Hàn Lập mỉm cười, hai tay chà xát với nhau một cái, tức thì ánh sáng màu vàng lập tức trở nên ảm đạm, âm thanh ông ông cũng dịu xuống.
Lúc này, hắn mới dùng hai ngón tay cầm một trang sách mở ra xem.
‘Phốc’ một tiếng.
Từ trên trang sách tuôn ra vô số Kim Triện văn, rất nhanh chóng biến thành một quyển kinh văn hiển hiện tại trước mặt.
Hàn Lập nhíu hai mắt lại, tập trung tinh thần chăm chú nhìn kỹ.
“Ngũ Tạng Đoàn Nguyên Công.”
Hắn bất giác đọc lên những chữ đầu của kinh văn cũng là tên của thần thông này.
Thần sắc Hàn Lập khẽ động, dường như hắn ý thức được gì đó nên chăm chú nhìn kỹ lại.
Thời gian trôi qua một chút, sắc mặt Hàn Lập bất giác có vài phần vui mừng.
Hắn sau khi hoàn toàn xem xong trang sách, tay áo khẽ run lên một luồng ánh sáng xanh mênh mông tràn ra.
‘Phanh’ một tiếng, chỗ ánh sáng màu xanh cuốn qua, kinh văn hóa thành từng điểm tinh quang chợt lóe rồi biến mất.
Hàn Lập nhắm hai mắt, lại bắt đầu tìm hiểu lần nữa.
Không biết qua bao lâu sau, Hàn Lập lại lần nữa mở hai mắt ra, rồi cười khẽ một tiếng.
“Thú vị thật. Không ngờ đây lại là công pháp dùng để tu luyện lục phủ ngũ tạng, quả thực là hiếm thấy. Sau khi tu luyện thành công công pháp này, chẳng những có thể làm cho lục phủ ngũ tạng có thể trở thành nơi chứa đựng pháp lực giống như đan điền, theo đó làm cho pháp lực gia tăng mãnh liệt, mà còn có khả năng sinh ra nhiều loại thần thông huyền diệu khác. Công pháp này cùng Bách Mạch Luyện Bảo Quyết có thể nói là có tác dụng hỗ trợ cho nhau. Có lẽ là cùng xuất xứ. Lấy được thêm một trang trong ba mươi sáu trang nội thư của Kim Khuyết Ngọc thư, lại là một bí thuật của Tiên Giới dường như có cùng nguồn gốc với Bách Mạch Luyện Bảo Quyết, xem ra lần này vận khí cũng thật tốt.”
Hàn Lập sau khi thì thào một lúc thì dường như nhớ đến điều gì, không khỏi nhướng mày lên.
Theo như những lời trên ngọc thư, công pháp này có yêu cầu rất là hà khắc đối với sự cứng rắn của thân thể và kinh mạch. Khi tu luyện phải hấp thụ rất nhiều thiên địa nguyên khí, tiến độ tu luyện lại chậm đến mức khiến cho người tu luyện cực kỳ khó chịu.
Điều kiện thứ nhất thì dễ rồi, hắn tu luyện Bách Mạch Luyện Bảo quyết, thân thể cũng đã đủ mạnh mẽ có lẽ có thể dễ dàng đáp ứng được yêu cầu.
Nhưng với điều kiện thứ hai, cho dù có dùng linh đan hỗ trợ để có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian thì chỉ sợ để luyện đến cảnh giới sơ thành thì cũng phải dùng vạn năm để tính.
“Hắc hắc, so với công pháp bình thường thì thời gian tu luyện dài gấp bội. Nha đầu Hồ Ngọc Song lúc ở đấu giá hội cũng thật là xảo quyệt, khó khăn vậy mà chỉ nói nhẹ.”
Nếu là một tên Đại Thừa bình thường muốn tu luyện công pháp này, không tốn ít nhất năm sáu vạn năm thì cũng đừng mơ tưởng đạt được thành quả.
Phạm Thánh Chân Ma công cũng là một công pháp rất khó tu luyện. Hắn đã tiêu tốn không ít thời gian vào nó. Nhưng nếu mà đem so sánh với công pháp này thì cũng chỉ như là một pháp môn tu luyện rất ngắn mà thôi.
Trách không được Hách Liên Thương Minh xem vật ấy như gân gà, sẵn sàng đưa ra bán đấu giá.
Nhưng nếu như theo những gì ghi trên trang sách thì công pháp này cho dù tu luyện đến cảnh giới sơ thành thôi thì thực lực bản thân cũng tăng lên rất kinh người rồi. Nếu mà bỏ qua thì quả thật là đáng tiếc.
Hàn Lập yên lặng suy nghĩ, trên mặt biểu lộ sự do dự bất định.
Bí thuật Tiên giới này quả thực rất là hấp dẫn, nhưng mà tu luyện mất vạn năm thời gian cũng quả thực làm cho người ta sợ hãi.
Phải biết rằng Hàn Lập tu luyện từ lúc còn là một Phàm Nhân cho đến cảnh giới Hợp Thể cũng chỉ tốn có hơn hai ngàn năm.
Bây giờ vì muốn tu luyện một môn pháp công phụ trợ mà tốn hao thời gian nhiều hơn gấp bốn năm lần, tự nhiên trong nội tâm sẽ chần chờ khó quyết định.
“Là ai? Lén la lén lút ở bên ngoài làm gì, vào đi.” Trong mắt Hàn Lập chợt lóe tinh mang (ánh sáng lấp lánh như ánh sao) thần niệm như cảm ứng được điều gì, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói một câu.
Vừa nói xong thì một tay vung lên hướng cửa lớn phất một cái.
‘Phanh’ một tiếng. Cánh cửa lớn tự động mở ra, một bóng người lờ mờ đang đứng thẳng ở trước cánh cửa.
“Ha ha, Hàn đạo hữu thật đúng là cảnh giác hơn người, tại hạ vừa mới dùng bí thuật thuấn di đến đây đã lập tức bị đạo hữu phát hiện.” Bóng người lờ mờ vừa xuất hiện thì nhìn Hàn Lập cười nói.
Sau khi Hàn Lập nhìn rõ mặt mũi của đối phương thì đồng tử co rụt lại.
“Là ngươi? Lá gan của các hạ cũng thật không nhỏ, không nghĩ cách trốn đi cho xa ngược lại còn dám tìm đến trước mặt ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ ra tay bắt ngươi sao?” Hàn Lập lạnh lùng hỏi.
Bóng người này mặt mũi bình thường, thì ra chính là nam tử mặc áo đen, theo lý đã sớm chạy trốn rất xa rồi mới đúng.
Nhưng giờ phút này hắn lại đang đứng trước cánh cửa mỉm cười, trên khuôn mặt cũng mang theo vài phần kinh ngac. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới sẽ bị Hàn Lập phát hiện nhanh như vậy.
“Tại hạ nếu thật sự là có thể rời đi như lời các hạ thì đã sớm trốn ra xa ngoài ngàn vạn dặm. Sao còn ở đây làm phiền Hàn đạo hữu. Cái truyền tống trận kia vốn cũng chỉ là một thủ thuật che mắt, hai người bọn ta chỉ là tạm thời truyền tống xuống một góc trong lòng đất mà thôi.” Nam tử áo đen cười hắc hắc, thân hình khẽ động, nghênh ngang đi vào mật thất của Hàn Lập.
“Quả thật là một kế sách hoàn hảo, trách không được đám người Minh đạo hữu đều bị lừa gạt. Nhưng đạo hữu không tiếp tục nghĩ cách bỏ trốn mà còn xuất hiện ở đây làm gì, chẳng lẽ tìm đến đây là vì Hàn mỗ?” Hàn Lập cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng lập tức thần sắc như thường hỏi.
“Không sai, lần này ta đặc biệt tìm đến đây chính là vì đạo hữu.” Nam tử áo đen lại không hề chần chờ gật đầu thừa nhận.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Hàn Lập nhướng mày hỏi một câu.
“Dĩ nhiên là chưa từng gặp qua, đây chính là lần đầu Điền mỗ gặp mặt đạo hữu.” Nam tử áo đen không lưỡng lự nói.
“Nếu trước kia chưa từng quen biết thì nay tìm đến ta làm gì. Hơn nữa nghe trong lời nói của đạo hữu hình như không xa lạ gì với Hàn mỗ, giống như là đã có biết từ trước. Có thể giải thích cho ta biết rõ một chút được không?” Hàn Lập nhìn vào gương mặt của đối phương, mặt không đổi sắc nói.
“Ta có thể nhận biết được Hàn huynh chính là từ miệng của một tên hảo hữu. Không biết Hàn đạo hữu có còn nhớ Phàn Bào Tử hay không?” Nam tử áo đen không chút hoang mang trả lời.
“Ngươi biết Phàn đạo hữu?” Hàn Lập có hơi bất ngờ, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Ta chẳng những biết hắn, mà ta và hắn còn là bạn thân với nhau đấy. Nếu không làm sao có thể biết được chuyện tình của Hàn đạo hữu từ miệng hắn chứ. Hắn ta thực sự rất nể phục Hàn huynh, trước mặt ta luôn luôn nói tốt về huynh. Tại hạ lúc đầu còn tưởng rằng hắn có chút khuếch đại nhưng sau khi gặp được Hàn huynh thì ta đã có vài phần đồng ý với hắn rồi.” Nam tử áo đen cười nói, cũng đánh giá Hàn Lập từ trên xuống dưới một lần nữa.
“Điền đạo hữu quả thật là quá lời rồi. Thời điểm ta cùng Phàn đạo hữu kết giao cũng không có người thứ ba xuất hiện. Nếu đạo hữu có thể nói ra danh tự của Phàn đạo hữu thì chắc là không giả. Nếu lúc trước Hàn mỗ có chút chậm trễ nghênh tiếp xin đừng phiền lòng.” Tâm niệm Hàn Lập chuyển động một phen sau đó giơ tay mời đối phương ngồi xuống.
Sau khi tên Phàn Bào tử kia gặp qua Hàn Lập một lần, chắc hẳn là hắn đã có điều tra thêm về thân thế của Hàn Lập.
“Ha ha, không sao không sao. Nếu là ta, bỗng nhiên gặp một người xa lạ đến kết giao thì trước tiên ta cũng cẩn thận mấy phần.” Nam tử áo đen cười hì hì cũng không khách khí đi thẳng đến một cái bồ đoàn rồi ngồi lên trên.
“Nhưng lần này ta tìm đến tận cửa quả thực là có việc cần nhờ đến đạo hữu. Mong rằng đạo hữu có thể giúp đỡ một lần.” Nam tử áo đen thu lại vẻ cười rồi nghiêm túc nói.
“Điền đạo hữu trước tiên hãy nói ta nghe một chút đó là chuyện gì.” Hàn Lập nghe nói vậy thần sắc không thay đổi nói.
“Không dối gạt Hàn huynh, bởi vì vụ việc trên đấu giá hội, cửa ra vào của động thiên này cùng vài tòa truyền tống trận đã được lệnh canh phòng nghiêm mật. Nếu dựa vào một mình ta thì trong thời gian ngắn thật sự không thể thoát khỏi chỗ này. Ta ở bên ngoài nghe lén được những người khác nói rằng đạo hữu đấu giá thành công những danh ngạch truyền tống vượt đại lục. Không biết lúc đó đạo hữu có thể mang ta cùng truyền tống rời khỏi nơi này được hay không? Nếu đạo hữu đồng ý hỗ trợ thì sau này ta nhất định hậu tạ, thù lao tuyệt đối làm cho Hàn huynh hài lòng.”
Nam tử áo đen bình tĩnh nói mấy câu đã đem hoàn cảnh cùng đề nghị của mình nói ra.
“Đạo hữu muốn truyền tống vượt đại lục cùng ta?” Hàn Lập có chút ngoài ý muốn mở to mắt nhìn.
“Không sai, ngoài phương pháp này ra tại hạ cũng không còn cách nào khác có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này.” Nam tử áo đen cười khổ một tiếng.
“Nếu đạo hữu đã lên kế hoạch ra tay cướp đi vật đấu giá trên đấu giá hội thì sao không sắp xếp đường chạy trốn cho thật tốt? Hơn nữa đồng bọn của đạo hữu đang ở đâu tại sao không thấy đạo hữu nhắc đến?” Thần sắc Hàn Lập khẽ động vài cái rồi nói.
“Ta sỡ dĩ bị vây khốn ở chỗ này, kỳ thật chính là do lối thoát tên kia bố trí từ trước đã xảy ra chút sai lầm, kết quả là hắn may mắn thoát ra khỏi Động Thiên còn ta thì bị vây ở chỗ này.” Nam tử áo đen khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ rồi nói.
“Thì ra là thế, đụng tới loại chuyện này quả thật là khó có thể đoán trước được. Nhưng lần này đạo hữu tại hội đấu giá ngang nhiên ra tay. Sự việc đã gây ra một sự náo loạn khá lớn. Hách Liên Thương Minh đã treo thưởng lớn cho ai bắt được nhị vị rồi. Chẳng những vật phẩm đấu giá bị cướp đi được đem ra làm thù lao mà sau đó còn có thể tùy ý đưa ra ba yêu cầu đối với Thương Minh. Điền đạo hữu có biết việc này không?” Hàn Lập chậm rãi nói.
“Ta tất nhiên sớm đã nghe nói. Hách Liên Thương Minh quả thật rất hào phóng. Trọng thưởng như vậy kể cả ta sau khi nghe xong cũng chỉ hận là không thể đem bản thân mình đến bán cho bọn họ.” Nam tử áo đen nghe vậy liền cười ha hả, dường như đối với việc này cũng chẳng quan tâm.
“Ta mặc kệ Hách Liên Thương Minh đưa ra trọng thưởng như vậy là có ý gì. Nhưng điều đó đã cho thấy rõ bọn họ nhất định phải bắt bằng được nhị vị. Ta mang theo đạo hữu rời đi thì không có vấn đề gì. Nhưng thế gian không chỗ nào mà không có ‘tai vách mạch rừng’. Nếu chuyện này sau đó bị tiết lộ ra ngoài, bị người của Hách Liên Thương Minh nghe được, tại hạ tuy rằng tự tin có chút thực lực, nhưng tuyệt đối không muốn bị một siêu cấp thế lực như vậy tìm đến cửa. Hơn nữa đạo hữu tuy là bạn tốt của Phàn đạo hữu, nhưng mà lai lịch ra sao thì ta vẫn chưa biết rõ. Liên lụy lớn như thế chỉ sợ tại hạ rất khó nhúng tay vào rồi.” Hàn Lập sau khi trầm ngâm trong chốc lát thì lắc đầu nói.
“Thì ra là đạo hữu lo lắng sau này bị người khác tìm đến gây phiền phức. Về việc này đạo hữu cứ yên tâm. Ta có thể lấy tâm ma ra thề. Tuyệt đối sẽ không đem việc Hàn huynh tương trợ ngày hôm nay nói ra một chữ nào. Hơn nữa vụ việc này sau khi kết thúc ta cũng sẽ không lưu lại Linh Giới làm gì mà sẽ lập tức quay về trong tộc. Bản tộc cũng biết sẽ phải công khai việc này với người ngoài như thế nào để nhận trách nhiệm hoàn toàn về bản tộc, tuyệt đối không để liên lụy mảy may đến Hàn huynh. Còn về phần lai lịch tại hạ, Hàn huynh nếu đã quen biết Phàn Bào Tử chẳng lẽ còn không rõ sao?” Nam tử áo đen nở nụ cười nhẹ nói.
“Ngươi thực sự là người của Chân Long Tộc?” Hàn Lập biến sắc.
“Đúng vậy, Điền mỗ bản thể chính là Chân Long. Vừa nãy cũng không nói trước việc này mong rằng Hàn huynh không nên trách tội.” Nam tử áo đen cười như không cười nói.
“Người của Chân Long tộc, trách không được đạo hữu lại buộc phải mạo hiểm cướp đi giọt máu Tổ Long kia.” Hàn Lập thần sắc có chút quái dị nửa như nói với nam tử áo đen nửa như nói với chính mình.
“Máu của Tổ Long! Hừ, Hàn đạo hữu vẫn còn thật sự tin rằng thứ bị cướp đi chính là vật đó sao?” Nam tử áo đen nghe vậy lộ ra một tia mỉa mai châm chọc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 24 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/08/2019 03:36 (GMT+7) |