tộc chúng ta. Về phần Ảnh tộc cũng như mấy tộc khác đã không còn tu sĩ Đại Thừa trấn thủ, có lẽ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì đâu. Tóm lại, tin tức ta tiến vào Ma giới các ngươi nhất định phải che dấu càng lâu càng tốt, ít nhất là trong vòng trăm năm không được lộ chút phong thanh nào ra ngoài để tránh những việc ngoài ý muốn!” Lông mày Hàn lập sau khi giãn ra, nhìn lại ông lão đầu bạc dặn dò nói.
“Xin tuân theo ý chỉ của Hàn tiền bối! Việc tiền bối tạm thời rời khỏi Linh giới, vãn bối nhất định sẽ hết sức phong tỏa tin tức để không cho người ngoài biết được. Chẳng qua tiền bối dự tính lên đường nhanh như vậy sao! Tiền bối mới vừa tiến cấp Đại Thừa không lâu, không bằng ở lại củng cố tu vi, đồng thời chuẩn bị kỹ càng một chút rồi tiến vào Ma giới cũng không muộn.” Ông lão đáp ứng một tiếng, nhưng sau đó cảm thấy hơi do dự hỏi lại.
“Hai vị tiền bối Mạc Giản Ly và Ngao Khiếu đã bị kẹt lại ở Ma giới một thời gian khá lâu rồi, nói không chừng hiện tại sớm đã gặp nguy hiểm, ta làm sao có thể tiếp tục trì hoãn đây? Về phần củng cố cảnh giới đối với ta thực sự là không cần thiết. Hàn mỗ tu luyện công pháp cùng với những công pháp thông thường không giống nhau, trong đó hơn phân nửa là nhờ công pháp luyện thể mà tiến cấp Đại Thừa. Cho nên đối với việc củng cố cảnh giới thì ta không cần tiêu phí quá nhiều thời gian.” Hàn Lập lắc đầu giải thích vài câu.
“Nếu như tiền bối đã hạ quyết tâm, vậy vãn bối cũng không dám ngăn cản nữa. Bây giờ, chúng ta phải đến không gian tiết điểm nơi đại quân Ma tộc từng sử dụng làm đường hầm không gian khi rút lui. Mặc dù đường hầm này gần như đã biến thành không gian tiết điểm, nhưng căn cứ theo báo cáo của một số tu sĩ lưu lại gần đó thì thỉnh thoảng trong tiết điểm vẫn có dao động không gian truyền ra. Như vậy chắc hẳn bức tường ngăn cách hai giới tại đây khá yếu nhược, lực ngăn cách vẫn chưa hình thành triệt để. Với thần thồng của tiền bối cộng thêm có sự trợ giúp của tinh bàn, để tiến vào Ma giới chắc hẳn cũng không phải việc khó khăn gì.”
“Chỉ cần đúng như lời ngươi vừa nói, tiết điểm không có vấn đề gì, thì lúc này việc tiến vào Ma giới đối với ta mà nói chính xác không phải việc khó.” Hàn Lập từ chối cho ý kiến.
“Thật ra nếu tiền bối chịu khó chờ lâu hơn một chút, các đại tộc khác chắc cũng sẽ tiếp tục phái người tiến vào Ma giới điều tra. Dù sao bọn họ cũng có tu sĩ Đại Thừa vào Ma giới, cũng giống như chúng ta vẫn chưa có tin tức gì truyền về.” Ở bên cạnh, Lý Dung không nhịn được chen lời nói.
“Hắc hắc, mấy đại tộc này cho dù thực sự phái người vào Ma giới đi nữa, cũng chỉ quan tâm đến tin tức của tu sĩ Đại Thừa của tộc bọn chúng mà thôi, làm gì có thời gian mà đi quản sống chết của tu sĩ hai tộc chung ta. Huống hồ lúc này thời gian đã qua lâu như vậy, nói không chừng những đại tộc siêu cấp này đã phái người tiến vào Ma giới từ trước rồi. Ta cũng không tin các đại tộc này sẽ đặc biệt cho người đem tin tức của bọn họ mà thông báo với chúng ta một tiếng.” Hàn Lập cười lạnh rồi nói.
Nghe xong Hàn Lập nói như vậy, Lý Dung và ông lão đầu bạc tự nhiên không còn gì để nói.
Mà lúc này, Hàn Lập lại nghĩ đến điều gì rồi nhẹ nhàng nói:
“Các người cũng không cần quá lo lắng, lần này ta đi Ma giới còn có Giải huynh đi cùng, Ngân Nguyệt cũng sẽ theo ta qua bên đó. Nếu như quả thực gặp phải nguy hiểm gì thì cũng thừa sức tự bảo vệ. Chỉ là nha đầu Quả Nhi kia có tu vi quá thấp nên không thể tiếp tục đi theo chúng ta, vì vậy ta tạm thời nhờ hai vị chiếu cố một chút.”
“Tiền bối yên tâm! Sau khi tiền bối tiến vào Ma giới, bọn người vãn bối sẽ đem Chu cô nương về Thánh Đảo giúp nàng yên tâm tu luyện.” Ông lão nghe vậy, vội vàng khom người đáp lại.
Chu Quả Nhi nghe thấy vậy, hai môi mím lại. Có vẻ quyết định này của Hàn Lập khiến nó rất không vui, nhưng cũng chẳng dám phản đối gì.
Hàn Lập thấy nó như vậy liền bật cười thật lớn. Sau đó môi khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm cho Chu Quả Nhi:
“Hiện giờ vẫn chưa đến lúc đi Tiểu Linh Thiên, còn phải đợi thêm một thời gian mới có thể có cơ hội tìm kiếm cửa vào. Vả lại ngươi ở Thánh Đảo cứ an tâm tu luyện trước, để tu vi nâng cao một chút, đến lúc đó theo ta tìm kiếm Tiểu Linh Thiên mới có thể tự bảo vệ lấy mình.”
Chu Quả Nhi sau khi nghe xong, trong lòng nàng run lên, lúc này lại liên tục gật đầu không nói gì nữa.
Về phần Ngân Nguyệt lúc này cũng đang thấp thỏm lo lắng cho an nguy của Ngao Khiếu lão tổ. Mà có thể đi theo Hàn Lập tiến vào Ma giới, nàng tự nhiên không có ý kiến gì.
Liền như vậy, thuyền ngọc nhắm thẳng một hướng lao về phía lãnh địa Yêu tộc. Sau khi bay nửa tháng bình yên vô sự, cuối cùng cũng đến một thảo nguyên xanh biếc.
Tiếp tục hai ngày hai đêm bay trên thảo nguyên, thuyền ngọc cuối cùng ngừng lại tại một cứ điểm quan trọng của Ma quân trước đây đã bị tàn phá.
“Dựa vào tin tức thu thập được thì chính là chỗ này rồi. Ban đầu nơi này có quân của Ma tộc chiếm đóng, nhưng hiện tại đã trở nên hoang phế.” Trong tay ông lão cầm một cái trận bàn, sau một lúc lâu cúi đầu xem xét mới vừa lòng khẳng định nói.
“Nơi này sao?” Hàn Lập nghe xong lời này, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy trên cao lúc này, ngoại trừ một đám mây bụi đang bao trùm hơn phân nửa không trung, tất cả đều có vẻ hết sức bình thường, cũng không nhìn ra có chỗ nào khác lạ.
Hàn Lập nhìn đến đây, sắc mặt hắn hơi khẽ động, bỗng nhiên hắn dùng một ngón tay điểm vào giữa trán.
Sau khi một tiếng ‘phốc’ vang lên, lập tức ngay giữa trán của hắn xuất hiện một đám khí màu đen, rồi biến ảo thành một con mắt nằm dọc giữa hai đầu lông mày.
Con mắt này từ từ mở ra, sau đó một đạo ánh sáng màu đen lập tức bắn tới, cũng lóe lên một cái rồi chìm vào bầu trời trên cao, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Ngay sau đó, trong đám mây bụi truyền ra âm thanh ầm ầm. Tiếp theo là một cỗ dao động mong manh chợt hiện ra khiến mọi người trong thuyền ngọc đều cảm ứng được.
Đám người ông lão thấy vậy, trên mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng.
Mà Hàn Lập cũng gật gật đầu, thu lại con mắt thứ ba, đồng thời tay áo hắn hướng ra bốn phía run lên.
Lập tức vô sô trận bàn và trận kỳ hóa thành những mũi nhọn năm màu tuôn ra. Rồi chớp lóe lên ào ào lao vào không trung sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng.
Một lát sau, hai tay Hàn Lập liền chà xát, giơ cao lên.
Một tiếng sét đánh đinh tai!
Tia điện thô to màu vàng ầm ầm bắn ra, cũng chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngay sau đó, phía dưới bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ, một cái pháp trận phát sáng lớn gần một mẫu chập chờn hiện ra, trên pháp trận lóe lên vố số tia điện màu vàng chớp lóe không dứt.
Tay áo Hàn Lập tiếp tục chỉ xuống, lại một đoàn ánh sáng trắng từ giữa pháp trận bắn lên, bên trong đoàn sáng này dường như có một pháp khí lớn gần một thước, hình dạng như một cái đĩa.
Đây chính là pháp khí phá giới tiếng tăm lẫy lừng ở Linh giới, Nghịch Tinh Bàn.
Tinh bàn này vừa mới thả ra, lúc này pháp trận ánh sáng kia đang đứng im bỗng nhiên chuyển động quay tròn không ngừng, cuối cùng biến thành một vầng trăng màu bạc vắt ngang trên không trung.
“Giải huynh, Ngân Nguyệt, chúng ta đi.” Đôi lông mày Hàn Lập nhíu lại, cũng không quay lại nói một tiếng.
Theo đó chỉ thấy hắn bước đi từng bước, cả người liền mờ đi rồi biến mất tại chỗ.
Sau khi phát ra âm thanh vang vọng xuống bên dưới, bên trong pháp trận quanh thân Hàn Lập xuất hiện những tia điện quang lượn lờ.
Giải Đạo Nhân và Ngân Nguyệt thấy vậy, cũng không nói lời nào bay theo sau, rồi cùng xuất hiện phía sau Hàn Lập.
Ánh mắt Hàn Lập sau khi lướt qua thuyền ngọc đang chở Lý Dung và ông lão đầu bạc, lúc này hắn mới chắp tay bấm niệm thần chú, một tay hướng lên không trung chậm rãi điểm nhẹ.
Ngay lập tức, pháp trận ánh sáng đang quay tròn phát ra âm thanh vù vù rồi rung lên, liền có một cột sáng năm màu bắn ra, trực tiếp chìm vào trong đám mây bụi.
Cùng lúc đó, pháp trận bên dưới Hàn Lập cũng nổi lên tiếng sấm, sáu đạo cột sáng hai màu trắng đen có điện xà quấn quanh liền bắn tới, đuổi theo sát cột sáng năm màu đánh thẳng vào trong đám mây bụi trên không trung.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa. Trong đám mây chợt xoẹt qua một đoàn ánh sáng màu bạc chói mắt, tiếp đó là một cái động cực lớn tối om bất ngờ xuất hiện.
Hàn Lập hít một hơi thật sâu, bên ngoài cơ thể hắn bỗng nhiên ánh sáng màu vàng tỏa ra chói mắt. Nhoáng lên một cái liền cuốn hai người bên cạnh vào trong đường hầm. Sau khi thét một tiếng thật dài, lại bỗng hóa thành một vệt cầu vòng vàng rực phóng thẳng lên cao.
Chỉ thấy không gian trên cao dao động kịch liệt một lúc, vệt cầu vồng vàng rực nháy mắt bay vào trong cái hang tối om kia rồi biến mất không còn thấy đâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 18/08/2019 11:36 (GMT+7) |