Hàn Lập - Quyển 24

Phần 116

Hắn hơi cân nhắc, bỗng nhiên môi khé nhúc nhíc.

Ở cách đó mấy ngàn dặm, trong tai Băng Phương tức thì vang lên giọng nói của Hàn Lập. Tuy chỉ vài câu ngắn gọn những cũng đủ để nàng mừng rỡ.

“Cái gì thế? Ai đang truyền âm nói chuyện với ngươi?” Lục Dực bên cạnh cảm ứng được sự khác thường của Băng Phượng nên quay lại hỏi.

“Hàn đạo hữu đang ở mắt trận không xa phía trước, hắn gọi ta qua đó. Lục Dực đạo hữu có muốn cùng ta qua đó không?” Băng Phượng liếc mắt nhìn Lục Dực rồi khẽ cười.

“Cái gì? Hắn trấn thủ mắt trận này?” Lục Dực nghe vậy, sắc mặt tái hẳn đi.

“Sao nào? Lục Dực huynh không muốn qua đó sao?” Băng Phượng chớp mắt hỏi.

“Hừ, ta qua đó rồi lấy ai chủ trì Càn Khôn Pháp Bàn? Nếu ngươi muốn đi gặp hắn cứ tự mình đi là được.” Lục Dực âm trầm một lúc thật lâu mới lạnh lùng nói.

“Hàn Huynh nhờ ta chuyển một câu, nếu ngươi muốn táng thân ở đây thì cứ việc đứng yên là được. Nhưng muốn bảo trụ được tính mạng thì nên theo ta qua gặp hắn. Còn nếu tên chân linh trước mặt thoát ra, hắn sẽ đích thân đối phó.” Băng Phượng thở dài.

“Nói vậy là Hàn Lập muốn uy hiếp ta?” Vẻ mặt của Lục Dực trở nên dữ tợn.

“Lời đã nói xong, ngươi muốn tin hay không thì tùy.” Băng Phượng cười khanh khách rồi chắp tay bấm niệm pháp quyết. Một làn sáng mờ mờ bao lấy thân nàng, hóa thành một vệt cầu vồng bay vọt đi.

Lục Dực cũng không ngăn cản mà cứ đứng nhìn theo hướng đốm hào quang biết mất, trong lòng đầy nỗi phân vân.

Một Lúc thật lâu sau hắn mới giẫm chân nghiến lợi:

“Ngươi đã phát hiện ra ta, vậy ta cũng nên đi gặp tên chủ nhân cũ này một lần. Cho dù thế nào thì ta cũng cùng cấp bậc với hắn, chẳng lẽ ta sợ hãi ngươi mãi sao?”

Vừa dứt lời, sau lưng hắn hơi dao động rồi xuất hiện thêm tám chiếc cánh ve trong suốt. Vỗ nhẽ, “vù”, Lục Dực liền hóa thành một vệt sáng biến mất ở tít cuối chân trời.

Cuối cùng thì hắn đã chẳng còn quan tâm đến pháp trận màu trắng ngà phía dưới nũa.

Mà bởi không có ai chủ trì, lúc này hào quang trên bức màn thoáng chốc đã giảm đi hai ba phân so với ban đầu.

Bóng đen to lớn bị vây bên trong cũng cảm ứng được sự khác biệt. Nó càng cố liều mạng vùng vẫy tạo ra những tiếng động vang trời, đinh tai nhức óc.

Ngay lập tức, cả tòa pháp trận bắt đầu trở nên rung chấn kịch liệt.

“Hàn huynh, quả nhiên huynh ở đây, thật sự là quá tốt rồi!”

Hào quang chợt tắt, thân hình của băng phượng hiện ra trên không trung khu vực tế đài. Vừa trông thấy Hàn Lập nàng đã vui mừng thốt lên.

Các vệ sỹ quanh đó đã được Hàn Lập nhắc nhở từ trước nên thấy nàng tới chỉ lặng yên như cũ.

“Băng Phượng đạo hữu, đã lâu không gặp, tu vi của ngươi lại tăng mạnh. Quả đúng là thân thể của băng phượng không đơn giản chút nào.” Hàn Lập mỉm cười.

“Hàn huynh lại trêu đùa. Với chút tăng tiến ấy so với đạo hữu thật giống như một trời một vực. Mà thanh danh của huynh lúc ta du ngoạn ở bên ngoài cũng nghe được không ít.” Băng Phượng cười nhẹ rồi từ từ đáp xuống chỗ cao nhất phía trước người Hàn Lập.

“Chút danh tiếng ấy thật ra Hàn mỗ không hề muốn. Nếu không có chuyện phải mạo hiểm như trước mắt thì tìm ta không dễ đâu. Ô, Lục Dực cũng đang lại đây, ngươi đợi chút để ta nói với hắn mấy câu.” Hàn Lập nói xong, ánh mắt lóe lên tia sáng màu lam rồi nhìn về một hướng rất xa.

“Hàn huynh nên cẩn thận, từ khi Lục Dực tiến cấp nên Đại Thừa đến nay thần thông của hắn cũng không phải nhỏ đâu. Hơn nữa hắn còn rất am hiểu một loại độn thuật thần bí, ngay đến cả chân tiên cũng không dễ dàng đuổi kịp ngay được.” Băng Phượng không ý kiến gì thêm, chỉ lui ra đứng phía sau rồi nhắc nhở đôi lời với Hàn Lập.

“Ô, đến cả chân tiên cũng không đuổi kịp! Có cơ hội Hàn mỗ cũng muốn kiểm nghiệm một lần.” Hàn Lập nghe vậy liền tỏ vẻ hứng thú.

Đúng lúc này phía xa xa trên bầu trời vang lên từng tiếng vù vù, một đốm sáng nữa cũng đang từ xa bay lại.

Các vệ sỹ của thương minh xôn xao, nhưng sau khi nghe giọng nói bình thản của Hàn Lập “người đến không phải địch đâu” tức thì trở nên im lặng.

Hào quang lóe lên!

Lục Dực liền xuất hiện trên không trung đài tế. Hắn cúi đầu liếc nhìn Hàn Lập rồi giữ sắc mặt không đổi mở miệng:

“Nếu ngươi muốn gặp ta sao lại không tự mình đi tới? Còn nói ta không đến đây sẽ táng thân nữa, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của ngươi sao?”

“Nếu không tin, vậy sao ngươi lại theo Băng Phượng đạo hữu tới đây?” Hàn Lập nhẹ nhàng đáp.

“Hừ, nghe nói ngươi đồng ý tự mình đối phó với tên chân linh kia nên ta cũng chẳng cần ra tay giúp ngươi bám trụ hắn làm gì. Hơn nữa ta cũng muốn xem thần thông của vị chủ nhân cũ này có lợi hại như trong lời đồn không!” Lục Dực hừ lạnh.

“Vậy sao? Tựa như ngươi rất tự tin là ta không thể bắt được ngươi? Lại còn dám đứng trước mặt ta nói chuyện như vậy? Phải chăng ngươi đã quên trong cơ thể vẫn còn một huyết khế ta đã gieo vào?” Hàn Lập nhíu mắt rồi cười khẽ.

“Ha ha, nếu ta chưa tiến cấp Đại Thừa, vì khoảng cách chênh lệch quá xa thì còn chút kiêng ngại loại huyết khế này. Nhưng lúc này tu vi của ta đã tương đương ngươi, ta không tin cái khế ước này có bao nhiêu tác dụng.” Lục Dực cười to.

“Thật không? Xem ra ngươi trở nên rất tự tin khi tiến cấp lên Đại Thừa. Nhưng ngươi lại sai rồi!” Vẻ mặt của Hàn Lập vẫn thủy chung không đổi, hắn chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, một tay của Hàn Lập bấm niệm pháp quyết nhanh như chớp, mà giữa hai mắt chợt lóe tia sáng màu lam giống như hai vầng thái dương từ hai hốc mắt tràn ra. Hắn vẫn ngồi im nửa bước không dời thế nhưng một cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ giống như thực chất liền trào ra rồi chụp xuống.

Lục Dực giật mình, không nghĩ vừa mới giáp mặt mà Hàn Lập đã ra tay. Hắn kinh hãi quát khẽ, thân hình hơi động như muốn bắn vọt vể phía sau, đồng thời một tay cũng vội dơ lên như sẽ thi triển bí thuật nào đó để phản kích.

Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập hừ một tiếng lạnh lẽo.

Tiếng “hừ” tuy không lớn nhưng truyền đến tai của Lục Dực lại làm cho thần thức của hắn ông lên như bị muôn ngàn tia sét đánh. Thân hình đang lui về hay pháp quyết đang chuẩn bị xuất ra cũng vì vậy mà trở nên chậm chạp.

Mà đúng lúc này, trong nháy mắt cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ cuồn cuộn ập đến cuốn Lục Dực vào giữa, đồng thời một chữ ‘định’ khác lại từ miệng Hàn Lập truyền ra.

Lục Dực chỉ cảm thấy trong biên thần thức của mình có một điểm nhỏ nổ tung, tiếp theo là một loại dao động cực kỳ quỷ dị tràn ra, nháy mắt đã lan khắp toàn thân thể.

Hắn chỉ cảm thấy thân thình loạng choạng, kể cả đầu lẫn tứ chi đều trở nên cứng ngắc, không làm cách nào nhúc nhíc được.

‘Ngươi’.

Lục Dực hét lên nhưng mồm miệng cũng cứng lại không sao nói hết được, cuối cùng chỉ còn mỗi vẻ hoảng sợ cực độ trên khuôn mặt.

Thấy vậy Hàn Lập mới không chút hoang mang thả lỏng pháp quyết.

Băng Phượng bên cạnh nhìn thấy cảnh này lập tức phải há mồm trợn mắt.

Tuy nàng biết Lục Dực tuyệt đối không phải đối thủ của Hàn Lập, nhưng có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới ngay cả cơ hội ra tay cũng không kịp, cuối cùng bị Hàn Lập thi pháp chế trụ trong tức khắc.

“Hàn huynh, đây là chuyện gì?” Mang theo vẻ ngơ ngác giật mình một lúc mới cất lên được tiếng hỏi.

‘Không có gì, chỉ bởi hắn quá coi thường tác dụng của huyết khế, cứ cho là ngang cấp với ta là sẽ không bị trói buộc. Cơ bản thì cách nghĩ này không sai, nhưng nếu đối với ta thì mới là sai mười lần sai! Hàn Lập cười nhẹ. Hắn thầm nghĩ trong lòng, với thần thức của mình mạnh gấp mấy lần đối phương, chỉ với khoảng cách chênh lệch này đã thừa sức phát huy uy lực không nhỏ của huyết khế.

Nghe Hàn Lập trả lời vậy Băng Phượng tự hiểu là Hàn Lập không muốn nói quá rõ ràng, nhưng nàng cũng thông minh không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Hàn Lập quay lại quan sát thiếu nữ này một lúc, bỗng đột nhiên nói:

“Ta nghe nói ngươi bị tên chân tiên kia đuổi giết liên tục, đây là chuyện gì? Nhân lúc này hãy kể ra đi!”

“Hàn huynh đã hỏi thì tiểu muội xin nói hết. Trước đây muội bị Lục Dực bắt đi, bắt đầu là từ Lôi Minh đến tận đại lục Huyết Thiên. Ngày đó…” Đối với Hàn Lập tất nhiên Băng Phượng không có bất cứ điểm nào để dấu diếm. Gương mặt xinh xắn một mực kể lại mọi chuyện.

“… Cứ như vậy, muội và Lục Dực bị đám người của Minh Tôn chặn giữa đường, không thể không đáp ứng làm mồi nhử cho người ta.”

“Nếu vậy, tên chân tiên kia muốn thu ngươi với Lục Dực làm tôi tớ. Sau đó lại bị Lục Dực chọc giận nên mối một mực đuổi giết như vậy. Hơn nữa hắn đã để lại dấu vết trên người các ngươi nên bất kể chạy xa đến đâu cũng vẫn có thể đuổi theo được.” Hàn Lập nghe xong sờ cằm suy nghĩ rồi đưa ra kết luộn.

“Để Hàn huynh chê cười, ta với Lục Dực đều đã tự mình kiểm tra nhưng không thể phát hiện ra đối phương đã để lại ấn ký nơi nào. Vậy nên chỉ có thể đoán là hắn đã gieo ấn ký vào tâm hồn. Bí thuật của Tiên giới thật đáng sợ, xưa đến nay chúng ta chưa từng thấy thủ đoạn nào như này.” Băng Phương cười khổ.

“Lưu lại ký hiệu trong linh hồn! Nếu vậy ta có thể giúp được các ngươi một chút.” Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt chợt lóe. Hắn mỉm cười nói.

“Cái gì, Hàn huynh có biện pháp gì sao? Lúc trước ta đã nhờ Minh Tôn nhưng hắn cũng bó tay.” Băng Phượng nghe xong liền mừng rỡ, nhưng mơ hồ trong lòng vẫn có chút không dám tin.

“Nếu chỉ đơn thuần là phương thức lưu lại ấn ký và tâm hồn, kể cả có là bí thuật của Tiên giới thì cũng chẳng phải là bí thuật cao cấp gì. Hơn phần nửa là hắn dựa vào sự mạnh mẽ của thần hồn của mình mới có thể dễ dàng làm vậy. Chỉ cần thần hồn của ta không kém đối phương quá xa thì vẫn có vài phần giải trừ. Nếu ngươi tin tưởng thì ta có thể thử một chút.” Hàn Lập bình tĩnh lạ thường.

“Có Hàn huynh ra tay tương trợ, tiểu muội cầu còn không được. Hàn đạo hữu cứ việc ra tay thử là được.” Băng Phượng đồng ý không chút chần chờ.

“Được, đạo hữu cứ buông lỏng thức hải, không nên kháng cự thần hồn lực của ta.” Hàn Lập nghe xong cũng gật đầu, một ngón tay búng về phía Băng Phượng trong khi miệng vẫn chậm chậm nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 24
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 21
0 Trong Long La thịnh hội, chư tiên dưới trướng Long La Bồ Đề tề tụ một đường, nhân tài đông đúc, trong đó không ít người là sư đệ sư muội của Ma Thiên Tiên Vương, giao tình vô cùng tốt, để cho Ma Thiên Tiên Vương ở lâu mấy ngày. Trên thịnh hội, Long La Bồ Đề Tiên Quân tặng cho Ma Thiên một đóa Sắc Vi Hoa. Ma Thiên chứng kiến hoa này, không khỏi khóc lớn, hắn nhìn ra đóa Sắc Vi Hoa này là ái thê hắn bị xử tử luyện chế thành pháp bảo. Ái thê cảu hắn, nữ Cổ Thần kia là một đóa Tường Vi trong hỗn độn sinh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Phần 68 Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu, e thẹn nói: Tướng công, chàng đáng ghét chết đi được, sư phụ còn ở đây, chàng không thể đợi chút nữa hãy nói sao. Nghe tướng công nói những lời này, trong lòng nàng mừng rỡ vô cùng, lại có chút kiêu ngạo, mi mục hàm tình, ánh mắt thâm sâu chăm chú lên mình tướng công. Thấy đồ đệ của mình bị người ta cuỗm mất rồi, An Bích Như chỉ đành tươi cười, duyên dáng nói : Lâm tướng quân, ngươi thật sự có biện pháp. Đâu có, đâu có, cũng như nhau thôi, sư phụ tỷ tỷ cũng có biện...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Linh duyên - Tác giả The Kid
Truyện lấy các nhân vật trong phim “Linh duyên: Bí mật từ hình nhân” Trong đêm tối, Hạnh chạy thục mạng trên con đường vắng. Cô chạy như bị ma đuổi, trông cô có vẻ đang sợ hãi một thứ gì đó. Hạnh chạy mệt nên dừng lại để thở. Bất ngờ Hương xuất hiện từ đằng sau, cô bịt miệng Hạnh bằng cái khăn có thuốc mê khiến Hạnh ngất đi. Sau đó Hương kéo Hạnh vào một căn nhà hoang. Hạnh tỉnh lại thì thấy mình đang bị trói hai tay ra sau lưng, cơ thể cô đang trần truồng, và Hương chính là người đã lột quần áo của Hạnh ra. Hạnh hốt hoảng nói: Trời...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng