Hàn Lập - Quyển 23

Phần 99

“Nhận ta làm chủ? Đạo hữu chẳng lẽ đang nói đùa? Quý tộc hôm nay chỉ mới lần đầu tiên gặp ta, ngay cả lai lịch của Hàn mỗ ra sao, tính tình thế nào đều không hiểu rõ, mà đã tính nhận ta làm chủ, không sợ ta là một người bạo ngược sao?” Mặc dù Hàn Lập là người luôn trầm tĩnh tỉnh táo, nghe lão giả nói vậy cũng ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra phần nào mà khẽ cười.

“Ít ngày trước, một số thám tử của Tu La Thù xuất hiện ở bên ngoài, hẳn là do tiền bối xuất thủ giải quyết?” Lão giả cũng không đứng dậy, mà chỉ ngẩng đầu lên hỏi một câu.

“Mặc dù không phải ta tự mình xuất thủ, nhưng cũng không khác lắm.” Hàn Lập trả lời, không phủ nhận nhưng cũng không nói rõ.

“Nói như vậy thì hẳn tiền bối đã hiểu rõ mấy phần về tình cảnh của tộc ta bây giờ.” Lão giả ngưng trọng nói.

“Đúng là biết một chút. Nhưng loại chuyện tương tự của quý tộc như vậy bây giờ ở trăm ngàn giới diện quá nhiều, đối với đẳng cấp tồn tại như ta thì không phải là lý do xuất thủ. Lại nói, Hàn mỗ chưa nhìn ra được nếu thu nhận các ngươi có thể có chỗ nào tốt, vì sao phải mạo hiểm đắc tội với tồn tại cùng cấp đây?” Hàn Lập cười nhạt nói.

“Tiền bối đã xuất thủ với những thám tử kia, hơn nữa tự mình đại giá quang lâm nơi này, thì nhất định là có chuyện gì có thể cần bổn tộc ra sức. Chỉ cần tiền bối đồng ý thu nhận Không Ngư Tộc chúng ta, vô luận là chuyện gì, bổn tộc nhất định gắng sức làm hài lòng lão nhân gia người. Không Ngư Tộc chúng ta có chút tâm đắc đối với việc thao túng lực Không Gian, có lẽ không giúp được tiền bối tiến công cường địch, nhưng việc quản lý động phủ, mở ra Không Gian loại nhỏ, chúng ta tự thấy có thể ra sức vì tiền bối.” Lão giả hết sức thành khẩn nói.

“Hắc hắc, ngươi đã nói ra không ít lý do, cũng rất thông minh. Ta đến chỗ các ngươi, đúng là có một việc muốn làm. Như vậy đi, chuyện nhận chủ để lại nói sau, ngươi trước xem vật này một chút đã.” Hàn Lập nhàn nhạt nói mấy câu, lật tay một cái, trong lòng bàn tay liền hiện ra viên tinh châu màu lam nhạt.

Viên châu vừa hiện ra trước mặt lão giả liền phát ra âm thanh ông ông, đồng thời phát sinh một loại dấu hiệu cực kỳ quỷ dị như có cảm ứng với lão giả.

“Sơn Hải Châu, quả nhiên là thánh vật của bổn tộc thật sự rơi vào tay tiền bối!” Hoàn toàn ngoài dự liệu của Hàn Lập, lão giả vừa nhìn thấy tinh châu trong tay Hàn Lập, không biểu lộ kinh dị chút nào mà ngược lại thở dài một hơi, tựa hồ như vừa cất đi được một gánh nặng trong lòng.

“Sơn Hải Châu, thánh vật của nhất tộc các ngươi? Ngươi tựa hồ đã biết bảo vật ở trong tay ta?” Hàn Lập híp mắt hỏi.

“Đúng là trước đây một chút vãn bối đã biết, mời tiền bối xem!” Lão giả nhấc một cánh tay, lộ ra một dấu hiệu quỷ dị nơi cổ tay.

Dấu hiệu này giống hệt dấu hiệu hiện ra trên tinh châu trong tay Hàn Lập, đồng thời chớp động lam quang nhàn nhạt, tựa hồ đang được kích hoạt.

“Cái thánh ngấn này chỉ Không Ngư Tộc lịch đại tộc trưởng chúng ta mới có. Ngoài tỏ rõ thân phận, tác dụng trọng yếu nhất của nó là cảm ứng việc sử dụng thánh vật trong tộc. Với tu vi của ta bây giờ, chỉ cần Sơn Hải Châu xuất hiện trong phạm vi trăm dặm, ta liền có thể cảm ứng chính xác vị trí của nó. Đây cũng là một trong những lý do tại sao chúng ta vừa thấy mặt tiền bối liền lập tức nguyện ý phụng lão nhân gia người làm chủ. Vãn bối tin tưởng, đây là trời cao điềm báo cho bổn tộc, nếu không làm sao thánh vật dễ dàng rơi vào tay ngoại nhân được.” Lão giả nghiêm nghị nói.

“Thú vị đó, ngươi đứng lên nói chuyện đi. Ta cũng là vô tình lấy được vật này. Vật này vốn là thánh vật của nhất tộc các người, ngoài ẩn chứa lực Pháp Tắc, hẳn còn có sở dụng trọng yếu khác nữa.” Hàn Lập rốt cục lộ ra một tia thần sắc hứng thú.

“Tiền bối minh giám, Sơn Hải Châu này đúng là còn có một công dụng kinh người, chính là”bản thân biệt dụng động thiên”(người sở hữu nó có thể đặc biệt dùng làm nơi ở lớn như động trời – ND), là một món Động Thiên Chi Bảo cực kỳ hiếm thấy! Tuy nhiên, khi xuất hiện điềm báo bổn tộc bị suy yếu nhiều năm trước, đại năng tu sĩ của tộc liền dụng bí thuật gia cố phong ấn bảo vật này. Đối với vãn bối thì nó chỉ có tác dụng là vật truyền tin mà thôi.” Lão giả nghe lời Hàn Lập mà đứng dậy, cung kính nói.

“Động Thiên Chi Bảo? Bảo vật Không Gian đến đẳng cấp đó ư? Ngươi biết bảo vậy này bị phong ấn trong hàn đàm?” Hàn Lập nghe vậy rùng mình, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

“Đúng là vãn bối biết. Nhưng ban đầu tổ tiên tộc ta phải làm như thế, chính là vì sợ rằng nếu lưu lại Sơn Hải Châu trong tay hậu nhân bọn ta, sẽ không phải là phúc mà là họa. Dù sao trọng bảo như thế nếu không đủ sức bảo vệ, căn bản là việc tự rước họa vào mình. Cho nên lịch đại tổ tiên tộc ta cũng lưu lại di huấn, chừng nào trong tộc còn chưa có tu sĩ cường đại thì chừng đó thánh vật này còn chưa thể hiển lộ. Nhưng thật là xấu hổ! Đến tận bây giờ mà nhất tộc chúng ta không những không thể hưng thịnh trở lại, mà ngay cả huyết mạch cũng sớm không cách nào truyền thừa tiếp được nữa. Cũng vì thế, mặc dù là thánh vật, bổn tộc cũng chẳng còn có thể hưởng dụng được.” Lão giả mặt đầy vẻ bất đắc dĩ giải thích thêm.

“Bây giờ nhìn lại, tổ tiên các ngươi quả là đã quyết định sáng suốt. Nếu không trọng bảo đến mức này lưu lại trong tay các ngươi, sợ rằng đã sớm bị Tu La Thù tộc kia đoạt mất. Nhưng chính mắt ta thấy Tu La Thù tộc mẫu cũng lấy được một hòn đá ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc từ trong hàn đàm, vậy vật đó là món đồ gì?” Hàn Lập gật đầu một cái, lại nghĩ tới gì đó mà hỏi thêm một câu.

“Hồi bẩm tiền bối, vật người nói hẳn là một kiện linh thạch khác dùng để khắc tạo thánh vật. Vật này ngoài tác dụng giúp tồn tại cường đại tìm hiểu về lực Không Gian thì không còn tác dụng gì khác nữa.”

“Thì ra là như vậy.” Hàn Lập cúi đầu nhìn tinh châu trong tay, không khỏi trầm ngâm.

“Tiền bối, chỉ cần lão nhân gia người đồng ý thu nhận nhất tộc vãn bối, bổn tộc nguyện ý cống hiến tinh huyết giúp tiền bối xóa đi ấn ký của tổ tiên tộc ta lưu lại châu này, để tiền bối có thể chân chính luyện hóa nó mà sử dụng. Thánh vật này vì bị đại năng tu sĩ trong tộc từ những đời đầu tiên luyện hóa qua, nên nếu ngoại nhân dùng phương pháp tế luyện bình thường thì căn bản không cách nào được bảo vật nhận làm chủ. Vãn bối còn biết pháp quyết đặc biệt tế luyện bảo vật này, có thể giúp tiền bối dễ dàng làm chủ bảo vật này. Dĩ nhiên tiền đề để làm được hết thảy những việc đó vẫn là bản thân tiền bối nhất định phải là cường giả cấp độ Đại Thừa mới được. Nếu không sẽ rất khó trấn áp lực cắn trả của châu này! Về phần Tu La Thù nhất tộc, vì nguyên nhân đặc thù nào đó nên không có cách nào dễ dàng rời khỏi giới diện này. Tiền bối cũng không cần lo lắng chuyện sẽ đắc tội với bọn họ.” Lão giả thấy Hàn Lập có vẻ do dự, liền dứt khoát cắn răng một cái, đem tính toán trong lòng trực tiếp nói ra.

“Ừm, Hàn mỗ đúng là cảm thấy rất hứng thú với cái Động Thiên Chi Bảo này. Nhưng để đổi lấy việc thu nhận nhất tộc các ngươi thì có chút khó làm. Phương pháp ta tiến vào giới này có chút đặc thù, lúc rời đi rất khó mang theo nhiều người như vậy cùng xuyên giới trở về. Ta cũng không thể hạ thần niệm biến toàn bộ bọn người thành linh sủng để thu vào linh thú hoàn được. Về phần những kẻ Tu La Thù kia thì ta còn không coi vào đâu. Kể cả các nàng ấy có định tìm tới cửa, ta cũng sẽ tự đuổi đi được.” Hàn Lập thần sắc vừa động, lại thở dài nói.

“Thì ra tiền bối lo nghĩ chuyện đó. Nếu là như vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi. Chỉ cần lão nhân gia luyện hóa xong cái Động Thiên Chi Bảo này, tất cả mọi người bọn ta liền có thể trốn vào trong đó, theo tiền bối dễ dàng rời khỏi nơi đây.” Lão giả nghe vậy liền hớn hở nói.

“Đây cũng là một phương pháp. Nhưng cái động thiên ẩn bên trong Sơn Hải Châu có thể chứa được nhiều tộc nhân các ngươi như vậy sao? Luyện hóa cần thời gian bao lâu? Thời gian ta có thể lưu lại giới này chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi thôi.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, cảm thấy có mấy phần khả thi.

“Tiền bối yên tâm. Bảo vật này cứ như tên mà luận, nghe nói có thể chứa được cả cự sơn đại hải, độ rộng diện tích bên trong cho dù trong số các loại Động Thiên Chi Bảo đứng đầu cũng tuyệt đối bài danh hàng đầu. Về phần thời gian… chỉ cần vãn bối động viên sức toàn tộc, chỉ cần hai ba ngày liền có thể giúp tiền bối luyện hóa thành công.” Lão giả không cần suy nghĩ nói.

“Không Gian bên trong lớn như thế thì thật là việc mừng ngoài dự liệu rồi. Nếu chỉ hai ba ngày thì ta cũng chờ được… Được rồi, vậy thì ước định thế này, chỉ cần Hàn mỗ có thể luyện hóa cái Động Thiên Chi Bảo này, chừng nào ta còn sống sẽ vĩnh viễn che chở Không Ngư nhất tộc các ngươi.” Hàn Lập ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề lớn gì khác, rốt cục nhoẻn miệng cười rồi gật đầu.

Đối với hắn, mang theo một nhánh dị tộc nhỏ yếu như vậy về Nhân Tộc đúng là không phải chuyện gì khó khăn.

“Đa tạ đại ân của tiền bối. Việc này không nên chậm trễ, vãn bối lập tức đi động viên tộc nhân chuẩn bị hết thảy. Xin tiền bối đợi một chút.” Lão giả nghe vậy mừng như điên, lần nữa quỳ xuống thi lễ nói.

Đối với vị tộc trưởng của Không Ngư Tộc này mà nói, mặc dù không biết sau khi rời khỏi đây Hàn Lập đối đãi với nhất tộc bọn họ như thế nào, nhưng nhìn chung so với bao lâu nay dưới ma trảo của Tu La Thù tộc, hàng thì sống chống thì chết, mối nguy hiểm huyết mạch bị cắt đứt chẳng biết lúc nào, thì tự nhiên là tốt hơn vô số lần.

“Ngươi đi trước chuẩn bị đi. Ta ở đây nghiên cứu bảo vậy này một lúc nữa.” Hàn Lập khoát khoát tay phân phó nói.

“Vâng, vãn bối cáo lui trước.” Lão giả đứng dậy, cung kính quay người rời khỏi đại điện.

Mấy canh giờ sau, trên một mảnh đất trống ở giữa mười mấy tòa kiến trúc tam giác, vô số Không Ngư Tộc nhân đang bận rộn từ từ bố trí thành một tòa pháp trận ngân quang lòe lòe.

Phía bên kia tại ranh giới của pháp trận, trên một cái đài cao mới xây, từng tên Không Ngư Tộc nhân xếp hàng đi lên đài, dùng lưỡi dao sắc bén cứa cổ tay rồi nặn ra dòng dòng tinh huyết tích tụ vào một cự đỉnh đồng xanh cao cỡ nửa thân người.

Từ đỉnh mùi máu tanh xông lên nực mũi, tinh huyết đã choán gần nửa lòng đỉnh.

Ở giữa khối tinh huyết đỏ tươi, một viên tinh châu màu lam nhạt đang trôi nổi bập bềnh, cũng chớp động linh quang nhàn nhạt.

Hàn Lập lúc này đang trôi lơ lửng ở phía trên tòa đại pháp trận, tuy khoanh tay nhưng ánh mắt không ngừng quan sát hết thảy phía dưới.

Những Không Ngư Tộc nhân này động tác thật nhanh, các công tác chuẩn bị hết sức phức tạp như vậy mà bây giờ đã hoàn thành tới bảy tám phần.

Xem ra việc luyện hóa cái Sơn Hải Châu này thật đúng là không phải mất quá ba ngày.

Trong lòng hắn, tự nhiên hết sức mong đợi muốn biết Không Gian bên trong kiện Động Thiên Chi Bảo đầu tiên mà hắn sắp có rốt cục hình dạng đến mức nào.

Linh Giới. Huyết Thiên Đại Lục. Một tòa thượng cổ tế đàn bị vùi lấp dưới đất, sau một tiếng oanh minh, một cỗ ba động không gian quỷ dị hiện ra, đem tất cả bùn đất đá vụn bắn tung ra bốn phía mà lộ ra.

Tiếp đó, quang hà ngũ sắc chợt lóe, một tòa quang trận ngũ sắc hiện ra trên không trung, rồi mơ hồ hiển lộ một đạo thân ảnh trong suốt.

“Cuối cùng cũng xuống đến nơi. Linh khí thật loãng, quả nhiên căn bản không thể so với Tiên Giới.” Bóng người này quan sát bốn phía một cái, liền thở dài một tiếng lẩm bẩm nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 23
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 18/08/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 7
Phần 99 Lộc Sơn lão nhân, nếu như ta sợ ngươi thì Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng không để ta lại ở đây mà rời đi trước. Ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng, muốn giết ta sao? Ngươi thử xem. Vẻ mặt Lục Thiếu Du không biến đổi, lạnh nhạt nói: Thế nhưng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Nếu như ngươi dám động thủ thì ta sẽ cho ngươi chết một cách rất khó chịu. Nhìn vào hàn ý trong mắt Lục Thiếu Du, cơ mặt Lộc Sơn lão nhân co quắp một chút, ánh mắt có chút bất định. Lập tức lại mỉm cười nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 22
Phần 99 Giang Nam mắt lộ ra vẻ bội phục, khen: Long La Phổ Tôn, không thua kém cha ngươi, thậm chí so với cha ngươi cũng muốn đáng sợ! Long La Phổ Tôn cười ha ha: Huyền Thiên Giáo Chủ, ngươi buông thả Tiên thiên kiếm khí, liên sát hơn mười người, lại trong lúc lơ đãng lộ ra sơ hở, để cho đám người Thiên Hồng U Tuyền lầm tưởng ngươi không có pháp lực, hơn nữa còn là thế suy sức yếu, không ngừng cho bọn hắn hy vọng, sau đó nhất nhất đánh chết bọn họ! Hơn nữa... Hắn mỉm cười nói: Ngươi ở lúc đánh chết U Tuyền Đạo Nhân, còn vận...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Nàng quận chúa và cô người hầu - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh nước Đại Việt thời xưa. Quận chúa An Thu xinh đẹp có một cô người hầu trung thành tên Trâm Trâm. An Thu sở hữu làn da nâu, cặp ngực vừa phải, thân hình cao ráo; còn Trâm Trâm sở hữu làn da trắng, cặp ngực to, thân hình nóng bỏng không kém quận chúa. An Thu đem lòng yêu Tướng quân Lý Công Thành, trong khi Trâm Trâm đem lòng yêu Lý Công Danh em trai của Công Thành. Trong triều đình có một gã quan lớn xấu xí to béo tên Tấn Tùng rất mê quận chúa An Thu. An Thu lại cực kỳ ghét tên này, cô luôn tìm cách né tránh...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng