Hàn Lập - Quyển 24

Phần 143

Tại một chỗ cao mấy ngàn trượng trên bầu trời, mấy trăm tên tu sĩ “chính tà” đang chia thành hai phe liều mạng chém giết.

Sát khí cuồn cuộn cả một vùng, vô số quỷ ảnh trùng điệp biến ảo hiện ra, một phe bày ra vài tòa pháp trận loại nhò, các loại pháp khí bảo vật, âm thanh điện quang lôi hỏa gầm rú rung trời.

Mà người có cảnh giới cao nhất trong những tu sĩ này cũng chỉ là hai tên tu sĩ Kết Đan, còn lại đa số đều có tu vi Trúc.

Cơ.

‘Quả nhiên Đại Tấn đại loạn có quan hệ rất lớn với việc.

Những tông môn thế lực này nhúng tay vào. Nhưng bất kế là bên phe nào chiến thắng, e rằng Hoàng tộc Đại Tấn cũng đều có khả năng thay đối dòng họ. ‘ Hàn Lập đứng trên một đám mây trắng rất cao trên bầu trời đánh giá cuộc đại chiến phía dưới, lại có chút cảm khái thở dài nói.

Mọi chuyện xảy ra ở Đại Tấn năm đó lại hiện ra trong tâm trí hắn rõ mồn một giống như vừa diễn ra ngày hôm qua, nhưng trên thực tế đã trôi qua mấy ngàn năm, chưa cần nói những người cũ năm xưa còn hay mất, chỉ sợ là ngay cả những tông môn ngày xưa mà hắn biết cũng có nhiều khả.

Năng đã biến mất.

Hiện tại cái gọi là thủ đoạn tranh đấu của đám tu sĩ “chính tà” bên dưới đương nhiên càng không xứng đê Hàn Lập quan tâm.

Hắn chỉ dừng lại gần đó trong chốc lát rồi lập tức một tay bấm niệm pháp quyết, tiếp tục lặng yên biến mất vào trong những đám mây trắng.

Tại một nơi cấm địa bị thiết hạ cấm chế trùng điệp ở phía nam Đại Tấn, nhiều đội tu sĩ mặc quần áo của nhiều tông môn khác nhau đang tuần tra một cách rất nghiêm chỉnh ở chân một ngọn núi lón, cao vút mây xanh.

Khắp cấm địa cũng đã được bố trí cấm chế cấm không vô cùng lợi hại, ngoại trừ cảnh giới cao nhất Nguyên Anh lão tổ là có thể bay, những vệ sĩ này thật sự không hề lo lắng có người trực tiếp tiến vào trong ngọn núi lớn từ trên không trung.

Năm xưa, tuy rằng ngọn núi lơn này đã tùng gây ra biến động cực kỳto lớn, thậm chí có không ít tu sĩ cao giai vì vậy mà ngã xuống, kết quả khiến cho mấy đại tông môn hiệp lực tiến hành phong ấn, cử người trông giữ. Nhưng từ mấy ngàn năm trươc đến nay, những bảo vật còn sót lại bên trong cũng đã sớm bị đào móc không còn, căn bản không còn cái gì đáng giá đê cho những tồn tại cao giai chú ý.

Cho nên những tên tu sĩ thủ vệ của những tông môn này nhìn như vô cùng chăm chú, nhưng thực tế đều là giả dối, hoàn toàn là làm qua loa cho có lệ mà thôi.

Dưới tình hình như vậy, thình lình xuất hiện một đạo hư ảnh mờ mờ, không xem những cấm chế trùng điệp và nhiều đội thủ vệ vào đâu, chợt lóe lên một cái đã đi vào trong ngọn núi đen.

Sau nứa canh giờ, Hàn Lập hiện ra trên bầu trời cách đính ngọn núi lơn hơn trăm trượng, sau đó cúi đầu, thần niệm khẽ quét về phía ngọn núi bên dưới.

Đoi với lực than niệm không lo của han thì kê cả khi núi này được bảo hộ trong rất nhiều tầng cấm chế cũng không thể ngăn cản được chút nào, trong nháy mắt hắn đã nhìn thấu toàn bộ mọi ngóc ngách của ngọn núi lơn.

Sau khi Hàn Lập nhìn thấy một vài nơi quen thuộc như thực như ảo, trên mặt hắn hiện ra một chút phức tạp.

“Nếu như Côn Ngô Sơn đã cảnh còn người mất, vậy thì ngươi cũng không cần hiện hữu nơi đây làm gì, ta tiễn ngươi quay về trong hư vô vậy.”

Sau khi Hàn Lập thì thào một câu, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng phóng lên trời.

Một lát sau, đỉnh ngọn núi lơn bỗng rung động kịch liệt, một bàn tay không lồ màu xanh dài gần ngàn trượng xuyên qua hư không hiện ra, hung hăng vỗ xuống.

Một tiếng nổ khiến cho đất rung núi chuyển vang lên, lập tức kích thích vô số quầng sáng cấm chế, tùng vòng không gian dao động mãnh liệt nhộn nhạo xuất hiện.

Cả ngọn núi lơn mơ hồ một cái đã biến mất không thấy đâu nữa, tại chỗ cũ chỉ còn lun lại một cái hố to sâu vô cùng.

Một màn này đương nhiên bị tất cả những tu sĩ tuần tra ở xung quanh đó nhìn tận mắt, mỗi người không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.

Sau đó không lâu, một vài lão quái Nguyên Anh kỳ bị việc này kinh động, cũng gấp gáp chạy tới.

Nhưng sau khi bọn hắn tra xét một phen, ngoại trừ phát hiện xung quanh đó còn lun lại chút dấu vết của lực lượng không gian ra thì không thế tìm được tung tích của Côn Ngô Sơn đâu nữa. Bọn hắn cũng chỉ có thế ôm một bụng đầy nghi hoặc mà hậm hực rời đi.

Về sau, việc này đã trở thành một trong mười truyền thuyết lón nhất không thể tưởng tượng nổi ở Đại Tấn, một đoạn thời gian sau đó, Côn Ngô Sơn đã trở thành đề tài đàm luận của vô số tu sĩ.

Nhưng theo thời gian trôi qua, những tin đồn có liên quan cũng ngày một ít đi, sau vạn năm thì chỉ có thể tìm thấy sự việc liên quan đến Côn Ngô Sơn trên một vài điển tịch, thông qua vài chữ miêu tả đại khái lại mà thôi.

Loạn Tinh Hải, thánh địa Thiên Tinh Thành, lúc này đang nhốn nháo, náo nhiệt vô cùng, vô số thuyền lơn nhỏ như con kiến đang đi về phía hòn đảo lớn này.

Ở trong thành, tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan xuất hiện nhiều vô số kể, ngẫu nhiên còn có thể thấy một hai Lão tô Nguyên Anh kỳ ngồi xe bay ngang trên không bên trong thành, thẳng đến đỉnh cao nhất của Tinh Cung.

Hôm nay chính là sinh nhật ngàn năm một lần của ‘Lăng lão tổ’, người đứng đầu Tinh Cung, tất cả các thế lực lón nhỏ trong Tinh Hải đã bắt đầu chuẩn bị đại lễ của mình từ mười mấy năm trước rồi. Bọn họ chỉ cầu mong có thể làm cho vị Lăng lão tô này vui vẻ, như vậy thì thế lực của bọn họ mơi có thể tiếp tục được Tinh Cung che chở bình yên.

Đến trưa, trong đại điện Tinh Cung đã có khoảng mười mấy tên tu sĩ Nguyên Anh tụ tập, trên mặt tất cả đều hiện lên vẻ cung kính nhìn một nữ tử nhìn như còn trẻ, mặc cung trang màu trắng đang ngồi trên ghế chủ vị.

Nàng này mặt như Bạch Ngọc, trời sinh xinh đẹp dị thường, nhưng khi đôi mắt đẹp lấp lóe tinh quang đào qua chỗ nào thì những lão tô Nguyên Anh ớ chỗ đấy vội vàng cúi đầu xuống, biêu lộ vẻ vô cùng cung kính.

Với tư cách là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ duy nhất trong Loạn Tinh Hải, hơn nữa bởi vì một nguyên nhân thần bí không ai biết nào đó, thọ nguyên của nàng vậy mà lại có thể đột phá giới hạn của tu sĩ Nhân giới, vẫn còn sống đến tận hôm nay, vị Lăng cung chủ này hoàn toàn có tư cách khinh thường toàn bộ chúng tu sĩ.

“Thời gian cũng đến rồi, bắt đầu làm lễ đi.” Trong lúc một vài thị nữ đem một ít linh quả, linh trà đưa đến trước mặt tất cả những tu sĩ Nguyên Anh kia, vị Lăng cung chú này thản nhiên nói.

Bên dưới lập tức có người ‘dạ’ một tiếng rồi tiếp tục sai bảo xuống.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đại điện chợt có một giọng nói của nam tử thản nhiên truyền đến.

“Ha ha, xem ra Hàn mỗ tơi đúng lúc. Bạn cũ từ phương xa tới, thiết nghĩ Lăng tiên tử sẽ không tiếc mời ta một chén rượu a.” Vừa dứt lời, một bóng người ngoài cửa điện nhoáng lên, hiện ra một nam tử mặc áo bào xanh có khuôn mặt bình thường đang mỉm cười đi tói.

Thần niệm của những tu sĩ Nguyên Anh có mặt ờ đây đảo qua, vậy mà lại không thê phát hiện trên thân người này có chút dao động linh lực nào, hoàn toàn giống như một phàm nhân.

“Ngươi là… Không có khả năng, làm sao ngươi còn có thế ở trong giới này được?” Thần sắc ‘Lăng cung chủ’ vốn đang hờ hững, sau khi nghe được giọng nói của nam tử, bỗng nhiên nét mặt hiện lên chút kinh nghi, đến khi thây rõ khuôn mặt người mặc áo bào xanh đang đi vào đại điện, lập tức giật mình sủng sốt, giọng nói cũng có chút run run.

“Không có gì, chỉ là có chút sự tình quấn thân, ta mới không thể không hạ giới một chuyến. Nhưng thật đáng mùng là sau nhiều năm không gặp, tiên tử đã thực sự tiến giai đến cảnh giới Hoá Thần rồi.” Nam tử áo bào xanh dĩ nhiên là Hàn Lập, khẽ mỉm cười nhìn Lăng Ngọc Linh nói.

“Tất cả mọi người đều lui xuống, ta muốn một mình hàn huyên cùng vị lão hữu này đôi chút.” Sắc mặt Lăng Ngọc Linh sau khi thay đổi liên tục vài lần, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.

Những tu sĩ Nguyên Anh đang ngồi trong điện mặc dù không hiếu đang xảy ra chuyện gì, cũng mơ hồ không rõ lai lịch của Hàn Lập ra sao, nhưng sau khi được nghe lời này cũng không dám chống lại, chỉ có thê nhao nhao đứng dậy cáo từ lui xuống.

Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện chỉ còn lại có hai người Hàn Lập và Lăng Ngọc Linh.

“Hàn đạo hữu, ngươi thật sự là quay trớ về từ Linh giơi?” Chờ mọi người vừa đi khỏi, Lăng Ngọc Linh lập tức thi pháp kích phát cấm chế nào đó trong đại điện, cách ly toàn bộ nội điện với bên ngoài, sau đó mới ngồi xuống ghế của mình, cực kỳ vui mùng hỏi.

“Đúng là ta đã hạ giới, nhưng việc này nói ra rất dài dòng, sau này hai người chúng ta có thế chậm rãi nói sau. Sau nhiều năm rời khỏi Nhân giới, ta cũng có một số chuyện cần hỏi thăm vị chủ nhân Tinh Cung như ngươi một chút đấy.” Hàn Lập cười cười, không chút hoang mang nói.

“Hàn huynh yên tâm, tuy rằng những năm gần đây ta không hay ra ngoài Loạn Tinh Hải, nhưng sự việc xảy ra ở những nơi khác tại Nhân giới vẫn nắm rõ như lòng bàn tay. Có việc gì Hàn huynh cứ hỏi là được.” Sau khi Lăng Ngọc Linh phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, thần sắc trở nên phức tạp nói.

“Nếu như vậy thì đương nhiên là chuyện tốt nhất rồi. Lần này ta một đường hạ giới, ngoài Lăng đạo hữu ra, những người khác mà ta quen biết khi xưa cũng không tìm thấy ai nữa. Chuyện mà ta muốn biết cũng không nhiều lắm, phần lớn là có liên quan đến người xưa mà thôi.” Thần sắc Hàn Lập cũng lộ ra đôi nét cảm khái.

Thời gian sau đó, vị chủ nhân Tinh Cung này và Hàn Lập ờ trong đại điện hàn huyên hơn nửa ngày.

Đến khi cấm chế bao phủ đại điện vang lên một tiếng rồi tự động tan biến thì một đạo cầu vồng chói mắt phóng ra, từ trong đó truyền ra một câu nói chậm rãi.

“Lăng đạo hữu, hy vọng còn có ngày gặp lại ớ Linh giới.”

Tiếp đó độn quang chợt lóe, đạo cầu vồng kia đã hoàn toàn tan biến trong hư không.

Trong đại điện, Lăng Ngọc Linh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay đang cầm một cái ngọc giản, trên mặt mơ hồ có một chút cực kỳ hung phấn.

Cùng lúc đó, Hàn Lập đã rời xa Thiên Tinh Thành ngoài vạn dặm, đang ở trong tầng sáng màu xanh yên lặng cân nhắc những chuyện mà Lăng Ngọc Linh vừa nói với hắn.

Năm đó, sau khi hắn và Nam Cung Uyển để lại hải đảo kia ở Loạn Tinh Hải, nó đã nhanh chóng trở thành đại bản doanh của một thế lực không nhỏ của Tinh Hải. Người cầm đầu thế lực đó không ngờ là một trong những đệ tử của hắn năm đó, Điền Cầm Nhi, vài tên hậu nhân khác cũng có tu vi Kết Đan hậu kỳ và Nguyên Anh sơ kỳ, cũng miễn cưỡng xem như là đồ tôn (*) của hắn rồi. Hơn nữa một người trong đó lại đang ở trong đám tu sĩ Nguyên Anh tơi chúc mùng Lăng Ngọc Linh kia.

(*) Đồ tôn: Học trò của học trò.

Chẳng qua Hàn Lập biết rõ, những ‘đồ tôn’ trên danh nghĩa này dưới sự chiếu cố tận tình của Lăng Ngọc Linh, phát triển vô cùng thuận lợi, không gặp vấn đề gì, cho nên cũng không cao húng có ý định gặp bọn chúng.

Mà bản thân Điền Câm Nhi, từ hơn hai ngàn năm trươc, vì đột phá tới cảnh giới Hoá Thần, đã cưỡng ép độ kiếp không thành mà biến thành tro tàn, cũng may là trưóc đó đã an bài đôi chút, thần hồn cũng không hoàn toàn tan biến, có lè còn có chút ít cơ hội luân hồi chuyển thế.

Về phần Thạch Kiên, một tên đệ tử khác, kẻ kế thừa chức giáo chủ Thiên Trúc Giáo, lúc tu vi đang là Nguyên Anh kỳ đã đồng quy vu tận với một gã cường địch mà ngã xuống. Tuy nhiên hắn lại thu được vài tên đệ tử có tư chất không kém, không những không đoạn tuyệt truyền thừa đạo thống của Đại Diễn Thần Quân năm đó, ngược lại những năm này ngày càng trở nên hung thịnh.

Lại nói Hoàng Phong Cốc và Lạc Vân Tông, hai tông môn này có quan hệ rất sâu xa với hắn, sau khi trải qua hơn mấy ngàn năm cũng có sự phát triến kinh người.

Năm đó vốn là Hoàng Phong Cốc đã ở trong tình trạng rất khó khăn, thế nhưng sau mấy ngàn năm chuyển biến, liên.

Tiếp thu nhận một vài tên đệ tử Thiên tài, phan lớn đêu trở thành tu sĩ Nguyên Anh, vì vậy nên Hoàng Phong Cốc một lần nữa quật khởi, chẳng những thanh thế hơn xa khi trước mà còn trở thành một đại tông môn không nhó ớ Thiên Nam.

Bên cạnh đó, Lạc Vân Tông bởi được Hàn Lập chiếu cố rất nhiều, sau khi hắn phi thăng, Trưởng lão Nguyên Anh kỳ xuất hiện không ngùng, luôn luôn là một thế lực mạnh hùng bá sơn mạch Vân Mộng, xem như chính thức uy chấn một phương.

Cô Kiếm Môn, Bách Xảo Viện, những tông môn ở sơn mạch Vân Mộng năm đó, trải qua những năm sau này, cũng đã bị một vài tông môn mơi xuất hiện thay thể vị trí.

Lúc Hàn Lập nghe được những tin tức này, mặc dù biết rõ Lăng Ngọc Linh sẽ không lừa gạt mình, nhưng hắn cũng sủng sốt một hồi, cuối cùng cũng chỉ biết cười khô mà thôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 24
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Nhiếp ảnh gia may mắn - Tác giả The Kid
Hôm nay nhiếp ảnh gia V có hẹn chụp hình cho cô người mẫu ảnh T, nhưng mà chờ nãy giờ vẫn chưa thấy T tới. V kêu cô trợ lý của mình là N gọi điện cho T, đúng lúc đó T chạy vào và xin lỗi vì đến muộn. Trong lúc V đang chuẩn bị bối cảnh thì N cầm điện thoại xin chụp hình selfie với T, vì N vốn hâm mộ T. T vào trong thay một bộ bikini màu đỏ trong thật gợi cảm để cho V chụp hình. V chụp cho T nhiều bức hình đẹp vô cùng. Họ có hẹn với một cô người mẫu ảnh nữa, nhưng cô ấy đã đổi ý...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lăng Tiếu – Quyển 21
0 Dực nhân nhất tộc trừ trời sinh dị bẩm ra, còn lại đều là quang thuộc tính. Bọn chúng khinh thường làm bạn với nhân tộc, cũng khinh thường làm bạn với thú tộc, ở một khu vực gọi là quang giới ở Thiên Long địa vực, sinh tồn riêng biệt. Bọn chúng rất ít khi cho nhân tộc đi vào lãnh địa của mình, mà bọn chúng cũng ít đặt chân tới địa bàn nhân tộc. Thời điểm thượng cổ bọn chúng là chủng tộc cao ngạo, tự nhận là cùng giai không ai là đối thủ của bọn chúng, thế nhưng mà khi đó lại bị cao thủ Hồn Tộc chém giết tay không quay về...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lăng Tiếu – Quyển 19
0 Đang ở lúc song quỷ trảo sắp trảo đến trước mặt hắn, thân thể của Lăng Tiếu hướng về phía sau phản ngược mà đi, giống như là tạo thành một đạo cầu vồng xảo diệu tránh qua được công kích của Bách Lý Chí, đồng thời một chân nhanh chóng hướng về phía bụng của Bách Lý Chí đá tới. Bách Lý Chí bị đá đến bay lên trên trời, thân thể của Lăng Tiếu cũng giống như day cung bắn lên, đuổi theo lên liên tục đá ra mấy chục cước về phía hắn. Từng trận thanh âm trầm muộn vang lên trên không trung, Bách Lý Chí theo đó ăn hết những cước mang này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng